Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 29: Đỏ Mặt
Khoảng thời gian này, Chiêm Hỉ không còn xa lạ với bếp của Lạc Tĩnh Ngữ, khi đến ăn trực, cô lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh nhìn anh nấu ăn, biết được những vật dụng thường dùng ở đâu.
Lúc anh nấu, Chiêm Hỉ kéo tay áo để anh quay đầu nhìn mình, thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện phiếm một chút.
Chiêm Hỉ biết anh không tiện dùng điện thoại, liền nói anh chỉ cần để ý nhìn, không cần quan tâm đến tôi.
Cô luyên thuyên kể chuyện công ty, phải tập nhảy cho cuộc họp thường niên, rất khó khăn! Còn cả việc học gần đây, tháng sau phải thi rồi, đọc sách đến đau cả đầu.
Nói đến có một kế toán trong công ty, cực kỳ xoi mói, có thể đã đến thời kỳ mãn kinh rồi.
Ôi, Tết sắp đến, nghĩ thử xem có nên đi đâu đó chơi hai ngày không.
Còn có Quà Tặng gần đây lớn nhanh, không biết lúc nào mới có thể ăn đồ hộp cùng cá khô, nghe nói mèo nhỏ đều thích những món này, thật là tốn tiền…
Lời cô nói, Lạc Tĩnh Ngữ không thể xem hiểu hết, cũng không thể trả lời, nhưng Chiêm Hỉ thích dính lấy anh tán gẫu, để cô ra ngoài chơi cùng Quà Tặng thì không muốn, còn thở phì phì nói: “Tôi và bé mèo đã đoạn tuyệt quan hệ mẹ con!”
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu cười rộ lên.
Anh làm xong món nào cũng đều đưa đũa cho Chiêm Hỉ, để cô thử trước.
Khả năng nấu ăn của anh chưa từng khiến cô thất vọng, lần nào cũng thốt lên: “Tiểu Ngư, tôi thấy anh làm hoa giả rất lãng phí, anh nên bỏ vốn mở tiệm cơm đi! Đảm bảo kiếm rất nhiều!”
So với anh, khả năng nấu nướng của cô rất bình thường, chỉ biết làm mấy món.
Bữa trưa này có bốn người, cô làm hai mươi cánh gà thành món cánh gà sốt cay, món trứng xào cà chua sở trường, một nồi canh rau cải ngọt, cuối cùng là ngó sen bọc nếp hấp.
Tuy chỉ có bốn món, nhưng lượng vừa phải, Chiêm Hỉ cảm thấy mình đã rất giỏi rồi, ngửi hương vị cũng không tệ lắm, ít nhất không độc chết người.
Cô dùng thủ ngữ nói với Chung Bằng và Mạc Dương: [Thức ăn đã xong, có thể ăn rồi.]
Đây là Tiểu Ngư dạy cô, học rất đơn giản, hai cô cậu nhìn cô cười ngây ngốc.
Chiêm Hỉ chỉ vào phòng ngủ của Lạc Tĩnh Ngữ, để bọn họ vào dọn cơm, cô vào gọi người trong đó thức dậy.
Cửa sổ trong phòng Lạc Tĩnh Ngữ đóng chặt, kéo rèm kín mít, anh chỉ để một chiếc đèn bàn, ôm chăn ngủ đoan chính.
Chiêm Hỉ ngồi xuống bên mép giường, nhìn thấy Quà Tặng đang nằm ngủ gật kế bên, khi nó nhận ra Chiêm Hỉ đang tới, đôi tai khẽ nhúc nhích, híp mắt thờ ơ.
Chiêm Hỉ không muốn chọc nó, nghiêng đầu quan sát Lạc Tĩnh Ngữ lúc ngủ, nghĩ thầm đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngư ngủ! Anh nằm gần mép giường, nghiêng người, đôi mi dài và rậm khẽ chạm đến bên má, có lẽ do rất mệt, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Đây cũng là lần đầu Chiêm Hỉ nghe được “âm thanh” của Lạc Tĩnh Ngữ.
Tuy rằng chỉ là tiếng ngáy nhỏ, không nghe được âm sắc, nhưng so với nụ cười trong im lặng anh ngày thường, thì “âm thanh” này của anh có thể nghe rõ được ồm ồm của nam.
Chiêm Hỉ ngây ngốc nhìn anh, dây thanh của Tiểu Ngư không có vấn đề, anh không biết nói là do từ nhỏ đã không nghe thấy, không thể học được.
