Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 51: Lớp Học Tạo Hoa
Chiêm Hỉ không biết mình đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết trong lúc mơ màng, có người hôn lên trán cô, cô lẩm bẩm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Không có tiếng trả lời.
Sau đó, nệm bên cạnh cô hõm xuống, có người nằm xuống, chăn bông trên người cô được kéo ra, nhưng không ai chạm vào mình.
Chiêm Hỉ không mở mắt, tiếp tục giấc mơ ngọt ngào của mình.
Buổi sáng, đồng hồ sinh học khiến cô tự động thức dậy lúc 8h, rèm cửa che hết ánh sáng trong phòng khách sạn, cả phòng đều tối.
Chiêm Hỉ bật đèn đầu giường, quay đầu lại nhìn, Lạc Tĩnh Ngữ đang ngủ say bên cạnh cô, đang ngáy khẽ.
Anh ngủ sát mép giường, quay lưng về phía cô, cả hai cánh tay đều để ngoài chăn, cô có thể nhìn thấy xương bả vai nhô ra dưới chiếc áo phông ngắn tay màu trắng và đường sống lưng trũng sâu.
Chiêm Hỉ xuống giường đi tới bàn làm việc, nhìn thấy màu xanh lá của hoa lá trên bàn, đường gân lá rõ ràng, màu sắc rất tự nhiên, trên đầu hoa nhú lên một cụm nhụy hoa màu vàng, cuống hoa màu xanh lục, không rõ là loại hoa gì.
Cô lại đến bên cửa sổ, vén rèm cửa nhìn ra ngoài.
Cuối tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng, căn phòng này ở hướng đông, ánh nắng sáng sớm rất chói mắt.
Phía dưới là một con đường nhỏ, trông rất tấp nập, người xe nườm nượp, có thể nghe thấy vài âm thanh nhỏ thông qua cửa sổ.
Chiêm Hỉ biết Lạc Tĩnh Ngữ có lớp lúc 9 giờ sáng, đợi đến 8:20 cô mới ngồi xuống bên mép giường vỗ nhẹ vào cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ không trả lời, hơi thở dài đều đặn, rõ ràng anh đang ngủ rất say.
Chiêm Hỉ cúi người hôn “chụt” hai cái lên mặt anh, cuối cùng anh cũng bị đánh thức.
Bây giờ Lạc Tĩnh Ngữ không còn cố tình che giấu giọng của mình trước mặt Chiêm Hỉ, sau khi tỉnh dậy liền hắng giọng, anh quay lưng lại, có lẽ ánh mặt trời đã chói đến anh.
Lạc Tĩnh Ngữ đưa tay lên che mặt thở một tiếng “Ưm” dài, dường như đang oán giận không được ngủ đủ.
“Dậy đi! Sắp muộn rồi!” Chiêm Hỉ đưa hai tay xoa mặt anh, vỗ mấy cái.
“Bạn học Tiểu Ngư, đứng lên! Đã tám giờ rưỡi rồi đấy…”
Lạc Tĩnh Ngữ nheo mắt, không nhìn rõ môi của cô, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cô, Chiêm Hỉ nhào lên người anh.
Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, nhưng không có gì trong đó, thân thể của hai người cách một tấm chăn áp sát nhau, dường như Lạc Tĩnh Ngữ vẫn chưa phát hiện, anh nhắm mắt lại ôm cô đầy mãn nguyện.
Bàn tay anh chạm vào lưng cô, còn đắm chìm trong mộng đẹp.
“Này, anh buông em ra đi!” Chiêm Hỉ cực kỳ xấu hổ, đẩy đẩy một chút rồi cuối cùng cũng đứng dậy.
Rốt cuộc Lạc Tĩnh Ngữ cũng mở mắt, nhẹ nhàng nhìn cô rồi ra dấu: [Chào buổi sáng.]
Chiêm Hỉ cũng trả lời bằng thủ ngữ: [Chào buổi sáng.]
Lạc Tĩnh Ngữ: [Bây giờ là mấy giờ?]
Chiêm Hỉ cong ngón trỏ, tạo thành chữ “9”.
