Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

Chương 14: Chân Tướng! Nguy Rồi!


Bạn đang đọc Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm – Chương 14: Chân Tướng! Nguy Rồi!


Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Đại khái phản ứng của Ma Tôn bệ hạ quá mức rõ ràng, ngốc nghếch như Bạch Vân Mạc cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Thanh niên thân hình cao lớn gãi đầu một cái, thận trọng hỏi lại, “Sao thế, có gì không ổn à?”
Hắn vừa nói sai cái gì à? Hay là Ma Giới đã nghèo đến mức ngay cả một phần lễ vật cũng không có?
Thiếu tiền cứ nói thẳng, Yêu Vương như hắn không thiếu những thứ này.

Ta không cười ngươi là được chứ gì, đúng là chuyện lạ mà.

Ân Minh Chúc mặt đầy nặng nề vỗ vỗ bả vai Bạch Vân Mạc.

Đáng tiếc quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến mức có thể thoải mái nói tới những chủ đề như này.

Nếu phải nói thẳng thì tên Yêu Vương này còn phải luyện nhãn lực nhiều lắm.

Bắc Cương vốn không yên ổn như Ma Giới, hắn ổn định thế cục kiểu gì? Trấn áp bằng bạo lực à*?
(*拳头大: ý Ma Tôn là Yêu Vương dựa vào nhiều thuộc hạ =)))
Không chỉ Ma Tôn bệ hạ nghi ngờ.

Hệ thống ẩn thân ở bên cạnh cũng có chút khó tin.

Đây là thiếu thốn tình yêu tới mức có thể bị ả kia xoay như chong chóng sao.

Nếu như chưa gặp Bạch Tố Tố, nó còn có thể nghĩ người được làm nữ chính hẳn phải có không ít ưu điểm.

Quá thu hút người khác không phải là lỗi của nàng, thiếu nữ ưu tú xinh đẹp được nhiều người theo đuổi không hề lạ.

Nhưng vấn đề hiện tại là Bạch Tố Tố không phải là nữ chính xuất sắc tự mình phấn đấu nha.

Nó là hệ thống, tài liệu nằm trong tay nhiều hơn so với tất cả mọi người.

Theo như thái độ lần trước của Bạch Tố Tố thì có lẽ là muốn quyến rũ Kiếm Tôn.

Nhưng ả cũng không buông tha Yêu Vương, không biết dùng thủ đoạn gì dụ hắn mê mẩn như vậy.

Cho nên có thể nói mục đích cuối cùng của ả không phải chọn một “hắn” trong cốt truyện, mà là thật sự muốn lập hậu cung?
Thống gia thật đúng là một nhà tiên tri đại tài, loại chuyện này cũng có thể đoán chính xác.

Chờ hoàn thành nhiệm vụ liền xin đổi nghề, tiền đồ của nó xứng đáng bày sạp ngồi coi bói hơn.

[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.

Mấy con mén reup!!]
*
Diệp Trọng Uyên mang Cố nhóc con từ trong cửa hàng đi ra, không khỏi chú ý tới bên cạnh Ân Minh Chúc có thêm Yêu Vương trắng toát hết sức nổi bật.

Hắn khẽ nhíu mày quay đầu đi hướng khác.

Nhưng đã muộn.

Bạch Vân Mạc chạy cả ngàn dặm đến Trung Châu không phải là để du ngoạn.


Hắn còn phải gánh vác trách nhiệm cứu người yêu vô cùng nặng nề.

Vào lúc này đụng phải Diệp Trọng Uyên tất nhiên không thể để người ta chạy mất, “Vị Kiếm Tôn trước mặt, liệu có thể dừng chân một chút không?”
Còn may hắn biết la hét ngoài đường rất bất lịch sự cho nên trực tiếp dùng thần thức truyền lời.

Nếu không chỉ sợ chưa cứu được người yêu thì chính hắn cũng trở thành người cần được cứu.

Cố Thanh Giác tò mò nhìn Yêu Vương trắng toát từ đầu đến chân, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi sau đó ôm cổ sư huynh nhỏ giọng hỏi, “Sư huynh, đây là một Yêu Tộc phải không?”
Yêu tu ở Trung Châu không nhiều, y còn chưa thấy Yêu Tộc thật sự bao giờ.

Cái người trắng trắng này biết sư huynh, chẳng lẽ là đại yêu của Bắc Cương sao?
Người yêu của tam sư huynh trong tương lai thích đại yêu Bắc Cương.

Những đại yêu này liệu có biết nhau không?
Cố nhóc con rất nghiêm túc suy xét sau đó kết luận rằng đại yêu Bắc Cương trong câu chuyện chắc chắn không quen sư huynh nhà mình.

Nếu như sư huynh và người nọ biết nhau, cho dù có tranh đoạt tình nhân cũng sẽ không muốn lấy mạng sư huynh.

