Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 10: Piper


Đọc truyện Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích – Chương 10: Piper

Jason cho tay vào túi quần. Đồng xu của cậu lóe lên trong không trung, và khi cậu bắt lấy nó, cậu đang cầm trong tay một ngọn giáo – một cây gậy bằng vàng dài khoảng hai mét, với một đầu mũi sắc nhọn

Các á thần khác há hốc miệng kinh ngạc. Rachel và Annabeth bước lùi lại để tránh mũi giáo, trông sắc nhọn như dụng cụ tách băng.

“Đó chẳng phải…” Annabeth ngập ngừng nói. “Tôi nghĩ cậu có một thanh kiếm cơ mà.”

“Ừm, tôi nghĩ nó có thể có nhiều chức năng,” Jason nói. “Cùng một đồng xu, có thể tạo thành các loại vũ khí tầm xa.”

“Anh bạn, tôi cũng muốn có một cái như thế!” ai đó hét lên từ nhà thần Ares.

“Nó còn tốt hơn nhiều so với cây giáo điện của Clarisse, Lamer!” một trong số những người anh em của cậu ta công nhận.

“Điện ư,” Jason rì rầm, như thể đó là một ý kiến hay vậy. “Lùi lại.”

Annabeth và Rachel hiểu ý. Jason đưa ngọn giáo của mình lên, và sấm cắt ngang bầu trời. Lông tơ trên hai cánh tay Piper đều dựng đứng lên. Chớp tạo thành một cung lửa điện xuyên qua đầu nhọn của mũi giáo và bắn vào lửa trại với sức mạnh của một quả đạn pháo.

Khi lớp khói tan đi và tiếng o o trong tai Piper giảm xuống, toàn bộ trại ngồi bất động vì choáng váng, mù dở, bị tro che phủ, nhìn chằm chằm vào nơi đã từng là lửa trại kia. Than cháy dở trút như mưa xuống khắp nơi. Một khúc gỗ đang cháy đã xiên qua chỗ cách đứa trẻ Clovis đang ngủ chỉ một vài phân, người thậm chí không một chút cựa quậy.

Jason hạ cây giáo của mình xuống. “Ừm… xin lỗi.”

Chiron phủi phủi một vài mảnh than đang cháy ra khỏi râu của ông. Ông nhăn nhó như thể nỗi sợ hãi nhất của ông đã được xác nhận. “Có thể là hơi tàn phá quá mức, nhưng cậu đã giải thích cặn kẽ. Và ta tin rằng mọi người ở đây đều biết cha cậu là ai.”

“Thần Jupiter,” Jason nói. “Ý cháu là thần Zeus. Chúa tể Bầu trời.”

Piper không thể kiềm chế được nụ cười trên môi mình. Điều đó hoàn toàn có khả năng xảy ra. Vị thần hùng mạnh nhất, cha của tất cả các anh hùng vĩ đại nhất trong những câu chuyện thần thoại cổ xưa – không ai khác có thể làm cha của Jason, ngoài ông ấy.

Hình như, toàn bộ trại không ai tin vào điều vừa nhìn thấy. Mọi thứ trở nên loạn xì ngầu, với h người đặt ra các câu hỏi cho đến khi Annabeth đưa tay lên.

“Khoan đã!” cô ấy nói. “Sao cậu ta lại là con của thần Zeus được? Bộ Tam Vĩ Đại… hiệp ước của họ là không có những đứa con với người thường… sao chúng ta lại có thể không biết cậu ta sớm hơn?”

Chiron không trả lời, nhưng Piper có cảm giác là ông ấy biết điều đó. Và sự thật không phải là điều gì tốt đẹp.


“Điều quan trọng là,” Rachel nói, “Jason hiện đã ở đây. Cậu ấy có một cuộc tìm kiếm phải hoàn thành, nghĩa là cậu ấy sẽ cần đến lời tiên tri của chính mình.”

