Cá Voi Cô Đơn

Chương 53: Có Phải Lúc Đó Thật Ra Em Cũng Đã Thích Anh


Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 53: Có Phải Lúc Đó Thật Ra Em Cũng Đã Thích Anh


Sáng hôm sau, Lạc Tĩnh Ngữ lại đi học muộn, mấy chị gái đồng thanh bật cười.

Khi Lạc Tĩnh Ngữ lấy dụng cụ từ trong túi ra, trong lòng hơi bất an.

Quả nhiên, Từ Khanh Ngôn nhìn thấy đóa hoa Đông Trùng Hạ Thảo của anh, khuôn mặt trầm xuống: “Sao chỉ có một đóa? Đóa còn lại đâu?”
Lạc Tĩnh Ngữ nhanh chóng đưa đóa hoa mẫu cho bà.

Sắc mặt Từ Khanh Ngôn càng khó coi: “Bạn học Lạc Tĩnh Ngữ, cô muốn con tự làm.

Đã hai ngày liên tiếp con chỉ làm một đóa, người khác đều làm hai cái!”
Chị Thiệu nhìn đóa hoa kia, khuyên can: “Làm khá tốt mà, thôi mà cô Từ, thông cảm một chút đi.

Tiểu Ngư cũng có cái khó, bạn gái tới mà vẫn có thể làm ra một đóa cũng coi như không tệ rồi.”
Lạc Tĩnh Ngữ xấu hổ muốn chui xuống đất, hiểu rõ như thế là không tôn trọng cô giáo.

Lúc trước, dù biết chỉ cần làm một đóa, nhưng luôn nghiêm túc làm cái thứ hai.

Nhưng tối hôm qua anh thực sự rất mệt, hôm trước chỉ ngủ 3 tiếng, đóa này hôm qua làm xong cũng đã 2h sáng, thiếu chút nữa anh đã ngủ trên bàn làm việc.

Anh không giải thích với Từ Khanh Ngôn, chỉ chắp tay trước ngực biểu thị xin lỗi, nghĩ thầm chờ Hoan Hoan đi rồi, nhất định sẽ bổ sung phần còn thiếu.

Lúc này Từ Khanh Ngôn không nhịn đươc, bà bật cười, háo hức nói: “Con thua rồi Tiểu Đinh! Trà chiều nay đến lượt con!”
Lạc Tĩnh Ngữ: “???”
“Ha ha ha…” Mọi người cười ầm lên, không khí nặng nề lúc nãy nháy máy biến mất.

Lạc Tĩnh Ngữ đổ mồ hôi nhìn bọn họ,
Chị Tiểu Chu giải thích: “Vừa rồi mọi người đang đánh cược, ba người bọn chị đều nói em chỉ làm một đóa, chỉ có Tiểu Đinh nói em sẽ làm hai đóa.”
Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp người khác.

Anh viết trên giấy, đẩy đến trước mặt chị Tiểu Đinh: [Chị Đinh, xin lỗi, để em mời.]
Chị Tiểu Đinh cũng sắp cười đến vỡ bụng, vội nói: “Không cần, không cần.

Này em thật không biết đùa sao? Cô giáo Từ mau dạy thôi, nhìn con trai nhà người ta bị bọn mình chọc sắp khóc rồi.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Từ Khanh Ngôn nén cười vỗ tay: “Được rồi được rồi, bắt đầu thôi, hôm nay chúng ta học một loại hoa dại khác, cây bông sữa*, cũng rất phức tạp đó.”
(Ji: *cây bông sữa – Milkweed, (tên khoa học: Asclepias curassavica L.) là họ Cúc (Asclepiadaceae), thực vật thuộc họ bông sữa.

Cây thảo mọc lâu năm, dạng cây bụi, cao đến 80 Chiêm Hỉ, toàn cây có màu trắng sữa, thân màu xám nhạt, trắng sữa hoặc hơi có lông.

Có ba màu: hồng, trắng và hoa cà – theo Google)
Buổi tối, Chiêm Hỉ theo Lạc Tĩnh Ngữ dùng bữa tối với ba cô chị, con gái của Từ Khanh Ngôn chuẩn bị thi đầu vào nên bà phải về nhà nấu cơm, không tham dự được.

Bà dặn chị Thiệu rằng bữa này mình mời, coi như chúc mừng bạn học Tiểu Ngư hạnh phúc thoát kiếp độc thân.

Đây là lần đầu tiên Chiêm Hỉ ăn tối với bạn bè của Lạc Tĩnh Ngữ, mọi người đều chọn ăn lẩu.

Cuối cùng cô cũng biết tại sao Lạc Tĩnh Ngữ không ăn tối với các chị của mình, không kể đến anh không thể nghe thấy.

Các chị học làm hoa cả ngày, bọn họ còn phải làm bài tập vào buổi tối nên sẽ không muốn nói về những chủ đề hoa giả trong giờ ăn tối.

Mọi người đều nói về chồng và con của mình, Lạc Tĩnh Ngữ không thể tham gia vào những chủ đề như vậy.

Trên bàn ăn lần này, Chiêm Hỉ phát hiện mình đã mở ra một kỹ năng mới, đó là làm phiên dịch viên thủ của Lạc Tĩnh Ngữ.

Sau khi đọc xong khẩu hình của người khác, anh chỉ cần trả lời bằng thủ ngữ đơn giản, Chiêm Hỉ sẽ nói với bên kia.

