Cá Voi Cô Đơn

Chương 60: Bạn Học Lạc Tĩnh Ngữ Sẽ Ghen Đấy


Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 60: Bạn Học Lạc Tĩnh Ngữ Sẽ Ghen Đấy


Sau buổi nghỉ trưa ngắn, lịch trình buổi chiều bắt đầu, chị Thiệu và chị Tiểu Chu đã hẹn nhau đến khu thêu thùa chơi, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu tạo Hoa Hồng Vàng.

Các bước sơn, cắt hoa văn đã được lược bỏ, anh bắt đầu với việc pha màu, nhuộm màu rồi làm thao tác theo quy trình chuẩn.

Vị trí gian hàng của bọn họ quả thực hơi lệch, dòng người không đông như lối đi chính nhưng vẫn có rất nhiều người đến đây, bọn họ sẽ bị thu hút bởi gian hàng nhỏ mang phong cách Trung Hoa và cô gái Chiêm Hỉ xinh đẹp, sau khi xem Lạc Tĩnh Ngữ tạo hoa trực tiếp, nhiều người dừng lại quan sát tiếp.

Chiêm Hỉ biết, đây là sức hút của hoa giả cũng như sức hút của Lạc Tĩnh Ngữ, sự kết hợp đồ vật đẹp và người đẹp luôn khiến người ta vui sướng.

Hay là do dáng vẻ bình tĩnh và động tác chậm rãi của anh khiến người ta cảm thấy an tâm khó tả, một tấm vải nhỏ xinh trở thành một bông hoa tinh tế sống động, thật kỳ diệu biết bao.

Trước bàn là một dãy tác phẩm dập nóng có thể mua trực tiếp, có hoa, đồ trang trí nhỏ và phụ kiện nhỏ, mỗi thứ đều được dán mác với giá không hề rẻ, thậm chí Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ còn chuẩn bị tâm lý sẽ không bán được một cái nào.

Bất ngờ thay, khi Lạc Tĩnh Ngữ đang nhuộm màu, có một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi cầm theo một chiếc trâm ngọc trai màu tím lên, nó có giá 580, cô ấy không hề mặc cả mà mua trực tiếp.

Khi cất trâm cài áo vào hộp đựng trang sức, cô ấy hỏi: “Những thứ này đều do chính tay vị đại sư tự mình làm đúng không?”
“Đúng vậy, toàn bộ hoa dập nóng được làm thủ công, ngoài phần kim trên trang sức, còn lại đều do thầy Lạc tự mình làm.” Chiêm Hỉ tự hào trả lời.

“Cây trâm này rất đẹp, rất hợp với váy của tôi, chiếc váy đó có hơi rực rỡ, tôi vẫn chưa tìm được một cây trâm thích hợp.” Cô gái cầm lấy túi quà, cười nói: “Hai người có cửa hàng trực tuyến không? Tôi có thể đến xem những thứ khác.”
Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ không có cửa hàng trực tuyến.

Cô chỉ có thể chỉ vào mã QR để cho khách hàng theo dõi tài khoản chính thức và Weibo của mình, trong đó có đăng các sản phẩm mới.

Điều này vô cùng khó khăn, Chiêm Hỉ vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch tiếp theo cho “Nghệ thuật Tạo hoa Cá Mừng Vui”, dù sao thì Lạc Tĩnh Ngữ vẫn đang hợp tác với Phương Húc, “Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa” mới là căn cứ chính của anh.

Chiêm Hỉ nghĩ, cùng lắm sau đó mình sẽ dùng “Nghệ thuật Tạo hoa Cá Mừng Vui” để giúp Tiểu Ngư quảng bá một chút, nếu muốn mua thì sẽ đến cửa hàng trực tuyến của Phương Húc, chỉ cần đưa ra một đường link là được.

Sau khi khai trương lớp học đầu tiên, mọi việc có vẻ suôn sẻ hơn.

Có hai cô gái mặc Hán Phục đã đặt lịch hẹn cho lớp học trải nghiệm buổi chiều, bọn họ muốn làm kẹp tóc Hoa Lan Chuông*.

Các cô biết giá thị trường, mua trực tiếp một chiếc kẹp tóc gần như ở cùng một mức giá, sẽ có ý nghĩa hơn nếu tự tay làm.

(Ji: Hoa Lan Chuông = Hoa Linh Lan
)
Chiêm Hỉ nghĩ rằng lớp học buổi chiều cũng chỉ có hai nữ sinh tham gia, nhưng lại có thêm hai nữ sinh đến đặt lịch hẹn.