Lạc Tĩnh Ngữ: “!”
Anh lập tức bật dậy, cùng lúc đó vòng tay của anh cũng bắt đầu run lên, đó là báo thức của anh lúc 8h30.
Chiêm Hỉ ôm bụng cười lớn.
Lạc Tĩnh Ngữ nhận ra Chiêm Hỉ đang lừa anh, thở nhẹ, nhăn mặt nhìn cô.
Anh vò đầu, sau đó vén chăn xuống giường tìm dép.
Hai giây sau, não anh muốn nổ tung, nhanh chóng thu chân cuộn vào chăn.
Anh ngẩng đầu nhìn Chiêm Hỉ, muộn rồi, cô đã thấy hết.
Chiêm Hỉ ngơ ngác nhìn anh, nhớ lại cảnh lúc này, dưới lớp áo thun của Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có một chiếc quần lót màu xám hình tam giác, lộ ra hai cái chân thon dài, làn da rất trắng.
Nếu cô không nhìn lầm, trên bắp chân còn có lông…!
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Anh nuốt nước bọt, hai vành tai đã đỏ ửng, anh duỗi tay lấy chiếc quần thể thao dài, mò mẫm trong chăn mặc vào.
Chiêm Hỉ không lên tiếng, cô đến tủ quần áo lấy áo và quần dài, giả vờ đi mặc, không dám quay đầu lại nhìn anh.
Khi Lạc Tĩnh Ngữ đánh răng trong nhà vệ sinh với mái tóc rối loạn, anh vẫn cảm thấy xấu hổ đến hoảng loạn.
Hồi nhỏ anh không đếm xỉa gì, trong trí nhớ của mình, anh không bao giờ mặc quần sịp xuất hiện trước mặt các cô gái sau khi lên sơ trung.
Ngay cả khi ở nhà, vì ngủ ở phòng khách nên anh luôn mặc quần đùi, hoặc mặc thêm một chiếc quần ống rộng bên ngoài.
Lạc Minh Tùng luôn dạy anh, con trai không thể quá tùy tiện, dù sao cũng có chị gái ở trong nhà.
Khách sạn này không có bữa sáng, Lạc Tĩnh Ngữ thường ra ngoài ăn.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh đeo túi muốn giải thích với Chiêm Hỉ, nhưng cô lại đẩy anh ra cửa.
Sau khi anh ngạc nhiên quay đầu lại, cô nói: “Đi nhanh lên! Anh sắp muộn rồi, đừng lo lắng, em không để mình đói đâu.”
Cô còn đồng thời sử dụng thủ để diễn đạt, để anh đi nhanh hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ hết cách, xoa mặt cô, xoay người đi học.
Anh mua hai cái bánh bao thịt, vừa ăn vừa chạy nhưng vẫn đến muộn 5ph, khi vào phòng làm việc của Từ Khanh Ngôn, cô giáo Từ và ba học viên khác đều chuẩn bị bắt đầu.
Từ Khanh Ngôn nhìn anh cười, nói: “Ồ, thật hiếm thấy, học sinh gương mẫu Tiểu Ngư hôm nay đến muộn.”
Bà đã hơn 40 tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, ôn hòa ưu nhã, Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác bà có chút giống Lạc Hiểu Mai.
Từ Khanh Ngôn đã chiếu cố anh từ tám năm trước, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất anh vẫn luôn kiên trì học tập làm hoa.
Một trong các học viên, chị Thiệu 37 tuổi nói với Lạc Tĩnh Ngữ: “Tiểu Ngư, đã nói nếu đi trễ sẽ phạt tiền rồi.
Trà sữa chiều nay em mời nhé.”
Chị Tiểu Chu và chị Tiểu Đinh cũng cười rộ lên, Lạc Tĩnh Ngữ xấu hổ gật đầu, làm động tác “OK”.
Anh nhanh chóng chạy vào chỗ ngồi, đặt công cụ lên bàn, sau đó cẩn thận đưa bài tập hoàn thành cho Từ Khanh Ngôn.