Cô nhắm mắt lại và ngất đi. Hai trại viên chạy nhanh đến và giữ cô lại. Một người thứ ba chạy đến một bên đài vòng, lấy một chiếc ghế đẩu có ba chân bằng đồng, như thể họ đã được huấn luyện dành cho nhiệm vụ này. Họ nhẹ nhàng đặt Rachel lên ghế phía trước đám lửa đã bị phá hỏng. Không có lửa, bầu trời đêm phủ một màu đen tối, rồi một đám khói màu lục bắt đầu quấn quanh chân Rachel. Khi cô ấy mở mắt ra, chúng đang phát sáng. Khói màu ngọc lục bảo thoát ra từ miệng cô. Giọng nói phát ra gay gắt và cổ xưa – âm thanh mà một con rắn sẽ tạo ra nếu nó có thể nói:

“Đứa con của tia chớp, hãy cảnh giác với mặt đất,

Sự báo thù của những người khổng lồ, nhóm bảy sẽ được sinh ra,

Xưởng rèn và chim bồ câu sẽ phá vỡ nhà giam,

Và sự chết chóc sẽ xuất hiện qua cơn thịnh nộ của nữ thần Hera.”

Khi nói đến lời cuối cùng, Rachel té xỉu, nhưng những người giúp đỡ cô vẫn đang đợi để đỡ lấy cô. Họ mang cô tránh xa lòng hố lửa và đặt cô nằm nghỉ trong góc.

“Điều đó thường xảy ra sao?” Piper hỏi. Rồi cô nhận ra xung quanh mình đang im lặng, và mọi người đều đang nhìn cô. “Ý tôi là… có phải chị ấy phun thật nhiều khói xanh lục không?”

“Thánh thần ơi, cô thật chậm hiểu!” Drew chế nhạo. “Chị ấy vừa mới nói ra lời tiên tri – lời tiên tri của Jason để giải cứu nữ thần Hera! Sao cô lại…”

“Drew,” Annabeth cắt ngang. “Piper chỉ đưa ra một câu hỏi thẳng thắn thôi. Có điều gì đó về lời tiên tri dứt khoát không bình thường. Nếu việc giải thoát nữ thần Hera giải phóng cơn giận của bà ta và gây ra nhiều cái chết… sao chúng ta lại phải giải thoát cho bà ta? Nó có thể là một cái bẫy, hoặc – hoặc có thể nữ thần Hera sẽ trở thành kẻ thù với người giải cứu bà ta. Bà ta chưa bao giờ đối xử tốt với các anh hùng.”

Jason đứng dậy. “Tôi không có nhiều sự lựa chọn. Nữ thần Hera đã lấy đi ký ức của tôi. Tôi cần lấy lại nó. Ngoài ra, chúng ta không thể không giúp nữ hoàng của bầu trời nếu bà ta đang gặp rắc rối.”

Một cô gái từ nhà thần Hephaestus đứng dậy – Nyssa, cô gái với chiếc khăn rằn ri đỏ. “Có thể thế. Nhưng cậu nên nghe lời chị Annabeth. Nữ thần Hera hay nghĩ đến việc báo thù. Bà ta đã ném con trai ruột của mình – cha của chúng tôi – xuống một ngọn núi chỉ vì ông ấy xấu xí.”

“Rất xấu xí,” ai đó khúc khích cười từ nhà nữ thần Aphrodite.

“Im miệng!” Nyssa gầm lên. “Dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải nghĩ xem – sao lại cảnh giác với mặt đất? Và sự báo thù của những người khổng lồ là gì? Chúng ta đang đối đầu với cái gì đủ sức mạnh để bắt cóc nữ hoàng của bầu trời?”

Không ai trả lời các câu hỏi đó, nhưng Piper chú ý Annabeth và Chiron đang có một cuộc trao đổi thầm. Piper nghĩ nó sẽ là điều gì đó như:


Annabeth: Sự báo thù của những người khổng lồ… không, chuyện đó không thể.

Chiron: Đừng nói chuyện đó ra ở đây. Đừng làm mọi người sợ.