Sau khi thảo luận với Lạc Tĩnh Ngữ, cô cảm thấy quá nhiều người cũng không được, vì vậy cô hỏi đối phương xem có muốn làm trâm Hoa Trà vào buổi chiều ngày mai hoặc lược Hoa hồng nhỏ vào buổi chiều ngày mốt không? Sau khi hai cô gái thảo luận, bọn họ vẫn muốn làm kẹp tóc.

Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút rồi nói bừa: “Bình thường thầy Lạc cũng tổ chức các khóa học trải nghiệm vào cuối tuần.

Thời gian và địa điểm sẽ được đăng trên trang chủ công khai.

Nếu các bạn quan tâm có thể theo dõi, giá của các khóa học thông thường sẽ cao hơn hiện tại.

Nhưng do các bạn là khách mời của Lễ hội Sáng tạo, tôi vẫn giữ nguyên mức giá hiện nay cho bạn, còn có buổi trà chiều, mọi người thấy được không?”
Các cô gái đều đồng ý theo dõi tài khoản chính thức, thêm WeChat của Chiêm Hỉ, nói sẽ liên hệ sau.

Sau khi bọn họ rời đi, Chiêm Hỉ khẽ vuốt ngực, cô nói lung tung, không biết khi biết chuyện này Tiểu Ngư có đồng ý không.

Tuy nhiên, loại khách ào ạt như thế này rất đáng sợ, khách không thể nhận tại chỗ phải tìm cách thu xếp để tiếp sau.

Vốn dĩ buổi triển lãm là để sự nghiệp của Tiểu Ngư phát triển tốt hơn, phải tìm địa điểm để mở các lớp học trải nghiệm thôi, Chiêm Hỉ cảm thấy cũng không phải là không thể.

Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chuyên tâm uốn những cánh hoa hồng, một đám người đứng xem trước gian hàng, có người ngưỡng mộ, có người đặt câu hỏi, Chiêm Hỉ vừa trả lời vừa giới thiệu.

Thầy Lạc “bịt tai làm ngơ”, thực sự giống một bậc thầy, anh làm việc một cách quên mình, với kinh nghiệm buổi sáng, anh không còn cảm thấy lo lắng vì có quá nhiều người quan sát.

Có lẽ do anh có niềm tin, làm những gì mình giỏi nhất, có gì đáng sợ chứ?
Ngày đầu tiên của cuộc triển lãm kết thúc rất suôn sẻ, Chiêm Hỉ thống kê số liệu như sau:
Bán được bốn thành phẩm, còn có bông hồng vàng làm tại chỗ đã được một bà lão – người đã xem từ đầu đến cuối mua với giá 300 nhân dân tệ;
Hai lớp trải nghiệm tiến hành rất tốt, sáng hôm sau sẽ học về hoa hồng nụ, buổi chiều cũng đã có một lịch hẹn trước;
Có rất nhiều người theo dõi trang chủ Wexin, bày tỏ sự quan tâm đến khóa trải nghiệm mới mẻ;
Còn cả người chụp ảnh Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ đếm không xuể, Chiêm Hỉ không biết bọn họ có đăng lên mạng xã hội không.

Quá nhiều người, cô không thể quan tâm hết bọn họ được vì thế mỉm cười ngọt ngào để bọn họ chụp ảnh.

Chị Thiệu và chị Tiểu Chu chơi rất vui vẻ, còn đến với khu Cơn lốc Công nghệ để trải nghiệm dự án VR và phòng thử đồ ảo.

Khi quay lại, bọn họ mang theo túi lớn túi nhỏ, có cả hai áo thun cặp cho Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ làm quà.

Chiêm Hỉ thay quần áo bình thường, bốn người bọn họ rời phòng triển lãm.


Lạc Tĩnh Ngữ mời các chị gái ăn món địa phương của Tiền Đường.

Vào bàn, mọi người lại nói đến gian hàng hoa giả của cô gái họ Quan, không có gì đặc sắc, cũng có lớp trải nghiệm làm hoa hồng.

Sau đó, mọi người nói về Lễ hội Hán Phục vào tháng 10 tới.

Chị Thiệu đã mở nhận đơn đặt hàng, chị Tiểu Chu vẫn đang chuẩn bị.

Bọn họ nói lần này đại sư Từ cũng sẽ mở đơn.

Đối với ngành của bọn họ, Lễ hội Hán Phục là hoạt động kinh doanh lớn nhất trong năm, ngay cả cô giáo Từ cũng luyến tiếc từ bỏ.

Chị Thiệu nói với Lạc Tĩnh Ngữ: “Tiểu Ngư, em cần phải nhanh lên, sau khi triển lãm kết thúc phải bắt đầu thiết kế ngay, nếu không bọn chị sẽ cướp hết khách hàng đi đó!”
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ cười ngượng ngùng, trong lòng thâm trầm, phong cách trang sức Hán Phục mà anh thiết kế khác với chị Thiệu và những người khác, nhiều năm như vậy, vẫn có một đám người hâm mộ cuồng nhiệt luôn nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Loại tác phẩm hoàn toàn bằng thủ công này, mỗi người chỉ có thể làm với số lượng ít, cho dù muộn mấy ngày bắt đầu mở đơn hàng cũng không thể hết cơm ăn.