Chiêm Hỉ cảm thấy rất thú vị, bất giác cô đã thành thạo rất nhiều từ vựng trong ngôn ngữ ký hiệu, có thể động tác không thành thạo, nhưng cô hiểu là được!
Các chị gái không biết ngôn ngữ ký hiệu, vì vậy bọn họ liền nói chuyện phiếm với Chiêm Hỉ.

Điều họ quan tâm nhất không phải là hoàn cảnh gia đình hay điều kiện cá nhân của Chiêm Hỉ, mà là cách cô và Lạc Tĩnh Ngữ gặp nhau.

“Nói đi, nói đi.” Chị Tiểu Chu nói, “Chị rất tò mò! Tiểu Ngư nhát gan như vậy, hai người ai theo đuổi ai thế?”
Ai theo đuổi ai nhỉ?
Chiêm Hỉ và Lạc Tĩnh Ngữ nhìn nhau, cảm thấy khó trả lời câu hỏi này, Chiêm Hỉ ngập ngừng nói: “Chắc là…!là em nhỉ? Cũng không thể tính như thế được…!Ôi, thật sự khó nói.”
Chị Tiểu Chu rất có hứng thú: “Nói một chút đi, đừng ngại, bữa tối hôm qua bọn chị đã đoán đấy!”
Chiêm Hỉ liền kể lại đơn giản sự việc, từ ban đầu liên hệ với niChiêm Kiệt “Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa” ở QQ.

Chị Đinh hỏi: “Bọn chị cũng có tài khoản QQ, em không thấy video của chị à?”
Mọi người nhốn nháo mở trang cá nhân của mình cho Chiêm Hỉ xem, còn cả Weibo, từng cửa hàng đều rất tinh tế.

Chiêm Hỉ xem xong liền cảm thán: “Mấy tài khoản này em đều đã xem qua, trời ạ! Em còn hỏi giá nữa.”
Chị Thiệu hỏi, “Vậy vì sao cuối cùng em lại chọn Tiểu Ngư?”
Chiêm Hỉ đỏ mặt nói: “Có lẽ do lượt xem của cửa hàng anh ấy tương đối nhiều.”

Chị Tiểu Đinh chọc cô: “Em biết vì sao cửa hàng của Tiểu Ngư có nhiều lượt xem không?”
Chiêm Hỉ lắc đầu: “Em không biết.”
“Em lướt phần bình luận đi.” Chị Tiểu Đinh chỉ cho cô, “Không thấy bình luận sao? Số bình luận nhiều hơn bình thường đấy.”
“Đúng không nhỉ? Thật sự Chiêm Hỉ chưa từng chú ý tới, cô mở phần bình luận dưới video ra xem, Lạc Tĩnh Ngữ cũng tò mò nhìn sang.

Anh rất ít khi xem bình luận trên QQ, đều đưa video gốc cho Phương Húc là xong việc.

Chiêm Hỉ vừa nhìn đã hiểu, bình luận đều đến từ một vấn đề.

[Netizen 1]: Ôi khi nào anh trai mới lộ mặt đây! Tay đẹp như thế, chắc chắn mặt cũng sẽ rất đẹp!
[Netizen 2]: Đôi tay cũng quá đẹp rồi! Trâm cài cũng đẹp, muốn mua lắm nhưng tôi không có tiền, hu hu hu…!
[Netizen 3]: Ai nói với tôi tay của nam minh tinh đẹp, tôi sẽ đập video này vào mặt người đó, đây mới là tay đẹp rung chuyển trời đất! Anh trai ơi, em muốn nhìn mặt!
Chiêm Hỉ: “…”
Lạc Tĩnh Ngữ dở khóc dở cười, Chị Tiểu Chu vẫn không buông tha chủ đề tình yêu của bọn họ, nhiều chuyện tiếp: “Vậy hai người, ai thổ lộ trước?”
Chiêm Hỉ bất đắc dĩ chỉ vào Lạc Tĩnh Ngữ: “Chị à, chị thấy anh ấy như thế có giống người sẽ thổ lộ trước sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ nghiêng đầu nhìn cô, sau khi hiểu được khẩu hình của cô, liền sửng sốt: “?”
Chị Thiệu nháy mắt tỏ ý đã hiểu: “Ồ ồ ồ! Vậy nghĩa là Tiểu Ngư thích em nhưng không dám nói, cuối cùng ép em đến đường cùng, chỉ đành mở miệng sao?”
“Haiz thật đáng thương, có lẽ là ý đó ạ…” Chiêm Hỉ dựa vào vai Lạc Tĩnh Ngữ, đưa tay che mặt, “Thôi mà, mấy chị đừng hỏi em nữa, xấu hổ quá.”
Mấy chị gái cười rộ lên, Chị Tiểu Đinh nói: “Vậy thì hết cách, hỏi Tiểu Ngư, em ấy cũng không chịu nói đâu!”
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn mỉm cười nhìn mọi người tán gẫu, thuận tiện giúp Chiêm Hỉ lấy thức ăn cho Chiêm Hỉ, anh rất rõ Hoan Hoan thích ăn gì.

Đây là nồi lẩu uyên ương, anh và Chiêm Hỉ thích ăn cay một chút, anh vớt mấy món ngon trong nước lẩu, chấm qua một ít tương mè, ăn hơi nóng nên hai người đều đỏ mặt.

