Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 2: Đại Sư Cá Nhỏ
Thứ hai đi làm, thời gian nghỉ trưa thật an tĩnh, có vài đồng nghiệp chưa về, có vài người ghé gục lên bàn ngủ trưa, có người đeo tai nghe lướt điện thoại.
Trong không khí có hương cà phê cùng trái cây nhàn nhạt, bên cạnh còn truyền đến thanh âm hai người mẹ trẻ chia sẻ kinh nghiệm nuôi con.
Chiêm Hỉ xem nhà thuê trên App, đặt lưu ý với mấy phòng thích hợp.
Ngày hôm qua nhiễm lạnh, cô có chút cảm mạo, không ngừng lấy khăn giấy lau nước mũi, rót một ly nước ấm.
Quản lý chi nhánh Văn Cầm giữa trưa bị gọi đến ăn cơm cùng với Tôn tổng, kết thúc giờ nghỉ trưa mới trở về, lúc đi ngang qua Chiêm Hỉ liền gõ mặt bàn trước mặt: “Tiểu Chiêm, đến đây, vào phòng làm việc của tôi.”
“Hả!” Chiêm Hỉ ngoan ngoãn đi vào cùng cô ta, mông vừa mới đặt xuống, Lão Tiền phòng thị trường vội vã chạy vào, ôm một chồng văn kiện gọi: “Bà cô của tôi đã trở lại rồi, nhanh giúp tôi đóng dấu đi!”
Văn Cầm gần bốn mươi tuổi, lấy văn kiện xem qua một lần, nói với Lão Tiền: “Anh từ từ đã, tôi còn bàn giao công việc của Tiểu Chiêm cho anh, còn chưa làm xong mà.”
Lão Tiền ngồi xuống chờ ở bên cạnh, Chiêm Hỉ tập trung nghe, Văn Cầm thuật lại chuyện của Tôn tổng cho cô.
Chuyện rất đơn giản, khoảng hơn hai mươi ngày sau, công ty có một khách hàng lớn dẫn một đoàn đến khảo sát.
Khách hàng là người Nhật Bản, đàn ông, hơn 50 tuổi, Tôn tổng muốn tặng quà gặp mặt cho đối phương, tìm đến Văn Cầm ăn cơm trưa chính là vì việc này.
Nghe nói người này vừa thanh cao vừa đứng đắn, không nhận bất kỳ quà tặng cao sang nào.
Tôn tổng nghĩ ngay cả đặc sản cũng không thể lấy lòng được, vì thế liền nhiều lần hỏi thăm, biết được người này hàng năm sống ở Trung Quốc, yêu thích trà nghệ, hoa nghệ cùng vật dụng trang nhã, đặc biệt thích tác phẩm làm từ hoa của một vị Đại sư ở Nhật Bản quê nhà.
Nghe đến đây, Chiêm Hỉ hơi ngẩn người, Lão Tiền không nhịn được nói xen vào: “Vậy thì phải nhập khẩu hoa đó.
Nhưng hoa gửi đi không bị héo sao? Thực vật đi bằng đường biển thật sự rất phiền phức.”
Bộ dạng Văn Cầm thể hiện “Anh không hiểu sự đời” nói: “Đại sư, tạo hoa, đều là hoa giả!”
“Giả?” Lão Tiền càng buồn bực, “Hoa giả thì ngoài thị trường có rất nhiều cửa hàng, không phải mua không được, chỉ mấy trăm đồng một chậu thôi.
Chút tiền nhỏ này tặng cho người ta, còn không bằng đưa đặc sản nơi đây nữa.”
“Anh đừng ngắt lời chứ!” Văn Cầm bảo anh ta câm miệng, quay sang nói với Chiêm Hỉ, “Đừng nghe Lão Tiền nói bậy, Tôn tổng muốn chúng ta chuẩn bị hoa không dễ như vậy đâu, đều phải là từ thủ công, gọi là gì, cái gì mà…!Nghệ thuật tạo hoa! Không cần mua từ Nhật Bản, hiện tại trong nước cũng có người làm.
