Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung

Chương 12


Bạn đang đọc Các Cậu Dùng Súng Tôi Dùng Cung – Chương 12


“Lừa người vào hả?”
Lăng Sơ Dật chớp chớp mắt nghi ngờ — Đây là muốn đào người từ chiến đội xui xẻo nào sao?
Mạc Thần không giải thích, nói xong câu kia thì đứng lên, vỗ lưng Lăng Sơ Dật: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bên kia, sau khi Văn Khê livestream xong cũng luống cuống nghỉ ngơi một lát ở trên ghế rồi ra ngoài.
Trước ngày hôm nay, cậu thường ăn tối vào khoảng sáu giờ.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, sau khi livestream cảm thấy đặc biệt đói, vừa đói vừa mệt, muốn ăn cơm ngon rồi trở về sớm, tranh thủ trước 8 giờ livestream nằm trên giường ngủ một giấc.
Không nghĩ tới vừa ăn cơm xong trở về đã nhận được điện thoại của Khê Mị — chính là tổng phụ trách kênh trò chơi JJ Live kia.
“Ăn cơm tối chưa?” Đây là câu đầu tiên Khê Mị mở miệng hỏi sau khi điện thoại được kết nối.
“Ăn rồi.” Văn Khê ngoan ngoãn đáp lại.
Nghe được câu trả lời này, hình như Khê Mị có chút mất mát, một lát sau mới mở miệng lần nữa: “Ăn sớm như vậy…!Tôi muốn gọi chút đồ ăn cho cậu.” Dừng một chút, ” Quên đi, không có việc gì, ăn là được rồi, tôi gọi điện thoại cho cậu là muốn hỏi, cậu có quan hệ gì với Momo kia?”
Văn Khê sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô sẽ nhắc tới Momo, không xác định cô có ý gì, cho nên ấp úng một lát mới trả lời: “À, hẳn là…!Không có quan hệ gì?”
Khê Mị: “Hẳn là?”
Văn Khê: “Hai ngày nay mới quen nhau, hôm nay vừa thêm bạn tốt…!Có chuyện gì thế?”
Nghe ra giọng điệu thấp thỏm của Văn Khê, không biết Khê Mị nghĩ tới cái gì, cười một tiếng: “Haha, cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ thuận miệng hỏi.

Không, cũng không thể nói như vậy.

Thật ra tôi cảm thấy, hiệu quả livestream của cậu và hắn rất tốt, cậu xem có thể hẹn hắn chút hay không, mỗi ngày cố định một khoảng thời gian chơi cùng nhau.

Nếu như có thể…” Khê Mị dừng một chút, thăm dò nói, “Có thể thuận tiện giúp tôi hỏi xem hắn có ý định livestream không?”
Nghe đến đây, cuối cùng Văn Khê cũng hiểu được ý tứ của Khê Mị.
Hóa ra là muốn Momo livestream với cậu?
Dọa chết cậu, còn tưởng Khê Mị phản đối cậu chơi cùng Momo…
“Được~” Văn Khê vui vẻ đáp ứng, “Chờ tối online thì tôi hỏi một chút.”
Khê Mị “Ừ” một tiếng: “Nếu như cậu có thể hẹn Momo, hãy cùng Ngải Triết chơi 4vs4.

