Đọc truyện Cá Voi Cô Đơn – Chương 11: Cô Giáo Trứng Gà Tức Giận
“Làm sao cô biết được tôi không phải là Cá Cực Lớn?” Người đàn ông hứng thú nhìn cô gái trước mặt.
Cô có một gương mặt nhỏ, làn da trắng trẻo mịn màng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt vừa lớn vừa có thần, tóc dài nhuộm màu nâu lạnh, cực kỳ xinh đẹp.
Vóc dáng cô rất cao, mặc một chiếc áo lông màu tím đính kim tuyết, phía dưới là một chiếc quần tây dài màu nâu nhạt cùng đôi giày đen.
Dù quần áo không nổi bật thân thể, nhưng có thể thấy được cô rất mảnh khảnh, yểu điệu.
Chiêm Hỉ nói: “Chắc chắn không phải anh.”
Cô không nói lý do cụ thể, khi nhận được điện thoại rồi đến lúc nhìn thấy người đàn ông này lần đầu, cô đã xác định anh ta không phải Tiểu Ngư rồi.
Tiểu Ngư sẽ không có ánh mắt như thế, cũng sẽ không cười như thế, tuy cô chưa từng gặp Tiểu Ngư nhưng cô biết!
“Tại sao?” Người đàn ông tựa như nghĩ không ra, “Tôi không thể gọi điện cho cô, giả dạng thành người không quen biết nhau sao?”
Thấy mặt của Chiêm Hỉ càng lúc càng lạnh, người đàn ông không dám đùa nữa: “Xin lỗi, xin lỗi, đúng là tôi không phải Cá Cực Lớn, tôi tên Phương Húc, chữ Húc trong mặt trời mọc.
Thật ra chúng ta từng tán gẫu, người trên page chính là tôi.”
Hóa ra là ông chủ luôn miệng gọi cô là “Thân”.
“À, mà…Tại sao Cá Cực Lớn không đến?” Điều Chiêm Hỉ quan tâm chỉ có vấn đề này.
Phương Húc nói: “Tạm thời Tiểu Ngư có việc, tôi thay cậu ấy xin lỗi cô.”
Chiêm Hỉ hỏi: “Tại sao anh ấy không nói với tôi trước? Tại sao không nói anh ấy sẽ không đích thân tới?”
“Cái này…” Phương Húc gãi đầu, “Tôi cũng không biết.”
Chiêm Hỉ buông thõng mắt, khóe miệng cong lên, Phương Húc cảm thấy xấu hổ, chỉ vào bồn hoa trên bàn hỏi: “Vậy…!Chiêm tiểu thư, cô xem hoa có vấn đề gì không? Nếu có thì cô có thể nói để chúng tôi điều chỉnh lại, nếu không thì phiền cô ký nhận ạ.”
Ánh mắt của Chiêm Hỉ rơi xuống bồn hoa, nhàn nhạt nói: “Không có vấn đề, khá đẹp.”
“Đây đâu chỉ là khá đẹp?” Phương Húc cảm thấy thẩm mỹ của cô thật bình thường, “Đây là cực phẩm đó! Cô có thể nhìn thấy Tiểu Ngư tạo ra nó vô cùng công phu! Boss của cô đem nó đi tặng, nhất định đối phương sẽ rất thích, hoa này có thể bảo tồn vĩnh cửu đó!”
Chiêm Hỉ ỉu xìu buồn bực nói: “Ồ, cảm ơn nha!”
Phương Húc nhìn cô, nói tiếp: “Muốn bảo quản loại hoa này, nhớ kỹ đừng đụng nước, bởi vì là vải đan nhuộm nên khi chạm vào nước sẽ làm lem màu.
Cánh hoa và phiến lá đều được tạo bằng màn vải mỏng, nếu dính bụi thì phải quét bụi nhẹ hoặc thổi bụi đi, ngày thường lúc ngắm thì nên đặt trong tủ kính hoặc trong hộp gỗ.”
Chiêm Hỉ gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Phương Húc thấy cô không mấy hứng thú, chần chừ một lúc mới nói: “Vậy nếu cô thấy không có vấn đề, vậy thanh toán khoản còn lại nhé.”
“Được.” Chiêm Hỉ lấy điện thoại, chuyển khoản số tiền còn lại.
Phương Húc nhận được tiền, lấy một túi giấy lớn trên sofa đưa cho Chiêm Hỉ: “Chiêm tiểu thư, đây là vật Tiểu Ngư muốn tôi mang đến cho cô.”
Chiêm Hỉ nhận túi giấy, ước lượng rất nặng, không biết là thứ gì, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Trên tay cô cũng cầm một túi giấy, nghĩ ngợi một chút rồi đưa cho Phương Húc: “Đây là tôi gửi cho Tiểu Ngư, phiền anh mang cho anh ấy.”
