Bạn đang đọc Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền FULL – Chương 49
Tuy rằng đối với điều bí ẩn này Thời Hoài Kim vẫn luôn rất tò mò, nhưng hắn sẽ không hỏi Du Thiên Linh ngay lúc này, ngược lại nói: “Có cần chuẩn bị hạ lễ cho Chung quốc công hay không?”
Du Thiên Linh cũng chưa nghĩ tới việc này, vừa nghe thấy câu hỏi này nàng liền vỗ tay nói: “Đúng rồi, phải chuẩn bị hạ lễ, đi mừng thọ cũng không thể đi tay không , đưa……” Đưa cái gì đây?
Thời Hoài Kim thấy nàng khó xử, nói: “Để ta chuẩn bị đi, đối với Chung gia sự hiểu biết của ta nhiều hơn nàng, nàng không cần nhọc lòng.
”
Xem đi, vẫn là Phò mã nhà nàng dùng được! vì thế nàng liền vui sướng quyết định như vậy!
Du Thiên Linh sảng khoái nói: “Được, việc này sẽ giao cho huynh!” tiếp theo nên tưởng tượng đến một số sự tình không tiện miêu tả ……
Du Thiên Linh cười hắc hắc, hai chân thu hẹp lại, giam cầm hắn một cách chặt chẽ, chơi xấu cọ cọ: “Nếu một năm ta không chạm vào huynh, một năm này huynh tính toán trải qua như thế nào ?”
Thời Hoài Kim cảm thấy việc này có chút không có khả năng, đầu tiên với tính tình của Du Thiên Linh nàng sẽ không nhịn được, cộng thêm hắn lại không phải tên đầu gỗ , Du Thiên Linh không tới, chẳng lẽ hắn còn không biết đem mình dâng lên sao? Kỳ thật đối với Phong Linh , hắn cũng không thèm đặt ở trong mắt, chỉ là chuyện đột nhiên xảy ra, trong lúc nhất thời hắn không có cách nào tiếp thu thôi, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không cho Phong Linh cơ hội bày sắc mặt.
Hắn cảm thấy không thể nói thật, nên liền nói lung tung : “Ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục đi.
”
Du Thiên Linh sao có thể tin lời này của hắn? Tuy rằng ngay từ đầu kỹ thuật của phò mã nhà nàng không tốt, cũng rất dễ thẹn thùng, nhưng một đêm trước khi nàng rời đi, Phò mã nhà nàng chủ động lên vẫn rất là phong tao nha, thật sự có thể nhịn xuống?
“Ta mới không tin huynh đâu.
” Đang nói chuyện, nàng chớp chớp mắt, tiến đến bên tai hắn, chế nhạo nói, “Để ta đoán xem huynh sẽ làm như thế nào?”
Thời Hoài Kim dựng thẳng eo, thân mình xê dịch về phía sau, sợ bị nàng phát hiện hắn nổi lên phản ứng, hắn giả bộ không chút để ý hỏi: “Cái gì?”
Ngón tay Du Thiên Linh vẽ vòng tròn trước ngực Thời Hoài Kim, trong ánh mắt đều là ánh sáng sáng tỏ: “Ta đoán …… huynh sẽ trằn trọc, cả đêm không ngủ, tưởng tượng đến cảnh ta đang ở cách vách sung sướng, tâm can cũng phát đau.
” Ngón tay nàng điểm trước ngực hắn, nheo mắt, “Huynh sẽ hận không thể tự tay xé nát Phong Linh, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn, sau đó huynh bắt đầu hối hận vì mình đã nhất thời xúc động, lại dần dần hồi tưởng lại khi ta ở cạnh huynh đã vui vẻ biết bao nhiêu, nhớ tới những ngày tháng triền miên cùng ta trong đêm khuya tĩnh lặng ……”
Vừa nói, nàng vừa cởi áo ngoài của mình ra, kéo cổ áo thấp xuống, ngón tay trượt xuống khe rãnh dụ hoặc kia, thành công hấp dẫn ánh mắt Thời Hoài Kim qua đó: “Huynh sẽ nhớ dãy núi phập phồng……” Nàng vừa nói vừa kéo tay hắn đặt lên hông nàng, lên xuống tự do, “Nhớ tới rặng dương liễu……” Rồi sau đó nàng lôi kéo tay hắn vén ống quần rộng lớn của nàng lên, một đôi chân trắng nõn thon dài thẳng tắp liền bại lộ trước mắt, “Nhớ tới đôi chân này quấn quanh eo huynh……”
Trái tim Thời Hoài Kim theo nhất cử nhất động của nàng mà chợt cao chợt thấp, phảng phất như hắn vừa bị nàng dụ dỗ uống hết một ly rượu độc, hắn chìm đắm trong cảm xúc trên người nàng, hô hấp có chút không thể kìm chế mà trở nên dồn dập , gương mặt nóng lên, có một thứ gì đó vừa phóng lên não bộ.