Cô biết rất nhiều đứa trẻ bị điếc từ khi còn nhỏ sẽ được người lớn hoặc bác sĩ chuyên nghiệp dạy học ngôn ngữ, đây đều là những thứ cô tra được trên mạng sau khi quen biết Tiểu Ngư.
Khi tìm tư liệu, Chiêm Hỉ không khỏi nghĩ ngợi, khi còn bé, Tiểu Ngư có từng được dạy hay không? Đã từng mở miệng nói chưa? Liệu có máy trợ thính hay không? Hoặc có phẫu thuật đặt thiết bị trợ nghe trong màng nhĩ hay không?
Anh còn khả năng nghe được không, cho dù là…!Một tiếng động nhỏ?
Lạc Tĩnh Ngữ đã ngủ hơn một tiếng, Chiêm Hỉ không đành lòng đến mấy cũng phải gọi anh tỉnh.
Cô vỗ cánh tay của anh ở phía ngoài chăn, anh không phản ứng.
Chiêm Hỉ dùng sức lớn hơn, còn không nhịn được gọi lớn: “Tiểu Ngư, tỉnh lại đi.”
“Hừ…” Người đàn ông đột ngột bừng tỉnh, cổ họng bất giác phát ra một tiếng nhẹ.
Chiêm Hỉ run lên, cô nghe rất rõ, âm thanh này không giống như tiếng ngáy vừa rồi, là dây thanh của Tiểu Ngư chấn động phát ra tiếng, không tính là lớn cũng chẳng rõ ràng, chỉ theo bản năng phát ra từ cổ họng.
Có thể biết đây là thanh âm của một người đàn ông trẻ tuổi.
Quà Tặng tỉnh hoàn toàn, chân trước đặt lên người Lạc Tĩnh Ngữ, kêu meo meo.
Trong đầu Chiêm Hỉ chỉ nhớ đến âm thanh ngắn ngủi vừa rồi, không cảm thấy khó nghe, mà rất ngạc nhiên vui mừng, đây là tiếng của Tiểu Ngư đó! Thậm chí cô còn muốn nghe thêm.
Nhưng khi Lạc Tĩnh Ngữ mở mắt, ý thức đã trở về, thấy được người trước mặt là Chiêm Hỉ, khóe môi nở nụ cười giống như thường, không còn phát ra âm thanh.
Anh ngồi cào tóc, lười nhác đánh thủ ngữ, Chiêm Hỉ không hiểu, Lạc Tĩnh Ngữ thở dài bất đắc dĩ, lấy điện thoại đánh chữ: [Tôi đã ngủ bao lâu?]
Chiêm Hỉ chưa trả lời, ngón tay anh đã chỉ vào đồng hồ ở góc phải điện thoại, rồi chỉ vào huyệt thái dương bên phải, ý bảo anh đã biết.
“Ăn cơm, còn chờ anh đó.” Chiêm Hỉ nói, “Đêm nay ngủ sớm một chút, đừng thức khuya.”
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu cười, xuống giường, cùng Chiêm Hỉ ra khỏi phòng ngủ, còn không quên ôm Quà Tặng ra.
Khi bốn người cùng ăn, Lạc Tĩnh Ngữ giơ ngón tay cái với Chiêm Hỉ, Chung Bằng cùng Mạc Dương cũng học theo.
Chiêm Hỉ cảm thấy mình chỉ đang múa rìu qua mắt thợ, cánh gà và canh hơi nhạt, chỉ có món trứng xào ca chua không tệ, dù sao cũng là sở trường duy nhất của cô, quả nhiên được đánh giá cao nhất, nhưng món khác ba người chỉ ăn qua loa.
Buổi chiều, Lạc Tĩnh Ngữ cùng bọn trẻ khởi công làm cánh hoa vải.
Ba người nghiêm túc làm việc trên bàn, Chiêm Hỉ ở bên người Lạc Tĩnh Ngữ xem anh tạo hoa.
Từng cánh hoa anh đào sẽ hợp lại thành một bông hoa, anh cầm một đống cánh hoa đã nhuộm màu, Chiêm Hỉ nhìn đến hoa mắt, Lạc Tĩnh Ngữ lại chẳng buồn bực chút nào.
Anh cúi đầu, dùng tay trái cầm kẹp gắp cánh hoa, tay phải tỉ mỉ uống cong, cực kỳ chuyên tâm, động tác nhẹ nhàng nhanh chóng.