Nhiệm vụ của Tiểu Chiêm chính là tìm người tạo ra hoa này, làm một vật trang trí cao nhã một chút, không chừng trên mạng có thể tìm được.
Người trẻ các cô thích xem Tiktok, nhiệm vụ này sẽ giao cho cô, cụ thể là hoa gì, cô tìm được người trước rồi nói sau.”
Chiêm Hỉ nghe hiểu, nhưng cô không biết loại hàng này, cũng là lần đầu tiên nghe nói tới “nghệ thuật tạo hoa”, hỏi: “Chị Văn, dự toán nhiều hay ít?”
Văn Cầm cũng mơ màng: “Tôi cũng không biết dự toán, hỏi Tôn tổng cũng không nói được, tôi đoán khoảng bốn chữ số, đắt quá cũng không thú vị!”
“What!” Lão Tiền hô lên, “Là ba bốn ngàn lận sao? Tiền này mua bồn hoa giả! Tôn tổng cũng thật chịu chi!”
Văn Cầm nhíu mày: “Anh thì biết gì! Làm bằng tay đó, hiện tại thủ công là đáng gia nhất! Thêu thùa, điêu khắc, nghề làm thủ công còn cực khổ hơn so với máy móc, đem tặng cũng có thành ý nhiều hơn.”
Lão Tiền không hiểu được bậc cao nhã này, không hé răng.
Văn Cầm nói vài câu với Chiêm Hỉ, cô liền ra khỏi văn phòng.
Đối với công việc này, Chiêm Hỉ không thể nói là thích, rốt cuộc công việc không phải cô tự mình tìm mà là Trì Quý Lan dùng quan hệ để nhét mình vào.
Quản lý nhân sự Văn Cầm là chị họ bà con xa của Chiêm Hỉ, Chiêm Hỉ từng thấy cô ấy ở lễ truy điệu của bà cố ngoại, lúc ấy cô mới năm tuổi, cũng không biết quan hệ xa đến vậy, sao Trì Quý Lan có thể nhờ cậy được.
Chiêm Hỉ đi làm khoảng nửa năm, hằng ngày đều làm việc vặt cho phòng, tương đương với nhân viên, Văn Cầm bảo cô làm gì thì cô làm đó, đôi lúc giúp quản lý tài chính phân tiền lương tiền thưởng, thông báo tuyển dụng, huấn luyện, giúp đỡ có mấy chị tiếp tân, không có việc làm cụ thể, không khỏi khiến cô lo âu.
Ngồi vào bàn làm việc, Chiêm Hỉ tìm hiểu nghệ thuật tạo hoa trên máy tính trước, sau khi hiểu đại khái mới mở shop online trên điện thoại cùng với Tiktok xem một vòng, thật đúng là tìm được nhiều chủ cửa hàng làm mấy thứ này.
Chiêm Hỉ theo dõi một chủ tài khoản quay một video có lượt theo dõi không ít, người này chủ yếu làm tác phẩm từ hoa, làm đồ vật đính trang sức, cùng trang trí trên quần áo, hoa của lễ cưới, cùng vật trang trí trên bàn.
Không thể không nói, những đồ trang sức đó phối hợp thật sự rất tinh tế đẹp đẽ, tựa hồ như thật, có một cài áo dâu tay nhỏ tròn trĩnh, Chiêm Hỉ đặc biệt rất thích.
Video qua nhiều lần cắt nối chỉnh sửa, không có quy trình chế tác cụ thể, chỉ có hàng chữ giải thích đơn giản, tác giả cũng không lộ mặt, không phát ra tiếng, chỉ có thể nhìn thấy tay của anh ta.
Một đôi tay rất đẹp.
Hẳn là đàn ông, làn da trắng nõn, ngón tay thon dài cùng khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có gân xanh mơ hồ, móng tay cắt gọt sạch sẽ gọn gàng, ngón tay út bên phải còn có một nốt ruồi son.
Anh kéo nhẹ ống tay áo, lộ ra cổ tay mảnh khảnh, lúc cầm cái công cụ thao tác, mười ngón tay dù duỗi thẳng hay cong lại đều linh hoạt, tựa như cảnh đẹp khiến người khác vui vẻ.