Anh hỏi bằng thủ ngữ với Chiêm Hỉ: [Có cay không?]
Chiêm Hỉ nở nụ cười, cô lắc đầu, trả lời: [Không cay ạ, em rất thích.]
Mấy chị gái đều nghĩ Chiêm Hỉ rất giỏi, cô biết thủ ngữ, không có rào cản khi giao tiếp với Lạc Tĩnh Ngữ.

Tiểu Chiêm đều có thể hiểu những động tác của Tiểu Ngư, chẳng trách hai người có thể hẹn hò với nhau!
Cảm nhận trong lòng Lạc Tĩnh Ngữ cũng rất vi diệu, anh và các chị đã quen biết nhau nhiều năm, lúc bình thường cũng không có liên lạc, mỗi năm chỉ gặp họ trong khóa bồi dưỡng của Từ Khanh Ngôn.

Bọn họ đều thích trêu chọc anh, lần nào cũng hỏi anh có quen bạn gái không, anh không trả lời, chỉ cười ngượng ngùng.

Các chị đều đã kết hôn và có con.

Lạc Tĩnh Ngữ không thể nghe nói nên không bao giờ tham gia vào các chủ đề tán gẫu của bọn họ, lần nào cũng đi một mình.

Anh tập trung vào lớp học, bài tập về nhà, không bao giờ ăn tối cùng bọn họ, đi chơi anh cũng đi một mình.

Lần này do Hoan Hoan đến, anh đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể cùng các chị em dùng bữa.

Anh không thể nói được, nhưng Hoan Hoan có thể.

Mọi người có vẻ rất thích Hoan Hoan, anh cảm thấy rất tự hào, Hoan Hoan là một cô gái rất tốt, người người đều thích cô.

Có một điều mà bình thường Lạc Tĩnh Ngữ không nhận ra, cảm xúc lúc này đặc biệt rõ ràng, đó là dường như anh sử dụng thủ ngữ trước mặt Hoan Hoan ngày càng nhiều.

Rõ ràng hơn mười ngày hai người không gặp nhau, anh thấy lần này, trình độ thủ ngữ của Hoan Hoan không giảm đi chút nào, ngược lại còn tốt hơn.

Được người mình yêu “thấu hiểu” thực sự là một điều rất hạnh phúc đối với Lạc Tĩnh Ngữ, không cần phải lúc nào cũng cầm điện thoại gõ chữ, không cần sợ hãi khi giơ tay để “nói chuyện” khiến đối phương không hiểu.

Giờ đây, Chiêm Hỉ gần như có thể hiểu được những câu ngắn thông dụng trong cuộc sống, cô cũng có thể giúp anh phiên dịch cho người khác.

Chỉ khi liên quan đến những từ không thông dụng, cô sẽ gặp khó khăn, Lạc Tĩnh Ngữ cần phải gõ chữ, giúp cô nhớ lại.

Sau bữa tối, cả nhóm cùng nhau trở về khách sạn, mấy chị gái biết hôm sau Chiêm Hỉ sẽ quay về Tiền Đường, nên đã mua cho cô một túi đồ ăn nhẹ và thức uống để cô mang theo khi lên đường.

Chiêm Hỉ cảm thấy bọn họ đối xử với Lạc Tĩnh Ngữ như em trai của mình, còn cô là em dâu, cũng là một người bạn nhỏ.

Cô không thể từ chối, nhận lấy rồi cảm ơn.

Sau khi tạm biệt các cô chị, cô cùng Lạc Tĩnh Ngữ trở về phòng.

Đây là đêm thứ ba bọn họ ngủ cùng nhau, giữa hai người cũng có vẻ thoải mái hơn.

Sau khi tắm xong, Chiêm Hỉ nằm trên giường đặt mua vé tàu cho ngày mai.

Cô đã thảo luận với Tiểu Ngư, anh nói nên mua vé ban ngày, tuy buổi tối anh có thể đưa cô đến trạm, nhưng trên đường về nhà một mình, Chiêm Hỉ sẽ không an toàn.

Chiêm Hỉ cảm thấy có lý nên đã mua vé 11 giờ sáng.

Lạc Tĩnh Ngữ bước ra khỏi phòng tắm, nhưng không làm bài tập trước.

Ngày mai Hoan Hoan đi rồi, anh rất lưu luyến cô, mấy ngày nay đều vừa đi học vừa làm bài tập, ngày nào cũng không có thời gian đi cùng cô, nhưng Hoan Hoan không hề than trách, leo lên giường đọc sách, ngoan ngoãn yên tĩnh tốt.


Lạc Tĩnh Ngữ leo ​​lên giường, đánh bạo nghiêng người về phía Chiêm Hỉ.

Cô cảm nhận được hơi thở nóng còn vươn hơi ẩm của anh, tự giác dựa vào vòng tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ ôm cô vào lòng.

Chiêm Hỉ cho anh xem trang đặt mua vé của mình, chợt nhớ tới vấn đề anh gặp phải trong bữa tối, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Ngư, anh bắt đầu thích em từ lúc nào vậy?”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Chiêm Hỉ nhìn anh ngây ngốc, lại hỏi: “Là lúc anh giúp em lắp tủ giày? Hay là đêm Bình An?”
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một hồi, cánh tay trái vẫn đang ôm Chiêm Hỉ, muốn dùng hai tay biểu đạt điều muốn nói, nhưng chỉ dùng một cách đơn giản hơn để cô hiểu, anh chỉ vào điện thoại di động của mình.