Lớp học tạo hoa không giống như một lớp học bình thường mà cô giáo dạy phía trước, học sinh ngồi dưới nghe, thay vào đó là năm người ngồi xung quanh cái bàn, cô giáo vừa làm vừa nói, mọi người đều quan sát, lắng nghe và ghi chép, sau đó theo thực hành theo tiết tấu của giáo viên trên lớp.
Sách có minh họa và giải thích từng bước, hình ảnh vừa đen trắng vừa có màu sắc nhưng phần chữ toàn là tiếng Nhật.
Từ Khanh Ngôn bắt đầu học tiếng Nhật sau khi tiếp xúc với hoa dập nóng, đã hơn mười năm, bây giờ bà có thể hiểu hết tiếng Nhật trong sách giáo khoa.
Bà đòi hỏi rất cao ở bản thân, luôn dành hết tâm trí cho việc học tập tại Nhật Bản, do mục đích học tập của bà không chỉ vì bản thân mà còn mang nó về để dạy lại cho mọi người.
Từ Khanh Ngôn có nhiều kinh nghiệm giảng dạy, có thể dạy từ trình độ sơ cấp đến trình độ cao như Lạc Tĩnh Ngữ, bài kiểm tra chính là thể hiện khả năng hiểu của học viên.
Các học viên cần chuyên tâm chăm chú quan sát cô Từ, tự thông hiểu và tưởng tượng hình dạng hoa sẽ như thế nào sau khi được nắn nóng.
Đừng nói đến chuyện nghịch điện thoại trong giờ học, chỉ cần lơ là trong lớp và không tuân thủ một bước nào đó thì bài tập về nhà sau buổi học sẽ không thể hoàn thành, thậm chí không thể làm được.
Vài lần không theo kịp như thế, các bài tập cơ bản sẽ thất bại, nếu không đạt được chuẩn, thì phải thi lại.
Vì vậy, mọi người trong lớp đều rất nghiêm túc, không ai nói chuyện phiếm, từng người một đều chăm chú lắng nghe.
Chỗ ngồi của Lạc Tĩnh Ngữ là tốt nhất, đối diện ngay với Từ Khanh Ngôn, năm nào chỗ ngồi này cũng dành cho anh, mọi người đều quan tâm đến anh.
Ngồi ở đây, anh có thể nhìn rõ khẩu hình môi của cô giáo Từ và động tác tay của bà.
Chỉ là, Lạc Tĩnh Ngữ không có nghe thấy, những người khác đều vừa xem vừa nghe lời giảng của cô giáo Từ cũng giống như động tác thể hiện.
Nhưng đối với Lạc Tĩnh Ngữ, anh phải tập trung đọc khẩu hình môi, nhưng khi làm thế, anh sẽ không chú ý đến thao tác của cô giáo Từ, và mỗi khi anh chú ý đến động tác của bà thì sẽ không đọc được khẩu hình môi.
Thời điểm ban đầu thực sự rất khó khăn, đến mức tối anh trở về phòng khóc thầm vì không thể theo kịp và không thể làm được bài tập.
Sau đó, anh mặt dày đi hỏi cô giáo Từ, nói rằng mình không thể nghe được, anh thực sự không hiểu được.
Sau đó, cô giáo Từ mới nhận ra, mặc dù học sinh khiếm thính có thể đọc môi nhưng vẫn cần phải để tâm nhiều hơn.
Vài năm sau, rốt cuộc Lạc Tĩnh Ngữ cũng có kinh nghiệm, trong giờ học, ánh mắt gần như nhìn chằm chằm vào tay cô Từ, khi rảnh rỗi sẽ phân tâm đi đọc môi.
Cô giáo Từ cũng rất thông cảm, đôi lúc bà sẽ nói những bước rất quan trọng trước, đợi mọi người ghi chú lại, sau đó mới bắt đầu thực hành cho mọi người xem, điều này sẽ tốt hơn với Lạc Tĩnh Ngữ.
Khả năng thị giác của người khiếm thính tốt hơn người bình thường, trí nhớ qua đôi mắt sẽ rất sâu sắc.
Ví dụ như cho người bình thường và người khiếm thính xem mười bức tranh theo thứ tự, sau đó xáo trộn chúng để mọi người được sắp xếp theo thứ tự trước đó.
