Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 2
“Là như này…” Văn Khê vừa định giải thích thì nhìn thấy màn hình máy tính của mình tối đen.
Khi sáng lên lần nữa, cậu đã xuất hiện trên một bãi biển, với nhiều người đi tới đi lui xung quanh.
Văn Khê thông qua mưa đạn mới biết, cậu tiến vào phòng ghép đôi, hiện tại số người trong phòng là hơn 80, chờ đầy người tới 100, hoặc là đầy 90 hơn 1 phút sau, trò chơi sẽ tự động bắt đầu.
[Khê Thần yên tâm, trận đầu tiên hơn một nửa là người máy.]
[2vs2 thì không nhất định ý?]
[Chẳng qua là lần đầu tiên, thật sự đối thủ sẽ không quá mạnh.]
Văn Khê bị mưa đạn hấp dẫn chú ý, cũng quên trả lời câu hỏi vừa rồi của người nọ, ngược lại đáp lại mưa đạn: “Dù sao tôi cũng cố gắng hết sức.”
[Thật mong chờ!]
[Khê Thần cố lên!]
“Mọi người không nên ôm kỳ vọng quá lớn với tôi đâu.” Văn Khê xấu hổ.
Nói thật, hiện tại cậu có chút hối hận khi livestream, hẳn là cậu nên yên lặng thử hai ván rồi mới phát sóng.
Còn đang hối hận, đồng đội 2vs2 của cậu đã không kiên nhẫn mở miệng: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
“À ừ, đúng rồi.” Lúc này Văn Khê mới rời sự chú ý ra khỏi mưa đạn, “Thật ra là bởi vì…”
Lời còn chưa dứt, màn hình máy tính lại tối sầm phát nữa —— người đã full, trò chơi bắt đầu!
Mưa đạn cũng không ngờ hai lần Văn Khê trả lời đều bị màn hình cắt đứt, không nhịn được cười trêu chọc.
[Ha ha ha ha ha! Khê Thần không nói nên lời.]
[Màn hình: Không cho mi nói!]
Còn có một số mưa đạn nóng nảy, tranh nhau thay cậu trả lời.
[Trời mẹ ơi, kiên nhẫn của con hết rồi, anh em chưa từng chơi “Linh Tích” ư?]
[Đại thần đứng đầu bảng cao thủ Linh Tích, Cạnh Suối Có Ô đó!]
(*) 溪边有伞: Trong đó có chữ Khê 溪 (Suối) trong Văn Khê 闻溪
Cạnh Suối Có Ô —— Đúng vậy, đây chính là ID của Văn Khê trong Linh Tích, cũng là cái tên mà hiện tại cậu dùng để livestream.
Cậu chơi người bắn cung trong game Linh Tích, một kỳ nghỉ hè đánh lên vị trí số 1 bảng cao thủ, bởi vì tỷ lệ trúng mục tiêu siêu cao và phong cách chiến đấu sắc bén mà hút vô số fan.
Thật không may, sau khi cậu tốt nghiệp đại học, trò chơi dần dần nguội đi.
Người chơi cũ chơi chán, người chơi mới cảm thấy mới bắt đầu quá khó không muốn thử —— Dù sao bất kỳ kỹ năng nào trong trò chơi này cũng không có tự động nhắm mục tiêu, đừng nói đánh từ xa, nếu không có chút kỹ năng thì đánh cận chiến cũng không chơi được.
Nhưng mọi thứ đều có ưu và nhược điểm.
Chính vì Linh Tích khó chơi như vậy nên danh tiếng của Văn Khê mới có thể duy trì lâu như thế.
Trong mắt rất nhiều người chơi Linh Tích, cậu chính là một cây cung di động.
Phân đoạn đầu tiên của chế độ trốn gϊếŧ trên đảo hoang là nhảy dù trên không.
100 người chơi ghép đôi cùng một phòng sẽ bay xuyên qua toàn bộ bản đồ đảo hoang.
Người chơi được tự do lựa chọn thời điểm nhảy dù và hạ cánh xuống khu vực mà họ muốn hạ cánh.
Nếu như khi máy bay bay ra khỏi đảo hoang mà còn có người không nhảy, bộ phận những người này sẽ trực tiếp bị loại bỏ.
