Ca, Xin Hãy Nuôi Em

Chương 8


Đọc truyện Ca, Xin Hãy Nuôi Em – Chương 8

Ở trên lưng là thân thể mềm mại bé bỏng, tiếng cười nhè nhẹ lưu lại bên tai, từng đợt hô hấp nóng ấm phả lên gương mặt anh, có chút ngứa ngứa a. Gia Vĩ đột nhiên cảm thấy nếu cầu thang này cứ đi mãi không dứt sẽ là hạnh phúc lớn nhất đời anh. hai thân ảnh lớn nhỏ cứ chậm rãi di chuyển, không ai nói với ai lời nào, hơi thở nhẹ nhàng hòa vào nhau.

Về đến nhà, nhẹ nhàng đem Gia Gia đặt lên ghế sa lon. Gia Vĩ yêu thương nhéo nhéo mũi nó: “Anh đi mở nước sẳn cho em, tăm rửa nhanh rồi đi ngủ. nhìn xem hai tròng mắt mở không nổi rồi kìa” Gia Gia gật gật đầu cười hài lòng.

Vừa nhìn thấy Gia Vĩ đã hoàn toàn đi vào phòng tắm, nó liền thu hồi nụ cười, đưa tay xoa xoa cái chân, thật sự là đau đến khó nhịn được a. Lại nói với chính mình không cần lo, tý tắm nước nóng ngủ một giấc sẽ tốt lên thôi.

Gia Vĩ mở nước vừa đủ, đi tới gọi Gia Gia đi tắm rửa. Điện thoại trong túi liền vang lên, là người trong công ty gọi đến, Gia Vĩ một bên tiếp điện thoại, một bên đi tới thư phòng rồi mở máy tính lên. Gia Gia cắn răng đứng lên, không có việc gì, tắm rửa xong sẽ ổn thôi.

Gia Vĩ nghe được Gia Gia từ trong phòng tắm đi tới, dép lê kéo trên mặt sàn nghe như tiếng xé gió. Gia Vĩ liếc đồng hồ, còn chưa được 9h, một bên vừa nhìn màn hình vừa nói:” Gia Gia, đói chưa? Trước ăn một chút rồi hãy ngủ” bình thường cứ đến thời điểm này nếu không được ăn no nó sẽ đói đến không ngủ được.

Gia Gia không trả lời, một lát sau lại truyền đến tiếng gọi nhẹ: “Ca ca~~~”

Bị một tiếng kêu cả tâm tư anh dường như cũng bị dắt đi, nữa bản báo cáo còn lại cũng chẳng có nữa chữ lọt mắt. Đứng lên hướng phía phòng nó mà đi tới. Ngọn đèn ngủ phát ra những luồng sáng nhu hòa, Gia Gia nằm ở trên giường, nhìn trên xuống như một cái thảm tử. Ánh mắt đen tuyền vì thấy anh tiến vào mà lóe lên, rồi cắn môi.


“Gia Gia làm sao vậy?” Gia Vĩ tại bên người nó ngồi xuống, tay nhanh nhẹn sờ sờ cái trán, không nóng. Cúi đầu nhìn nó, lông mi thật dài vì bất an mà rung rung lên càng nhanh. Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Gia Gia: “Có phải hay không có chổ nào không thoải mái? Hử?”

Gia Gia nhắm mắt hưởng thụ ôn nhu từ bàn tay anh mang lại, thật ấm áp, vô cùng thoải mái a. Nhưng là, chân đau quá. Hơn nữa hoạt động càng lúc càng khó khăn, mới rồi trong bồn tắm thiếu chút nữa không bò ra được. Gia Gia thực sợ hãi a.

“Ca, chân có điểm đau” Gia Gia nhỏ giọng nói. Gia Vĩ cả kinh, Gia Gia, cái hài tử này cho dù có té nặng cũng sẽ không có than đau, hôm nay thực là bị thương nặng rồi.

“ Ở đâu? Ở đâu đau?” Gia Vĩ bối rối bế xốc cả cái thảm tử kia lên, theo hai ngọn đèn hai chân bong loáng không có dấu hiệu khác thường. Gia Vĩ cẩn thận vuột ve, từ mũi chân đến đầu gối, rồi hai cái bắp đùi, không có vết bầm tím.