Thật súc tích! Ngay lập tức Chiêm Hỉ hiểu ra, đồng thời bị sốc: “Khi chúng ta trò chuyện trên WeChat? Trước khi chúng ta gặp nhau sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ cong nhẹ môi, anh nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhưng mà, anh không biết lúc đó em trông như thế nào mà?” Chiêm Hỉ sờ lên mặt, “Có phải xem như hẹn hò trên mạng không?”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, nhìn cô, dùng một tay nói: Anh chỉ vào bản thân, chạm vào tai trái, sau đó chỉ vào Chiêm Hỉ.

Rồi anh đưa ngón trỏ và ngón giữa của tay phải dán thật chặt trên mũi, các ngón tay từ từ di chuyển xuống, co lại.

Cuối cùng giơ ngón tay cái lên, có nghĩa là “xinh đẹp”.

Trong lòng anh, dù thế nào cô cũng rất đẹp.

Chiêm Hỉ thực sự cảm động, ôm chặt lấy hắn, hóa ra Tiểu Ngư còn sớm động tâm hơn cả cô, còn chưa nhìn thấy cô, anh đã thích cô rồi.

Chẳng trách! Anh không dám đưa “Vận May Tới” vì sợ cô biết anh bị điếc, cô sẽ không thèm để ý đến anh?
Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ lại dùng một tay tạo ra ngôn ngữ ký hiệu khác: [Anh từng tưởng tượng em đã ba mươi tuổi.]
Chiêm Hỉ: “…”
Sau khi sững sờ, cô cười khúc khích: “Anh có thể chấp nhận tình cảm chị em không?”
Anh gật đầu, nắm tay cô lên nhìn thật kỹ, thật sự Hoan Hoan có một đôi tay mũm mĩm, vì thế đã lừa được anh, còn cả lời của Phương Húc.

Nên anh vẫn cho cô là một chị gái hơi béo ngoài ba mươi.

Vì thế sau khi gặp mặt, anh nhìn thấy vẻ đẹp lộng lẫy của cô, quả thực đã bị dọa sợ, càng thêm tự cho mình mơ tưởng xa vời.

Lúc đó giữa anh và cô giáo Trứng Gà không đơn giản là một vách ngăn, mà dày tựa như tường thành.

Chiêm Hỉ nói: “Nhưng anh khác với Tiểu Ngư trong tưởng tượng của em.”
Lạc Tĩnh Ngữ thắc mắc nhìn cô, không đoán được anh trong tưởng tượng của cô là gì.

“Em cho rằng anh nhỏ hơn em rất nhiều, một chàng trai bình thường, làm công cho Phương Húc.” Chiêm Hỉ thẹn thùng nắn ngón tay anh, “Em biết tay anh rất đẹp, sau đó gặp anh ở chợ đêm, nhớ đến ngày thường anh luôn đeo khẩu trang, còn nghĩ trên mặt anh có vấn đề gì đấy, thật không ngờ lại là một chàng trai soái như vậy.”
Lạc Tĩnh Ngữ cười rộ lên, phát ra tiếng “hắc hắc”.

“Thật ra dù gương mặt anh có vấn đề, em cũng rất muốn gặp anh.” Chiêm Hỉ sờ lên khuôn mặt anh, “Anh nói xem, có phải lúc đó, thật ra em cũng đã thích anh? Nếu không, tại sao em nhất định phải gặp được anh?”
Lạc Tĩnh Ngữ không biết, cũng không dám đoán.

“Có lẽ…!Em cũng bị anh hấp dẫn một chút.” Chiêm Hỉ nói, “Tiểu Ngư, em cảm thấy chúng ta rất có duyên.”
Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy như vậy, mạng Internet lớn đến mức nào chứ, đã dẫn một cô giáo Trứng Gà đến bên anh.

Thật ra từ “duyên phận” Chiêm Hỉ nói khác với ý nghĩa của Lạc Tĩnh Ngữ, cô không tính nói anh biết chuyện chiếc kẹp dâu tây mấy năm trước.

Thật huyền diệu, duyên phận của cô và Tiểu Ngư đã sớm bắt đầu.

Kết thúc tâm sự đêm khuya, Lạc Tĩnh Ngữ ngoan ngoãn đi làm bài tập, Chiêm Hỉ đọc sách bỗng cơn buồn ngủ đột kích, cô nằm xuống ngủ mất.

Rạng sáng 2h, Lạc Tĩnh Ngữ làm xong hai đóa hoa, nhẹ nhàng bò lên giường, xốc chăn nằm xuống.

Tư thế ngủ của Chiêm Hỉ rất ngoạn, tay chân không loạn xạ, hai đêm trước bọn họ đều cách xa nhau, không chạm thân thể nhau.

Nhưng đêm nay, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vẻ đẹp lúc ngủ của cô, bỗng rung động, anh chậm rãi tiến đến gần cô, đánh bạo choàng cánh tay qua eo của cô, tựa như một cái ôm nhẹ.

Trong giấc mộng, dường như Chiêm Hỉ cảm nhận được điều gì đó, tiến lại gần anh, tay trái vô thức chạm vào cơ thể anh.