Sau khi ăn cơm xong, chị Thiệu về khách sạn, Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ bắt taxi về nhà.

Một ngày này tựa như một cuộc chiến, cả hai đều rất căng thẳng, đến giây phút này, hai người họ mới thực sự thả lỏng.

Chiêm Hỉ trở lại tầng tám tắm rửa trước tiên, cô không thèm sấy tóc, để mặc vai ướt đẫm, mặc áo ngủ rồi lên thang máy đến tầng mười lăm.

Lạc Tĩnh Ngữ cũng đã tắm xong, anh đang chơi với mèo trên sofa.

Anh đã dọn sạch chậu cát mèo, phòng khách không còn mùi lạ, anh còn thắp một ngọn nến thơm thoang thoảng hương bưởi, tựa như làn gió mát thổi qua giữa đêm hè, khiến lòng người sảng khoái.

Chiêm Hỉ tự mình mở khóa, Lạc Tĩnh Ngữ ôm mèo ngồi trên sofa nhìn cô tựa như đang đợi cô đi đến.

Nhưng cuối cùng cô lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc, mở máy tính xách tay ra.

Lạc Tĩnh Ngữ: “?”
Lại đợi thêm một lát, Lạc Tĩnh Ngữ vẫn thấy Chiêm Hỉ dán mắt vào màn hình, bàn tay gõ phím liên tục.

Anh bĩu môi, thả Quà Tặng xuống đến bên cạnh xem cô đang làm gì.

Ồ thì ra…!Đang viết bài…!
Lạc Tĩnh Ngữ: ⊙_⊙
Anh kéo tay Chiêm Hỉ, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Lạc Tĩnh Ngữ tỏ vẻ oan ức, hỏi: [Em không mệt sao?]
Chiêm Hỉ bật cười, nắm lấy bàn tay anh nói: “Em muốn viết xong bài cho hôm nay để quảng bá, đăng lên trang chủ, chúng ta đã chụp rất nhiều ảnh, nếu không đăng sẽ rất tiếc.”
Trang chủ này một ngày chỉ có thể đăng một bài viết, Chiêm Hỉ không muốn lãng phí.

Lạc Tĩnh Ngữ lắc tay cô, tựa như trẻ con làm nũng.

Cuối cùng Chiêm Hỉ đứng lên: “Anh thật phiền, không muốn để em làm việc à?”
Lạc Tĩnh Ngữ nhíu mày, sao lại thấy anh phiền rồi?
Nhân lúc Chiêm Hỉ không chú ý, anh vòng qua khuỷu chân cô, một tay ôm lấy eo bế ngang cô lên.

Chiêm Hỉ sợ hãi vùng vẫy, hai chân loạn xa: “Anh làm gì thế? Thả em xuống đi!”
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe, thậm chí còn ôm cô xoay mấy vòng, Chiêm Hỉ chóng mặt ôm lấy cổ của anh, nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu Ngư tốt, thả em xuống đi!”
Lạc Tĩnh Ngữ cười lớn thành tiếng, vẫn không buông cô, ôm cô đến sofa.

Anh nhướng mày, đẩy hai tay lên trên, giả vờ muốn ném cô lên sofa.

Quà Tặng ngồi xổm trên sofa nhìn bọn họ.

“Đừng đừng đừng…!Đừng ném!” Chiêm Hỉ ôm chặt lấy cổ của anh, liên tục xin tha.

Tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ sẽ không ném cô thật, chỉ nhẹ nhàng thả cô xuống.

Quà Tặng kêu meo meo rồi nhảy xuống sofa, chỗ ngồi của nó bị cướp mất rồi, khó chịu chạy vòng quanh chân Lạc Tĩnh Ngữ.

Lạc Tĩnh Ngữ đâu còn rảnh để lo cho mèo con, Chiêm Hỉ còn chưa kịp đứng lên, anh đã quỳ bên sofa, cúi người ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô.

Tư thế mờ ám như thế, khuôn mặt gần đến thế, hơi thở quen thuộc vờn quanh thân thể hai người đầy dụ hoặc…!Chiêm Hỉ không còn giãy dụa, mở to mắt tựa như đắm mình trong hồ nước, dịu dàng nhìn Tiểu Ngư, còn vươn tay vò mái tóc ướt của anh.

“Xấu xa.” Cô nói.

Đôi mắt Lạc Tĩnh Ngữ nổi lên tia nguy hiểm.