Chiêm Hỉ chống cằm nhìn anh, người đàn ông đẹp trai lúc làm việc thật quyến rũ mà! Dù cho anh chỉ lặp đi lặp lại trên những cánh hoa, đôi mắt Chiêm Hỉ đều không nỡ dời.
Không ngờ, Lạc Tĩnh Ngữ bị cô nhìn chằm chằm hơi khó xử, thỉnh thoảng quay lại nhìn, Chiêm Hỉ lại cười cười với anh.
Lạc Tĩnh Ngữ mím môi đánh chữ trên điện thoại: [Cô đừng nhìn tôi, thật như giám thị gác thi, rất căng thẳng.]
Chiêm Hỉ còn dỗi ngược lại anh: “Vốn dĩ tôi là cô giáo Trứng Gà mà!”
Lạc Tĩnh Ngữ á khẩu không thể trả lời, Chiêm Hỉ thích nhìn dáng vẻ hết cách với cô, ôm lấy khuỷu tay cười lớn, sau đó ngẩng đầu nói, “Được rồi, tôi không phiền anh nữa.
Anh cứ bận đi, tôi đến bên kia đọc sách.”
Cô đem ghế dựa màu cam đến cạnh cửa kính, cuộn mình vào ghế, lấy một quyển sách thủ công xem thử.
Phòng khách rất ấm, bên cạnh cô là giàn trồng hoa, hương thơm mờ nhạt quanh quẩn.
Quà Tặng cuộn người vào đệm ghế mềm, sau đó có vẻ nhàm chán, khều chân Lạc Tĩnh Ngữ mấy cái, Chiêm Hỉ không muốn mèo nhỏ quấy rầy anh làm việc, liền ôm Quà Tặng lên đùi mình, vuốt khẽ.
Không lâu sau, mèo và người ngáp dài, khi Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu xem, phát hiện Chiêm Hỉ đã nghiêng ngủ rồi.
Ngủ như thế sẽ cảm mất – Lạc Tĩnh Ngữ nhớ khi mới quen biết cô giáo Trứng Gà, cô bị sốt phải đến bệnh viện truyền nước.
Anh nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác, khẽ choàng lên người Chiêm Hỉ, đáng tiếc Chiêm Hỉ ngủ không sâu, bị đánh thức.
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ vào phòng ngủ chính, bàn tay ôm bên má, nghiêng đầu làm động tác ngủ, Chiêm Hỉ khẽ khịt mũi: “Tôi không thèm ngủ giường anh đâu!”
Cô thẳng người lên, ôm Quà Tặng đứng dậy nói, “Tôi về nhà đây, thật chán mà.”
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, ánh mắt hơi khó xử, khẽ chau mày hơi hé miệng, tựa như muốn nói điều gì.
Vẻ mặt này của anh, Chiêm Hỉ đã quen rồi, hỏi: “Sao thế Tiểu Ngư?”
Lạc Tĩnh Ngữ nghĩ ngợi, đánh một đoạn văn dài cho cô: “Hoan Hoan, tôi muốn cô hỗ trợ tôi, sau 6h tôi phải dạy học cho Trì Giang tiên sinh, nhưng tôi chưa từng dạy học cho người bình thường, không biết có thể khiến ông ấy hiểu không? Tôi muốn thử dạy cho cô, có được không?”
Ôi trời! Đây là chuyện gì chứ, còn khiến Tiểu Ngư xoắn xuýt nửa ngày.
Chiêm Hỉ cười nói: “Đương nhiên được! Gần đây anh bận rộn, tôi không tán gẫu với anh, thật ra tôi muốn học một chút về hoa giả, cảm thấy rất thú vị.”
Thấy cô đồng ý sảng khoái, Lạc Tĩnh Ngữ rất vui vẻ, đánh chữ: [Làm một bông hoa đơn giản phải cần đến 2 đến 3 giờ.]
“Không sao, tôi có thời gian.” Chiêm Hỉ nóng lòng muốn thử, “Anh dạy tôi làm gì thế? Hoa Bách Hợp? Hay là hoa hồng? Hoa anh đào?”
Lạc Tĩnh Ngữ bật cười, đánh chữ: [Cánh hoa Bách Hợp rất lớn, cánh hoa hồng thì nhiều, hoa anh đào thì nhỏ.
Tôi sẽ dạy cô làm hoa lan, đơn giản mà rẻ.]