Phương Húc: “?”
Anh đang nghĩ, đây là tình huống gì thế? Lạc Tiểu Ngư cũng biết nói chuyện rồi? Một tuần làm hoa, hai người này đã phát triển đến giai đoạn tặng quà cho nhau rồi sao? Anh làm việc này đã nhiều năm, tại sao không may mắn gặp được một nữ khách hàng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp như vậy chứ?
Phương Húc nhận túi giấy: “Được, một lát tôi sẽ mang đến cho Tiểu Ngư.”
Không còn chuyện khác, Chiêm Hỉ khom lưng ôm bồn hoa chuẩn bị lên công ty: “Cảm ơn anh đã đi một chuyến, tôi lên lầu đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt, có cơ hội lại hợp tác.” Phương Húc nhìn cô cười, nhìn theo đến khi cô vào thang máy.
Chiêm Hỉ mang hoa trở về công ty, trực tiếp đến phòng của Văn Cầm, dọc theo đường đi có nhiều đồng nghiệp nhìn thấy hoa trên tay cô, Viên Tư Thần đứng bật dậy: “Wow, đẹp quá! Đây là quà tặng cho đối tác Nhật Bản à?”
Bồn hoa “Vận may tới” bày trên bàn làm việc của Văn Cầm, mấy cô gái HR liền tiến vào quan sát, Văn Cầm đánh giá trên dưới, tấm tắc khen: “Thật sự rất đẹp! Rất giống hoa thật, làm ra như thế nào thế?”
Cô sờ lên cánh hoa bách hợp: “Cứng thế!”
“Dùng vải làm, căng ra để định hình cho nên có hơi cứng.” Chiêm Hỉ giải thích.
“Thật sự không tệ!” Văn Cầm tương đối hài lòng, đứng lên ôm lấy bồn hoa nói với cấp dưới, “Đừng xem đừng xem nữa, tôi đem đưa cho Tôn tổng.
Tiểu Chiêm, hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ tốt! Quà tặng thật đẳng cấp!”
Chiêm Hỉ cười cười: “Hi vọng Tôn tổng hài lòng.”
Sau khi cô nói cách bảo quản hoa giả cho Văn Cầm, mọi người giải tán, Chiêm Hỉ cũng về vị trí công việc, mở túi giấy ra.
Trong túi giấy có một hộp nhỏ, mở nắp hộp ra, bên trong là một đóa hoa giả làm thành trâm cài áo.
Chiêm Hỉ từng thấy hình ảnh cây trâm này trong cửa hàng “Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa” trên mạng.
Hoa tú cầu màu xanh lam phối với xanh nhạt, cùng với màu trắng ở tâm làm từ trân châu, tao nhã cao quý, giá hơn 500.
Đậy nắp hộp lại, Chiêm Hỉ lấy một hộp màu đen to hơn trong túi giấy, sau khi mở ra Chiêm Hỉ liền ngây người.
Trong hộp là một bình thủy tinh quen thuộc, trên thân có một sợi ruy băng màu bạc, trong bình cắm một đóa Bách Hợp nhỏ cùng giấy bọc hoa.
Chiêm Hỉ móc một tờ giấy từ dưới đáy hộp, trên đó viết:
Cô giáo Trứng Gà,
Chúc cô khỏe mạnh, thường nở nụ cười.
-Tiểu Ngư.
—
Chữ của anh không thể nói là đẹp, nhưng cũng không xấu, viết rất ngay ngắn khiến Chiêm Hỉ nghĩ đến một học sinh tiểu học đáng yêu.
Ở cạnh chữ “Tiểu Ngư”, anh còn vẽ một con cá voi đang phun nước.
Chiêm Hỉ nhìn đóa hoa Bách Hợp kia, đây là bông hoa giả đầu tiên thuộc về cô, giận dỗi trong lòng giảm bớt, nhưng vẫn không vui.
Xem điện thoại, cho đến bây giờ “Cá Cực Lớn” vẫn chưa gửi tin nhắn tới, Chiêm Hỉ vốn nghĩ sẽ cảm ơn anh, lúc này liền đánh mất suy nghĩ này.
Là anh không đúng trước, tại sao muốn cô mở miệng trước chứ? Không thèm để ý đến anh ta, Hừ!
***
Lúc này, Lạc Tĩnh Ngữ đang cuộn chăn ngủ đến mê mệt.
Đêm trước, anh dằn vặt đến hửng đông vẫn không ngủ được, sáng sớm đã có quầng thâm, nhìn bồn hoa đấu tranh tư tưởng mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng vẫn còn rối, giữa trưa nhắn WeChat gọi Phương Húc đến.