“ Không phải đó, là nơi này “ Gia Gia nén đau vuốt ve hai bên trong đùi non. Nơi này đau như xé rách không khác biệt, thực đau. Trước mắt là đôi tay trắng nõn đang xoa nắn cái nơi đáng chết này, Gia Vĩ đột nhiên miệng khô lưỡi khô khó chịu chết được.

Trong đầu như có cả đàn ong đang xông vào, tiếng ong ong làm cả đầu anh choáng váng. Liều mạng định thần, Gia Vĩ vươn tay tại nơi Gia Gia kêu đau rờ lên: “Nơi này đau? Như thế nào lại vậy?”

Gia Gia “ô” lên một tiếng, đột nhiên thu hồi song chưởng giống như lừa gạt của mình.


Trái tim Gia Vĩ cứ như ở trên chuyến xe rớt núi, hảo hảo lăn lộn mấy vòng, tái trở xuống lại chẳng biết phải xử sự thế nào. Hít thật sâu, khẩu khí có điểm hổn hển, “ Gia Gia….” Gia Vĩ đột nhiên kêu lên một tiếng, thân thủ nhanh nhẹn đem nâng mặt Gia Gia đang cúi xuống, Gia Gia, rốt cuộc em muốn gì?

“ Gia Gia!” Gia Vĩ hoảng sợ phát hiện, cả mặt Gia Gia đều là lệ ngân, mồ hôi cùng nước mắt làm ướt cả mái tóc màu nâu. “Ca, em đau”

Trong phòng cấp cứu bệnh viện, vị bác sĩ già đang kiểm tra chân của Gia Gia. Gia Gia nằm ở trên giường, gắt gao nắm lấy tay của Gia Vĩ, sợ hãi còn hơn là đau đớn, Gia Gia lạnh run cả người. Gia Vĩ ôm Gia Gia vào lòng, ảo não mà nghĩ lai tâm tình vừa sợ hãi lại vừa phẫn nộ, cả cỗ giận đữ không cách nào phát tiết. Nhìn đôi tay già nua đang ở trên chân Gia Gia vừa ấn vân vê sờ, Gia Gia cắn chặt hàm răng ô ô đau đớn khóc gọi, đột nhiên lại rống lên: “Ông điểm nhẹ chút, hài tử chịu không được “.

Bác sĩ một tay nâng kính nhìn anh một cái, không nóng không lạnh mà nói: “Đau đớn này chung quy là do điều dưỡng không tốt, may mắn chỉ thương phầm mềm thực không nặng. Bất quá sau này không được vận động mạnh không sẽ khiến chổ thương bị động”.

Gia Gia đột nhiên mở to mắt: “Cháu còn có thể nhảy múa không?”

Bác sĩ đứng thẳng dậy đi đến bên cạnh bàn: “Thì ra hài tử này thích nhảy múa. Nhưng cớ sao lại để đến mức này ?” vừa kê đơn vừa nói: “Trở về nằm hoàn toàn trên giường, tốt nhất không di chuyển ảnh hưởng đến vết thương. Dùng dược này xoa, tuần sau muốn làm gì đều có thể”.


Xoay người lại đem đơn thuốc đưa cho Gia Vĩ, rất chú ý nhìn một chút Gia Vĩ vừa lại xem một chút Gia Gia. Xem ra sau lưng Gia Vĩ có bốc lên một chút lương khí.

“Tuần sau tới kiểm tra lại, về sau cũng đừng loạn động nữa”

Từ trong nhà đi ra, lòng nóng như đốt hỏa, không để ý cái gì một hơi đem Gia Gia vào bệnh viện không nghĩ đến có bao nhiêu đẹp mắt, nhưng bây giờ một đại nam nhân tay ôm một hài tử bước ra đại sảnh bệnh viện sáng láng, lại đông người có bao nhiêu xấu hổ.