Lạc Tĩnh Ngữ sẽ làm được chính xác hơn, vì anh sẽ không hồi tưởng lại giống người bình thường, anh suy nghĩ về thông tin quan trọng trong bức tranh và chỉ cần nhìn vào bức tranh là có thể nhớ kỹ.
Vì thế, Lạc Tĩnh Ngữ đã có thể hiểu và ghi nhớ những điều cần thiết hơn khi anh xem thao tác của Từ Khanh Ngôn.
Bài hôm nay dạy về loài hoa Đông Trùng Hạ Thảo, một loài hoa dại, cực kỳ khó.
Cánh hoa rất nhiều, vừa nhỏ vừa dày đặc, nhị hoa dính sát nhau thành hạt, khi làm cần phải xoa nắn, quấn chặt từng cánh hoa bằng miếng vải thành một hình dạng giống ngón tay cho thật chặt, không được lộ ra hoa.
Các cánh hoa và nhị hoa cần được quấn đến độ bão hòa, không nên quá dày, nếu không nắm được mức độ, hoa sẽ rất xấu.
Làm một bông hoa như vậy, sẽ kiểm tra được sự kiên nhẫn và độ nhạy tinh tế của các ngón tay.
Sau khi Từ Khanh Ngôn thực hiện xong một bước, bà để học viên tự nắn bông.
Lúc Lạc Tĩnh Ngữ thực hành, Từ Khanh Ngôn tập trung nhìn anh, nhấn mạnh các chú ý mà anh không “nghe” rõ trước đó.
Lạc Tĩnh Ngữ rất cảm kích, nhờ sự ăn ý như vậy nên tác phẩm của anh mới có thể hoàn thành tốt, nhiều năm như vậy, anh chưa từng làm tác phẩm lớn nào.
Lớp buổi sáng không có giờ nghỉ giải lao, 11h30, cô giáo Từ bảo mọi người đặt đồ ăn mang về, được nghỉ trưa hơn một tiếng đồng hồ.
Lạc Tĩnh Ngữ tranh thủ lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho Chiêm Hỉ.
[Cá Cực Lớn]: Hoan Hoan, anh tan học giữa trưa, em có muốn ăn không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Em ăn bữa sáng với sandwich và sữa chua lúc 9h, chưa đói bụng, lát nữa 12h em sẽ ra ngoài ăn, đừng đặt cơm hộp.
[Cá Cực Lớn]: Chiều anh tan học sớm, em chờ anh ăn cùng.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được ạ, nhất định em sẽ chờ anh.
Buổi chiều em sẽ đi dạo xung quanh, hình như có một phòng triển lãm và siêu thị, anh muốn ăn gì? Em sẽ đi mua một ít.
[Cá Cực Lớn]: Trái cây đi, đang mùa vải đấy.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được ạ ~
[Cá Cực Lớn]: Vậy anh ăn cơm đây.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Dạ dạ, ăn nhiều chút nhé.
Anh đi học đi, đừng lo cho em, em tự chăm sóc bản thân được.
Lạc Tĩnh Ngữ ngẩng đầu, phát hiện cô giáo Từ và ba cô chị kia đang nhìn mình, ai cũng có vẻ mặt với ý vị sâu xa.
Lạc Tĩnh Ngữ: “?”
“Bọn chị đang chờ em trả lời muốn ăn gì.” Chị Thiệu đưa điện thoại cho anh, nói, “Nhìn em vừa cười vừa nhắn tin, sao thế? Có bạn gái à?”
Mặt Lạc Tĩnh Ngữ lập tức đỏ lên, vội nhìn đến điện thoại của chị Thiệu, chọn cơm thăn bò tiêu đen.
Chị Thiệu đặt đơn xong, nhìn anh nói lớn: “Hì! Vật cưng nhóm mình có vấn đề rồi!”
Mấy năm trước mấy cô đã đùa Lạc Tĩnh Ngữ là vật cưng, vừa ngoan vừa soái, lại hay thẹn thùng.
Học lớp này chỉ có anh là nam, thường an tĩnh, còn học rất giỏi, bản tính khiến người khác yêu thích.