Chiêm Hỉ: “…”
Đơn giản cũng không sao, còn ý của “rẻ” là gì? Là sợ cô lãng phí tấm vải quý của anh sao?
Nói làm liền làm, Chiêm Hỉ vui vẻ chuyển ghế qua ngồi cạnh Lạc Tĩnh Ngữ, đối diện bàn làm việc, hai cô cậu lén lút quan sát bọn họ, ánh mắt giao nhau, trong lòng ngầm hiểu.
Tạo hình hoa lan đúng là rất đơn giản, dùng bốn loại vải, cánh hoa dùng vải Porlin, cuống hoa dùng vải Juan mỏng hơn, nhành hoa và phiến lá dùng vải satin loại mới và vải satin loại rắn, Lạc Tĩnh Ngữ gõ tên các loại vải đưa cho Chiêm Hỉ, lần đầu cô nhìn thấy không nhớ rõ lắm, cũng không phân loại được.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn vẻ mặt mơ màng của cô, mỉm cười làm mẫu, vẽ hình cánh hoa, phiến lá và cuống trên tấm vải trắng, sau khi Chiêm Hỉ có thể vẽ ra được như thế, Lạc Tĩnh Ngữ dạy cô cắt từng tấm vải, chuẩn bị nhuộm màu.
Đối với Chiêm Hỉ, nhuộm màu là chuyện rất thú vị, giống như vẽ tranh.
Lạc Tĩnh Ngữ lót tờ báo phía dưới, đặt tờ giấy lên, pha màu vàng chanh sẫm hơn một chút, tay trái dùng nhíp cố định cánh hoa, tay phải quết phần màu nước lên.
Làm rất dễ, Chiêm Hỉ cũng làm theo.
Tiếp đó, phơi vải để khô màu, Lạc Tĩnh Ngữ bắt đầu phối màu xanh nhạt cho phần cuống hoa, tiếp đó chấm vài nốt đỏ tím như ẩn như hiện lên, tạo thành thay đổi.
Lần này Chiêm Hỉ ra tay thì cực kỳ kinh khủng, lúc thì vẽ màu xanh quá nhiều, lúc thì chấm nốt nhiều, màu sắc xấu xí, bỏ hẳn hai cánh hoa.
“Tôi thừa nhận tôi thật vụng.” Chiêm Hỉ nhìn bàn tay đầy thịt của mình, rồi nhìn đến đôi tay khéo léo đẹp đẽ của anh, cực kỳ chán chường.
Lạc Tĩnh Ngữ không trách cô, tiếp tục vẽ minh họa thêm hai cánh.
Chiêm Hỉ không dám nhúc nhích, bĩu môi nói: “Anh tự vẽ đi, tôi sợ sẽ lại hỏng mất.”
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, gõ chữ: [Tôi dạy học cho Trì Giang tiên sinh, để ông ấy tự làm, không phải tôi.]
Chiêm Hỉ biết mình chỉ là một con chuột bạch, đùa với anh: “Vậy nếu như Trì Giang tiên sinh thông minh hơn tôi, khéo tay hơn tôi, thì sao? Điều này không liên quan đến trình độ giáo dục, là tôi quá ngốc!”
Nhìn dáng vẻ lý lẽ thẳng thừng của cô, Lạc Tĩnh Ngữ không biết nói thế nào, nhìn cô đầy khó xử.
Chiêm Hỉ thấy anh không đáp, đảo mắt kéo cánh tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô, Chiêm Hỉ mở miệng: “Nếu không thì…!Anh cầm tay tôi dạy?”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Lạc Tĩnh Ngữ: “???”
Thế là, hai nhóc đối diện được chứng kiến cảnh – anh Lạc luôn nghiêm khắc đang đứng sau lưng chị Tiểu Chiêm, tay trái đỡ lưng ghế của cô, tay phải nắm lấy tay của cô, hai người cùng nhau vẽ màu!
Tư thế đó, không biết còn tưởng đang dạy thư pháp đấy!
Hai người nghẹn họng, gần như cúi đầu cùng một lúc.
Mạc Dương vỗ lên tay Chung Bằng, chỉ vào dưới đáy bàn nói thủ ngữ: [Khi thầy Chu dạy cậu có dùng tay nắm tay dạy không?]
Chung Bằng đáp ngay: [Đương nhiên không! Tôi đâu phải kẻ ngu! Cậu có không?]
Mạc Dương: [Tôi cũng không, anh Lạc dạy bọn mình cũng không!]