Chiêm Hỉ không sợ, tiếp tục khiêu khích: “Lưu manh.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Được rồi, vậy để cô biết một chút, cái gì gọi là lưu manh chân chính.

Anh đột nhiên cúi đầu hôn cô, không hề dịu dàng mà nồng nhiệt mạnh mẽ, còn mang tính xâm lược mạnh.

Anh nhắm mắt, khẽ nếm thử hương vị kem đánh răng mát lạnh trong miệng cô, thân thể Chiêm Hỉ mềm xuống, dần dần đáp lại anh.

Môi anh rời khỏi miệng của cô, đến thăm dò vành tai và cằm của cô, còn có cần cổ trắng nõn, xương quai xanh hiện rõ…!
Quà Tặng ngồi bên bàn trà nhìn chằm chằm vào hai người, không hiểu nhóm thú hai chân đang làm cái gì.

Chiêm Hỉ nhắm hai mắt, hương bưởi quanh quản trong hơi thở, còn có mùi thơm quen thuộc về Tiểu Ngư, hơi thở trẻ trung nam tính, sạch sẽ mát lạnh, sôi nổi mạnh mẽ…!
Đã lâu chưa được tận hưởng cảm giác thân mật buông thả như vậy, lần này hai người đều quá bận, ngày nào cũng chuẩn bị mọi thứ đến tối muộn.

Trước khi triển lãm, tất cả chỉ là ẩn số, hiện tại đã qua ngày thứ nhất, bọn họ hiểu mọi sự cố gắng không hề lãng phí, bọn họ đều gặt hái được thành quả.

Cho nên Lạc Tĩnh Ngữ không thể chờ được nữa, thích Hoan Hoan, cảm ơn Hoan Hoan, dựa vào Hoan Hoan…!Tất cả giờ phút này biến thành một nụ hôn nồng nhiệt.

“Ưm…” Chiêm Hỉ cảm giác được thân thể của anh hơi khác thường, nhẹ nhàng đẩy anh.

Lạc Tĩnh Ngữ tự biết, chỉ dính lên người cô một chút rồi mới luyến tiếc ngồi thẳng người.

Anh thở dồn dập, ngực còn đang phập phồng, co chân che lại một chút.

Khuôn mặt Chiêm Hỉ ửng hồng, cô biết Tiểu Ngư là một người đàn ông tràn trề sinh lực, đã nhiều lần có phản ứng khi hai người thân mật như vậy, cô hơi thẹn thùng nhưng không quá hoảng sợ.

Lạc Tĩnh Ngữ đã nói anh sẽ không đối với cô như thế, nếu chưa kết hôn sẽ không tiến tới.

Anh rất tôn trọng cô, Chiêm Hỉ quả thực chưa có sự chuẩn bị, cho nên hai người đều ngầm hiểu chuyện này, tạm thời không đề cập đến, quá lắm chỉ đánh gần cầu một chút.

Khi tình huống phát sinh, không cách nào nhịn được nữa, Lạc Tĩnh Ngữ sẽ không gạt cô, một mình đi vào phòng tắm một lúc.

Chiêm Hỉ ngồi ôm đầu gối trên sofa, nghĩ đến cảm giác trong người vừa rồi, mặt lại đỏ lên, cô cảm thấy Tiểu Ngư rất vất vả nhẫn nhịn, thật đúng là một con cá có sự nhẫn.

Lạc Tĩnh Ngữ đi ra khỏi phòng tắm, hai tai vẫn đỏ ửng, Chiêm Hỉ nhịn không được cười lên, không thèm nhìn anh, ngồi trước máy tính tiếp tục viết bài.

Lạc Tĩnh Ngữ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, co cả hai chân dài lên ghế, gục đầu lên vai Chiêm Hỉ như chú chim nhỏ nhìn cô gõ bàn phím.

Wow! Hoan Hoan gõ chữ nhanh như thế! Lạc Tĩnh Ngữ rất ngưỡng mộ, không khỏi cứ nhìn tay cô, cảm thấy thật hụt hẫng, sao anh lại đánh máy chậm như vậy chứ? Haiz…!đúng là học dốt.

Chiêm Hỉ sắp xếp những bức ảnh hôm nay do cô chụp cùng với chị Thiệu giúp, chọn những tấm phù hợp làm hình ảnh cho các bài viết.

Bài đăng này rất dễ viết, có rất nhiều tài liệu! Cô không đăng ảnh chính diện của mình và Tiểu Ngư, mà chọn lấy một vài bức ảnh chụp khác, có tấm Tiểu Ngư đang cúi đầu làm hoa, còn cô chỉ có một bóng nhỏ mặc váy Hán Phục, còn có một ảnh do chị Thiệu chụp cận cảnh búi tóc của cô cùng chiếc trâm cài hình bông sen nhỏ tinh xảo.