Âm nhạc nhẹ nhàng điểm tô, Chiêm Hỉ xem đến mê mẩn, trong lòng cảm thán người này thật sự rất thông minh khéo léo, là đàn ông đó! Nếu như cô có một đôi tay như vậy, môn thủ công của cháu nhỏ trong trường không còn phải lo lắng nữa.
Xem kìa, Chiêm Hỉ không nhịn được cúi đầu nhìn đến tay bản thân, di truyền gia đình, da dẻ trên tay cô tuy trắng trẻo, nhưng mười ngón tay đều mập mạp, mu bàn tay cũng đầy thịt, đeo nhẫn không đẹp, có người nói đẹp vòng ngọc sẽ phúc hậu hơn.
Mọi người đều nói đây là tay có nhiều phúc khí, giống như tên của cô, hỉ khí dương dương.
Chiêm Hỉ buồn bực bĩu môi, cô thích một đôi tay ngọc ngà nhỏ dài hơn, nhìn có vẻ càng cao sang.
Xem qua vài video tạo hoa ngắn, nhìn đến dòng thông báo của chủ tài khoản “Nhận các đơn đặt hàng tạo sản phẩm hoa các loại”, lúc này Chiêm Hỉ gửi một tin nhắn cho chủ tài khoản, rất may, đối phương ngay lập tức trả lời.
Chiêm Hỉ nói chuyện tình cho chủ tài khoản, khiêm tốn ngưỡng mộ đối phương.
Tất nhiên khiến người ta bị bối rối.
[Đại sư Cá nhỏ tạo hoa]:???
[Bánh kem dâu tây]: (mắt lấp lánh) (mắt lấp lánh) (mắt lấp lánh)
[Đại sư Cá nhỏ tạo hoa]: Thân, mỗi đóa hoa một cái giá khác nhau, một tác phẩm cũng có cái giá khác, tôi không biết ngài muốn làm gì.
Một người đàn ông tay đẹp, mở miệng là “Thân”, Chiêm Hỉ có chút khó tiếp thu, ngẫm lại có lẽ nhiều shop online đều như vậy nhỉ, không gọi cô là “Bạn yêu” hoặc “Chị em gái” cũng đã không tồi rồi, không quá để ý đến.
Cô nhanh chóng lướt mạng tìm mấy hình ảnh hoa tươi, gửi cho đối phương.
[Bánh kem dâu tây]: Có lẽ là tạo hình này, có thể tạo bằng hoa được không?”
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Có thể.
[Bánh kem dâu tây]: Bao nhiêu tiền?
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Ngài xác định một kiểu, tôi sẽ báo giá cho ngài.
Chiêm Hỉ liền chọn một tác phẩm có hoa bách hợp cùng chim thiên đường, vàng vàng hồng hồng khá rực rỡ, còn có tên rất vui “Vận may tới”.
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Ngài chờ chút.
***
Bên kia máy tính, Phương Húc đang hít thở ăn một bát lẩu cay, dành chút thời gian để nhắn hai dòng WeChat.
[Phương Húc]: Vận may tới.jpg
[Phương Húc]: Cá ơi, món đồ này tạo bằng hoa bao nhiêu tiền ấy?
Một lúc sau, đối phương trả lời.
[Cá cực lớn]: 4000
[Phương Húc]: Đắt như thế sao??
[Cá cực lớn]: Lan Bạch Hạc phải dùng vải poplin lớn, nhiều thời gian để tạo hình, cần một tuần.
[Phương Húc]: Được.
Phương Húc rút khăn giấy lau miệng, mở đoạn chat.
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Thân, kiểu này cần 6000.
[Bánh kem dâu tây]: Đắt thế à??? (Chó ngốc trừng mắt.jpg)
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Thân, có thể ngài không hiểu, Lan Bạch Hạc này cần dùng vải poplin cùng nhiều thời gian tạo hình, rất phức tạp, cần đến một tuần.
[Bánh kem dâu tây]: Lan Bạch Hạc là gì?
[Đại Sư Cá Nhỏ tạo hoa]: Thân, chính là chim thiên đường đó.