Chung Bằng: [Anh ấy muốn tôi cũng không đồng ý đâu!]
Mạc Dương ngạc nhiên, mặt đỏ lên: [Tôi thì nguyện ý.]
Chung Bằng: [Điên à, cậu đâu phải chị Tiểu Chiêm.]
Lúc này, hai người đối diện đang đắm chìm vào thế giới của mình, không ai chú ý đến hai nhóc con đang rình mò.
Chiêm Hỉ ngồi trên ghế, tim đập rất nhanh, tay trái đang cố định vải hơi run nhẹ.
Lặng lẽ nhìn đến tay phải của mình, nhìn bàn tay đang nằm phía trên kia, ngón tay thật thon dài, trên mu bàn tay còn có gân xanh rõ ràng, có chút rung động!
Bàn tay ấm áp của anh trên mu bàn tay của cô khiến Chiêm Hỉ cảm giác tay mình như ra mồ hôi.
Thân thể của người đàn ông ở phía sau, cách rất gần, hương thơm cỏ cây tựa hồ đang vờn xung quanh cô, khiến cô không thể thở mạnh, chỉ sợ hít sâu lại phải hắt hơi.
Chiêm Hỉ nghĩ thầm, mình đúng là rất to gan! Có thể đưa ra một yêu cầu như thế! Còn Tiểu Ngư tại sao lại đồng ý? Một chút cũng không từ chối.
Chẳng lẽ anh không hiểu cô đang nói đùa sao?
Hay là, thật ra cô không giống đùa giỡn chút nào?
Cô…!biết rõ nhưng vẫn cố phạm phải.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng không dễ chịu hơn Chiêm Hỉ, anh đứng phía sau cô cong người, phía trước là mái tóc dài mềm mại, còn mang cả hương thơm ngát của dầu gội.
Anh không thể nghe được hô hấp của cô, cũng không nghe được của mình, nhưng có thể cảm nhận được, trái tim đang đập mạnh mẽ.
Thật khó tin, anh có thể chạm được tay của Hoan Hoan!
Anh đã từng thấy bàn tay trắng nõn đó vô số lần, ngón tay và mu bàn tay như cô nói, rất nhiều thịt.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh chạm vào!
Rất mềm, rất min, hơi lạnh lẽo, nhỏ hơn bàn tay của anh rất nhiều, có thể nằm gọn trong bàn tay của anh.
Chung Bằng và Mạc Dương rất mong chờ được mở mang kiến thức, cách nhuộm màu cho vải độc đáo tinh tế cho cánh hoa đến kinh diễm thế nào!
Kết quả, mong chờ của bọn họ chìm xuống vực sâu, thầy Tiểu Lạc kinh nghiêm phong phú mấy năm năm, lần đầu tiên phạm phải sai lầm, nhuộm màu cánh hoa còn xấu hơn cả Chiêm Hỉ.
Chung Bằng, Mạc Dương: “…”
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cánh hoa trầm mặc, Chiêm Hỉ cúi đầu không lên tiếng.
Lạc Tĩnh Ngữ lại cắt thêm một tấm vải, lần này, Chiêm Hỉ sống chết không chịu tự mình nhuộm, Lạc Tĩnh Ngữ hết cách, chỉ đành giúp cô nhuộm xong.
Sau khi toàn bộ vải được nhuộm xong, cần phải được phơi khô.
Chuyện phát sinh vừa rồi, Lạc Tĩnh Ngữ không dám nhìn Chiêm Hỉ, cô cũng không dám nhìn anh, hai bàn tay nắm chặt dưới gầm bàn, trên tay phải còn sót lại chút hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
Để giảm bớt không khí khó xử này, Lạc Tĩnh Ngữ pha café cho mọi người.
Ở nhà anh, Chiêm Hỉ cũng có được một ly sứ thuộc về mình, có màu trắng, trên đó còn in hình mèo Kitty.
Chung Bằng và Mạc Dương dùng ly bình thường giống nhau như đúc, hai người nhìn đến ly của Chiêm Hỉ, rồi lại nhìn nhau, cảm thấy không còn gì để nói.
Nếu như thế không phải là thật, vậy là đang sỉ nhục trí thông minh của họ rồi!
Uống xong ly café thơm ngát, vải dệt cũng đã khô.
Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi xuống bàn làm việc, anh dạy cô làm cánh hoa và nhụy hoa.
Không cần giao tiếp bằng ngôn ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ làm, Chiêm Hỉ học theo.