Hơn một giờ sau, Chiêm Hỉ kiểm tra bài đăng, đăng lên tài khoản chia sẻ công khai, nhân tiện nhìn thoáng qua một chút, chỉ vào một chuỗi số có bốn chữ số, vui vẻ nói với Lạc Tĩnh Ngữ: “Nhìn xem Tiểu Ngư, chúng ta đã có thêm rất nhiều fans đó!”
Bận rộn đến 0h, Quà Tặng cũng đã ngủ quên trên giường lớn, Chiêm Hỉ mới quyết định về nhà.

Ngày mai là cuối tuần, sẽ có nhiều khách đến thăm hơn, cô và Lạc Tĩnh Ngữ không thể lơ là.

Lạc Tĩnh Ngữ tiễn cô về tầng tám nhưng anh không để chia tay trước cửa, cởi giày chạy nhanh vào phòng ngủ của cô.

Chiêm Hỉ chưa kịp phản ứng đã thấy anh ôm con cá voi nhồi bông to chạy ra, làm giả vờ nhăn nhó nhìn cô, mang dép lê rồi chuồn mất.

“Quỷ hẹp hòi!” Chiêm Hỉ ló đầu ra cửa ngoài, Lạc Tĩnh Ngữ đang ôm cá voi đứng trước thang máy nhìn cô, còn cười xấu xa.

Anh nói bằng thủ ngữ: [Mai gặp, ngủ ngon.]
Chiêm Hỉ cười: [Ngủ ngon, Tiểu Ngư.]
Đóng cửa lại, Chiêm Hỉ đi tới giữa phòng khách, đột nhiên xoay người một vòng, giơ tay lên ​​nhảy mấy bước.

Cơ thể cô rất mệt mỏi, chân đứng cả ngày đều tê dại, nếu như Lạc Tĩnh Ngữ nghe được sẽ biết cổ họng của cô cũng có chút khàn khàn.

Nhưng tinh thần của cô không hề mệt mỏi, rất hào hứng và tràn đầy năng lượng.

Thì ra cảm giác cùng nhau cố gắng phấn đấu với người mình thích là thế này sao?
Chiêm Hỉ cảm thấy rất hài lòng, ước rằng ngày triển lãm có thể kéo dài một chút.

***
Ngày thứ hai của triển lãm vẫn suôn sẻ, lượng khách tham quan quả nhiên nhiều hơn ngày hôm trước, Chiêm Hỉ bận rộn đến uống nước cũng không có lực, Lạc Tĩnh Ngữ cũng làm việc không ngừng, ngoài trừ nhà vệ sinh, cả người dính trên ghế.


Thành phẩm trang sức hoa gần như đã bán hết, Lạc Tĩnh Ngữ nói ở nhà vẫn còn một ít hàng tồn kho, có thể dùng để cứu ngày thứ ba.

Sau khi chặn tất cả các thành viên trong gia đình của mình, Chiêm Hỉ đã đăng các bài viết lên vòng bạn bè từ ngày đầu tiên của cuộc triển lãm.

La Hân Nhiên, Vỏ Tôm, Triệu Tình Tình, cô Khâu, Đổng Thừa, Ngô phu nhân, Chu Liên và nhiều người khác đã giúp cô chia sẻ rộng rãi.

Lạc Tĩnh Ngữ cũng đăng, vì vậy ngày hôm sau có rất nhiều bạn bè đến gian hàng của bọn họ.

Ngoài chị Thiệu và chị Tiểu Chu, La Hân Nhiên và Vỏ Tôm cũng đến tham gia, Chung Bằng, Mặc Dương và vài bạn học trung học đến chơi cùng nhau, nhà điêu khắc Tiểu Lý dẫn theo bạn gái, Viên Tư Thần cũng đi cùng bạn trai mình tản bộ tới đây.

“Trời đất, Tiểu Chiêm! Em nhìn như tiên nữ ấy!” Viên Tư Thần vây quanh vòng Chiêm Hỉ, “Đáng lẽ họp Thường Niên chúng ta không nên nhảy hiện đại, nên đi múa cổ phong mới đúng, chị cũng muốn mặc Hán phục, chị chưa từng mặc bao giờ đấy!”
Chiêm Hỉ thay một bộ váy màu xanh lá sen nhạt của nhà Tống càng thêm tươi tắn và đáng yêu hơn, trên đầu có hai bím tóc nhỏ, cũng là kiệt tác của Lạc Tĩnh Ngữ.

Viên Tư Thần muốn thử làm hoa, Chiêm Hỉ liền xin lỗi: “Đều có hẹn trước hết rồi, danh sách ba ngày đều full mất rồi!”
“Sao em không nói sớm với chị chứ?” Viên Tư Thần rầu rĩ.