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi, lặng lẽ mở album điện thoại, chọn một tấm hình của mình và Chiêm Hỉ, lưỡng lự không dám đưa.
Chị Thiệu nhanh chóng cầm lấy điện thoại: “Này này! Bạn gái Tiểu Ngư thật xinh đẹp! Hai người thật xứng đôi!”
Mọi người sôi nổi thò đầu xem ảnh, ngay cả cô giáo Từ cũng hưng phấn đi tới.
Đám người khen Chiêm Hỉ không dứt, nói xem qua là một cô gái ngoan ngoãn đáng yêu dịu dàng.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn khẩu hình môi của mọi người, đọc từng chữ một, hình như các chị đang khen Hoan Hoan, Lạc Tĩnh Ngữ cười cong cả mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Anh không nói Hoan Hoan là người bình thường, dù sao các chị cũng không hỏi.
Lạc Tĩnh Ngữ nhớ đến phản ứng của Phương Húc, Nhạc Kỳ và mẹ, cảm thấy nếu nói mình sẽ bị đả kích.
Ăn xong, chưa tới giờ học, cô giáo Từ ngồi cạnh anh nói chuyện.
Lạc Tĩnh Ngữ lấy điện thoại gõ chữ, bạn gái của anh đang ở Thượng Hải, cuối tuần sẽ ở với anh.
“Đã quen nhau bao lâu rồi?” Từ Khanh Ngôn nhấp một ngụm trà.
Lạc Tĩnh Ngữ ngượng ngùng gõ: [Đã quen biết nhau nửa năm, yêu được 3 tháng.]
“Không tệ, con cũng đã 27 rồi nhỉ?” Từ Khanh Ngôn nói, “Đúng là nên kết giao bạn gái, nhóc con khá đấy, nếu con ở Thượng Hải thì cô đã giới thiệu rồi.”
Lạc Tĩnh Ngữ cười nhẹ.
Từ Khanh Ngôn hỏi tiếp: “Năm nay có bận không? Ngày Của Hoa làm bao nhiêu đơn?”
Lạc Tĩnh Ngữ gõ chữ: [500]
“Vậy thì không nhiều lắm nhỉ, năm nay cô không làm.
Cô ở Nhật Bản, lười nhận đơn.”
Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy đại sư Từ rất giỏi, sự kiện lớn như Ngày Của Hoa cũng có thể bỏ được.
Nhưng anh thì không, mệt đến chết đi sống lại cũng phải làm.
“Nhân tiện, cô nhớ ra, có phải vì con đang làm cây anh đào vào tháng giêng và tháng hai không?” Từ Khanh Ngôn dường như đột nhiên nghĩ đến điều này, chủ đề này cũng thu hút sự chú ý của một số chị bạn.
Họ đều là học viên cao cấp trong giới hoa giả trong nước, ai cũng đều nghe nói về nó, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại ngây thơ nghĩ rằng không ai biết anh đã làm.
Anh nghĩ đến lời của Phương Húc, căng thẳng đến mức không biết phải làm sao, chỉ thấy chị Thiệu mở miệng nói: “Tiểu Ngư, em làm cây đó à? Em đang ở Tiền Đường, chị không thể nghĩ ra người thứ hai.”
Lạc Tĩnh Ngữ thấy mọi người đều nhìn mình, chỉ có thể thừa nhận, gật đầu.
Anh nghĩ mấy chị đừng cười, gì mà điên khùng, ngốc nghếch, Lạc Tĩnh Ngữ nhớ đến mấy chữ đó cực kỳ đau lòng.
Không ngờ Từ Khanh Ngôn lại nói: “Tiểu Ngư, con làm rất tốt, rất chăm chú.
Cô đã xem hình, phông nên phối hợp rất hoàn mỹ, con thiết kế tất cả sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Cảm xúc hỗn tạp, Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, trái tim vẫn thấp thỏm.
Chị Thiệu hỏi: “Mất bao lâu để làm thế? Đơn này chị không dám nhận, lượng công việc rất lớn, nhưng làm ra lại cực kỳ được, cực kỳ vĩ đại! Sau tiệc thì cây này được đặt ở đâu?”