Đầu Phương Húc đầy dấu chấm hỏi (?), nói Lạc Tĩnh Ngữ gần đó mà không đi, mà phải để anh ta lái xe từ thành phố ra để đưa, tại sao thế?
Lạc Tĩnh Ngữ đánh chữ trên điện thoại đưa cho anh ta xem: [Trời mưa, hoa giả không thể dính nước.]
Cũng có lý, Phương Húc nhận, nhận lấy hoa đi giao.
Nhưng Lạc Tĩnh Ngữ lại kéo cánh tay anh ta, mím môi đưa một túi giấy, tiếp tục gõ chữ cho anh ta xem: [Cái này đưa cho Chiêm tiểu thư, giúp tôi nói thiếu nợ cô ấy, đừng nói cho cô ấy biết tôi bị điếc, làm ơn.]
Phương Húc nhìn hàng chữ trên điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Tĩnh Ngữ, phát hiện khuôn mặt của tiểu tử 26 tuổi này đang đỏ lên.
Có vấn đề!
“Tôi biết rồi, yên tâm đi.” Phương Húc không hỏi nhiều, nói với Lạc Tĩnh Ngữ rồi rời khỏi nhà anh.
Phương Húc đi rồi, thần kinh căng thẳng của Lạc Tĩnh Ngữ mới thả lỏng một chút, cơn buồn ngủ một đêm thao thức rốt cuộc ập tới mãnh liệt, anh bò lên giường, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Ngủ đến chiều tối, đột nhiên một bóng đèn sáng lên giữa căn phòng tối om, Lạc Tĩnh Ngữ nhạy bén mở mắt, phát hiện một bóng đèn nhỏ bên giường đèn sáng.
Đây là “Chuông cửa” đặc biệt của anh, mỗi một phòng trong nhà đều có bóng đèn nhỏ như vậy, chỉ cần có người nhấn chuông cửa, các bóng đèn đều sẽ sáng, dù Lạc Tĩnh Ngữ ở phòng nào đều sẽ chú ý tới.
Anh khoác thêm một áo choàng ngủ đi mở cửa, tóc rối bời, không rõ lúc này ai tới đây.
Phương Húc nói anh đưa hoa xong sẽ trở về thành phố, cho nên khi Lạc Tĩnh Ngữ mở cửa nhìn thấy Phương Húc quay lại, cực kỳ ngạc nhiên ngây người một lúc.
“Tôi không vào nhà.” Phương Húc đưa cho anh một túi giấy, “Chiêm tiểu thư muốn tôi đưa cái này cho cậu, tôi chưa xem, không biết là gì.”
Lạc Tĩnh Ngữ: “…”
Anh ngơ ngác nhận túi giấy, Phương Húc nói: “Cô ấy đã nhận hoa, rất hài lòng nhưng thấy không phải anh đi giao hàng, hình như có chút không vui.”
Lạc Tĩnh Ngữ xem hiểu khẩu hình môi của anh ta, trái tim có chút nhảy loạn.
Phương Húc xua xua tay: “Tôi đi trước đây.”
Anh vừa định quay người, Lạc Tĩnh Ngữ đã kéo cánh tay của anh.
Phương Húc quay đầu kinh ngạc, Lạc Tĩnh Ngữ gấp đến độ dùng thủ ngữ nhưng bỗng nhớ tới Phương Húc không hiểu.
Anh đưa tay bảo anh ta đừng đi, vào phòng ngủ lấy điện thoại, gõ chữ cho anh ta xem: [Cô ấy là dáng vẻ thế nào?]
“Hả?” Thiếu chút nữa Phương Húc đã cười lớn, hỏi lại, “Cậu không biết dáng vẻ của cô ấy sao?”
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, môi vẫn mím chặt.
Phương Húc này cũng thật là người ăn no rửng mỡ, nghĩ thầm anh ta đã giúp Lạc Tĩnh Ngữ giấu chuyện tai điếc, có phải nên giúp Chiêm tiểu thư giấu diếm một chút hay không, như thế mới công bằng!
Anh ta cười nói: “Là một cô gái rất bình thường, khoảng hơn 30 tuổi, vóc dáng cũng không cao, khuôn mặt phổ thông.”
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn anh ta chằm chằm không chớp mắt, sợ sẽ sót chữ nào.
Sau khi “nghe” xong, biểu tình của anh nhạt khiến Phương Húc không thể nhìn ra được.
Phương Húc đùa giỡn: “Sao thế? Thất vọng à?”