Chiêm Hỉ nói: “Cuối tuần sau đó cũng mở lớp trải nghiệm, nếu chị muốn thì đến chơi, em mời.”
“Ồ! Cũng có dáng vẻ bà chủ rồi đấy.” Viên Tư Thần liếc sang Tiểu Ngư đang ngồi bên bàn, anh đang cầm bay uốn cánh hoa, rất nhiều người vây quanh cúi đầu nghiêng người quan sát tựa như muốn nhìn kỹ hơn một chút, nhưng quá đông.

Viên Tư Thần kéo cánh tay Chiêm Hỉ, nhỏ giọng hỏi: “Tương lai em và bạn trai làm nghề này luôn sao?”
Chiêm Hỉ ngẩn người, lắc đầu nói: “Không phải, em chỉ giúp anh ấy triển lãm lần này, sau đó em lại đi tìm việc.

Anh ấy có một đối tác đã hợp tác trong bốn năm, không đến lượt em đâu.”
Viên Tư Thần hỏi: “Vậy đối tác của anh ta không tham gia triển lãm này sao?”
“Vâng.” Chiêm Hỉ trả lời, “Có lẽ người đó khá bận, anh ta không biết về hoa giả hay ngôn ngữ ký hiệu, vì thế không giúp ích được cho buổi triển lãm.”
“Ồ, em nói ít một chút đi.” Viên Tư Thần nhíu mày, “Giọng em hơi khàn rồi, có muốn ăn kẹo ngậm thông họng không? Chị sẽ mua cho em một ít?”
Chiêm Hỉ nói, “Không cần đâu, em có viên ngậm, cũng đã ăn rồi.


Hôm nay còn xảy ra vài chuyện nhỏ:
Thứ nhất, trên một tờ báo địa phương hôm nay, có hai bài viết lớn đưa tin về Lễ hội Sáng Tạo.

Ban đầu Chiêm Hỉ rất hy vọng các phóng viên có thể giới thiệu gian hàng của bọn họ bằng bài viết phóng sự đặc biệt của ấn bản về Lễ hội Sáng tạo.

Kết quả là, các bức ảnh của cô đều được lên báo!
Điều này khiến cô có chút lo lắng, mặc dù ảnh in trên báo chỉ có kích thước bằng đậu phụ khô, lại mặc đồ Hán phục, không nhìn rõ mặt nhưng ảnh trên tin tức online có độ nét rất cao, có thể được nhấp để phóng to.

Chiêm Hỉ chỉ có thể hy vọng không ai trong nhà nhìn thấy bài báo này, may là mẹ cô và Chiêm Kiệt không đọc báo, nhưng còn ba…!Ba của cô có thói quen đọc báo quanh năm, nên chỉ có thể hy vọng mắt ba bị lão thị, không nhận ra con gái mình.

Thứ hai, lúc rảnh rỗi, Lạc Tĩnh Ngữ đã làm một cây trâm cài hình hoa sen, kiểu dáng rất độc đáo, anh thầm nghĩ sẽ tặng nó cho Hoan Hoan, để ngày thứ ba cô có thể đổi chiếc trâm cài khác.

Không ngờ sau khi anh đi vệ sinh xong, Chiêm Hỉ lại lấy cây trâm này bán đi hết 600 tệ! Lạc Tĩnh Ngữ dở khóc dở cười, nhéo mạnh khuôn mặt cô, hết cách vì chưa nói với cô trước một tiếng.

Thứ ba, có một chàng trai ra khỏi gian hàng của mình, tình cờ trên đường gặp được Chiêm Hỉ, trò chuyện với cô mất nửa tiếng.

Lúc đầu Lạc Tĩnh Ngữ không để ý, nghĩ rằng người kia chỉ là khách bình thường, nhưng khi nhìn lên lần thứ tư, phát hiện người đó vẫn đang nói chuyện với Chiêm Hỉ, trong lòng anh có chút bực bội.

Nam sinh đó khá cao, đẹp trai, còn đeo tạp dề làm gốm, cười rạng rỡ nhìn Chiêm Hỉ, miệng hoạt động liên tục, còn phối hợp cử chỉ, không biết đang nói cái gì.

Ối! Hoan Hoan đang cười với anh ta!
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Trước khi đi anh ta mời Chiêm Hỉ đến gian hàng của mình để trải nghiệm làm gốm miễn phí, cô đồng ý mất rồi.

Sau khi chàng trai đi khỏi, cô quay lại nhìn Lạc Tĩnh Ngữ thì thấy người này đang nhìn cô ai oán.

