Đọc truyện Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích – Chương 45: Piper
Việc mượn máy bay trực thăng thật dễ dàng. Nhưng đưa cha cô lên máy bay thì không.
Piper chỉ cần nói vài lời qua cái loa được Leo ứng biến làm ngay để thuyết phục người phi công đáp xuống trên núi. Chiếc máy bay lên thẳng của Cục Công viên đủ lớn cho việc di chuyển cấp cứu hoặc tìm kiếm và cứu nạn, và khi Piper nói với viên nữ phi công kiểm lâm rất xinh đẹp rằng việc mang họ đến sân bay Oakland sẽ là một ý tưởng tuyệt vời, cô ta sẵn lòng đồng ý.
“Không,” cha cô lẩm bẩm, khi họ nhấc ông lên khỏi mặt đất. “Piper, gì thế… lũ quái vật… có lũ quái vật…”
Cô cần sự giúp đỡ của cả Leo và Jason để giữ ông lại, trong khi Huấn luyện viên Hedge thu thập các vật dụng của họ. May thay, thầy Hedge đã mặc lại quần và mang giày vào, vì thế Piper không cần phải giải thích về cặp chân dê của ông.
Trái tim Piper đau đớn khi nhìn thấy cha cô như thế – vượt quá sức chịu đựng và khóc lóc như một cậu bé. Cô không biết chính xác tên khổng lồ đã làm những gì với ông, những con quái vật đã hủy hoại tinh thần ông như thế nào, nhưng cô không nghĩ là mình có thể chịu được khi khám phá ra điều đó.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cha à,” cô nói, giọng cô trở nên càng dịu dàng càng tốt. Cô không muốn sử dụng lời nói mê hoặc với chính cha mình, nhưng dường như đó là cách duy nhất. “Những người này là bạn của con. Bọn con sẽ giúp cha. Giờ cha đã an toàn rồi.”
Ông ấy chớp chớp mắt và nhì
n lên cánh quạt trực thăng. “Các lưỡi dao. Chúng có một chiếc máy với rất nhiều lưỡi dao. Chúng có sáu cánh tay…”
Khi họ mang ông đến cửa máy bay, viên phi công tiến đến giúp đỡ. “Có chuyện gì với ông ấy thế?” cô ta hỏi.
“Hít quá nhiều khói,” Jason đáp. “Hoặc kiệt sức vì sức nóng.”
“Chúng ta nên đưa ông ấy đến bệnh viện, viên phi công nói.
“Không sao đâu,” Piper nói. “Đến sân bay là tốt rồi.”
“Ừm, sân bay là tốt rồi,” viên phi công đồng ý ngay lập tức. Rồi cô ta cau mày, như thể không chắc lắm việc sao cô ta lại đổi ý. “Chẳng phải ông ấy là ngôi sao điện ảnh Tristan McLean sao?”
“Không phải,” Piper nói. “Họ chỉ trông giống nhau thôi. Quên chuyện đó đi.”
“Ừm,” viên phi công nói. “Chỉ trông giống ông ấy. Tôi…” Cô ta bối rối chớp chớp mắt. “Tôi quên mất những gì mình vừa nói. Hãy đi thôi.”
Jason nhướng mày nhìn Piper, rõ là bị ấn tượng, nhưng Piper cảm thấy vô cùng khổ sở. Cô không muốn bóp méo tâm trí của con người, làm cho họ tin những điều mà họ không tin. Việc đó khá là hống hách, quá không tốt – y như những gì mà Drew sẽ làm ở trại, hoặc Medea trong cửa hàng bách hóa ma quỷ của bà ta. Và nó sẽ giúp ích cho cha cô như thế nào đây? Cô không thể thuyết phục cha mình rằng rồi ông sẽ ổn, hoặc chẳng có điều gì xảy ra cả. Tổn thương về tinh thần của ông quá lớn.
Cuối cùng họ cũng đưa được ông lên khoang, và chiếc máy bay trực thăng cất cánh. Viên phi công liên tục nhận được các câu hỏi qua sóng vô tuyến, hỏi rằng cô ta định bay đi đâu, nhưng cô ta lờ chúng đi. Họ đổi hướng, rời khỏi ngọn núi đang bốc cháy và bay thẳng về phía Berkeley Hills.
“Piper.” Cha cô nắm chặt lấy tay cô và giữ nó như thể ông sợ rằng mình sẽ ngã mất. “Là con phải không? Chúng đã nói với cha… chúng nói với cha rằng con sẽ chết. Chúng nói… nhiều điều tồi tệ khác sẽ xảy ra.”
“Là con đây, cha à.” Cô phải dùng hết sức mạnh ý chí mới khỏi không bật khóc. Vì ông, cô phải mạnh mẽ lên. “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi cha à.”
“Chúng là những con quái vật,” ông nói. “Những con quái vật thật sự. Các yêu tinh đất, giống hệt những câu chuyện của ông nội Tom – và Đất Mẹ đã nổi giận với cha. Và tên khổng lồ, Tsul’klư, thở ra lửa…” Ông lại chăm chú nhìn Piper lần nữa, đôi mắt ông như thủy tinh bị vỡ, phản chiếu một tia sáng điên dại. “Họ nói con là một á thần. Mẹ con là…”
“Nữ thần Aphrodite,” Piper nói. “Nữ thần tình yêu.”