Hai người nằm nghiêng đối mặt với nhau, Lạc Tĩnh Ngữ không nỡ tắt đèn, muốn nhìn gương mặt cô nhiều hơn.

Tắt đèn đi, phòng sẽ tối, như thế, anh sẽ không nhìn thấy gì cả.

Anh không thể nghe tiếng thở của cô, không thể nhìn, không nghe và không thể chạm vào cô, điều này cũng giống như hai đêm trước, khiến anh cảm thấy hoảng loạn không thể tả nổi.

Đêm nay sẽ khác chứ?
Cuối cùng Lạc Tĩnh Ngữ cũng tắt đèn, nhắm mắt ôm lấy người Chiêm Hỉ, để cô tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh.


Anh có thể chạm vào cô, ngửi thấy mùi sữa trên người cô, cực kỳ hài lòng, cảm thấy mình không còn cô đơn trong thế giới tối tăm và vắng vẻ này nữa, anh không chỉ có một mình.

Sau bốn ngày ba đêm, Chiêm Hỉ một mình bắt chuyến tàu cao tốc trở về Tiền Đường.

Cô đến cửa hàng thú cưng đón Quà Tặng trở về năm 1504.

Mèo con hơi chán nản, Chiêm Hỉ đã cho nó ăn một loại hộp mới có sức sống hơn.

Chiêm Hỉ dọn dẹp cả hai căn hộ một lúc, giúp Lạc Tĩnh Ngữ tưới nước bón phân cho hoa lá cây cỏ theo hướng dẫn.

Buổi tối, cô để Quà Tặng một mình ở 1504.

Trước khi Chiêm Hỉ về nhà ngủ, thuận tiện ôm lấy thú nhồi bông cá voi lớn của Lạc Tĩnh Ngữ, cô nghĩ về chuyện đã xảy ra vào sáng hôm nay.

Cô tỉnh lại trong vòng tay Lạc Tĩnh Ngữ, anh không chỉ ôm cô mà cô còn ôm anh.

Anh không mặc quần dài, còn cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, hai đôi chân trần cọ sát vào giường, thật sự không ngờ được, họ không hề ngại ngùng, còn trừng mắt nhìn nhau.

Chiêm Hỉ nói: “Chào buổi sáng.”
Anh bày tỏ tâm ý của mình bằng một nụ hôn trên trán.

Chiêm Hỉ rất nhớ cái ôm của anh, thế nên đã đưa con cá voi lớn về nhà, chuẩn bị ôm khi ngủ.

Sáng thứ hai, cô dậy sớm, mặc áo khoác tươm tất, trang điểm nhẹ nhàng rồi bình thản đến công ty.

Viên Tư Thần và những người khác đều biết kết quả của việc chuyển phòng, bọn họ đều an ủi Chiêm Hỉ, cô cũng rất cảm ơn bọn họ, nói mình không sao cả.

Chờ đến khi bắt đầu giờ làm, cô vào văn phòng của Văn Cầm, trực tiếp trình đơn xin từ chức.

Văn Cầm không giữ cô, thậm chí Chiêm Hỉ còn cảm thấy, có vẻ giám đốc Văn còn thở dài nhẹ nhõm.

Chiêm Hỉ nghĩ Văn Cầm nhất định cũng rất mâu thuẫn, muốn bồi dưỡng một người, nhưng người này cứ liên tục thi công chức, còn muốn chuyển phòng.

Nếu sau khi chuyển phòng, cô lại thi đậu công chức, Văn Cầm sẽ rất khó giải thích với giám đốc kế hoạch, cô cũng không thể đảm bảo Chiêm Hỉ sẽ ở lại công ty, dù làm gì Văn Cầm đều bị động.

Vì vậy, việc Chiêm Hỉ từ chức có thể là kết cuộc tốt nhất.

Đơn từ chức cần phải được gửi trước một tháng, Chiêm Hỉ và Văn Cầm đều đồng ý, ngày làm việc cuối cùng là ngày 30 tháng 6.

Sau khi nộp đơn từ chức, Chiêm Hỉ lại đến cầu thang, nói được làm được, cô bấm số của Trì Quý Lan.

Sau khi điện thoại được kết nối, Trì Quý Lan nói với giọng đầy hưng binh vấn tội: “Con còn biết gọi điện về? Anh trai con nói con đi chơi bên ngoài, ở đâu vậy? Một mình hay đi cùng người khác? Một cô gái xa nhà rất khó nói, nếu xảy ra chuyện thì làm sao? Thậm chí không gửi một tin nhắn WeChat! Mẹ đã bảo anh trai con gọi cảnh sát đấy! Con có biết mẹ lo lắng như thế nào không?!”
Chiêm Hỉ đợi bà nói xong, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con đã xin từ chức.”
Trì Quý Lan: “…”
Bà hét lên: “Chiêm Hỉ! Con bị làm sao vậy? Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà con phải ngang bướng với mẹ sao? Hiện tại sao có thể từ chức chứ? Cho dù muốn từ chức thì cũng phải đợi trúng tuyển…!”
“Con đã nói rồi, sẽ không đi thi công chức nữa.” Chiêm Hỉ lạnh lùng nói, “Mẹ nghe không hiểu à? Con muốn tự tìm việc làm, mẹ đừng lo đến chuyện công việc của con.”
Giọng Trì Quý Lan run rẩy: “Con cứ ôm hận như thế sao? Hả? Chuyện chỉ lớn có xíu mà lại ôm hận? Mẹ là mẹ của con đấy! Con không thể vì những việc nhỏ này mà thậm chí không quan tâm đến tương lai của chính mình!”
“Đó không phải là vấn đề nhỏ đối với con.” Chiêm Hỉ nói, “Con từ chức vì tương lai của chính mình.