Buổi sáng tôi quên không nói, Ngải Triết và Thương Lang không giống nhau, hắn có người hợp tác cố định của mình, hôm nay vì dẫn cậu, mà cố ý phát sóng riêng với người hợp tác, ngày mai xem tình huống sẽ để cho hắn hợp tác với hai người livestream.”
Văn Khê: “…”
Chuyện quan trọng như vậy thế mà không nói sớm!
Khê Mị lơ đãng nói tiếp: “Về phần Thương Lang, hắn vẫn luôn chơi 1vs1, chủ yếu hay đánh rank cao nước ngoài, bên mình không có mấy người theo kịp kỹ thuật, kể cả Ngải Triết.”
Văn Khê: “Vậy tôi…”
Khê Mị: “Cậu không sao, tôi bảo cậu ấy chơi trong nước để dẫn cậu.”
“…” Văn Khê nửa cười nửa mếu.
Người phụ trách này lại dám “thiên vị” một chút nữa hở?
Sau khi cúp điện thoại, Văn Khê như ý muốn ngủ một giấc, lúc tỉnh lại là hơn bảy giờ tối.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, nhìn đồng hồ, cảm thấy còn sớm nên ngả người về.
Nhưng cuối cùng, để tránh bị muộn, cậu vẫn buộc mình lăn xuống giường trước bảy rưỡi, sau khi rửa mặt đơn giản một chút thì trực tiếp mặc đồ ngủ bật máy.
Cậu không nghĩ rằng có ai đó còn sớm hơn cậu.
Thương Lang: Không online?
Văn Khê không dám tin nhìn tin nhắn này xuất hiện trong khung chat của cậu — nửa tiếng trước.
Đến chọc cậu sớm như vậy, là có chuyện gì sao?
Văn Khê chần chờ đáp lại một câu: Bây giờ mới online, vừa nãy ngủ.
Vốn tưởng lúc này Thương Lang không còn ở trước máy tính nữa, không nghĩ tới Văn Khê vừa mới gửi những câu này, đã nhận được hồi âm của đối phương.
Thương Lang: Vào mic, chúng ta nói chuyện.
Văn Khê: Ừ, bây giờ hả?
Thương Lang: Ừ.
Văn Khê có chút thấp thỏm, không biết đối phương muốn nói chuyện gì với cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn vào mic, sau khi hắng giọng lại thăm dò mở miệng: “Xin chào?”