Trong quá trình này, ánh mắt hai người giao nhau mấy lần, nhưng lần nào như thế, anh hoặc cô đều sẽ kinh hoảng dời tầm mắt đi.
Người còn lại sẽ mạnh dạn nhìn đối phương chằm chằm.
Nhìn đôi mắt rũ xuống, mí mắt mỏng, lông mi cong dều; nhìn hai vệt hồng hồng trên má, đẹp tựa màu sắc trên phiến hoa anh đào; nhìn đôi môi hơi hé mở, đoán thử liệu người đó có giống mình không, đều có rất nhiều tâm sự muốn nói ra.
Cuối cùng đến điều chỉnh khung vải.
Lạc Tĩnh Ngữ trải tấm vải lót, lấy một cái bay nhỏ*, đánh chữ cho Chiêm Hỉ: [Đây là cái bay chuyên dụng, khi dùng sẽ rất nóng, cẩn thận.]
(Ji: *Bay là cái này nhé, là loại chuyên dùng cho thủ công mỹ nghệ.)
Chiêm Hỉ gật đầu, nhìn Lạc Tĩnh Ngữ mở điện nung nóng bay, thay cán rồi dùng bay uốn trên mỗi cánh hoa và cuống hoa.
Chỉnh khuôn vải là một trong những bước quan trọng của quy trình, cũng là bước thể hiện trình độ khéo tay của người làm.
Mỗi một cánh hoa đều có độ cong khác nhau, tạo ra hình thái và độ lớn nhất định, người làm phải cực kỳ hiểu sâu về nó, đồng thời phải trải qua quá trình luyện tập nhiều lần mới có thể quen dần với thao tác uốn vải, từ đó đóa hoa hoàn mỹ mới được hình thành.
Đương nhiên Lạc Tĩnh Ngữ rất thuận lợi, hai nhóc cũng mò mẫm đến xem.
Sau khi Chiêm Hỉ xem xong, trong đầu nghĩ: Tôi biết rồi!
Vừa cầm cái bay, tay của cô liền nói: Không, cô không biết đâu.
Tay chân cô hơi lóng ngóng, dùng bay không thể cầm tay dạy, quá nguy hiểm.
Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có thể nhìn cô chăm chú, không sợ cô sẽ làm xấu, chỉ sợ cô tự làm mình bị thương.
Cuối cùng, cánh hoa và cuống đều làm xong, có thể nhìn ra hình dáng rõ ràng.
Phiến lá hoa lan rất dài, không cần uốn cong tạo hình, Lạc Tĩnh Ngữ lấy keo dán, bắt đầu chỉ Chiêm Hỉ lắp ráp.
Chiêm Hỉ cảm thấy toàn bộ quá trình giống như lớp thủ công lúc nhỏ, cực kỳ thú vị.
Cánh hoa, nhụy hoa, cuống hoa và phiến lá, dần được lắp ráp hoàn thiện qua bàn tay tài hoa của Lạc Tĩnh Ngữ, trở thành một đóa hoa lan thuần khiết đầy hương sắc.
Đóa hoa của Chiêm Hỉ cũng ra lò, tuy rằng không phải tự mình làm hết, không đẹp như đóa hoa kia của Lạc Tĩnh Ngữ, nhưng đủ khiến cô vui vẻ, sờ đến cánh hoa nhìn trên nhìn xuống, cười rạng rỡ.
Bỗng chốc trời đã tối, đã qua 6h.
Chung Bằng và Mạc Dương không dám quấy rầy hai người đang ân ái kia, thấy hoa cũng làm xong, bọn họ như trút được gánh nặng.
Chung Bằng nói thủ ngữ với Lạc Tĩnh Ngữ: [Anh ơi, bọn em muốn tan làm.]
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ mới phát hiện đã muộn, nhanh chóng trả lời: [Cực khổ rồi, các em tan làm đi, đi đường nhớ chú ý an toàn.]
Hai cô cậu chen lấn nhau ra cửa, trong nhà chỉ còn Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ, hai người nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt.
Lạc Tĩnh Ngữ hỏi Chiêm Hỉ có muốn ở lại ăn cơm chiều hay không, Chiêm Hỉ hơi hoảng loạn nên khéo léo từ chối.
Lạc Tĩnh Ngữ cũng cảm thấy thời điểm này bọn họ không thích hợp đơn độc ở cùng nhau, không biết Chiêm Hỉ nghĩ thế nào.