Mẹ không hiểu đâu, mẹ đã già rồi.”
Trì Quý Lan thật lâu không lên tiếng.

Chiêm Hỉ chậm rãi nói: “Mấy ngày nữa anh trai sẽ ly hôn.

Có thể mẹ cho rằng không có gì, bởi vì Tần Phỉ chưa bao giờ là con dâu hợp ý mẹ.

Có lẽ mẹ cũng cho rằng đó là vì anh trai không nghe lời mẹ mà cưới Tần Phỉ, bây giờ sẽ đến mức phải ly hôn, nhưng con cảm thấy không phải.

Là do anh trai quá nghe lời mẹ nên cuộc hôn nhân mới thất bại.

Vì thế con phải tiếp thu bài học của anh ấy, từ nay về sau, dù là chuyện gì con cũng sẽ tự quyết định, công việc, bạn trai, tất cả con đều tự tìm.

Hãy để con yên, con sẽ không nghe lời mẹ nữa, con không muốn lặp lại sai lầm của anh mình.”
“Con đang nói cái quỷ gì thế?” Trì Quý Lan gần như gào thét, “Có phải con vụng trộm hẹn hò không? Mấy câu này ai dạy con? Tần Phỉ sao? Mẹ đã biết nó là cái loại @#¥%&*…”
Một tràng từ khó nghe phát ra từ điện thoại, Chiêm Hỉ cầm điện thoại ra xa hơn một chút, chờ Trì Quý Lan trút giận xong mới tiếp tục nói: “Mẹ, sao mẹ không thể học làm món dim sum như các dì, các thím? Lấy lương hưu đăng ký du lịch theo đoàn, đi chơi đi loanh quanh, đừng lúc nào cũng tập trung vào con và anh.

Bọn con đều lớn cả rồi, nhiều việc sẽ tự giải quyết, mẹ không biết sao? Mỗi khi mẹ tự cho mình là đúng nhúng tay vào chuyện của bọn con, kết quả là càng trở nên tồi tệ, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ càng ngày càng đẩy chúng con ra xa thôi, cứ như thế này thì con và anh đều không muốn về nhà nữa, vì bọn con không muốn gặp mẹ.”
Tiếng thở nặng nhọc của Trì Quý Lan vang lên bên tai Chiêm Hỉ, dường như bà đang cố gắng hết sức để nhẫn nại, nhẹ giọng hỏi: “Hoan Hoan, con nói rằng cuối tuần này sẽ dẫn mẹ đến tham quan thắng cảnh Tiền Đường, mẹ đã đợi lâu rồi.”
“Hiện tại con không có tâm trạng, cũng không có thời gian.” Chiêm Hỉ trả lời, “Con phải tìm một công việc mới, sẽ rất bận rộn.”
Trì Quý Lan lại hỏi: “Vậy Tết Đoan Ngọ con có về không?”
“Không về.” Chiêm Hỉ nói, “Mẹ, con hy vọng mẹ có thể nghe hiểu những gì con nói, đừng xem con như một đứa trẻ nữa, cũng đừng cố gắng quyết định mọi thứ cho con.

Rảnh rỗi mẹ hãy nói chuyện với ba nhiều hơn, đó là trò chuyện chứ không phải cãi vã.

Thật ra ba cũng hiểu, là do ba sợ mẹ nên ít nói chuyện hơn.

Cả gia đình đều sợ mẹ, đây có phải là điều mẹ muốn không?”
Trì Quý Lan: “…”
“Con nói xong rồi.” Chiêm Hỉ nói, “Con sẽ về nhà khi tìm được một công việc mới, mong rằng đến lúc đó, con và mẹ có thể trò chuyện ôn hòa.

Mẹ là mẹ của con, con muốn yêu người, kính trọng mẹ, không muốn làm phiền mẹ hay phải sợ mẹ.

Nếu mẹ hy vọng con cảm thấy mẹ phiền hoặc sợ mẹ, thì mẹ cũng có thể sớm nói với con, con sẽ không về nhà nữa, tạm biệt.”
Sau đó, không đợi Trì Quý Lan lên tiếng, Chiêm Hỉ đã cúp điện thoại.


——
Thứ năm, ngày 28 tháng 5, nhiệt độ giảm mạnh, trời nhiều mây.

Chiêm Hỉ nghỉ nửa ngày, 9h sáng cô đến Cục dân chính khu nhà của Chiêm Kiệt, nhìn thấy Tần Phỉ đã đến từ sớm.

Chiêm Hỉ đưa túi giấu chứa đầy khối Lego và một bộ sách ngoại khóa cho Tần Phỉ: “Chị dâu, mấy ngày nữa là Tết thiếu nhi, tháng sau còn sinh nhật bảy tuổi của Uy Uy, đây là món quà em tặng nhóc.”
Cô lấy ra một bức tranh màu khổ lớn khổ a3 từ trong túi và nói, “Đây là A Kỳ trong Đóng góp to lớn của đội Gâu Gâu, Uy Uy rất thích nó.

