Bạn đang đọc Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền FULL – Chương 51
Giang sơn này là Du Bá Thiên đoạt về, tuy nói làm đế vương, nhưng cuộc sống lại không thoải mái bằng những ngày làm chủ một vùng.
Cho dù trong tay nắm binh quyền, cũng không thể vừa không hài lòng liền kêu đánh kêu giết, rốt cuộc quân vương không phải thổ phỉ, không thể lấy vũ lực trị thiên hạ.
Trong triều đình, không thể nói là quy tụ tất cả người tài trong thiên hạ, nhưng những người này cũng không phải đèn cạn dầu, suốt ngày tìm việc làm cho ông làm, làm hoàng đế mà còn mệt hơn đi đốn củi.
Mà hiện giờ trữ quân chưa lập, sáu người con của ông đều do Hoàng Hậu sinh ra, trong triều các đại thần đang mở to hai mắt ra xem, chỉ cần ông vừa nghiêng về bên nào cũng sẽ dẫn tới không khí rung chuyển trong triều đình, người duy nhất không chịu hạn chế bởi bất cứ thứ gì cũng chỉ có tiểu khuê nữ siêu quần xuất chúng.
Nữ nhi này vừa có hại vừa có lợi, vô luận cho dù nàng ngang ngược không nói lý như thế nào, nhưng nàng là nữ tử ngươi cũng không thể so đo với nàng.
Cũng bởi vì nàng là nữ tử, nên tuy rằng mọi người sợ hãi tính tình cuồng bạo của nàng, nhưng lại không cảm thấy nàng có trí tuệ và mưu tính sâu xa, chỉ coi nàng như một nữ tử thô lỗ.
Lại càng không cảm thấy nàng có thể đứng vững khi quyền lực của nàng lên tới đỉnh điểm.
Cho tới nay , biểu hiện của Du Thiên Linh vẫn là như thế, tuy trong tay nắm giữ quyền lực tối cao, một thân vinh sủng, nhưng lại làm việc theo tâm trạng, danh tiếng bên ngoài lại tệ tới mức không chịu được, bởi vì háo sắc mà gả cho một Phò mã không quyền không thế, một bộ dáng thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn ( trên trời dưới trời , ta là bậc tôn quý hơn cả) , nhưng nếu nói nàng thông minh, là người biết tính kế, thì trong triều thật đúng là không có mấy người sẽ tin.
Nhưng qua sự tình ngày hôm nay, chỉ sợ rằng trong lòng mọi người đều phải ước lượng suy tính.
Du Bá Thiên có chút lo lắng: “Khuê nữ, hiện nay con đối địch cùng Lưu Tiếp, cũng quá sớm đi?”
Du Thiên Linh không cho là đúng: “Cha, Chung Lâm làm ra đại sự như vậy, ta đã biết nhưng lại thờ ơ, mới có thể khiến Lưu Tiếp hoài nghi, ta xuất đầu giúp đỡ Chung Lâm mới là hợp tình hợp lý, cha cho rằng quan viên trong triều còn không biết Chung Lâm làm cách nào để một bước lên trời sao?”
Đương nhiên Du Bá Thiên biết Chung Lâm một bước lên trời như thế nào, cũng biết thời điểm khuê nữ nhà mình lựa chọn phu quân đã làm ra chuyện gì, nhưng hiện tại hiền tế đang đứng một bên, nàng trực tiếp nói ra như vậy , thích hợp sao?
Du Bá Thiên yên lặng cho khuê nữ nhà mình một ánh mắt.
Du Thiên Linh không để ý tới ông, ngược lại là Thời Hoài Kim mắt sáng, ngay lập tức liền minh bạch, cười nói: “Cha, Chung Lâm cũng là bằng hữu của con.”
Du Bá Thiên vừa nghe vậy, liền có chút sốt ruột: hiền tế, con như vậy là không được đâu, vốn dĩ tính tình khuê nữ nhà ta đã cực kỳ thối, con còn dung túng cho nàng đội nón xanh cho mình sao? Con cứ tiếp tục dung túng như vậy, cây xanh bên ngoài sắp thành bóng râm rồi! Ai, sao ông có thể không nóng nảy đây, khi nào ông mới có thể bế tôn tử nha.