[Bánh kem dâu tây]:…!
Chiêm Hỉ hít hít mũi, nghĩ thầm chủ nhà quả thật là người trong nghề, cô không biết chim thiên đường còn có tên gọi khác, cũng không biết vải poplin là thứ gì.
6000 tệ, ăn cướp à! Có thể mua được mấy chục bồn hoa tươi đó.
Đầu Chiêm Hỉ có chút đau, cô bỏ điện thoại xuống, không còn tinh lực cò kè mặc cả với đối phương, nghĩ đến nên đổi một tạo hình khác, hoặc đổi chủ cửa hàng khác.
***
Buổi chiều, WeChat của Chiêm Hỉ vang lên không ngừng.
Một bên là bạn đại học ríu rít, một bên là công ty, cộng thêm một đối tượng xem mắt là tiểu Vương.
Nhóm “Bốn tiểu tiên nữ”, Diêu Dĩnh đang kể lể đống tội trạng của mấy hợp đồng ngu ngốc vỡ tan tành kia, La Hân Nhiên và Chiêm Hỉ đều bận, chỉ có Triệu Tình Tình đóng một vai phụ cho Diêu Dĩnh.
Chiêm Hỉ rảnh rỗi uống một ngụm nước, hỏi một câu trong nhóm chat.
[Bánh pudding trứng gà]: Tớ muốn thuê một căn phòng ở gần công ty, các cậu nói nên thuê phòng đơn hay thuê chung với người khách thì tốt hơn?
[Diêu Dĩnh]: Tại sao đột nhiên muốn thuê phòng? Không phải cậu đang ở nhà anh trai sao?
[Bánh pudding trứng gà]: Nhà anh tớ xa quá, tớ muốn ngủ thêm một chút.
[Diêu Dĩnh]: Trời ạ! Chỉ vì muốn ngủ thêm một chút mà không chịu ở miễn phí à?
[Bánh pudding trứng gà]: Đúng là ngang tàng như thế đấy!
Chuyện trong nhà, Chiêm Hỉ không nói trên nhóm chat, chuyện vặt của bản thân cũng không tiện nói ra, chỉ có La Hân Nhiên biết được một chút.
[Triệu Tinh Tinh]: Cũng may là công ty của cậu ở xa, thuê phòng đơn gần đó so với thành phố dễ dàng hơn, nhưng cũng trên hai ngàn đó.
[Bánh pudding trứng gà]: Đúng đấy, một phần ba tiền lương, thật phiền mà.
Tại sao không có ông chủ nào bao dưỡng tớ chứ! (Há mồm.jpg)
[Diêu Dĩnh]: Tại sao không có ông chủ lớn nào bao dưỡng tớ chứ!
[Triệu Tinh Tinh]: Tại sao không có ông chủ lớn nào bao dưỡng tớ chứ!
[La Hân Nhiên]:…!
[Diêu Dĩnh]: Cậu muốn dọn ra, mẹ cậu biết chưa? Nếu biết rồi thì bác ấy có làm thịt cậu không đây?
[Bánh pudding trứng gà]: Sẽ đó.
(Khóc ròng.jpg)
Bốn năm cùng phòng thời Đại học, Chiêm Hỉ cùng ba người bạn cùng không có quan hệ không tệ, mấy cô ấy cũng nghe không ít chuyện của Trì Quý Lan, Diêu Dĩnh mặc định cho Chiêm Hỉ chính là “Con gái cưng của mẹ”, nói là chưa từng thấy một người mẹ nào nói chuyện với con gái như thế.
Chiêm Hỉ không biết đây là khen ngợi hay trào phúng.
[Bánh pudding trứng gà]: Haiz…!Gần đây bà chủ có nói chuyện với tớ.
[Triệu Tinh Tinh]: Chuyện gì? Lần này là nhân viên công chức hay chuyện xem mắt?
[Bánh pudding trứng gà]: Xem mắt.
[Triệu Tinh Tinh]: Chán thế, mẹ cậu không thể giới thiệu cho cậu một tổng tài bá đạo sao?