Nhân lúc mình còn ở trên máy bay, cuối cùng Văn Khê cũng tìm được cơ hội trả lời câu hỏi vừa rồi của đồng đội trên mic đội: “Đã chơi Linh Tích chưa? Những người gọi tôi là Khê Thần đều là người chơi trong Linh Tích, tiếp đó ở trong Linh Tích tôi…”
“Cái gì? Tôi chưa bao giờ nghe nói luôn.
Là loại trò chơi gì?” Đồng đội của cậu không đợi cậu nói xong đã ngắt lời “Cũng là loại bắn súng à?”
“À, không phải, nói sao đây, đại loại như nhập vai?” Văn Khê trả lời không chắc chắn.
Cậu nói xong câu đó, vừa định hỏi bọn họ nhảy dù ở đâu, thì nghe tên đồng đội phát ra một tiếng cười nhạo: “Trò chơi nhập vai? Cười ẻ vãi, như vậy mà có thể xưng thần?”
Văn Khê ngây ngẩn cả người, còn chưa kịp phản ứng thì mưa đạn đã xù lông trước cậu một bước.
[Mẹ kiếp, thằng này bị gì vậy?!]
[Thằng này bị bệnh rồi!]
[Nói thật, ngay từ đầu tôi đã không có hảo cảm gì với tên này!]
Vốn Văn Khê còn sững sờ không có cảm giác gì, nhìn mưa đạn thì đột nhiên cảm thấy động cơ tổ đội với cậu của tên này rất có vấn đề!
Cậu chần chờ một chút, vẫn không nhịn được hỏi ra miệng: “Sẽ không chỉ vì có người gọi tôi là Khê Thần mà cậu tổ…”
“Nếu không thì như nào?” Đối phương không có ý tứ muốn che giấu, “Còn định để cậu dẫn hạ cánh, không nghĩ tới cậu là “thần” như vậy.
Quên đi, coi như tôi xui xẻo, ván này tôi chỉ huy, nhảy khu C.”
Văn Khê nghe thấy mím môi dưới, cái gì cũng không nói, phóng to bản đồ nhìn vị trí khu C, nằm ở chính giữa bản đồ, có rất nhiều tòa nhà cao tầng.
Mưa đạn trên màn hình đều mắng đồng đội Văn Khê, bản thân Văn Khê thì không lên tiếng.
Thật ra lúc này cậu không biết nên nói gì, nhưng xem ra trong mắt fan của cậu…
[Khê Thần tự bế.]
[Khê Thần tức giận ư? Sao không nói gì nữa?]
[Khê Thần đừng đau lòng, dùng thao tác của anh làm cho hắn không còn lời nào để nói!]
Dùng thao tác đánh vào mặt đồng đội, nghe có vẻ rất sảng khoái.
Ngược lại Văn Khê rất muốn, nhưng đây là lần đầu cậu chơi trốn gϊếŧ đảo hoang, sẽ phát huy thành cái dạng gì thì ngay cả chính trong lòng cậu cũng không yên tâm.
Chẹp, thuận theo tự nhiên đi…
Rất nhanh, máy bay tiếp cận khu C, Văn Khê không chần chờ, nhấn phím F, nhảy từ trên máy bay xuống.
Bởi vì trước khi tải trò chơi về cậu đã kiểm tra hướng dẫn, cho nên lần hạ cánh đầu tiên của cậu coi như thuận lợi.
Cậu đè W không ngừng điều chỉnh góc nhìn của mình, cuối cùng lại đáp xuống đất trước đồng đội.
Thấy cậu hạ cánh nhanh như vậy, đồng đội của cậu cũng kinh ngạc, vội vàng nói: “Bắn nhanh! Đáp đất là bắn!”
Văn Khê vẫn không đáp lại, nghe lời cầm súng trong tay, nhắm vào quân địch còn đang hạ cánh trên không trung.
“Bằng” một tiếng, viên đạn xẹt qua không khí, bắn về phía người nọ, vẽ ra một đường cong lưu loát trên không trung.
Cuối cùng hiểm trở lướt qua lòng bàn chân đối phương.
Quân địch đang sợ hãi: “…”
Văn Khê: “…..”
Mưa đạn: [Há há há.
Mất hết danh dự.]
[Khê Thần, viên đạn không đi theo đường thẳng!]
[Phải dự đoán truớc giống như Linh Tích!]