Du Thiên Linh đã nhận ra sự khác thường của hắn, nàng cong môi cười, mị nhãn như tơ, cuối cùng nàng đặt tay hắn lên bụng nhỏ của mình, thở phào nói: “Đương nhiên, huynh nhớ mong nhất…… Vẫn là chín khúc ruột chỗ này đi?”
Giọng nói nàng vừa rơi xuống, hô hấp Thời Hoài Kim cứng lại, hắn duỗi tay đỡ lấy gáy nàng, cúi người vội vàng hôn lên môi nàng.
Du Thiên Linh vươn ngón tay ra che môi hắn: “Đừng nóng vội , ta còn chưa có đoán xong đâu ~” nàng duỗi tay đẩy hắn về phía sau, hắn dựa lưng vào ghế, nàng dán thân thể mình lên lồng ngực hắn, ngón tay cởi đai lưng hắn “Ta đoán , lúc ấy huynh nhất định sẽ nóng không chịu được, đương nhiên muốn cởi bỏ hết xiêm y và thở dốc , có đúng hay không?” Cùng lúc giọng nói của nàng rơi xuống, bàn tay nàng cũng thành công kéo áo ngoài của hắn xuống, cơ ngực hắn phập phồng một cách gấp gáp, rõ ràng dục vọng trong thân thể hắn đang trào dâng.
Hầu kết Thời Hoài Kim lăn lộn, gật đầu, đôi mắt nhìn nàng chằm chằm.
Du Thiên Linh cười khẽ vài tiếng, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn vật cứng rắn phía dưới: “Cho nên, có phải nơi này rất đau không, sau đó……” bàn tay nàng chậm rãi di chuyển “ Có phải nơi này âm thầm căng chặt, nóng rực khó nhịn?”
Thời Hoài Kim gắt gao ôm chặt eo nàng, nuốt nước miếng nói: “Đúng vậy.
” hắn tiến lên muốn hôn nàng.
Du Thiên Linh lại duỗi ngón trỏ che miệng hắn, bàn tay nàng tiếp tục xuống dưới chút nữa, tới vùng cấm: “Huynh sẽ đặt tay ở nơi này, sau đó giống như vậy……” Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve qua lại một vòng, hỏa trong người Thời Hoài Kim bị nàng đánh thức toàn bộ , hắn ôm eo nàng, vừa đứng lên vừa cọ xát, đi đến bên cạnh giường , hắn thả nàng lên, tiện đà cúi người áp lên người nàng, động tác liền mạch lưu loát.
Hắn nhìn nàng, nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng cởi bỏ tiết khố của hai người, gọn gàng dứt khoát tiến vào chủ đề chính, hiển nhiên hắn đã không thể nhịn được nữa rồi.
Du Thiên Linh bị hắn đột ngột tiến vào thì kêu lên một tiếng, nhíu mày nói: “Thô lỗ!”
Động tác Thời Hoài Kim hơi dừng lại một chút, chung quy hắn vẫn còn giữ một chút lý trí, lui ra ngoài một chút.
Ai ngờ Du Thiên Linh lại kẹp hai chân lại, kéo hắn trở về, ôm cổ hắn yêu kiều nói: “Nhưng ta thích.
”
Hai mắt Thời Hoài Kim ửng đỏ, không tiếp tục chần chừ nữa mà dũng cảm tiến tới.
Bên ngoài, Trần Khiêm yên lặng đóng cửa lại, thở dài: “Ai, cuộc sống này thật khó khăn.
”
Trần Nhượng hừ lạnh nói: “Vậy ngươi đi tìm chết đi.
”
Trần Khiêm tức chết rồi: “Huynh có phải ca ca của ta không vậy?”
Hai huynh đệ còn đang mải cãi nhau, cách đó không xa Phong Linh bưng bát canh nhẹ nhàng tiến đến, dừng trước mặt hai người, cười khanh khách hỏi: “Công chúa điện hạ ở bên trong sao?” Hắn biết thư phòng của Du Thiên Linh ở phía sau, nhưng hai huynh đệ Trần Khiêm, và Trần Nhượng đều đang thủ tại chỗ này, sợ rằng người đang ở bên trong thư phòng của Phò mã.
Trần Nhượng rất lạnh lùng, không thèm để ý tới hắn.
Nhưng thật ra Trần Khiêm lại rất khách khí: “Phong công tử, Đại tướng quân của chúng ta đang ở bên trong, ngươi có chuyện gì sao?”
Phong Linh nâng canh trong tay lên cho hắn xem: “Ta nấu canh cho điện hạ, sợ điện hạ làm việc đến khuya sẽ đói bụng.
”
Trần Khiêm có chút khó xử nói: “Lúc này mới vừa ăn xong không lâu, chắc hẳn Đại tướng quân sẽ không đói bụng.
” Nói xong hắn quay đầu lại nhìn thoáng cánh cửa đang đóng chặt, nói tiếp, “Hiện tại cũng có chút không tiện……”
Phong Linh nhìn về phía hai cánh cửa đang đóng chặt, vừa vặn bên trong truyền đến thanh âm của Du Thiên Linh, đó là một tiếng kêu cực kỳ mê người: “Ư ~ thật thoải mái, ta thích huynh như vậy ~” đó là trong một lúc nhất thời Thời Hoài Kim đã quên chặn miệng nàng lại.