Thấy cô nhìn sang, anh lại cúi đầu xuống, Chiêm Hỉ cúi người nhìn anh, kinh ngạc phát hiện Tiểu Ngư của cô đang buồn bực!
Sau đó, Chiêm Hỉ phải mất nhiều nơ ron não để tìm ra lý do tại sao Tiểu Ngư lại khó chịu, cũng cần rất nhiều tế bào thần kinh mới có thể khiến anh vui vẻ trở lại.

Cô mừng muốn chết, thật không ngờ! Bạn học Lạc Tĩnh Ngữ sẽ ghen đấy?
——
Đêm nay về nhà, Lạc Tĩnh Ngữ đun một nồi lê hấp cho Chiêm Hỉ, còn xoa bóp chân cho cô nửa tiếng trên sofa.

Chiêm Hỉ hỏi anh tại sao phải chưng lê, Lạc Tĩnh Ngữ trả lời bằng thủ ngữ: [Cổ họng của em hơi khàn.]
“Làm sao anh biết được?” Chiêm Hỉ cầm ly nước lê nóng ngọt nhấp một ngụm, cười hỏi.

Lạc Tĩnh Ngữ thương xót sờ lên khuôn mặt cô, chỉ vào mình, rồi vòng quanh thái dương thêm vài vòng, nói thủ ngữ: [Anh hỏi Lý.]
Anh tự mình nghĩ ra, còn kiểm tra lần nữa thông qua Tiểu Lý, Chiêm Hỉ cảm thấy thật ấm áp.

Lạc Tĩnh Ngữ chạm đến yết hầu của cô, nhớ đến chàng trai làm gốm hôm nay, há miệng bật hơi phát ra một tràng âm thanh mơ hồ, đều có một âm tiết.

“Đa đa sao, đa sao…”
Âm tiết của anh Chiêm Hỉ đã quen thuộc, lúc đầu chỉ nghĩ anh đang vô thức phát ra tiếng; sau khi nghe mấy lần mới phát hiện anh vẫn lặp lại.

Âm cuối “sao” rất rõ ràng, còn chữ đầu thì cô không đoán được.

Hình như đang hỏi cô gì đó.

Chiêm Hỉ kiên nhẫn nói: “Tiểu Ngư, anh đang nói gì thế? Gì mà sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ lập tức mím môi, không dám mở miệng, biết lời mình nói Hoan Hoan hoàn toàn không hiểu.

Anh nói bằng thủ ngữ: [Có phải anh mở miệng nói rất khó nghe không?]
Chiêm Hỉ lắc đầu: “Không có, em đã nói với anh rồi, âm thanh của anh rất êm tai, em rất thích nghe.


Chỉ là câu vừa rồi em không hiểu lắm, anh có thể nói em biết không?”
Lạc Tĩnh Ngữ rũ mắt suy nghĩ một lát, lấy điện thoại gõ chữ: [Đau sao?]
Chiêm Hỉ buông ly nước, nhướng người ôm lấy anh.

Đời này Tiểu Ngư của cô không bao giờ biết cảm giác như thế nào là trở nên khàn giọng sau khi nói quá nhiều, vì thế lòng cô cảm thấy rất chua xót.

Anh quan tâm đến cô, ngay cả khi anh không thể tự mình cảm nhận được nó, anh vẫn nhớ đến cô.

Còn nữa, ngay từ đầu anh đã kháng cự phát ra âm thanh, sau đó lại thoải mái tạo ra âm thanh trước mặt cô.

Bây giờ, anh đang bắt chước khuôn miệng của người thường, muốn gọi tên cô, thậm chí muốn nói những từ đơn giản với cô, điều này khiến Chiêm Hỉ rất cảm động đến mức muốn khóc.

Cô ôm má Lạc Tĩnh Ngữ và nói: “Tiểu Ngư, em không muốn anh học nói.

Em biết anh học rất khó khăn, không sao đâu, em có thể nói chuyện với anh bằng thủ ngữ.

Em đã có thể trò chuyện với anh rồi mà, em chỉ muốn nghe anh gọi tên em là Hoan Hoan, những điều khác không quan trọng.”
Lạc Tĩnh Ngữ buột miệng thốt lên: “H.”
Chiêm Hỉ bật cười, cô gật đầu: “H, không sai, anh nói rất tốt.

Khi nào chúng ta rảnh rỗi, em sẽ tiếp tục dạy anh cách nói từ “Hoan Hoan”.

Hai má Lạc Tĩnh Ngữ ửng đỏ, gật đầu: “H.”
“Em rất thích anh, Lạc Tĩnh Ngữ, sao anh lại đáng yêu như thế?” Chiêm Hỉ không biết nói làm sao, thì Lạc Tĩnh Ngữ lại mở miệng, cô nói tiếp: “Em biết anh cũng muốn nói anh thích em, đúng không? Em biết, em biết anh cũng thích em đấy!”
Cô nói đúng.