“Hiểu rồi.” Rốt cuộc Văn Khê cũng lên tiếng, giọng nói thay đổi từ cảm giác yếu ớt trước khi trò chơi bắt đầu, trở nên có chút ác nghiệt, tựa như một sát thủ chân chính.
Sau khi kết thúc thời gian làm nóng, cậu nâng họng súng lên, xả một phát súng khác, Bằng!
Trong tầm mắt hoảng sợ của đối phương, viên đạn bắn về phía hắn, sau đó…!nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu hắn.
Quân địch sợ hãi một lần nữa: “……”
Văn Khê: “…….”
Hai phát súng không trúng, không đợi Văn Khê bắn phát súng thứ ba thì đối phương đã đáp xuống đất, sau khi đáp xuống đất giơ súng đột kích bắn về phía Văn Khê: “Tao dọa chết cha mày.”
Văn Khê vội vàng lắc mình trốn sau một tòa nhà, thành công né tránh đạn của đối phương, sau đó nhìn [Ha ha ha] đầy màn hình, bất đắc dĩ thở dài: “Nói là không cần ôm kỳ vọng quá lớn với tôi rồi.”
Nói thì nói như vậy, nhưng sự thật không bắn trúng vẫn khiến Văn Khê có chút không cam lòng.
Chẳng qua là cái này cũng không có gì, tiếp tục điều chỉnh là được.
Cậu nghĩ như vậy nhưng đồng đội cậu không nghĩ vậy.
Văn Khê vừa gặp đồng đội của mình thì đã bị đối phương mắng chửi: “Không bắn trúng được! Cậu nổi hay không nổi? Còn Khê Thần? Tôi thấy không khác Rau Thần lắm đâu!”
Văn Khê nhíu mày.
Cho dù tính tình cậu có tốt đến đâu thì cũng không thích bị người ta chỉ vào mũi mắng.
Nhưng đúng là hai phát súng cậu đều không bắn trúng, cho nên cũng không có sức lực phản bác, chỉ có thể tận lực duy trì giọng điệu bình tĩnh đáp lại: “Chơi game đừng chửi người hộ…!Đã nói đây là lần đầu tiên tôi chơi, cố gắng không kéo chân cậu là được.”
Nghe được những lời này, mưa đạn đều có chút hận rèn sắt không thành thép.
[Ài, Khê Thần, anh quá dễ dãi rồi!]
[Gặp phải loại người này thì nên táp lại!]
Văn Khê bất đắc dĩ nhún vai, vụиɠ ŧяộʍ tắt mic rồi đáp lại mưa đạn: “Thế nhưng, kỹ năng không bằng người ta thì cũng không có lời nào để nói.”
[Ai nói kỹ năng của anh không bằng người ta? Những đứa to mồm thường chơi chẳng ra gì!]
[Tên kia chính là bẹn bà đó!]
Sự thật chứng minh, mưa đạn nói rất đúng.
Sau khi Văn Khê bị đồng đội chửi bới, căn bản là chỉ đi theo đồng đội, hắn ta là người chỉ dẫn nhưng đúng là kỹ thuật của đồng đội này không tốt lắm.
Bọn họ đi tới đi lui trên tầng, hai lần gặp một đội khác, đều bị bắn cho chạy trối chết.
Tuy kỹ năng bắn súng của Văn Khê khó nói nên lời, nhưng cậu nghe âm thanh và phân biệt vị trí rất chuẩn xác, phản ứng cũng nhanh, mỗi lần đều có thể kịp thời tìm được vật cản tránh đạn.
Đồng đội của cậu không còn “may mắn” như vậy, cả hai lần đều bị đối phương bắn trúng rồi ngã xuống đất trước khi nổ súng.
Văn Khê kéo hắn đến nơi an toàn xong đỡ lên.
Nhìn đến đây, mưa đạn cũng đã biết trình độ của người này.
[Ha ha, biết ngay mà.]
[Đỡ hắn làm cái gì? Loại đồng đội này cho chết luôn đi!]
[Đỡ dậy rồi tiễn nó luôn.]
Văn Khê cũng từ bỏ chơi game dựa vào đồng đội này, nhưng cậu nghĩ dù sao cũng là đồng đội, cho nên vẫn đỡ.
Sau khi đỡ xong thậm chí còn trấn an mưa đạn: “Đừng nói như vậy, tôi nghĩ sau này hắn sẽ không chửi tôi nữa.