Tam sư huynh sẽ không làm bằng hữu với loại Yêu Tộc như vậy.

Bạch Vân Mạc như không có mắt mà ngăn Kiếm Tôn lại, nhìn đứa bé đang được Diệp Trọng Uyên ôm vào trong lòng liền kinh ngạc, “Đã lâu không gặp, ngươi đã có con trai luôn rồi?”
Diệp Trọng Uyên:…!
Ân Minh Chúc:…!
Hệ thống:…!
Rồi xong, khỏi cứu, đem chôn luôn đi.

Ma Tôn bệ hạ cùng hắc y Kiếm Tôn trong con ngươi cũng mang theo chút sát khí.

Yêu Vương như cục lông trắng mù mờ lui về phía sau một bước, “Sao vậy? Ta nói gì sai à?”
Diệp Trọng Uyên hít sâu một hơi, trong lòng không tình nguyện cũng chỉ có thể tìm một chỗ nói chuyện với hai kẻ này.

Một tên Ma Tôn đã đủ phiền rồi, lại thêm một tên Yêu Vương không rõ mục đích chạy tới đây.

Lẽ ra hôm nay hắn không nên đưa Thanh Giác ra ngoài.

“Sư huynh, huynh muốn đánh nhau sao?” Cố nhóc con rất nhạy cảm với sự thay đổi của bầu không khí.

Sau khi thấy Ân Minh Chúc cũng không được tự nhiên lắm.

Đến bây giờ vẫn không biết người này rốt cuộc có phải là cha mình hay không.

Đại sư huynh và nhị sư huynh đều nói không phải, nhưng thái độ của người này ban đầu lại rất chắc chắn làm y không biết nên tin ai.

Không tìm ra câu trả lời chính xác nên Cố nhóc con rất vướng mắc, trong lòng nôn nao thật là giày vò mà.

Lúc trước đại sư huynh thấy người này liền rất tức giận.

Chẳng lẽ tam sư huynh cũng phải đánh một trận trước đã?
Cố Thanh Giác khi không thấy Ân Minh Chúc liền quên sạch.

Sau khi gặp lại lòng hiếu kỳ lại nổi lên.

Không nghe thấy Diệp Trọng Uyên trả lời liền bắt đầu tự lẩm bẩm.

Diệp Trọng Uyên giơ tay lên đè đầu Cố nhóc con lại không cho y lộn xộn.


Mặt lạnh đưa bọn họ đến nơi dừng chân của Huyền Thiên Tông trong thành.

Sau khi gọi người sắp xếp sân trong yên tĩnh, hắn nhìn nhóc con cái gì cũng tò mò trong ngực, lại gọi người đưa tới ít bánh kẹo đồ chơi mà trẻ con thích.

Chờ lát nữa khả năng sẽ xảy ra cảnh gió tanh mưa máu.

Thanh Giác còn nhỏ, tốt hơn hết là nên ngồi chơi một bên đi.

Cố Thanh Giác:???
Sư huynh, thế này không đúng đâu.

Cố nhóc con trơ mắt nhìn Diệp Trọng Uyên quăng y vào trong phòng, bĩu môi yếu ớt mở miệng, “Sư huynh, huynh không thương đệ.”
Kiếm Tôn dừng chân lại, bất đắc dĩ xoa xoa đầu tiểu sư đệ, “Nghe lời, sư huynh sẽ trở lại nhanh thôi.”
Nhóc con làm như không thèm để ý khoát tay một cái, leo lên ghế sụt sịt, “Không ai thương, không ai yêu ta, ta là một bắp cải nhỏ trên cánh đồng…*”
Diệp Trọng Uyên dở khóc dở cười quay đầu nhìn y, không biết tiểu tổ tông này học được mấy lời đó ở đâu.

Nhưng mà có cố tỏ ra đáng thương hơn nữa cũng không thể đi ra ngoài cùng hắn được.

Cố nhóc con: “Được thôi, không ai yêu ta cả.

Giờ chê ta phiền phức.

Tình cảm phai nhạt rồi còn đâu.

Không phải chỉ là một bí mật nhỏ thôi sao, ta đâu có quan trọng bằng.”
Thống đại nhân lảo đảo bay tới:…!
Vì sao sau khi nhóc con mất trí nhớ lại ngu ngu như vậy? Đây là sau khi lật xe hoàn toàn bung lụa luôn sao?
(*Lời trong bài hát Bắp Cải Nhỏ Không Ai Muốn nha =)) có lắm memew kiểu nì ghê!!)
[Không đọc trên trang reup nhó các bạn iu, trang real tại wp và wt laccauteam.

Mấy con mén reup!!]
*
Ân Minh Chúc đen mặt xách Bạch Vân Mạc ngồi chờ ở đại sảnh.