“Cha… cha…” Ông ấy run run hít vào, rồi dường như quên béng chuyện phải thở
Các bạn của Piper cẩn thận tránh việc nhìn hai cha con họ. Leo nghịch vớ vẩn một con ốc lớn từ thắt lưng đồ nghề của cậu ấy. Jason liếc nhìn xuống thung lũng bên dưới – những con đường đang kẹt cứng khi những người phàm ngừng xe lại và trố mắt nhìn ngọn núi đang bốc cháy. Thầy Gleeson đang nhai thân bông cẩm chướng, và lần này vị thần rừng có vẻ chẳng có tâm trạng để la hét hay khoe khoang.
Tristan McLean đáng ra sẽ không xuất hiện như thế này. Ông ấy là một ngôi sao. Ông ấy tự tin, hợp thời trang và tinh tế – luôn trong tình trạng kiểm soát. Đó chính là hình ảnh trước công chúng mà ông đã tạo ra. Piper đã từng nhìn thấy hình ảnh đầy sức sống đó trước đây. Nhưng lần này thì khác biệt. Hiện giờ nó đã bị phá vỡ và mất đi mãi mãi.
“Con không biết gì về mẹ,” Piper nói với ông. “Không cho đến khi cha bị bắt đi. Khi bọn con tìm được cha đang ở đâu, bọn con đi thẳng đến đó. Các bạn con đã giúp con. Sẽ không có ai làm đau cha nữa đâu.”
Cha cô không ngừng việc run rẩy. “Các con là những anh hùng – con và các bạn của con. Ta không thể tin chuyện đó được. Con là một anh hùng thật sự, không giống như ta. Không phải chỉ là đang diễn. Ta rất tự hào về con, Pipes.” Nhưng ông nói những lời đó với giọng thì thầm đầy bơ phờ, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.
Ông nhìn xuống thung lũng, và bàn tay đang nắm chặt tay cô của ông lơi ra. “Mẹ con chưa bao giờ kể cho ta nghe gì cả.”
“Bà ấy nghĩ đó là cách tốt nhất.” Nghe có vẻ khập khiễng, thậm chí cả Piper cũng cảm thấy thế, và sẽ chẳng có một lượng lời nói mê hoặc nào có thể thay đổi điều đó. Nhưng cô sẽ không nói cho cha mình về những gì mà nữ thần Aphrodite thực sự lo lắng: Ông ấy sẽ phải dành cả cuộc đời mình cho các ký ức đó, việc biết rằng các vị thần và các tinh linh đang dạo quanh mặt đất sẽ làm ông ngã quỵ.”
Piper cảm nhận được thứ ở bên trong túi áo khoác. Cái lọ nhỏ vẫn còn ở đó, làm ấm tay cô khi cô chạm vào.
Nhưng làm thế nào để xóa đi các ký ức của ông? Cha cô cuối cùng cũng đã biết cô là ai. Ông tự hào về cô, và lần này cô là anh hùng của ông, không phải ngược lại. Giờ ông sẽ không bao giờ gởi cô đi xa nữa. Họ cùng nhau chia sẻ một bí mật.
Làm thế nào để cô có thể quay trở lại với mọi việc như trước đây chứ?
Cô n lấy tay ông, kể cho ông nghe về những điều nhỏ nhặt nhất – lúc cô ở Trường học Hoang Dã, nhà của cô ở Trại Con Lai. Cô kể cho ông chuyện Huấn luyện viên Hedge đã ăn các bông hoa cẩm chướng như thế nào và đã bị đánh bại trên núi Diablo ra sao, cách Leo thuần hóa con rồng, và Jason đã làm lũ sói lùi lại chỉ bằng một vài từ Latinh. Các bạn cô miễn cưỡng mỉm cười khi cô nhắc đến các cuộc phiêu lưu của họ. Cha cô dường như dễ chịu hơn khi cô nói chuyện, nhưng ông không cười. Thậm chí Piper còn không chắc liệu ông có nghe thấy tiếng cô nói không.
Khi họ bay ngang qua các ngọn đồi để vào East Bay, Jason trở nên căng thẳng. Cậu nhoài người ra quá xa cánh cửa khiến Piper sợ rằng cậu có thể ngã xuống.
Cậu ấy chỉ tay. “Đó là cái gì?”
Piper nhìn xuống, nhưng cô không thấy được gì thú vị – chỉ có những ngọn đồi, rừng cây, nhà cửa, những con đường nho nhỏ ngoằn ngoèo xuyên qua các hẻm núi. Một con đường quốc lộ cắt ngang qua một đường hầm trong các quả đồi, kết nối với East Bay với các thành phố trong đất liền.
“Ở đâu?” Piper hỏi.
“Con đường đó,” cậu nói. “Con đường chạy xuyên qua các ngọn đồi ấy.”
Piper cầm chiếc mũ phi công mà viên phi công đã đưa cho cô và đặt câu hỏi qua sóng vô tuyến. Câu trả lời cô nhận được chẳng thú vị chút nào.
“Cô ta nói đó là Quốc lộ 24,” Piper thuật lại. “Đó là đường hầm Caldecott. Mà sao thế?”
Jason nhìn chăm chú vào lối vào đường hầm, nhưng cậu không nói gì. Nó biến mất khỏi tầm nhìn khi họ bay ngang qua khu thương mại Oakland, nhưng Jason vẫn liếc nhìn về phía xa xa đó, nét mặt cậu dường như cũng không ổn định giống hệt cha của Piper.
“Những quái vật,” cha cô nói, một dòng nước mắt lăn dài trên má ông. “Ta đang sống trong thế giới của những con quái vật.”