Annabeth: Bác đang đùa với cháu sao! Chúng ta không thể không may mắn như thế chứ.

Chiron: Để sau nào, cháu yêu. Nếu cháu nói cho họ mọi chuyện, họ sẽ quá khiếp sợ để bắt đầu.

Piper biết thật điên rồ khi cứ nghĩ cô có thể đọc được nét mặt của họ – hai người mà cô vừa mới biết đến. Nhưng cô hoàn toàn chắc rằng cô hiểu được họ, và chuyện này khiến cô sợ hãi.

Annabeth hít thật sâu. “Đó là cuộc tìm kiếm của Jason,” cô thông báo, “vì thế đó là lựa chọn của Jason. Hiển nhiên, cậu ấy là đứa con của tia chớp. Theo truyền thống, cậu ấy có thể chọn hai người bạn đồng hành bất kỳ.”

Ai đó từ nhà thần Hermes hét lớn, “Ừm, cậu, dĩ nhiên đó là cậu rồi, Annabeth. Cậu là người có nhiều kinh nghiệm nhất.”

“Không, Travis,” Annabeth nói. “Thứ nhất, tớ không giúp nữ thần Hera. Mỗi lần tớ cố làm điều đó, bà ta đều lừa gạt tớ, hoặc quay lại tấn công tớ sau đó. Quên chuyện đó đi. Không đời nào. Thứ hai, sáng ngày mai tớ sẽ rời trại để đi tìm Percy.”

“Nó có liên quan với nhau,” Piper buột miệng, không chắc làm thế nào cô lại có can đảm đến thế. “Sao chị lại không nhận ra đó là sự thật? Toàn bộ chuyện này, sự biến mất của bạn trai chị – tất cả đều gắn kết với nhau.”

“Như thế nào?” Drew hỏi gặng. “Nếu như cô quá thông minh, nhưng như thế nào?”

Piper cố đưa ra câu trả lời, nhưng cô không thể.

Annabeth đã cứu cô. “Có thể em nói đúng, Piper. Nếu chuyện này có liên quan, chị sẽ tìm theo hướng khác – bằng cách tìm kiếm Percy. Như chị đã nói, chị không có ý định vội vã giải cứu nữ thần Hera, ngay cả khi sự biến mất của bà ta khiến cho toàn bộ các thần trên đỉnh Olympus tranh cãi với nhau. Nhưng có một lý do khác chị không thể đi. Lời tiên tri nói về người khác.”

“Nó nói về người tôi sẽ chọn,” Jason công nhận. “Xưởng rèn và chim bồ câu sẽ phá vỡ nhà giam. Xưởng rèn là biểu tượng của thần Vul – thần Hephaestus.”

Bên dưới ngọn cờ của Nhà số Chín, hai vai Nyssa sụm xuống, như thể cô ấy vừa mới bị buộc phải khiêng một cái đe thật nặng. “Nếu cậu phải cảnh giác với mặt đất,” cô ấy nói, “cậu nên tránh việc di chuyển bằng đường bộ. Cậu cần phương tiện đi lại trên không.”

Piper suýt chút nữa buột miệng về việc Jason có thể bay. Nhưng rồi cô nghĩ tốt hơn hết là không nên nói gì. Jason là người nên nói điều đó với họ, và cậu ấy đang không tình nguyện cung cấp thông tin. Có thể cậu nghĩ mình đã đủ làm mọi người chết khiếp trong một đêm rồi.


“Cỗ xe ngựa bay đã bị vỡ,” Nyssa tiếp tục nói, “và những con pegasus, chúng ta đang dùng chúng để tìm kiếm Percy. Nhưng nhà thần Hephaestus có thể nghĩ ra gì đó để giúp đỡ. Jake đang nằm bất động, còn tôi hiện là trại viên lâu năm. Tôi có thể tình nguyện tham gia cuộc tìm kiếm.”

Giọng cô ấy nghe không nhiệt tình cho lắm.