Vài ngày trước hắn nhận nhầm sư tôn thành con của hai người đã là sai lắm rồi.

Yêu Vương bây giờ lại nhận nhầm.

Thật là cái hay không nói toàn nói cái dở.

Bạch mao Yêu Vương bị lôi đi cũng không giận, chỉ là hoài nghi quan sát Ma Tôn bệ hạ nhiều lần, “Không đúng, Huyền Ly Kiếm Tôn thấy ngươi lại không thẳng tay đánh đuổi còn để cho ngươi đi cùng.

Các ngươi không có mưu đồ bí mật đại sự gì chứ?”
Yêu Vương nói xong liền cảm thấy tình hình không đúng.

Mặc dù tiên ma hai giới không có chiến sự, nhưng Ma Tộc ở Tiên Giới còn không được chào đón bằng mấy gia hỏa vô liêm sỉ của Quỷ Vực.

Cho dù Ân Minh Chúc từng là đệ tử Huyền Thiên Tông, nhưng Ma Tôn hắn lại là kẻ bị Huyền Thiên Tông ghét nhất trong Ma Giới.

Kiếm Tôn thấy hắn lại không trực tiếp động thủ, cái này không hợp lý.


Ân Minh Chúc mặt không biểu tình nhìn Bạch Vân Mạc đang thả bay suy nghĩ, hắn không có ý muốn giải thích.

Chờ Kiếm Tôn tới lôi tên Yêu Vương này ra đánh một trận là đủ rồi.

Làm nhiều sai nhiều, không cần động tay thì tốt nhất không nên động.

Tránh cho chốc nữa Kiếm Tôn ngứa mắt cũng đánh luôn cả hắn.

Thảo nào lại bị một nữ nhân chỉ có mỗi ngoại hình dùng thủ đoạn vớ vẩn lừa dối.

Với cái mạch não như này thì Bạch Tố Tố có thể nhìn trúng hắn cũng không dễ dàng.

Dù sao sống chung với mấy đứa ngu cũng chẳng dễ chịu.

Diệp Trọng Uyên sắp xếp cho Cố nhóc con xong thì tới, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề, “Ngươi tới Trung Châu làm gì?”
Bạch mao Yêu Vương chà xát cánh tay, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Nếu quả thật hai người này thông đồng với nhau, liệu hắn còn mạng mà về Bắc Cương chứ?
“Nói trước nhé, bất kể thế nào đều không được đánh người.” Bạch Vân Mạc nuốt nước miếng, thần kinh căng thẳng đề phòng hai người bỗng nhiên làm loạn.

Nhưng mà gian phòng này lớn như vậy, tuy tu vi hắn cao nhưng không thể so với Diệp Trọng Uyên.

Chỉ tiếc hắn mới vừa lui được hai bước đã bị Diệp Trọng Uyên ấn xuống đất.

Sức chiến đấu của kiếm tu trước đến giờ đều mạnh hơn hẳn những tu sĩ khác.

May là Diệp Trọng Uyên không dùng vũ khí và thân thể yêu tu da dày thịt béo.

Nếu người bị mài dưới đất này mà là pháp tu hay y tu thì chỉ sợ lúc này đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

Bạch Vân Mạc nằm trên đất ấm ức, nhe răng trợn mắt lên án, “Diệp Trọng Uyên ngươi không có võ đức! Nhân tộc các ngươi không phải quân tử động thủ không động khẩu sao?”
Khóe môi Diệp Trọng Uyên khẽ nhếch, liền tát nước theo mưa theo sai lầm của Bạch Vân Mạc, “Cho nên, ta động thủ.”
“Không phải! Là quân tử động khẩu không động thủ! Ngươi không thể coi thường Yêu Tộc chúng ta không có học thức được!” Bạch mao Yêu Vương sửng sốt một chút, sau khi gầm gừ tỏ ra khí thế nhưng thấy không ai phản ứng lại.

Hắn mới dẩu mồm bắt đầu nói chính sự, “Ít ngày trước ta nhận được tin tức.

Nói rằng Tạ tông chủ và Ma Tộc cấu kết với nhau…”
Chân mày Diệp Trọng Uyên cau lại, “Chờ một chút, ngươi từ đâu nhận được tin này?”
Bạch Vân Mạc thẹn thùng cúi đầu, thanh niên to cao cứ thế tỏ ra mình là một tiểu cô nương, “Từ người yêu ta nha.

Ta tới Trung Châu chẳng phải vì chuyện móc nối của các ngươi đâu.

Nếu không phải người yêu ta nói nàng ở đây bị ức hiếp, còn lâu ta mới rảnh đi loanh quanh ở chỗ này.”
Diệp Trọng Uyên:…!
Giới Luật Đường đang giam giữ một Bạch Tố Tố cảm thấy tông môn cấu kết với Ma Giới làm chuyện xấu.