Anh cũng muốn nói “Anh thích em” bằng lời nói của mình.

Thật khó quá, không biết làm thế nào, sau này có thể học được không?
Ánh mắt Lạc Tĩnh Ngữ trở nên rất ôn nhu, anh ngừng nói, giang tay ôm Chiêm Hỉ vào lòng, nặng nề vỗ về lưng cô rồi bất lực nhắm mắt lại.

***
Ngày thứ ba triển lãm cũng không có gì đáng ngạc nhiên, sau khi chị Thiệu và chị Tiểu Chu chơi hai ngày liền đến địa điểm khác ở Tiền Đường du ngoạn.

Gian hàng của Lạc Tĩnh Ngữ có rất nhiều khách lui tới, thậm chí có người đọc báo liền tìm tới.

Chưa có từng nghe nói đến hoa vải dập nóng, đều là lần đầu tiên nhìn thấy, có người hỏi là hoa lụa sao? Chiêm Hỉ nói không phải đâu, công cụ và kỹ thuật sản xuất khác nhau.

Hoa lụa nhân tạo được sản xuất hàng loạt, dù gia công thủ công nhưng cũng có quy trình dây chuyền lắp ráp, rất thô sơ và rất giả.

Còn mỗi bông hoa vải dập nóng đều là tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị.

Hầu như người quan sát Lạc Tĩnh Ngữ làm hoa lâu là phụ nữ, từ cụ bà tóc hoa râm cho đến cô bé tám, chín tuổi đều chăm chú nhìn không chớp mắt.

Trên thực tế, sau ba ngày, hầu như chỉ có một số khách trong lớp trải nghiệm biết rằng Lạc Tĩnh Ngữ bị điếc, những người khác đại khái rằng anh hơi cao lãnh.

Là một nghệ sĩ, tính khí kỳ cục là chuyện bình thường, bất kể là câu hỏi gì, cô gái xinh đẹp mặc Hán Phục bên cạnh sẽ giải đáp kịp thời.

Lạc Tĩnh Ngữ nói với Chiêm Hỉ, anh không muốn dùng sự tàn tật của mình như công cụ bán hàng, anh mong rằng mọi người sẽ chú ý hơn đến tài năng của mình.

Bản thân Chiêm Hỉ cũng nghĩ như thế, hành động của hai người cũng không tệ lắm.

Điều đáng tiếc là, số lượng người cho lớp trải nghiệm quá ít, Chiêm Hỉ đã thêm rất nhiều WeChat để thông báo cho đối phương để theo dõi các thông báo sự kiện tiếp theo của tài khoản công khai.

Cô có linh cảm lớp học thủ công cuối tuần của Tiểu Ngư chắc chắn sẽ được mở!
Buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ thực hiện tác phẩm hoa cuối cùng, đó là một chiếc trâm Thược Dược, chưa kịp hoàn thành đã được một vị khách nữ đặt trước.

Khi Lạc Tĩnh Ngữ thể hiện, Chiêm Hỉ có thể không cần giải thích, chỉ trả lời khi khách đặt câu hỏi.

Cô rảnh một chút, dựa vào một bên gian hàng phe phẩy chiếc quạt.

Điều hòa được bật trong hội trường, nhưng cũng không thể chịu nổi quá nhiều người, hơn nữa nhiệt độ trong phòng vẫn rất cao.

Chiêm Hỉ nghĩ rốt cuộc cô và Tiểu Ngư cũng có thể nghỉ ngơi mấy ngày, cô phải ngủ một giấc thật đã, để Tiểu Ngư nấu cho cô một bữa thịnh soạn, hẹn Tiểu Ngư ra ngoài.

À mà không được không được! Tiểu Ngư phải chuẩn bị bắt đầu cho Lễ Hán Phục, anh đã chậm hơn người khác nhiều ngày rồi…!
Vừa nghĩ tới đây, một người đã đứng trước mặt cô.

Chiêm Hỉ nhìn mấy giây, lập tức cầm quạt che mặt.

Người kia nắm lấy cổ tay cô kéo đi, Chiêm Hỉ bị đau vùng vẫy, cây quạt rớt xuống mặt đất.

Cô không dám nhặt, mà đối mặt với người kia.

Ánh mắt lạnh lùng âm trầm đánh giá cô một chút, rồi lại chuyển sang Lạc Tĩnh Ngữ.

Lạc Tĩnh Ngữ còn đang chuyên chú làm hoa, chưa ngẩng đầu lên, nên không biết bên đây đã xảy ra chuyện gì.

Người kia đến gần anh hơn.

Chiêm Hỉ đổ mồ hôi, sắc mặt dần trắng bệch, giữ chặt cánh tay người đó vội nói lớn: “Anh! Sao anh lại đến đây?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.