“A, giọng nói rất dễ nghe.” Đây là câu đầu tiên Thương Lang nói với Văn Khê.
Giọng Thương Lang hơi khàn khàn, hoàn toàn không dính dáng gì đến giọng của nam thần, nhưng rất có đặc sắc của mình, khiến người ta không quên.
Văn Khê vừa đăng nhập vào trò chơi vừa hỏi: “À, cậu muốn nói chuyện gì sao?”
Cậu không quá am hiểu che giấu cảm xúc của mình, thế cho nên giờ phút này giọng điệu làm cho người ta có một loại cảm giác yếu ớt, chỉ thiếu chút nữa thì hai chữ thấp thỏm trực tiếp khắc lên giọng.
Thương Lang không khỏi bật cười: “Cậu đang căng thẳng à? Đừng lo, chỉ nói chuyện một cách tùy ý.”
Hắn nói xong câu đó, đột nhiên phát ra âm thanh sì sụp.
Văn Khê: ???
Văn Khê: “Cậu đang ăn mì à?”
“Đúng vậy.” Thương Lang mơ hồ đáp lại, hiển nhiên đang nhai mì, “Đã ăn cơm tối đâu, cậu ăn rồi hả?”
Văn Khê: “Ăn rồi.”
Mặc dù ăn rồi, nhưng cậu là hơn 4 giờ đã ăn, hiện tại nghe được âm thanh sì sụp có chút…
Chẳng qua giờ ăn cơm tối này của Thương Lang lại khiến Văn Khê nhớ tới, hình như thời gian livestream của người này là 3 giờ chiều đến 7 giờ chiều, 8 giờ tối đến rạng sáng, ở giữa chỉ nghỉ một tiếng, tám tiếng còn lại gần như phát sóng liên tục.
Văn Khê đợi một chút, vẫn không nhịn được hỏi ra: “Một ngày cậu phát sóng 8 tiếng có mệt không?”
“Không phải nhân viên văn phòng đều 8 giờ làm việc hả? Đây cũng coi như là công việc nghiêm túc được không?” Thương Lang đáp lại.
Văn Khê: “Vậy tại sao không phát buổi sáng một lát, buổi chiều một lát?”
“Buổi sáng luyện súng ấy.” Thương Lang trả lời như lẽ đương nhiên, “Về phần buổi chiều, tôi phát sóng vào 3 giờ chủ yếu là tách biệt với Ái Trư, hai chúng tôi có rất nhiều fan hâm mộ chung.” Sau khi ăn một miếng thì tiếp tục nói, “Nhưng fan của hắn đều là fan bạn gái, fan bà xã gì gì đó, tôi đều là antifan.”
“Phụt…” Văn Khê không nhịn được nở nụ cười, ấn tượng đầu tiên rất tốt với Thương Lang.
Tuy giọng nói khàn khàn của hắn luôn làm cho người ta có cảm giác không dễ chọc, nhưng Văn Khê nghe ra được, người này rất thoải mái, không có gánh nặng thần tượng.
Những người như vậy thường thật và phù hợp để kết bạn.
Tuy nhiên, không đợi Văn Khê mở miệng đáp lại, đột nhiên Thương Lang nói: “Không phải mấy người là antifan à? Nếu không phải thì tặng quà đi, đừng chỉ nói mồm được không? Con người tôi thực tế như thế đấy, chỉ nhận tiền không nhận người…!Cảm ơn Máy ATM hình người tặng 10 ngư lôi nước sâu, cảm ơn Túi tiền di động tặng tên lửa, Cái này được…!Cái gì? Muốn tôi đút phía dưới cậu cho no không? Cậu ăn nổi tôi hả?”
Lúc này Văn Khê mới ý thức được một chuyện đáng sợ: “…!Cậu đang phát sóng à?”
“Bật giọng nói không mở hình.” Thương Lang nói xong thì nhai nhai phát ra âm thanh “chọp chẹp”, mặt khác còn có âm thanh nhấp chuột, “Vào game thêm cái bạn bè nào, cậu tên gì?”
“Wency.” Văn Khê đáp lại, lúc này đã đăng nhập vào trò chơi.
Sau khi cậu vào game, đầu tiên là mở danh sách bạn bè, nhìn vào ID của Momo, hiển thị đang online!
Một khắc đó, không hiểu sao tim Văn Khê có chút không ổn, gần như theo phản xạ cậu gửi tin nhắn chọc Momo.
Wency: Anh đang chơi?
Lúc này đây, đối phương không trả lời ngay lập tức, đại khái qua hai ba phút mới rep.
Trong thời gian hai ba phút này, Thương Lang đã đăng nhập vào acc nhỏ rồi thêm cậu.
ID acc nhỏ của Thương Lang Là JJ-SBW.
SB*……!Văn Khê rất tò mò khi hắn lấy ID này nghĩ như thế nào.
(*) Ngu xuẩn.
Ngay sau đó, cậu nhận được một câu trả lời từ Momo.
Momo: Không, đang nhìn.
Wency: Nhìn cái gì?
Momo: Nhìn cậu.
Văn Khê: ???
Văn Khê không chút nghi ngờ, nếu như hiện tại cậu phát sóng, nhất định mưa đạn sẽ là một trận thét chói tai.
Nhìn cậu — câu trả lời này cũng quá khiến người ta mơ tưởng phải không?
Qua một thời gian dài Văn Khê mới tự thuyết phục là đối phương không có ý gì khác, tiếp tục gõ chữ đáp lại.
Wency: Nhìn tôi làm gì?
Momo: Nhìn khi nào cậu online.
Wency: Ừ, bây giờ tôi đang online, sao thế?
Momo: Cậu có cân nhắc việc đánh chuyên nghiệp không?
Lời này hỏi quá đột ngột, thế cho nên Văn Khê sửng sốt thật lâu mới phản ứng lại.
Chuyên nghiệp? Cậu á?
Chỉ bằng bản thân biết dùng cung?
Quên đi…

Wency: Không cân nhắc.
Momo: Thế thì ngày mai tôi sẽ hỏi lại.
Văn Khê dở khóc dở cười.
Tại sao đột nhiên Momo hỏi cậu cái này? Sẽ không phải…!Momo là một tuyển thủ chuyên nghiệp chứ?
Nếu là như vậy, câu hỏi này của anh ngược lại hợp lý.
Không đợi Văn Khê gõ chữ hỏi, trong tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói của Thương Lang: “Wency? Không phải gọi như này phải không? Vậy tôi gọi cậu là gì? Văn Khê? Khê Khê? Văn Tử? Ài, Văn Tử nghe hơi rợn, gọi lên ngưa ngứa tim.”
Văn Khê: “…!Gọi tôi Văn Khê là được.