Gia Gia đỏ mặt, nhìn thấy có người để ý, đem cả thân mình chôn chặt trong lòng nam nhân, chính bản thân giờ cũng không có quần dài chỉ có cái quần trong nho nhỏ, hai cái tay gắt gao nắm áo người kia. Gia Vĩ cũng phát hiện có điểm không phù hợp, Gia Gia cả mặt nóng bừng đang áp lên cổ anh, hô hấp thật hây hẩy nhẹ nhưng làm anh thấy ngứa a.

Cuối cùng về đến nhà rồi. Đem Gia Gia được gói kĩ càng, cẩn thận từ trong xe bế ra. Giờ hiện đã khuya, gió thu thổi lành lạnh. Gia Gia không tự chủ rùng mình một cái.. Gia Vĩ cúi đầu xem nó: “Gia Gia, lạnh không?” toàn thân cảm nhận cánh tay có điểm thêm chặt. Gia Gia lắc đầu, nó tại trong lòng rúc vào càng sâu.

Dán tại cái trán của Gia Gia, Gia Vĩ thanh âm trầm thấp nói: “Không thể mang em leo thang rồi, chúng ta cần nhanh lên nhà, em giờ cần nhất là lên giường nằm nghỉ”.

Gia Gia yên lặng gật đầu. Đôi môi hồng thuận có chút bĩu ra. Gia Vĩ lập tức ngẩng đầu hít sâu.


Do dự hồi lâu, cuối cùng Gia Vĩ đem Gia Gia phóng tới giường mình. Gia Gia bây giờ không thể di chuyển, ban đêm có thể cần người, chỉ để nó một mình thật không yên tâm. Đưa nước ấm cho Gia Gia uống thuốc, dìu nó nằm xuống, Gia Vĩ kéo cái chăn mềm mại đắp cho nó, luồn tay vào chăn cảm nhận hai chân Gia Gia thật lạnh lẽo. Hài tử này thật chẳng biết giữ ấm thân thể, Gia Vĩ thở dài, hai tay ôm lấy chân nó, cẩn cẩn dực dực mà xoa nắn.

“ Ca, em không đau ” nho nhỏ thanh âm, Gia Gia xấu hổ chôn mặt trong chăn mềm. Chân được ôn nhu xoa nắm, thật thoải mái. Nhìn Gia Gia mặt nhăn, mí mắt run run,có vẻ khó chịu.

Gia Vĩ thở dài: “Nếu không phải đau không chịu được thì em mới nói với anh có phải không? Cũng là anh sơ ý, không nghĩ em lại bị nặng vậy! nếu thực không cứu vãn được em bảo anh phải làm sao đây?

Gia Gia đem mặt mũi che kín, kéo xuống mũi, con ngươi ra chiều suy nghĩ nói: “Là.. là em sợ… sợ anh không cho em tập nữa “ trái tim Gia Vĩ nhói lên tia đau đớn: “Em thích vũ đạo đến vậy sao? Có thể liều mạng đi để nhảy múa sao? “ Gia Gia gương tròng mắt, từ con ngươi lòe lòe quang mang, trịnh trọng gật đầu.

Lăng lăng nhìn Gia Gia, Gia Vĩ thật sự không nghĩ tới, vũ đạo lại ở trong tâm nó mọc rể bám chắc như vậy. Trong ánh mắt Gia Gia có cố chấp, có say mê làm Gia Vĩ xúc động thật mạnh. Nguyên tưởng hài tử này chỉ nhất thời hứng thú, cái thế giới ưu nhã mà hào nhoáng với những vũ điệu hoàn mĩ không nghĩ lại bước vào cuộc sống của Gia Gia.

Mà không phải ai cũng thuộc về cái thế giới hoàn mĩ ấy, không có cái tự nhiên có mà là mồ hôi, nước mắt, máu đổ vào đấy. Gia Gia chọn con đường này không biết còn gì đón chờ nó.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đầu ngón tay điểm cái mũi của Gia Gia: “Không nghe bác sĩ nói gì sao? Hoàn toàn nằm trên giường. không được nhúc nhích, từ giờ trở đi, trong vòng một tuần đừng mong rời giường”

Gia Gia đột nhiên đỏ mặt, lắp bắp nói:” Nhưng là… Nhưng là em… Nghĩ muốn đi tiểu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.