Lần trước em cùng nhóc đến lớp đã hứa sẽ vẽ, cũng đã hơn hai tháng, em vẫn chưa gặp nhóc.”
Tần Phỉ nhận lấy, cười nói: “Cám ơn em, chị sẽ đưa cho nhóc.”
Chiêm Hỉ nhìn Tần Phỉ, đã bốn tháng bọn họ không gặp nhau, tóc của Tần Phỉ đã uốn và nhuộm lại, cô mặc một chiếc váy vừa vặn, trang điểm tinh tế, trông rất có sức sống.

Hai người đứng ở ven đường nói chuyện phiếm một hồi, Chiêm Hỉ nói cô đã từ chức, muốn bắt đầu tìm việc, sẽ không đi thi tuyển công chức nữa, Tần Phỉ không cho ý kiến, chỉ mỉm cười hiểu rõ.

Tần Phỉ lấy bức tranh tô màu A Kỳ từ trong túi quà, xem xong nói: “Chiêm Hỉ, hôm đó Uy Uy kể với chị, nhóc được một chú dẫn đi chơi ở Cung Thiếu nhi, hai người còn tay trong tay”
Chiêm Hỉ ngạc nhiên, bạn nhỏ Uy Uy đã phản bội cô sao?
“Đừng căng thẳng, nhóc chỉ nói với chị, không hề nói với ba nhóc đâu, do không thích nói chuyện với ba mình.” Tần Phỉ mỉm cười, “Uy Uy nói, đó là người chú không thể nghe được, cũng không thể nói.

Nhưng chú rất giỏi vẽ và gấp giấy, có thật không?”
Chiêm Hỉ đổ mồ hôi, kéo gấu quần gật đầu: “Vâng.”
“Bức tranh vẽ rất đẹp.” Tần Phỉ nhìn bức tranh trong tay cô, rồi lại nhìn Chiêm Hỉ, “Em không phải loại con gái biết chơi trò chơi tình ái, là nghiêm túc sao? Nếu mẹ em biết thì sao?”
“…” Chiêm Hỉ suy nghĩ một chút rồi nói, “Em sẽ không để mẹ làm tổn thương anh ấy.

Nếu mẹ làm tổn thương anh ấy và gia đình của anh, em sẽ không tha thứ cho mẹ.”
“Cậu ta thế nào? Đối xử với em như thế nào? Làm công việc gì?” Tần Phỉ nói, “Uy Uy nói rằng đó là một chú rất tốt, cao ráo đẹp trai, khi nhóc vẽ tranh cùng cậu ta, người đó luôn mỉm cười.”
Nhìn thấy Tần Phi không có vẻ chất vấn, Chiêm Hỉ dần dần thoải mái, cô nói, “Anh ấy rất tốt, đối với em cũng rất tốt, công việc…!xem như một nhà nghệ thuật, thu nhập cũng khá.”
“Chị đoán thế, đối xử tốt với em là được.”, Tần Phỉ nói, “Uy Uy học ba năm ở Cung thiếu nhi, ba nhóc chỉ đưa đón mấy lần, cũng chưa từng lên lớp cùng nhóc một lần.

Một người đàn ông như thế cho dù có mọc tám lỗ tai đi nữa, thì có ích lợi gì chứ?”
Chiêm Hỉ bật cười trước sự ví von của Tần Phỉ.

Tần Phỉ nói: “Được rồi, em đi nhanh đi, đừng để cho anh trai nhìn thấy, một hồi nữa sẽ nổi nóng với cả em đấy.”
Chiêm Hỉ gật đầu: “Vậy thì em đi đây, tạm biệt chị dâu, trong tương lai…! chúng ta cũng có thể gặp lại nhau, em sẽ rất nhớ chị và Uy Uy.”
Tần Phỉ bật cười: “Được rồi! Nhưng em đừng gọi chị dâu nữa, sau hôm nay chị sẽ có được tự do, cuối cùng chị cũng yên tâm mua nhà và xe, sau này hãy gọi chị là chị Phỉ.”
Chiêm Hỉ bật cười, vẫy tay chào cô: “Tạm biệt chị Phỉ, chị phải cố gắng lên, em cũng sẽ cố lên.”
Hai tiếng sau, Chiêm Kiệt và Tần Phỉ ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân chín năm.

Thỏa thuận quy định, Chiêm Khải Uy sẽ được Tần Phỉ nuôi dưỡng, Chiêm Kiệt sẽ đưa phí nuôi nấng hàng tháng, có một lần đến thăm.

Tất nhiên Trì Quý Lan ra lệnh cho Chiêm Kiệt đoạt cháu trai về, nói rằng nếu Chiêm Kiệt không có thời gian chăm sóc trẻ con, bà sẽ đến Tiền Đường để giúp con trai mình chăm sóc, nhưng Chiêm Kiệt không đồng ý.

Anh đã suy nghĩ rất nhiều ngày, nghĩ đến nửa đêm, cuối cùng hạ quyết tâm từ bỏ quyền nuôi con trai.

Anh và Tần Phi không có tranh chấp về tài chính, trước hôn nhân, do không có tài sản thế chấp nên anh tự mình giữ một chiếc ô tô, hàng tháng anh chỉ cần cho Tần Phi từ 3.000 đến 4.000 tệ, tiền học phí và tiền sinh hoạt của Uy Uy.