Không khí ngoài cửa ngay lập tức có chút xấu hổ, Trần Khiêm sờ sờ cánh mũi, đứng thẳng thân mình tiếp tục thủ vệ.
Phong Linh rũ mi mắt xuống, trầm mặc nửa ngày mới ngẩng đầu mỉm cười nói với Trần Khiêm: “Làm phiền tướng quân, lát nữa điện hạ xong việc, thay ta thông báo với điện hạ một tiếng, ta hâm nóng canh cho điện ha.
”
Đợi Trần Khiêm đồng ý, Phong Linh mới gật đầu rời đi.
Trần Khiêm lắc lư đến bên cạnh Trần Nhượng: “Ca, huynh nói hắn có thể ở bên người Đại tướng quân bao lâu nữa? Theo đệ thấy, Đại tướng quân đã có Phò mã, sẽ nhanh chóng quên hắn ta thôi.
”
Trần Nhượng nhìn người bên cạnh, lạnh lùng hừ một tiếng: “Lăn trở về đi, canh gác cho tốt.
”
Trần Khiêm chậc một tiếng: “Không thú vị.
”
Trong phòng vẫn đang đánh nhau kịch liệt không thôi, cuối cùng bát canh của Phong Linh vẫn biến thành đồ bỏ đi.
*
Sáng sớm ngày hôm sau, người luôn luôn thức dậy sớm là Du Thiên Linh bị Thời Hoài Kim đánh thức: “Dậy thôi, sắp đến giờ thượng triều rồi.
”
Du Thiên Linh dụi mắt ngồi dậy, bên hông đau xót, nàng duỗi tay đỡ hông, rên rỉ một tiếng, lần đầu tiên nàng cảm nhận được cái gì gọi eo đau lưng mỏi.
Nàng quàng tay lên cổ Thời Hoài Kim nói: “Ai còn dám nói huynh ốm yếu, ta sẽ chém chết người đó, một trận chiến này, thật đúng là mệt chết gia.
”
Thân là nam nhân , cuối cùng Thời Hoài Kim cũng phát huy được sức mạnh của nam nhận, đây cũng là một loại kiêu ngạo phát ra từ nội tâm, hắn sầu khổ nói: “Ừ, sau này ta sẽ kiềm chế chút.
”
Du Thiên Linh thấp giọng cười, niết mặt hắn nói: “Nói huynh béo, huynh còn tự hào ~” nàng ngồi lên đùi hắn “Uy, mấy ngày ta không ở đây huynh đã làm gì? Có phải đã trộm làm chuyện gì mà ta không biết hay không?”
Thời Hoài Kim là người biết phấn đấu , lúc trước không cơ hội, hiện nay bên người có hai cao thủ là Trần Khiêm, Trần Nhượng, hắn liền đi theo họ luyện võ, không cầu trở thành cao thủ, chỉ mong thân thể khỏe mạnh.
Mới đầu hắn luyện xong thì cả người đau nhức, hiện nay đã quen hơn một chút, Trần Nhượng còn nói hôm nay bắt đầu gia tăng cường độ luyện tập cho hắn, so với việc uống thuốc thì hắn cảm thấy hiện tại tốt hơn rất nhiều.
Tối hôm qua phát huy vượt xa bình thường, một phần là bởi vì chuyện này, một phần khác là do tiểu biệt thắng tân hôn, Du Thiên Linh lại làm các hành động kích thích hắn, nên hắn mới không kìm được.
Tiếp theo, hắn còn phát hiện một bí mật của Du Thiên Linh, tuy rằng ngày thường nàng luôn chân thật đáng tin, cường thế đến cực điểm, nhưng buổi tối nàng lại rất thích hắn đi chinh phục nàng, đối xử thô bạo với nàng, cùng lúc đó trong lòng hắn cũng có một loại khoái cảm nhàn nhạt.
Thời Hoài Kim không đáp, hắn vỗ nhẹ lên mông nàng một cái: “Đứng dậy, sắp muộn thời gian lâm triều rồi.
”
Du Thiên Linh vừa định lười biếng nói không đi, nhưng bỗng nhiên nàng nhớ tới hôm nay lâm triều nàng còn phải chiến đấu với Lưu Tiếp, vì thế nàng lập tức lên tinh thần: “Đúng rồi, hôm nay lâm triều ta còn chuyện quan trọng phải làm đấy!”
Thời Hoài Kim hỏi nàng chuyện gì.
Du Thiên Linh ra vẻ thần bí nói: “Huynh cứ chờ xem uy phong của tức phụ nhà huynh đi!”
Tức phụ? Đây là lần đầu tiên Thời Hoài Kim nghe thấy danh xưng này từ trong miệng của nàng, trái tim trong lồng ngực có chút…… Ngọt ngào?