Rồi Leo đứng lên. Cậu ấy khá yên lặng, Piper gần như đã quên bẵng cậu cũng có mặt ở đây, điều đó giống Leo chút nào.

“Người đó là tôi,” cậu nói.

Những người cùng nhà với cậu ấy náo động. Một vài người cố kéo cậu về lại ghế ngồi, nhưng Leo từ chối.

“Không, người đó là tôi. Tôi biết điều đó. Tôi đã có ý tưởng về phương tiện di chuyển. Hãy để tôi thử. Tôi có thể sửa chữa nó!”

Jason nhìn cậu chăm chú trong một lát. Piper chắc cậu sẽ nói không với Leo. Nhưng rồi cậu mỉm cười. “Chúng ta sẽ cùng nhau làm nhé, Leo. Có vẻ như đó là quyết định đúng đắn khi có cậu đồng hành. Cậu tìm cho bọn tớ cái gì đó để cưỡi, cậu được tham gia.”

“Được!” Leo đấm nắm tay mình.

“Việc đó sẽ rất nguy hiểm,” Nyssa cảnh báo cậu. “Gian khổ, quái vật, những sự đau đớn kinh khủng. Chắc chắn là không một ai trong số các cậu sẽ sống sót quay về.”

“Ồ.” Đột nhiên Leo trông chẳng thích thú gì lắm. Rồi cậu nhận ra mọi người đang nhìn mình. “Ý tớ… Ồ, thế mới tuyệt làm sao! Đau đớn? Tớ thích đau đớn! Chúng ta hãy làm điều này.”

Annabeth gật đầu. “Được rồi, Jason, cậu chỉ cần chọn thêm một người thứ ba cho cuộc tìm kiếm. Chim bồ câu…”

“Ồ, dĩ nhiên rồi!” Drew đứng lên và mỉm cười với Jason. “Chim bồ câu là nữ thần Aphrodite. Mọi người đều biết điều đó. Tớ hoàn toàn thuộc về cậu.”

Hai tay Piper nắm chặt lại. Cô bước lên phía trước. “Không.”

Drew tròn mắt nhìn cô. “Ồ, làm ơn đi, cô gái Dumpster. Lùi lại đi.”

“Tôi đã có cảnh mộng về nữ thần Hera; không phải cô. Tôi phải tham gia vào cuộc tìm kiếm này.”

“Bất cứ ai đều có thể có một cảnh mộng,” Drew nói. “Cô chỉ ở đúng nơi và đúng dịp mà thôi.” Cô ta quay lại phía Jason. “Nghe này, việc chiến đấu là tốt, tôi cho là vậy. Và người tạo ra thứ gì…” Cô ta nhìn Leo với vẻ mặt khinh thường. “Ừm, tôi nghĩ là ai đó phải làm cho tay mình bị dơ. Nhưng cậu cần sự mê hoặc ở bên cạnh cậu. Tôi có thể là một người rất có sức thuyết phục. Tôi có thể giúp được nhiều.”

Các trại viên bắt đầu thì thầm về việc Drew đã trông khá thuyết phục như thế nào. Piper có thể thấy Drew đang cố lôi kéo mọi người. Ngay cả Chiron cũng đang gãi râu mình, như thể đối với ông, sự tham gia của Drew đột nhiên có lý.

“Ừm…” Annabeth nói. “Nói về cách diễn đạt của lời tiên tri…”


“Không!” Chính Piper cũng thấy giọng mình thật khác lạ – dứt khoát hơn, âm sắc trầm ấm hơn. “Tôi phải đi.”

Rồi điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Mọi người bắt đầu gật đầu, thì thầm những từ ừm ừm, quan điểm của Piper cũng có lý vậy. Drew nhìn quanh, đầy hoài nghi. Thậm chí một vài trại viên của chính cô cũng đang gật đầu đồng tình.

“Tỉnh lại nào!” Drew búng tay về phía đám đông. “Piper có thể làm được gì?”