Trình độ của tất cả mọi người, ai cũng không có tư cách chửi ai, nên là…!Cứ cẩu thả đi, không chừng cẩu thả được đến trận chung kết.”
Tuyệt đối không nghĩ rằng, cậu vừa nói xong câu đó, đã nghe đồng đội của mình mắng một từ thô tục rồi nói: “Cậu chỉ có súng ngắn?! Tốt xấu gì tôi cũng có súng đột kích và súng bắn tỉa, con mẹ nó, thế mà cậu chỉ có một khẩu súng ngắn?! Nghèo vãi đái! Tổ đội cùng cậu đúng là xui xẻo tám đời!”
Văn Khê: ???
Cậu, cậu có nhiều súng, cũng đâu thấy cậu bắn trúng ai?!
Lúc này, thật sự Văn Khê có chút tức giận.
Ngay từ đầu cậu cho rằng người này có chút tài năng, kỹ năng của mình không bằng người ta, cho nên không tiện nói cái gì.
Nhưng bây giờ, cậu nhìn ra trình độ của người cũng tám lạng nửa cân như mình, vậy hắn có tư cách gì chửi cậu?
Mưa đạn nghe xong lời này cũng nhao nhao xù hết lông.
[Đù! Thằng này có độc à? Cả thế giới đều là mẹ nó ư?!]
[Khê Thần, anh có thể cứng rắn một chút được không!]
[Khê Thần, coi như em cầu xin anh, táp nó một nhát đi.]
Văn Khê mím môi dưới.
Cậu không thích đánh nhau với người khác, lúc còn đang đi làm, không ít lần cậu bị sếp và đồng nghiệp ức hiếp, nhưng cậu đều lựa chọn trầm mặc.
Nhưng đó là bởi vì cậu giữ tiền lương mà công ty đã cho cậu.
Và bây giờ, thật sự cậu không có lý do gì để chịu đựng một người lạ chỉ tay vào mặt cậu.
Nghĩ như vậy, cậu cho đồng đội của mình một cơ hội cuối cùng: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng chọc ngoáy tôi nữa.”
“Há?” Đồng đội này như là nghe được trò đùa lớn, “Là cậu đang chọc tôi đấy! Từ lúc trò chơi bắt đầu cho đến bây giờ, không thấy cậu bắn ai cả! Cho rằng mình là bậc thầy miêu tả cơ thể người hả?”
Giao tiếp cuối cùng không có hiệu quả.
Không thể chịu đựng được nữa, không cần phải nhịn nữa.
Văn Khê giơ súng trong tay lên, nhắm vào trán đồng đội, dứt khoát lưu loát bắn một phát!
Viên đạn trúng đầu đồng đội, đồng đội kêu thảm thiết nằm sấp trên mặt đất.
[Hệ thống] Bạn đã hạ gục Ruffian bằng súng ngắn.
Sau đó, mặt Văn Khê không chút thay đổi nổ thêm phát nữa về phía hắn.
[Hệ thống] Bạn đã gϊếŧ Ruffian bằng súng ngắn.
Được rồi, cả thế giới yên tĩnh.
Văn Khê thở phào nhẹ nhõm, nói với đồng đội đã bị loại nhưng vẫn chưa rời khỏi trò chơi: “Ở khoảng cách này, tôi vẫn có thể bắn trúng.”
………………
(*) Bậc thầy mô tả cơ thể người: Một từ phổ biến trên Internet, từ này là chế nhạo trò chơi bắn súng, tài thiện xạ của người chơi quá tệ, không bắn trúng kẻ địch.
Vì thiện xạ quá tệ nên tất cả đạn đều trúng vào người địch, như vuốt cho kẻ thù.
Ý nghĩa ban đầu là tên của một người có trình độ cao, người phác thảo đường nét của toàn bộ cơ thể người khi vẽ.
Thuật ngữ Internet đề cập đến sự chế giễu tài thiện xạ trong đó người chơi trong các trò chơi bắn súng góc nhìn thứ nhất hoặc trò chơi bắn súng góc nhìn thứ ba không thể bắn trúng kẻ thù.
…..????????????????????????????????…..
•Truyện Chỉ Đăng Tại WordPress Và truyenwiki1.com.
Các Trang Khác Đều Là “ĂN CẮP”
29/10/2021
#NTT