[Bánh pudding trứng gà]: {khóc lớn} Tớ cũng muốn thế đấy!
[Diêu Dĩnh]: Xem mắt cũng được, sẽ nhanh hơn! Nhóm này phú quý thoát nghèo hèn chỉ dựa vào Hỉ nhi cậu!
Chiêm Hỉ tắt khung chat.
[Bạn Tiểu Vương của dì Chu]: Chào cô, tôi là Vương Hách, cô đang bận sao?
[Bánh pudding trứng gà]: Tôi đang đi làm.
[Bạn Tiểu Vương của dì Chu]: Tôi cũng đang đi làm, ở gần Văn Hưng Kiều, cô ở đâu?
[Bánh pudding trứng gà]: Tôi ở bên Thanh Tước môn.
[Bạn Tiểu Vương của dì Chu]: Khoảng cách chúng ta rất xa, tôi ở thành phố, còn cô ở ngoại ô rồi.
[Bánh pudding trứng g]: {mỉm cười}
Chiêm Hỉ không mở bạn bè thân thiết với vh, nhưng anh ta đã mở với cô.
Cô thấy được ảnh chụp của vh, cũng rất được, nhưng có lẽ vì mục đích chuyện xem mắt này quá rõ ràng, Chiêm Hỉ không có cảm giác gì với anh ta, chỉ trò chuyện lúc có lúc không.
Cảm mạo khiến cô mệt mỏi, nghĩ đến sau khi tan làm sẽ về nhà anh trai, lại phải một mình đối mặt với Tần Phỉ, càng khiến Chiêm Hỉ thêm ủ rũ.
Bởi vì mấy túi rác mà buổi sáng trước khi ra cửa Chiêm Kiệt và Tần Phỉ còn chiến tranh lạnh, không ai phản ứng ai, thật sự Chiêm Hỉ rất muốn hỏi bọn họ một chút: Phải đến mức này sao??
Sau khi tan tầm, Chiêm Hỉ về đến nhà, quả nhiên Chiêm Kiệt tăng ca không về, Tần Phỉ cùng con trai đang ăn cơm chiều.
Chiêm Hỉ gắp một ít thức ăn vào bát của mình, nói với Tần Phỉ: “Chị dâu, em đang bị cảm, sợ sẽ lây bệnh cho mọi người.”
Tần Phỉ được đà lấn tới: “Ý của cô là hôm qua đổ rác không mặc áo khoác, đông lạnh nên bị nhiễm sao?”
“Không phải, có lẽ là ngồi tàu điện ngầm quá nóng, sau đó bị nhiễm gió lạnh.” Chiêm Hỉ nghĩ thầm chị dâu cũng quá mẫn cảm rồi, không nhiều lời, ngồi cách xa cô ta một chút, yên lặng ăn cơm.
Chiêm Kiệt không ở đây, hai người phụ nữ đều ngầm hiểu bằng mặt không bằng lòng.
Sau khi ăn, Chiêm Hỉ rửa chén đổ rác, tự động ngồi bên cạnh giúp cháu trai làm bài tập, không quên mang theo khẩu trang.
Lúc Uy Uy chép từ vựng, Chiêm Hỉ ngồi trên ghế nhỏ thảnh thơi, nghĩ đến chuyện bồn hoa chưa có chút tiến triển, liền kéo ghế xa một chút, lấy điện thoại mở app, tắt tiếng mở video.
Tần Phỉ bưng dĩa dâu tây vào phòng nhỏ thấy được cảnh này, nặng nề đặt trên bàn của con trai, mở miệng tức giận.
“Khả năng nhẫn nhịn một chút cũng không được à?” Ngữ điệu cô ta lạnh lùng, “Suốt ngày ôm cái máy điện thoại, ngày thường chưa nói, dạy Uy Uy làm bài tập còn muốn chơi, làm ảnh hưởng đến học tập của nó.”
Uy Uy còn châm dầu vào lửa: “Điện thoại trên tay, thiên trường địa cửu! Điện thoại rời tay, hồn cũng không còn!”