Thương Lang: “Được, vậy tôi gọi cậu là Văn Khê, cậu gọi tôi là Lang ca, bố Lang, Lang gia đều được.”
Lang ca, bố Lang, Lang gia…!Nhất cậu.
Văn Khê làm bộ không nghe thấy hai từ sau: “Lang ca, cậu ăn mì xong chưa?”
“Ừm, tôi xuống lầu vứt rác, cậu cứ tùy ý đi.

Đợi tôi quay lại, chúng ta bắt đầu livestream.” Thương Lang nói.
Văn Khê gần như theo bản năng nói “Được”.
Nói xong mới phản ứng lại — Về là livestream? Bây giờ còn hơn 20 phút nữa mới đến 8 giờ!
Thương Lang là ở chung cư mấy chục tầng, định đi cầu thang đổ rác à?
Hay là nói, thật sự hắn dự định phát sóng trước hai mươi phút?
Văn Khê im lặng một lát, tầm mắt dừng lại trên khung chat với Momo, nhớ tới chuyện quan trọng nhất còn chưa hỏi, vội vàng gõ chữ.
Wency: Khi nào anh có thời gian rảnh chơi 2vs2 với tôi?
Momo: Bây giờ.
Wency:……!Không phải anh nói chỉ đến nhìn sao?
Momo: Tôi lên nhìn xem cậu có online không.

Bây giờ cậu đang online nên có thể chơi.
Điều này có nghĩa là nếu cậu không online thì Momo sẽ không chơi?
Thật sự không trách người xem kéo mai mối, bây giờ ngay cả Văn Khê cũng cảm thấy Momo có ý với cậu…
Một khi vậy, cậu có thể đưa ra yêu cầu chứ?
Wency: Bây giờ không được, anh có rảnh lúc 1 giờ chiều ngày mai không?
Wency: Và 1 giờ chiều về sau thì sao?
Wency: Tôi lên game đúng 1 giờ chiều mỗi ngày.
Momo: Đúng giờ như vậy à.
Văn Khê có chút thấp thỏm, cậu cũng không biết vì sao cậu không nói rõ ràng cho đối phương biết cậu là một streamer, mỗi ngày đúng 1 giờ chiều livestream.
Là lo lắng sau khi đối phương biết sẽ không chơi 2vs2 với cậu sao?
Suy cho cùng, vẫn là Văn Khê không tự tin với bản thân mình, liên tục không tự tin vào thân phận streamer của mình, lo lắng sau khi Momo biết sẽ xem thường cậu.
Dù sao kỹ năng của Momo tốt như vậy, gần như vượt qua tất cả những người được gọi là streamer kỹ thuật…
Văn Khê vừa suy nghĩ lung tung vừa chờ Momo trả lời.
Khoảng một phút sau, Momo trả lời.
Momo: 1 giờ chiều, được.
Momo: Mỗi ngày chơi 2vs2 với cậu lúc 1 giờ chiều.
Anh đồng ý!
Đọc được hai câu trả lời này, Văn Khê kích động đến thiếu chút nữa quên cách gõ chữ như thế nào, xóa xóa sửa sửa nửa ngày cuối cùng cũng gửi một câu nói đầy đủ.