Vì thế giải quyết rất sạch sẽ, Chiêm Kiệt biết Tần Phi có một khoản tiền gửi lớn, nhưng đúng như Tần Phỉ nói, anh không có mặt mũi tính toán.

Sau khi bước ra khỏi Cục Dân Chính, Tần Phỉ đưa cho Chiêm Kiệt một cuốn tập và nói: “Năm năm trước, tôi đặt cho anh số điểm ban đầu là 100.

Tôi tự nhủ với bản thân, mỗi lẫn anh và mẹ của anh nói điều gì tổn thương với tôi hoặc làm điều gây tổn thương tôi sẽ bị trừ một điểm.

Tương tự như vậy, nếu anh nói một lời tốt từ tận đáy lòng mình, hoặc làm một điều đó khiến tôi hạnh phúc, tôi sẽ thêm một điểm.”
Chiêm Kiệt cầm cuốn tập, ngơ ngác lắng nghe.

Tần Phỉ nói tiếp: “Thỉnh thoảng anh sẽ làm cho tôi vui vẻ, sẽ cộng 1 điểm, nhưng mẹ anh thì không.

Mẹ của anh và anh không có sự ăn ý hiểu ngầm, tốc độ cộng điểm không nhanh bằng trừ điểm.

Đến Tết năm nay, tất cả đều bị trừ 100 điểm, đây là quyết tâm của tôi khi ghi điểm, nếu điểm số bằng không, tôi sẽ ly hôn với anh.”
Chiêm Kiệt: “…”
“Cuốn tập này tặng cho anh làm kỉ niệm.” Tần Phỉ nở nụ cười quyến rũ đến rực rỡ, “Sau này tái hôn anh sẽ cần đến.

Chiêm Kiệt, anh tự giải quyết cho tốt, tạm biệt.”
Cô bắt taxi rời đi, để lại Chiêm Kiệt một mình sững sờ ở bên đường.

Khi mở cuốn tập ra, lúc bắt đầu đã là năm năm trước, anh nhìn thấy từng câu nói rõ ràng, đó là lời của anh anh:
“Sao lại mua mỹ phẩm? Dùng hết rồi sao? Cái gì? Chỉ một lọ thôi cũng đã hơn năm trăm? Anh nghĩ em nhiều tiền quá đi đốt à! Em đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn muốn lấy lại thanh xuân sao? Mấy thứ này của công ty mỹ phẩm chỉ lừa được những người phụ nữ thiếu não các em thôi!”
“Tại sao em phải đi ăn tối với khách hàng? Còn Uy Uy thì sao? Nhờ dì Trần tới chăm sóc nữa sao? Mỗi lần tốn một trăm tệ! Mẹ anh nói đúng mà, em không nên làm loại công việc này.

Em cũng là mẹ người ta rồi, mà còn phải đi cùng đàn ông đi ăn tối uống rượu, gia đình của chúng ta thiếu chút tiền thưởng này sao?”
“Sở thú có gì vui? Uy Uy mới ba tuổi, nó thì biết cái gì! Vất vả lắm anh mới nghỉ một ngày, muốn ngủ nướng thì làm sao? Dù sao thì em tự đưa nó đi, anh không đi đâu!”
“Anh không thích rửa bát, em biết anh ghét rửa bát nhất mà! ”
“Tại sao quần áo của anh chưa xếp? Đã nằm trên giường một ngày rồi!”
“Mẹ kiếp! Sàn nhà đầy của tóc của em, em cũng không biết đi quét đi, sao lười biếng như thế? Hả?”
“Anh không thể học cách nấu ăn, cuộc đời cũng sẽ không tìm hiểu.

Nếu không, anh cưới vợ làm gì chứ?”
” Gì cơ? Con trai sốt 39 độ? Sao em gọi anh làm gì? Mau đến bệnh viện đi!…!Anh không qua được! Anh đi rồi nếu hệ thống gặp vấn đề thì sao? Em có thể đi taxi một mình, không được thì gọi dì Trần đi cùng.”
“Em bị bệnh à? Anh đã nói với em là không xin nghỉ đông được! Nghỉ phép hàng năm còn không có huống hồ mẹ nó nghỉ đông! Đi du lịch thì có ích gì? Tiêu hết hơn 10.000 nhân dân tệ, con trai còn nhỏ, anh còn phải bế nó nếu nó không đi được, tại sao em không bế đi? Đừng luôn so sánh với nhà của người khác, thấy nhà người ta đi du lịch, em cũng muốn đi sao? Nhà người ta một năm làm ra 30 vạn tệ đấy, em có thể sao?
“Đây là nhà ba mẹ anh mua cho, bọn họ đưa tiền! Để em gái anh tới sống cũng không được sao? Em có bản lĩnh thì mua một căn đi! Em cho ba mẹ em đến ở anh cũng chả có ý kiến!…!Em đừng nói nữa, anh đã đồng ý với mẹ rồi! Nếu không hài lòng thì đi tìm mẹ của anh mà nói! Hoặc là hai chúng ta đưa tiền thuê nhà cho bọn họ, để mẹ anh thêm tên em vào?”
…!
Xem một lúc, Chiêm Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn con đường Tần Phỉ đã rời đi, anh khóc như một đứa trẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.