“Nói hươu nói vượn gì thế? Ai dạy con?” Tần Phỉ gõ đầu con trai, nói với Chiêm Hỉ, “Chiêm Hỉ cô đừng cho là chị nhằm vào cô, nếu không phải vì trình độ của chị với anh của cô không bằng cô, cũng sẽ không bảo cô đến phụ đạo cho Uy Uy đâu.
Lúc trước cô cũng đồng ý rồi, nếu không muốn thì nói thẳng với chị, năm nhất tiểu học chị cũng có thể dạy được.”
Chiêm Hỉ đã sớm cất điện thoại, thấp giọng: “Chị dâu, em xin lỗi, lần sau sẽ không đâu.”
Uy Uy ăn dâu tây, đôi mắt xoe tròn đảo đến nhìn Chiêm Hỉ.
Thật ra bạn nhỏ này rất thích cô, cô rất xinh đẹp, còn thường mua đồ ăn vặt cùng đồ chơi, chờ đến khi Tần Phỉ ra khỏi phòng, Uy Uy lau một trái dâu đưa cho Chiêm Hỉ: “Cô ơi, ăn đi, dâu này ngọt lắm.”
Chiêm Hỉ bị chọc cười, đương nhiên cô biết dâu này ngọt, đã nếm thử lúc mua.
Xoa đầu cháu trai, cô nói: “Cô bị cảm, không ăn đâu.
Con nhanh chép đi, xem chữ như cua bò của con kìa.”
Uy Uy hừ hừ, bò lên bàn tiếp tục chép từ.
Chiêm Hỉ không dám chơi điện thoại, chỉ có thể nhàm chán lật cuốn sách văn ngữ của bạn nhỏ kia xem.
Buổi tối, Chiêm Hỉ cuộn trong ổ chăn, lần nữa xem thông báo thuê nhà trên app.
Lúc trước vì ứng phó kỳ thi công chức mà cô không có cơ hội nói chuyện chuyển nhà, hiện tại cũng đã thi xong, cô nghĩ cuối tuần này nên đi xem mấy căn phòng.
Xem xong phòng, cô lại nghĩ đến chuyện bồn hoa kia, mở ra một tài khoản khác xem video, bắt đầu lục tìm mấy chủ cửa hàng làm hoa.
Bộ môn này rất ít người, muốn nhập môn cũng không khó, người chơi không ít, nhưng người giỏi thì không nhiều, mấy lần làm mới trang chủ cũng chỉ có mấy page cùng ID quen thuộc.
Lướt một đống nick xuống, đột nhiên Chiêm Hỉ dừng lại, bởi vì cô nhìn thấy một bàn tay quen thuộc.
Ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có gân xanh, móng tay cắt gọt sạch sẽ, trên ngón út tay phải có một nốt ruồi đỏ…!
Bàn tay xinh đẹp như vậy nhìn qua một lần sẽ không quên, chỉ là chủ tài khoản này chỉ đăng ba đoạn video, đều được cắt ghép biên tập lại, nhưng không có âm thanh vui vẻ nào, thoạt nhìn có vẻ khô khan buồn tẻ, lượng người xem cũng cực ít.
Ngày đăng video cũng là ba năm trước, bõ công Chiêm Hỉ kiên nhẫn kéo xuống dưới, nếu không căn bản sẽ không nhìn thấy.
Chiêm Hỉ nhìn kỹ đôi tay kia, trong lòng xác định cùng với người ban ngày kia là cùng một người, dù ID của họ không giống nhau, nhưng đều liên quan đến cá.
Là nick thật sao? Chiêm Hỉ không do dự gửi một tin nhắn cho đối phương.
[Trứng nấu đường]: Này, chào buổi tối.
[Trứng nấu đường]: Xin hỏi anh là Đại sư Cá nhỏ tạo hoa sao?
***
Điện thoại vang lên, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn trên màn hình đột nhiên hiện ra một thông báo tin nhắn, hơi bất ngờ, chậm rãi đánh một chữ.
[Cá cực lớn]: Đúng.
Đối phương rất nhanh trả lời.
[Trứng nấu đường]: Ban ngày tôi đã hỏi giá anh, xin hỏi có thể ưu đãi một chút không?