Hiện tại anh rất cần một cái máy reset lại không khí, tiêu biến những bong bóng mập mờ này đi.
Lần này khó rồi, anh cũng sắp không thể thở nổi.
Chiêm Hỉ mang Quà Tặng về nhà, vừa vào cửa đã cắm hoa lan vào bình thủy tinh.
Cô nhìn mấy cành hoa trong bình một lúc lâu, nằm trườn lên bàn, vùi đầu vào khuỷu tay.
Tối hôm đó, Chiêm Hỉ thức rất khuya.
Cô biết chuyện đã mất khống chế.
Trong lúc vô tình, trái tim của cô đã rung động.
Có một người lặng lẽ đi vào trái tim cô.
Anh ấy an tĩnh, săn sóc, dịu dàng, bao dung…!Còn hay thẹn thùng, rất dễ thương.
Không phải mẫu người hài hước, biết ăn nói trong lý tưởng của cô, nhưng luôn làm cô cười.
Vóc dáng anh rất cao, khí chất trong trẻo phóng khoáng, nhan sắc tầm cao!
Còn là một nhà nghệ thuật! Trình độ cũng rất trâu bò!
Nhưng, vẫn không thể được!
Chiêm Hỉ kéo chăn che đầu, hai chân đạp đạp trong chăn, trong đầu nghĩ tới phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ đây?
Lạc Tĩnh Ngữ là người câm điếc.
Nếu như mẹ biết, có lẽ anh ấy sẽ bị làm thành món khô cá cay mất!
***
Một tuần sau đó, Chiêm Hỉ kiềm chế lại, chỉ đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ ăn một bữa cơm chiều, là do Chung Bằng và Mạc Dương phải tăng ca, Tiểu Ngư làm mấy món ăn, sau đó gọi cô lên ăn cùng.
Trừ lần này, hai người bọn họ không gặp nhau riêng.
Thật ra Chiêm Hỉ rất muốn hỏi Tiểu Ngư, nhưng không dám đến gặp anh, buổi cơm chiều hôm ấy vốn dĩ là đến chứng minh một chút.
Sau khi nhìn thấy anh, trái tim của cô lại đập loạn, sợ tới mức suýt nữa chạy mất, rồi lại luyến tiếc.
Cuối cùng, cô đành thẹn thùng vào bếp quanh quẩn xem anh nấu ăn, cùng anh “nói chuyện phiếm”.
Thái độ của cô khiến Tiểu Ngư hơi hoang mang.
Tuy Chiêm Hỉ chưa từng yêu đương, nhưng không phải kẻ ngốc, nói rằng Tiểu Ngư không có ý với cô, nhất định cô sẽ không tin.
Chỉ là không biết rốt cuộc Tiểu Ngư nghĩ thế nào, quan hệ giữa hai người trước mắt vẫn tính là an toàn, vậy anh có muốn tiến thêm một bước không?
Anh có nghĩ đến hậu quả hay không? Nghĩ đến tương lai? Nghĩ đến khó khăn trở ngại? Hay là, quan điểm tình yêu của anh giống La Hân Nhiên – hưởng thụ trước đã?
Rõ ràng biết sẽ không có kết quả, chỉ cần yêu thích liền cả gan đến gần, không quan tâm ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Không! Không phải, Chiêm Hỉ không phải La Hân Nhiên, quan điểm tình yêu này, cô không thể tiếp thu.
Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của cô về Tiểu Ngư, anh không phải người như thế.
Lại đến một ngày chủ nhật, hôm nay, Trì Giang tiên sinh đến nhà Lạc Tĩnh Ngữ học làm trâm cài đầu hoa anh đào.
Chung Bằng và Mạc Dương nghỉ một ngày, Chiêm Hỉ cũng không lên làm phiền, Đổng Thừa cùng Trì Giang tiên sinh vào Thanh Tước Giai Uyển, còn cả Kỷ Hồng Triết – phiên dịch viên thủ ngữ không thể thiếu, anh được Lạc Tĩnh Ngữ mời đến giúp đỡ lần nữa.
Có kinh nghiệm dạy học cho Chiêm Hỉ, khi Lạc Tĩnh Ngữ dạy học cho Trì Giang tiên sinh có vẻ tự tin hơn, giảng từng trình tự làm việc thông qua sự phiên dịch của Đổng Thừa và Kỷ Hồng Triết, Trì Giang tiên sinh rất hứng thú pha màu, học rất vui.