Wency: Được, chắc chắn nha, 1:00 chiều mai không gặp không về!
Momo: Còn bây giờ thì sao? Cậu có đánh không?
Văn Khê sửng sốt một chút.
Bây giờ…!Cậu có đánh, nhưng phải tổ đội với Thương Lang.
Thương Lang không có cộng sự, nếu Momo muốn đánh, chỉ có thể ba người tổ đội đánh 4vs4, không biết Thương Lang có đồng ý hay không…
Trong lúc nhất thời, Văn Khê có chút rối rắm, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cậu không giỏi nói dối, bây giờ cũng không biết có thể nói dối cái gì.
Cuối cùng, Văn Khê cam chịu số phận đáp lại một câu: Buổi tối hẹn với người khác…
Cậu gửi câu này xong, rất lâu Momo không trả lời, khiến Văn Khê có chút bất an, luôn có cảm giác mình đã làm sai cái gì đó.
Cậu cố gắng nghĩ ra gì đó để “khắc phục”, nhưng không biết phải nói gì.
Cho đến khi…!Momo trả lời một câu: Tôi đang tìm kiếm Wency trên JJ Live, ra một người là Wency Văn Khê, có phải cậu không?
Wency: ! ! ! !
Wency: Đúng vậy…!Làm sao anh biết?
Thật sự Văn Khê không thể tin vào mắt mình — chuyện cậu muốn giấu giếm, cứ như vậy bị đối phương lột ra?!
Momo: Chơi trong một thời gian cố định, đồng đội không hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của riêng mình, rất khó để đoán à?
Wency: ……
Văn Khê quỳ.
Nên nói pro không hổ là pro sao? Bộ não cũng quay quá nhanh rồi!
Cho dù người bình thường có được tin tức này, sẽ lập tức nghĩ đến phương diện livestream à?
Anh không chỉ nghĩ đến, còn trực tiếp đi tìm…
Momo: Vì vậy, thời gian livestream của cậu là?
Wency: 1 đến 4 giờ chiều và 8 giờ tối đến rạng sáng.
Văn Khê hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng, gần như là đối phương hỏi cái gì cậu trả lời cái đó.
Momo: Ban đêm phát sóng với ai? Đối phương cũng là streamer hả?
Wency: Đúng vậy…!là Thương Lang.
Momo: À, tôi có ấn tượng, rank nước ngoài xếp hạng hơn bốn mươi, là hắn ta?
Cái này …!Văn Khê không biết đâuuu.
Tạm thời cậu nước đến chân mới nhảy lên mạng tìm Thương Lang, chỉ biết ID acc lớn của hắn là JJ-Blue Wolf, là một trong những streamer game kỹ thuật nổi tiếng nhất trên nền tảng JJ Live.
Về phần bài viết về rank nước ngoài của hắn, thật đúng là cậu không tìm được, phỏng chừng là đã có thay đổi.
Tuy nhiên Thương Lang rất thường xuyên đánh rank nước ngoài, hắn vẫn là rank cao chế độ nước ngoài.
Wency: Hẳn là vậy.
Momo: Cậu chơi 2vs2 với hắn? Cũng chơi rank nước ngoài hả?
Wency: Không…!Hắn dùng acc nhỏ trong nước dẫn tôi chơi.
Momo: Acc nhỏ của hắn là gì?
Wency: JJ-SBW.
Momo im lặng vài giây rồi trả lời: ID này, xuất sắc.
Văn Khê cười ngất ngưởng, sau đó có chút tò mò về thứ hạng của Momo ở rank nước ngoài.
Nghĩ đến là hỏi.
Wency: Cho nên, anh cũng thường chơi rank nước ngoài hả? Thứ hạng của anh là bao nhiêu?
Momo: Tôi không hay chơi 1vs1.
Sau một vài giây, thêm một câu: Nếu như không tính, thì là hạng một.
Wency:……
Chưa bao giờ thấy một người vô sỉ như vậy!
Văn Khê thừa nhận Momo rất lợi hại, nhưng nói mình là số một rank nước ngoài cũng quá…
Momo: Không tin?
Văn Khê nhìn hai chữ này, không biết nên đáp lại như thế nào.
Cậu nghĩ, mình coi như là đã đánh bại Momo, người từng đoạt vị trí số 1 trong tay anh, chẳng lẽ cậu cũng có tiêu chuẩn chơi rank nước ngoài?
Tuy nhiên, nghĩ đến ván đó, cậu chỉ có 9 cái đầu, trong khi Momo lấy 29…
Nếu tính đầu người, quả thật Momo còn tốt hơn.
Không đợi Văn Khê trả lời, Momo lại gửi thêm một tin nhắn nữa.
Momo: Cái đó cũng đúng thôi, tôi còn không tin vào bản thân mình.
Wency:……
Momo: Chẳng qua Thương Lang cũng chưa nhằm nhò với tôi.
Momo: 8 giờ đấu 2vs2 phải không? Chờ.
Wency:……!Anh làm gì vậy?