Cô ngồi rất xa, Lạc Tĩnh Ngữ không gõ chữ, lấy giấy viết chữ: [1 tháng rưỡi, cây đặt ở nhà em, sau này sẽ đến nhà khách hàng lắp đặt.].
Truyện chính ở * trumtru yen.
org *
Chị Tiểu Chu vỗ cánh tay Lạc Tĩnh Ngữ, chờ anh quay sang, cô nói: “Tiểu Ngư, khách hàng của em từng đến hỏi chị, nhưng chị ở cách đó rất xa, lúc đó chị không dám đưa ra báo giá, chưa có ai làm việc này, báo cao hay thấp cũng không tốt.
Chị cũng đã thảo luận với cô giáo Từ nên báo bao nhiêu, nhưng cô giáo Từ nói rằng công việc này phù hợp với em, vì em đang ở Tiền Đường, bọn chị tham gia náo nhiệt làm gì chứ?”
Lạc Tĩnh Ngữ chớp chớp mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn Từ Khanh Ngôn, cô giáo Từ cười nói: “Cô nghĩ em là người thích hợp nhất, lượng công việc quá nhiều.
Bọn họ đều có gia đình, không có đủ thời gian, cuối cùng nó đã chứng minh con thực sự làm rất tốt.
Khi nào con đến nhà khách hàng để lắp đặt?”
Lạc Tĩnh Ngữ rũ mắt gõ: [Khách hàng nói tháng 5, nhưng em nói bận, nên hẹn tháng tới.]
“Tốt lắm.” Từ Khanh Ngôn nói, “Làm việc chăm chỉ, quả thực con nên có một tác phẩm lớn, sau khi hoàn thành cái cây đó, thật sự nên mở rộng một chút.
Quá im lặng rồi, rất nhiều học sinh của cô cũng không biết con đã làm được.
Hãy suy nghĩ thêm, khách hàng của riêng mình và không cần nói cũng có thể hiểu.”
Lạc Tĩnh Ngữ không biết diễn tả tâm trạng lúc này như thế nào.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, anh muốn cười, nhưng không dám cười nên chỉ có thể cúi thấp hơn, cúi đầu mím môi mừng thầm.
Anh nghĩ Hoan Hoan đã đúng, Phương Húc đang lừa gạt anh, không quá nhiều đánh giá xấu như vậy.
Tất cả đều nói tốt, thậm chí cả cô giáo Từ cũng nói thế.
Anh không làm xấu hổ hay làm mất uy tín của cô Từ, thật vui! Trở về nhất định phải nói với Hoan Hoan, anh đã được khen ngợi!
Từ Khanh Ngôn vỗ nhẹ vào cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ ngước nhìn bà.
Từ Khanh Ngôn hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Ngư, con có tham gia Ngày Sáng tạo ở Tiền Đường vào tháng 7 không?”
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào bản thân, ngón trỏ xoay quanh huyệt Thái Dương mấy vòng, ý là “đang suy nghĩ”, người bình thường đều hiểu được.
“Thông báo, mở quầy hàng, chị sẽ đến tìm em chơi, còn giúp em trông hàng.” Chị Thiệu nói, “Này…! Người biết hoa dập nóng quá ít, chúng ta có thể thực hành trực tiếp tại chỗ, mọi người thấy thế nào?”
“Được đấy!” chị Tiểu Đinh rất hưng phấn, “Bọn chị không ngại xa đến thăm vật cưng đâu.
Tiểu Ngư, được không?”
Mọi người hào hứng bàn tán về cách thực hiện, Từ Khanh Ngôn cũng đưa ra một số ý kiến.
Bà đã từng tham gia một số triển lãm quy mô lớn trong và ngoài nước, bây giờ không cần phải bày gian hàng nữa, mà đối với Lạc Tĩnh Ngữ, có thể lập một gian hàng đã là chuyện lớn rồi.
Lạc Tĩnh Ngữ cười nhẹ, suy nghĩ một chút, gật đầu, làm động tác “ok”.