Piper cố đáp trả, nhưng sự tự tin của cô bắt đầu suy yếu dần. Cô có thể mang đến những gì? Cô không phải là một chiến binh, một nhà lập kế hoạch, hay một người sửa chữa. Cô không có bất cứ kỹ năng nào ngoại trừ việc luôn gây rắc rối và thỉnh thoảng thuyết phục mọi người làm những điều ngu ngốc.

Ngoài ra, cô còn là một kẻ nói dối. Cô cần tham dự vào cuộc tìm kiếm này với những lý do không liên quan đến Jason – và nếu cô được đi, cuối cùng cô cũng sẽ phản bội lại mọi người ở đây. Cô đã nghe được giọng nói đó trong giấc mơ: Hãy làm theo mệnh lệnh của chúng ta, và ngươi có thể ra đi an toàn. Sao cô có thể lựa chọn điều đó – giữa việc giúp cha mình và giúp Jason?

“Được rồi,” Drew nói với giọng bảnh chọe. “Tôi đoán điều này đã được quyết định.”

Đột nhiên tất cả mọi người đều há hốc miệng. Mọi người nhìn Piper như thể cô vừa mới đột ngột xuất hiện. Cô tự hỏi mình đã làm sai điều gì. Rồi cô nhận ra luồng ánh sáng rực đỏ đang bao phủ quanh người cô.

“Chuyện gì thế?” cô hỏi.

Cô nhìn lên phía trên đầu mình, nhưng chẳng có biểu tượng đang cháy nào như cái đã xuất hiện trên đầu Leo. Rồi cô nhìn xuống và hét lớn.

Áo quần của cô… cô đang mặc cái quái quỷ gì thế này? Cô chán ghét tất cả các loại áo váy. Cô không có lấy một cái. Vậy mà giờ cô đang khoác lên người một chiếc áo đầm không tay màu trắng xinh đẹp dài đến mắt cá chân, với cổ chữ Vhoét sâu đến mức khiến cô điếng người xấu hổ. Các băng tay bằng vàng thanh nhã quấn quanh hai bắp tay. Một chiếc vòng cổ cầu kỳ với hổ phách, san hô và các bông hoa bằng vàng sáng lấp lánh trên ngực, và mái tóc của cô…

“Ôi, Chúa ơi,” cô nói. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Annabeth kinh ngạc chỉ tay về phía con dao găm của Piper, giờ đã được tra dầu và sáng bóng, treo ở một bên bằng một sợi dây thừng bằng vàng. Piper không muốn rút nó ra. Cô sợ những gì mình sẽ nhìn thấy. Nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Cô rút thanh Katoptris ra khỏi vỏ và nhìn ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi dao kim loại được đánh bóng. Mái tóc cô thật hoàn hảo: dày mượt, dài và có màu nâu sô-cô-la, được tết bằng những sợi ruy băng vàng phía cuối mỗi bên vì thế nó xõa ra khắp vai cô. Cô thậm chí còn trang điểm, trông đẹp hơn nhiều so với việc cô tự mày mò – những lớp son mỏng khiến đôi môi cô có màu đỏ anh đào và mang đến các màu sắc khác lạ trong mắt cô.

Cô… cô thật…

“Đẹp quá,” Jason kêu lên. “Piper, cậu… cậu thật xinh đẹp.”

Trong tình huống khác, đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Nhưng giờ mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một người dị hợm. Khuôn mặt của Drew đầy chán ghét và khiếp sợ. “Không!” cô ta hét lớn. “Không thể thế được!”

“Đây không phải là tôi,” Piper phản đối. “Tôi… không hiểu.”

Chiron, nhân mã gập hai chân trước lại và cúi chào cô, và tất cả các trại viên đều làm theo.

“Chào, Piper McLean,” Chiron nói một cách nghiêm trang, như thể ông đang nói chuyện tại đám tang của cô. “Con gái của nữ thần Aphrodite, quý bà của chim bồ câu, nữ thần tình yêu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.