Lời này khiến Văn Khê rất bất an, luôn có cảm giác Momo chuẩn bị gây chuyện.
Trên thực tế, Momo cũng chuẩn bị gây sự.
Momo: Chờ tôi bắn hắn thành tự kỷ, cậu sẽ theo tôi.
Wency: ? ? ?
Momo: Nghe tôi, đi đánh chuyên nghiệp, cậu có thể.
Wency: Không, tôi không thể.
Thì ra “theo tôi” là ý này…!Văn Khê im lặng.
Wency: Nếu tôi giành chiến thắng trong ván game tiếp? Anh nghe tôi chứ?
Momo: Hả? Cậu muốn tôi làm gì?
Wency: Hãy đến JJ Live.
Sau khi những lời này gửi đi, đối phương trầm mặc thật lâu, giống như đang suy nghĩ.
Sau một lúc, anh trả lời một đoạn như vậy:
Momo: Đã như vậy thì đặt cược.

Ván tiếp theo ai thắng thì phải nghe theo người còn lại.

Tôi thắng, cậu phải đi đánh chuyên nghiệp, gia nhập chiến đội của tôi.

Cậu thắng, tôi sẽ ký hợp đồng với JJ Live.
Văn Khê không dám tin nhìn tin nhắn này.
Cậu có thể thấy Momo nghiêm túc, và đó là lý do tại sao cậu ngạc nhiên như vậy.
Wency: Nghiêm túc? Chơi lớn như vậy?
Đây tương đương với việc đặt cược vào cuộc sống tương lai của mình…
Momo: Đặt cược lớn để kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Cậu chơi không?
Wency: Không chơi.
Momo:……
Văn Khê đáp lại dứt khoát lưu loát, chém đinh chặt sắt.
Momo dám đặt cược, cậu cũng không dám chơi.
Tháng này thật vất vả cậu mới kiếm được chút tiền, vừa có xu hướng ổn định lại, muốn cậu từ bỏ livestream đi đánh chuyên nghiệp là tuyệt đối không có khả năng.
Hơn nữa Văn Khê tự biết mình.
Tuy rằng thành tích của cậu ở 1vs1 không tệ, nhưng cậu đánh chính là rank cấp thấp trong nước, cho nên, không phải cậu quá mạnh, mà là quân địch quá yếu.
Càng không cần phải nói cậu mới tiếp xúc với SGH này hai ngày, ngay cả rốt cuộc SGH có những vũ khí gì cũng chưa hiểu rõ.
Bây giờ để cậu đi đánh chuyên nghiệp.
Đùa nhau à.
Wency: Đặt cược thì được, nhưng tôi từ chối đặt cược lớn như vậy.

Chúng ta thay đổi chút.
Momo: Ok, cậu nói đi.
Wency: Tôi giành chiến thắng, anh tặng quà cho tôi.

Anh thắng, tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.
Momo: Đặt cược như này không ổn lắm.
Wency: Vậy, anh định thay đổi như nào?
Momo: Cậu giành chiến thắng, tôi sẽ tặng cậu quà và mời cậu ăn cơm.

Tôi thắng, cậu mời tôi ăn cơm, tiền tôi sẽ trả.
Wency: Đồng ý.
Wency:……!Chờ đã, có gì sai sai ấy.
…..????????????????????????????????…..
10/11/2021
#NTT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.