Kim cương sẽ đính trên các nhụy hoa, đây là lần đầu Lạc Tĩnh Ngữ làm trang sức kim cương, trong lòng rất mong chờ thỏa mãn.
Anh nghĩ, Trì Giang tiên sinh nhất định rất yêu vợ của mình, sinh nhật lần này đã dồn hết vốn liếng, Kimono hơn trăm vạn nhân dận tệ, kim cương không hề nhỏ, chẳng trách ông ấy không cò kè mặc cả giá của cây hoa anh đào.
Lớp học rất thuận lợi, 3h chiều, trâm cài hoa Kamazu đính kim cương đã xong, Lạc Tĩnh Ngữ tìm giúp Trì Giang tiên sinh một hộp quàn giản dị, ông thành khẩn cảm ơn anh, mang theo trâm cài cùng Đổng Thừa rời đi.
Kỷ Hồng Triết bận rộn một ngày, cảm thấy hứng thú với căn hộ kiêm phòng làm việc của Lạc Tĩnh Ngữ, tham quan một vòng, Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ nói với anh: [Tối nay có hẹn không? Không thì ở lại ăn cơm, hôm nay rất cảm ơn cậu.]
Kỷ Hồng Triết nheo mắt nhìn anh, dùng thủ ngữ nói: [Tôi muốn ăn vịt hấp bia, đã lâu không ăn rồi, bây giờ có thể làm không?]
Lạc Tĩnh Ngữ cười lớn: [Đương nhiên có thể, chỉ là tôi có thể mời một người bạn đến ăn không? Cô ấy đang ở tầng dưới.]
Kỷ Hồng Triết hỏi: [Nữ à?]
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Kỷ Hồng Triết cười sảng khoái, vỗ lên vai Lạc Tĩnh Ngữ, mở miệng nói: “Cậu gọi đi, gọi đi, chỉ cần cậu không chê tôi làm bóng đèn là được.”
Lạc Tĩnh Ngữ thấy khẩu hình của anh ta, nhanh chóng giải thích: [Tôi và cô ấy không có gì, chút nữa cậu đừng nói lung tung.]
Kỷ Hồng Triết gật đầu liên tục: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.
Lúc tôi có bạn gái lông câu còn chưa mọc nữa kìa!”
Từ nhỏ người này luôn thích nói lung tung như thế, Lạc Tĩnh Ngữ hết cách, bảo Kỷ Hồng Triết ở nhà chờ, anh ra ngoài mua nguyên liệu nấu vịt hấp bia.
Mua xong, trên đường về, Lạc Tĩnh Ngữ gửi WeChat cho Chiêm Hỉ, gọi cô buổi tối đến ăn cơm, còn bảo có bạn thưở nhỏ đến chơi, ba người sẽ vui hơn, có thể làm nhiều món ăn.
Chiêm Hỉ nghĩ đến có người thứ ba, cũng sẽ không quá xấu hổ nên đồng ý.
Đến khi Lạc Tĩnh Ngữ về đến nhà, Chiêm Hỉ đã ôm Quà Tặng lên tầng trên.
Lạc Tĩnh Ngữ nấu ăn trong bếp, bóng đèn nhỏ trên cửa sáng lên, Lạc Tĩnh Ngữ ló đầu ra bảo tay mình đang bẩn, Kỷ Hồng Triết đến giúp mở cửa.
Kỷ Hồng Triết lật đật đến cửa, mở cửa nhìn Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ: “…”
Kỷ Hồng Triết: “…”
Lạc Tĩnh Ngữ lau khô tay, đi tới ôm Quà Tặng vào lòng, còn lấy dép lê cho Chiêm Hỉ.
Anh chỉ vào Chiêm Hỉ, nói thủ ngữ với Kỷ Hồng Triết: [Đây là bạn của tôi, hai người tự giới thiệu một chút đi.]
Kỷ Hồng Triết bình tĩnh lại, hắng giọng mỉm cười lễ phép với Chiêm Hỉ: “Chào cô, tôi là bạn thân của Tiểu Ngư, Kỷ Hồng Triết, Kỷ trong kỷ niệm, Hồng trong từ bi hồng, Triết trong triết học.”
Chiêm Hỉ cũng cong khóe môi nở nụ cười: “Chào anh, tôi là…!hàng xóm của Tiểu Ngư, tôi tên Chiêm Hỉ.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “???”
Ơ? Sao lại biến thành hàng xóm? Chẳng lẽ không phải bạn?.