Du Bá Thiên thở dài, vẫn quay lại chính sự: “Lục Tây Vì sợ rằng giữ không nổi, quân cờ này vứt nhanh như vậy, có phải chưa được ổn thỏa lắm hay không?”
Du Thiên Linh vẫy tay: “ Lưu Tiếp cũng không thể moi được gì từ trong miệng hắn, ngài không cần lo lắng, trong lòng con đều hiểu rõ.”
Du Bá Thiên lại thở dài, cũng không biết khuê nữ mù quáng tự tin như vậy, là chuyện tốt hay chuyện xấu, dù sao qua mấy ngày sẽ nhìn thấy kết quả.
Cha con hai người lại nói chuyện chính sự trong chốc lát.
Du Bá Thiên thấy sắc mặt khuê nữ không tồi, mới hỏi: “Gần đây trong phủ tất cả đều bình thường đi?” Có hồ ly tinh cái, hồ ly tinh đực gì hay không?
Du Thiên Linh cảm thấy cha nàng không phải loại người sẽ chủ động quan tâm sinh hoạt hằng ngày của nữ nhi, nàng nheo mắt đánh giá ông: “Rất thái bình, làm sao vậy? Không thích hợp sao?”
Du Bá Thiên vội xua tay: “Nào có ! Bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi……” Nói xong ông còn cảm thấy quá chột dạ, lại bổ sung thêm một câu “Chủ yếu là nương con quan tâm đến con, đúng rồi, hôm nay ở lại trong cung ăn cơm đi, phu thê các con lâu rồi chưa ở lại trong cung ăn cơm.”
Du Thiên Linh nhạy bén nhận thấy được chỗ này có biến, nói: “Cơm thì không cần, hôm nay con còn có việc.” Nàng đứng lên, khoanh tay trước ngực rồi ngồi vào bên cạnh cha nàng, “Cha, người đã gạt con làm những việc gì, ví dụ như thêm người vào trong phủ?” Nàng đột nhiên nhớ tới trước đó vài ngày cha nàng tặng mấy mỹ nhân Hạ Quốc tiến cống cho nàng, chẳng lẽ Phong Linh cũng nằm trong số đó?
Du Bá Thiên vừa nghe thế, trong lòng run lên một chút, tại sao khuê nữ của ông lại nhạy bén như vậy.
Du Bá Thiên tỏ vẻ nghe không hiểu, giả bộ một bộ dáng hồi tưởng lại: “Ta không có làm gì nha…… ồ, đúng rồi, trước đó vài ngày ta có đưa mỹ nhân Hạ Quốc tới phủ của con, chẳng lẽ con không biết?”
Cuối cùng thì Du Thiên Linh cũng tìm được xuất xứ của Phong Linh, cười lạnh nói: “Ồ, không chỉ có mỹ nhân, mà còn có mỹ nam tử đấy.” Dứt lời, nàng nhìn về phía Thời Hoài Kim, “Hoài Kim, huynh xem, là chuyện tốt cha làm.”
Thời Hoài Kim nghe vậy mỉm cười yếu ớt, không nói gì, hiển nhiên là không hề cảm kích.
Không nên xúi giục quan hệ nhạc phụ hiền tế như vậy! Du Bá Thiên vội vàng xua tay: “Hoài Kim, con đừng hiểu lầm, cha không có ý gì khác, chủ yếu vẫn là hy vọng phu thê các con có thể tốt tốt đẹp đẹp, có người xúc tiến từ bên cạnh, có thể gia tăng tình cảm……”
Thời Hoài Kim gật đầu: “Không hiểu lầm, hiện giờ con đảm nhiệm chức vụ ở trong triều, đương nhiên không có cách nào luôn đặt tâm tư trên người Thiên Linh, hiện giờ trong phủ nhiều vị công tử, bên người Thiên Linh có nhiều người hầu hạ, con cũng yên tâm hơn một chút.”
Du Bá Thiên vừa nghe thấy lời này, đôi mắt mở to: Không thể nào? Khuê nữ của hắn thật sự thu người vào phòng rồi sao?
Lúc này Du Bá Thiên mới sốt ruột: “Khuê nữ, người nọ là người tiểu tử Hạ Diệc Thầm kia đưa tới, không có ý tốt, con cũng không thể thu vào phòng nha!”