Lễ hội sáng tạo tháng 7 có phần nghệ thuật thủ công.
Những người thợ thủ công muốn thể hiện mình qua các quầy hàng.
Địa điểm là ở Tiền Đường, Lạc Tĩnh Ngữ đã muốn tham gia từ hai năm trước, nhưng Phương Húc luôn không đồng ý, cảm thấy vừa mệt vừa vô nghĩa.
Năm nay, Lạc Tĩnh Ngữ muốn thử sức dù Phương Húc không đồng ý, đây không phải ai cũng có thể tham gia nếu muốn, cần phải đăng ký sàng lọc.
Trò chuyện một hồi, Từ Khanh Ngôn vỗ tay: “Được rồi, được rồi, lớp học bắt đầu sớm, kết thúc sớm.
Buổi tối làm bài tập về nhà cũng có thể hoàn thành sớm.
Đặc biệt Tiểu Ngư còn phải chăm sóc bạn gái, mọi người phải giúp tiết kiệm thời gian chứ.”
Các chị gái đều cười, Lạc Tĩnh Ngữ sờ vào tai mình, thật nóng, nghĩ thầm tại sao mình lại mất bình tĩnh như vậy.
Mỗi lúc bọn họ nói về Hoan Hoan, khuôn mặt của anh cứ nóng lên, nào giống chàng trai hai mươi bảy tuổi chứ, ông già gần bảy mươi mới đúng.
Lớp buổi chiều có chút khó khăn với Lạc Tĩnh Ngữ, anh ngủ không đủ giấc, có hơi mệt mỏi.
Nhưng người tạo hoa thường xuyên thức đêm sẽ có kinh nghiệm, khi Lạc Tĩnh Ngữ đặt trà sữa cho mọi người đã đặt thêm cho mình một ly café đặc, để bản thân tỉnh táo một chút.
Anh bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu cách thức làm hoa Đông Trùng Hạ Thảo.
***
Buổi sáng Chiêm Hỉ nghỉ ngơi trong khách sạn, xế chiều tham quan triển lãm, đến siêu thị mua một ít trái cây, cuối cùng đến tiệm sách chọn một quyển sách mua về phòng đọc.
Đã lâu không có một ngày nhàn nhã như thế, cuối ngày, quả thật Trì Quý Lan không gọi cô.
Thật ra Chiêm Hỉ nghĩ rất nhiều, hồi tưởng cuộc sống từ nhỏ đến lớn của mình, học hành và công việc, một giai đoạn ngắn trước đây không ý thức được, hiện tại nhớ tới lại có ý vị sâu sắc.
Cô dần dần hiểu rõ, hình thành những câu chữ trong đầu.
Cô muốn nói chuyện với Tiểu Ngư vào buổi tối, nghe ý kiến của anh một chút.
Lạc Tĩnh Ngữ gửi tin nhắn WeChat cho cô, nói rằng lớp học sẽ kết thúc vào khoảng 5 giờ.
Lúc ở trong phòng cũng đã gần 5 giờ, đột nhiên cô muốn đón Tiểu Ngư tan học, giống như sinh viên đại học đợi người yêu tan học lớp tự học buổi tối, điều cô chưa từng trải qua.
Tiểu Ngư nhà cô không đi làm, cô cũng không thể chờ anh tan tầm dưới công ty của anh.
Nghĩ liền làm, Chiêm Hỉ biết Lạc Tĩnh Ngữ học ở lớp nào, anh từng chỉ cô qua cửa sổ, chỉ cách đây mấy phút.
Chiêm Hỉ đi tới sảnh tầng một của tòa nhà văn phòng, không có chỗ ngồi, trời khá nóng nên cô đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua một cây kem dâu tây, chầm chậm ăn ở góc hành lang.
Khi Lạc Tĩnh Ngữ và ba chị gái ra khỏi thang máy, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô gái đang đứng cách đó không xa, mặc chiếc áo phông dài tay màu xám khói đơn giản, quần jean và giày trắng.
Vóc dáng cô cao gầy, cột tóc dài đằng sau đầu, khuôn mặt trẻ trung, xinh đẹp, không chút son phấn, tay đang cầm cây kem ốc quế.