Lạc Tĩnh Ngữ không nhìn rõ, nhăn mày đánh chữ: [Cái gì?]
“Thất, vọng, à?” Phương Húc gằn từng chữ cho thật rõ ràng, hỏi lại một lần nữa.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đã hiểu, nhưng không hiểu ý lắm, gõ chữ: [Thất vọng điều gì?]
“Có phải cậu cho rằng cô ấy là mỹ nữ không? Ha ha ha ha ha…” Rốt cuộc Phương Húc cũng cười được, nhịn thật vất vả mà, “Tiểu tử à, đừng phát xuân* nữa, cố gắng kiếm tiền đi! Cậu cắm hoa một tuần, hàng trong tiệm không có mà bán, nhanh chóng khởi công tiếp đi!”
Anh ta vỗ vai Lạc Tĩnh Ngữ, xoay người rời khỏi.
Từ ngữ cao cấp như “Phát xuân?”, Lạc Tĩnh Ngữ thật sự không hiểu, trong lòng nghĩ tới là chữ “phạm xuẩn”*, Phương Húc bảo anh đừng sai phạm nữa, đúng không?
(Ji: “Phát xuân” theo mình hiểu là kiểu người có tình yêu đang tới ấy, tình yêu ngập tràn.
Còn anh Tiểu Ngư đọc nhầm thành “phạm xuẩn” là phạm phải lỗi sai ngu ngốc)
Anh cảm thấy Phương Húc có thể đang hiểu lầm, anh đã phạm lỗi gì chứ? Cũng không có thất vọng! Anh đã sớm biết cô giáo Trứng Gà là người thế nào rồi.
Anh rất hâm mộ Phương Húc, có thể thấy được người thật, còn nói chuyện với cô ấy.
Không biết thanh âm của cô có hay không? Cô là người kiên nhẫn đến thế, thanh âm nhất định sẽ thật dịu dàng, thật đáng tiếc anh không nghe được.
Đóng cửa, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên cạnh bàn làm việc, lấy đồ vật trong túi giấy ra xem.
Là một hộp quà Giáng Sinh kem dưỡng da tay!
Anh mở hộp quà ra, lấy bốn hộp kem dưỡng ra nghiên cứu, phát hiện trong túi còn có tấm thiệp, mặt trên viết:
Tiểu Ngư,
Thời tiết mùa đông hanh khô, nhớ thoa kem dưỡng da tay nha.
Cảm ơn anh đã làm “Vận May Tới”, chúc anh hạnh phúc khỏe mạnh, may mắn liên tiếp.
-Bánh Pudding Trứng Gà ^_^
Ngày 6 tháng 12 năm 201X
—
Chữ của cô thật đẹp, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đến chữ như cua bò của mình, tự động thẹn thùng.
Anh mở một hộp kem dưỡng màu vàng, bôi một ít lên tay rồi đưa lên mũi ngửi thử, là hương chanh nhàn nhạt.
Anh thoa đều lên bàn tay, không có cảm giác dính nhớp, lại ngửi ngửi, thật thơm.
Lạc Tĩnh Ngữ chớp mắt mấy cái, trong lòng cảm thấy áy náy.
Sao có thể trùng hợp đến thế? Bọn họ đều chuẩn bị quà cho nhau, còn viết cả tấm thiệp.
Chẳng lẽ cô giáo Trứng Gà rất mong chờ sẽ gặp mặt anh sao? Cô chuẩn bị quà cho anh đó! Sao có thể cô tốt như thế chứ!
Vậy thì anh không đến, có phải cô sẽ tức giận hay không?
Lạc Tĩnh Ngữ mở điện thoại, “Bánh Pudding Trứng Gà” không gửi tin nhắn, tin nhắn cuối cùng vẫn là cái gửi từ 10h30 tối qua, lúc ấy họ vừa mới nói chuyện xong, hàn thuyên hơn một giờ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, ngủ ngon, ngày mai gặp.
(mặt trăng)
Nhìn mấy chữ này, ngón tay Lạc Tĩnh Ngữ không thể khống chế mà nhấn lên màn hình.
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà.
Anh đợi năm phút, đối phương không trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi rất xin lỗi, hôm nay không đến giao hoa.
Cảm ơn quà cô đưa, tôi rất thích, mới vừa thoa lên tay, rất thơm.
Mười phút trôi qua, đối phương vẫn không đáp.
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, có phải cô giận không? Tôi nợ cô, rất xin lỗi, tôi sai rồi.
Một giờ sau, vẫn không có tin nhắn.
Toàn thân Lạc Tĩnh Ngữ đều không tốt.
A a a a a! Xong đời rồi! Cô giáo Trứng Gà tức giận! Cô không để ý tới anh!.