Du Thiên Linh vỗ bàn đứng lên: “Biết vậy mà ngài còn đưa tới chỗ con, ngài thật sự là cha ruột của con sao!” Nàng trừng mắt nói, “Nói, ngài sắp xếp người nào vào trong phủ của con?”
Du Bá Thiên rụt cổ, chửi thầm: Nào có ai nói chuyện với cha như vậy? Nữ nhi bất hiếu!
Trong lòng ông chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện sự lấy lòng: “Không ai cả, cha sao có thể sắp xếp người vào trong phủ con được, lần này con thật sự oan uổng cha.”
Phủ Phò mã to như vậy , nhiều người hầu như vậy, Phong Linh là nô bộc Hạ Quốc đưa tới, nếu không có người giúp hắn sao hắn có thể thuận buồm xuôi gió đến bên người nàng? Lại làm cách nào biết được một số sự tình trong phủ của nàng và Thời Hoài Kim? Chuyện trong phủ Phò mã, ngay cả Hạ Diệc Thầm cũng không biết, cho nên trong phủ nhất định có người giúp đỡ hắn.
Du Thiên Linh đứng lên, hừ một tiếng, cho Thời Hoài Kim một ánh mắt: “Đi thôi.”
So với nhạc phụ, Thời Hoài Kim lại càng nghe lời tức phụ hơn, tức phụ nói đi là đi.
Du Bá Thiên nhanh chóng đứng dậy theo sau, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ông trịnh trọng nói: “Khuê nữ, cha thật sự không có, cha tuyệt đối không lừa con, nếu con tiếp tục hoài nghi, như vậy trong phủ con nhất định có tai mắt do người khác sắp xếp vào, con cần phải cẩn thận một chút! Hơn nữa người nọ do Hạ tiểu tử đưa tới, nói không chừng dã tâm của hắn lớn, con cũng không thể bởi vì hắn mà oan uổng cha!”
Lúc này Du Thiên Linh đã tin ông, một khi đã như vậy, Phong Linh kia vẫn không thể động đến, phải đào trước một cái hố đợi người phía sau nhảy vào.
“Được rồi, con đã biết.” Nói xong Du Thiên Linh còn quở trách cha nàng vài câu, “Về sau ngài cũng đừng nhọc lòng vì con nữa, nhọc lòng chính mình đi.” Nói xong bóng dáng của nàng và Thời Hoài Kim cùng biến mất.
Lúc này Du Bá Thiên mới bắt đầu hối hận.
Du Thiên Linh đưa Thời Hoài Kim trở về Lễ Bộ: “Buổi tối không cần chờ ta, ta còn có việc.”
Trước kia Thời Hoài Kim cũng không hỏi thăm chuyện của nàng, nhưng sau khi thổ lộ tình cảm, tâm thái cũng buông lỏng ra một chút, hắn hỏi nàng : “Cùng ai? Đừng uống rượu, nếu không thể không uống thì uống ít đi một chút.”
Du Thiên Linh nghe hắn nói như vậy, hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không phản cảm, đúng sự thật nói: “Văn Tu Viễn, sẽ không uống rượu, hắn cũng không uống rượu, chỉ uống trà thôi.”
Thời Hoài Kim liếc mắt nhìn nàng một cái: thế nhưng nàng hiểu biết khá nhiều về Văn Tu Viễn.
Chuyện của nàng và Văn Tu Viễn, tuy rằng Thời Hoài Kim tò mò, nhưng hắn lại không hỏi nhiều, loại chuyện này nên đợi nàng chủ động nói ra, cho dù hỏi được đáp án cũng không có ý tứ gì.
“Được, vậy nàng trở về sớm một chút, không cần quá muộn.”
Du Thiên Linh vừa nghe vậy, liền vui vẻ: Loại dặn dò này khiến nàng cảm giác rất mới mẻ.
“Được rồi, sẽ không để huynh phải chờ lâu, buổi tối tắm rửa sạch sẽ chờ ta ~” dứt lời còn không đứng đắn hôn hắn một cái.
Trước mắt bao người, lại đang ở cửa Lễ Bộ, Thời Hoài Kim bị nàng thân thiết không kịp trở tay, hắn không nhịn được, lập tức xoay người trốn vào trong.