Lạc Tĩnh Ngữ không biết đối phương muốn gia công sản phẩm gì.
[Cá cực lớn]: Gia công thứ gì?
[Trứng nấu đường]: Vận may tới.jpg
[Trứng nấu đường]: Cái này, có thể giảm giá không?
Lạc Tĩnh Ngữ nhớ ra, ban ngày khi anh xem cẩn thận thứ này, nghiên cứu đến từng lá từng phiến hoa, còn dùng máy tính kỹ càng mới báo giá cho Phương Húc.
Anh không trả lời, trực tiếp liên hệ WeChat của Phương Húc
[Cá cực lớn]: Vận may tới.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cậu báo giá bao nhiêu cho khách hàng?
[Phong Húc]: Có ý gì?
[Cá Cực Lớn]: Khách hàng đến tìm tôi.
[Phong Húc]: Không thể nào???
[Cá Cực Lớn]: Cậu báo giá bao nhiêu?”
[Phong Húc]:…!
[Phong Húc]: 6000.
[Cá Cực Lớn]:….!
[Phong Húc]: Không phải, người anh em nghe tôi giải thích!
Lạc Tĩnh Ngữ không nghe Phong Húc giải thích, xụ mặt tắt WeChat, mở ra khung chat, sau khi làm tư tưởng xong mới trả lời tin của người kia.
[Cá Cực Lớn]: Cái này 6000.
Chiêm Hỉ thấy thức ăn tươi ngon vừa dâng lên liền ôi thiu, nghĩ thầm có phải sản phẩm nhỏ này cũng có giá cả theo hệ thống không, đều không thể trả giá.
Cô không muốn tiếp tục, đang định tắt chat thì đối phương đã gửi tin nhắn.
[Cá Cực Lớn]: Nhưng hôm nay chúng tôi có khuyến mãi, đơn đặt hàng đều được giảm giá, vận may của cô tới rồi.
Chiêm Hỉ cảm thấy khó hiểu, đối phương nói mấy lời kỳ kỳ quái quái, tuy ý tứ có thể hiểu được, nhưng trật tự ngữ pháp có cảm giác người này “rất kém ngữ văn”.
Cũng không gọi cô là “Thân”.
Dấu hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Chiêm Hỉ, tò mò hỏi tiếp.
[Trứng nấu đường]: Có mấy đơn?
[Cá Cực Lớn]: Sáu đơn.
Chiêm Hỉ còn chưa đánh chữ, đối phương đã nhắn.
[Cá Cực Lớn]: Chậu hoa “Vận may tới” rất khó, giá 3600 nhất định đã thấp nhất sàn rồi, tôi không lừa cô đâu.
Chiêm Hỉ:???
Không biết thế nào mà tâm tình buồn bực lúc này dần chuyển sang tốt hơn, cô nhìn màn hình di động cười lớn.
[Trứng nấu đường]: Cảm ơn anh, chỉ là hôm nay muộn quá, ngày mai nói sau.
[Cá Cực Lớn]: Được.
[Trứng nấu đường]: Ngày mai đặt đơn, có phải sẽ khôi phục giá gốc không?
Lạc Tĩnh Ngữ ngạc nhiên, phát hiện lời nói này rất khó thu hồi, mấy câu trước cũng đã phí không ít tế bào não của anh rồi, không biết đã nói đúng hay không.
Anh suy tư một lát, chỉ dám gửi một tấm ảnh, gõ ba chữ.
[Cá Cực Lớn]: Đường đi quanh co, quý trọng đoạn duyên này.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cô đoán!
Nhìn hoa hồng lấp ló cùng ngôi sao nhỏ, Chiêm Hỉ thật sự bị chọc cười…!
***
Ji: Tác giả có nói đến phần chọc cười này của Tiểu Ngư thật ra là do anh bị câm điếc đã lâu, khả năng giao tiếp không tốt nên hay dùng sai từ, sai ngữ pháp.
Điều này dẫn đến trở thành chuyện cười cho Hoan Hoan.
Mấy từ anh nói sai hoặc lủng củng mình sẽ gõ in nghiêng nhé!!!.