Nhìn thấy Lạc Tĩnh Ngữ đứng bất động, theo tầm mắt của anh, chị Thiệu nhìn Chiêm Hỉ, mấy chị gái lập tức kêu lên: “Này này này, là bạn gái của Tiểu Ngư đó!”
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe thấy, Chiêm Hỉ mỉm cười bước tới gần anh, vẫn đang liếm kem.
Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, chỉ vào ba người chị đi cùng, nói thủ ngữ với Chiêm Hỉ: [Bạn cùng lớp.]
Anh rất lo lắng, vì đã cho các chị em xem ảnh của Hoan Hoan mà chưa thông qua sự đồng ý của cô.
Anh không ngờ Hoan Hoan sẽ chờ anh tan học, không dám giới thiệu cô là bạn gái của mình, thậm chí không dám tiến lên nắm tay cô.
Anh rất hiểu mối quan hệ của mình và Hoan Hoan, ở nơi công cộng không ai biết, anh thản nhiên làm bạn trai dịu dàng, nhưng trước mặt người quen biết hay người thân, thật sự anh không muốn bị tạt nước lạnh.
Chiêm Hỉ nhìn ba người phụ nữ, Tiểu Ngư nói là bạn học, nhưng thật ra mấy chị gái đã lớn tuổi.
Cô ngoan ngoãn chào: “Chào các chị, em họ Chiêm, mọi người có thể gọi em là Tiểu Chiêm, em là bạn gái của Tiểu Ngư.”
Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn mặt cô, thấy rõ lời của cô, trái tim chợt hẫng một nhịp.
Chiêm Hỉ chủ động nắm tay anh, ngón tay đan vào thật chặt.
Chị Thiệu và những người khác không ngờ rằng Chiêm Hỉ có thể nói.
Bọn họ cho rằng bạn gái của Lạc Tĩnh Ngữ cũng là một cô gái khiếm thính.
Ban đầu họ rất sửng sốt, nhưng phản ứng rất nhanh, nhiệt tình nói: “Xin chào, xin chào, Tiểu Chiêm, em có muốn đi ăn tối với bọn chị không? Ngày nào Tiểu Ngư của em cũng ăn một mình, hôm nay chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé?”
Chiêm Hỉ nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, anh ra hiệu cho cô: [Em nói, ngày mai.]
Chiêm Hỉ đã hiểu, cười nói: “Cảm ơn chị ạ, hôm nay chúng em không thể cùng nhau ăn cơm, ngày mai được không ạ? Hôm qua Tiểu Ngư chỉ ngủ ba tiếng, tối nay còn phải làm bài tập.
Em muốn anh ấy làm xong sớm để ngủ bù.”
Hom qua chỉ ngủ ba tiếng sao!!!
Vẻ mặt các chị gái tựa như ngầm hiểu điều gì đó!
Chậc chậc chậc, sức chiến đấu này, quả thực là người trẻ tuổi! Bọn họ đâu biết đêm hôm qua Lạc Tĩnh Ngữ đã chạy qua chạy lại giữa Tiền Đường và Thượng Hải, lúc này cả đám đều cười rất đáng sợ, chị Thiệu nói: “Được, được rồi, các em hẹn hò và ăn tối đi, ngày mai chúng ta sẽ cùng đi ăn.”
Trước khi đi, chị Tiểu Đinh tránh Lạc Tĩnh Ngữ, vui vẻ nói với Chiêm Hỉ: “Tiểu Chiêm, chị nhắc em một chút, đêm nay công việc của Tiểu Ngư rất phức tạp, cần đến khoảng sáu, bảy tiếng đồng hồ, mọi người đều phải thức đêm.
Đàn ông tuổi trẻ sung sức chị có thể hiểu, nên nhờ em khuyên một chút.
Đã tốn tiền đi học, nhất định phải làm bài tập, những việc khác không gấp, nhưng phải bảo đảm giấc ngủ đấy, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi, em hiểu không?”
Chiêm Hỉ: “?”
Chiêm Hỉ: “!”
Oh no! Cô đã hiểu rồi..