Du Thiên Linh nhìn bóng dáng hắn, cong môi cười: Vẫn thẹn thùng, đáng yêu như vậy.
*
Phủ Thừa tướng.
Lưu Tiếp xem xong tờ giấy trong tay, dùng một mồi lửa thiêu hủy, sắc mặt nặng nề nói: “Thu tay lại, tạm thời không cần xuống tay với Chung Lâm.”
Thân tín chần chờ hỏi: “Đại nhân, cứ buông tha hắn như vậy sao? Nhưng chỗ tứ tiểu thư ……”
Lưu Tiếp vỗ bàn nói: “Tiền đồ của phủ Thừa tướng quan trọng, hay là một cô gia ngu không chịu nổi quan trọng?! Đồ hỗn trướng! Thể diện phủ Thừa tướng đều vì hắn mà mất hết, còn muốn ta dùng tiền đồ của phủ Thừa tướng lấy lại công đạo cho hắn?”
Thân tín vội vàng quỳ xuống đất: “Đại nhân bớt giận.”
Một lát sau, Lưu Tiếp bình tĩnh trở lại, nói: “Ôn thần Du Thiên Linh này, chúng ta chọc không được, hôm nay nàng ta ra mặt nói chuyện giúp Chung Lâm, có thể thấy rằng Chung Lâm ở trong lòng nàng ta có vài phần phân lượng.
Nhưng loại nữ nhân lả lơi ong bướm này không có tình cảm lâu dài, chờ ít ngày nữa nàng ta không còn hứng thú, một tên Chung Lâm còn không dễ thu thập sao? Không cần thiết phải đi tìm đen đủi ngay lập tức, làm không khéo sẽ bị tên ôn thần kia khuấy động.”
Lưu Tiếp biết lúc trước Du Thiên Linh từng gặp mặt Chung Lâm ở Toàn Tụ Lâu, nhưng ông lại không biết Du Thiên Linh từng có tâm tư chọn Chung Lâm làm Phò mã, tuy không biết vì sao cuối cùng nàng lại từ bỏ Chung Lâm, nhưng hiện nay nàng mưu cầu một chức quan cho Chung Lâm ở trong triều, lại giúp hắn lập công thăng quan trước mặt Du Bá Thiên, ông liền biết tà tâm của Du Thiên Linh đối với hắn vẫn chưa chết, nếu không người hữu dũng vô mưu như Chung Lâm sao có thể được trọng dụng?
Mệt ông hôm nay còn tưởng rằng trong lòng Du Thiên Linh có mưu toan gì, đã sớm chuẩn bị để đối phó với kế hoạch của ông, lại không nghĩ tới nàng chỉ ham mê nam sắc, làm tất cả vì muốn lấy lòng nam nhân.
Tên con rể vô dụng của ông vừa lúc xui xẻo, đụng phải Chung Lâm mà mất đi tính mạng.
Nhưng phía sau Chung Lâm có Du Thiên Linh, ông tạm thời không thể động được, dù sao cũng chỉ là một bao cỏ, mặc hắn nhảy nhót đi.
Thân tín chần chờ nói: “Đại nhân, thuộc hạ nghe nói Du Thiên Linh từ Lũng Tây trở về, còn mang về một tên trai lơ, hôm nay tên trai lơ kia đi mua đồ ở bốn phía kinh thành, tiêu tiền như nước, sợ là thập phần được sủng ái.”
Lưu Tiếp lạnh lùng cười: “Loại nữ nhân như Du Thiên Linh, ngươi không thể dùng đầu óc của người thường để suy đoán tâm tư của nàng, hôm nay tên trai lơ đó được sủng ái, không biết ngày mai hắn sẽ táng thân ở nơi nào, ngươi cho rằng nàng ta sẽ vì một người nam nhân mà từ bỏ một đám nam nhân sao? Hôm nay nàng ta còn hẹn Văn Tu Viễn uống trà nghe mưa ở rừng trúc đấy, tài tuấn trong kinh thành, một người nàng ta cũng không tính toán buông tha.”
Thân tín nghe xong âm thầm chậc lưỡi: Thật là không thể tưởng tượng được, thế gian này lại có nữ tử lả lơi ong bướm như vậy ……
Người đang ngồi trong rừng trúc nghe mưa là Du Thiên Linh hắt xì một cái: Nương, ai đang mắng ta?