Hắn cho rằng chờ làm khó dễ sẽ là tông môn nào đó trong Trung Châu.

Không nghĩ tới trời xui đất khiến cái tin này truyền đến Bắc Cương, đúng thật là bất ngờ.

Chỉ có điều…!
“Kẻ truyền tin cho ngươi thật sự là người yêu của ngươi?” Trên mặt Diệp Trọng Uyên không có mấy biểu tình, chỉ là trong lòng có chút khó hiểu.

Đại sư huynh nói nàng ta tới Huyền Thiên Tông là vì mình.

Bây giờ Bạch Vân Mạc còn nói đó là người yêu hắn.

Nếu như cả hai đều là thật, thì ả ta muốn làm gì?
Bạch Vân Mạc không nghĩ nhiều như vậy.

Khi nhắc tới Bạch Tố Tố liền không thiếu chuyện để nói.


Nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của hai người trước mặt hắn vẫn vẫn là nhịn được mong muốn khoe khoang, chỉ dè dặt gật đầu, “Đúng vậy, nàng nói muốn tới Trung Châu trải sự đời một chút.

Chờ thưởng thức đủ rồi sẽ quay về Bắc Cương thành hôn cùng ta.”
Ân Minh Chúc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cảm thấy ở chỗ này nghe kẻ ngu nói chuyện thật phí thời gian.

Không bằng tìm cơ hội để sư tôn làm quen với hắn lần nữa.

Nhị sư bá nói bất cứ lúc nào sư tôn cũng có thể khôi phục trí nhớ.

Hắn phải tranh thủ nắm bắt cơ hội này.

Huyền Ly Kiếm Tôn không có kinh nghiệm chuyện yêu đương cảm thấy hắn không thích hợp xử lý chuyện này.

Nhìn phản ứng này của Bạch Vân Mạc cũng không giỏi hơn hắn là bao.

Nể tình có quen biết nhau, Kiếm Tôn vô cùng chân thành bày tỏ, “Bạch Tố Tố hiện đang bị giam ở Giới Luật Đường.

Chỉ có điều trước khi gặp nàng, ta đề nghị ngươi nên gặp đại sư huynh và nhị sư huynh của ta trước.”
“Tại sao?” Bạch Vân Mạc nghe thấy hai chữ “bị giam” đã rất khó chịu.

Người yêu hắn thiện lương như vậy mỏng manh như vậy, sao còn nhốt nàng lại chứ?
“Muốn biết lí do thì tự mình đi xem chẳng phải sẽ biết sao? Huyền Thiên Tông có phép tắc.

Nếu như nàng không làm sai chuyện gì, sao có thể bị nhốt ở Giới Luật Đường?” Ân Minh Chúc cạn sạch kiên nhẫn, nếu không phải sợ Kiếm Tôn bỗng nhiên làm khó dễ thì lúc này hắn đã ở cách vách bồi dưỡng tình cảm với sư tôn rồi.

Bạch Vân Mạc xuýt xoa vì đau bò dậy từ dưới đất.

Một chọi một hắn không đánh lại, càng không cần nói tới hai chọi một.

Đã vậy cứ tới Huyền Thiên Tông trước, nhưng vấn đề nên hỏi vẫn phải hỏi cho rõ, “Cho nên rốt cuộc là các ngươi xảy ra chuyện gì? Là Tiên Giới muốn tấn công Ma Giới hay là Ma Giới muốn đánh Tiên Giới? Cho một lời chính xác xem nào?”
Đánh cái đầu ngươi trước á!
Ma Tôn bệ hạ cáu bẳn nghiến răng, nhìn Diệp Trọng Uyên không có ý muốn giấu, lúc này mới lạnh mặt nói, “Không có đánh nhau.

Là sư tôn của ta đã trở về.”
Bạch Vân Mạc:???
“Trời đất ơi! Xác chết vùng dậy?!”
Chỉ một thoáng gió rét quét qua trong phòng, cảnh tiếp theo chính là Ma Tôn và Kiếm Tôn cùng nhau nhào tới đánh Yêu Vương.

Thật may bên ngoài phòng có kết giới cách âm.

Nếu không tiếng kêu thảm thiết của Yêu Vương bệ hạ e rằng sẽ khiến con nít buổi tối gặp ác mộng.

*
Cách vách, Cố nhóc con nhìn thanh niên tuấn tú đứng trước mặt mình, mặt nhỏ đầy nghiêm túc, “Ngươi thật sự là đệ tử của đại sư huynh ta?”
Hòa Ương, đại đệ tử của Tạ tông chủ, đại sư huynh ôn hòa đáng tin trong mắt các đệ tử nội môn trẻ tuổi, tông chủ tương lai của Huyền Thiên Tông.

Hiện đang chết trân dưới ánh mắt của Cố nhóc con.

Hắn cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc, cả người cứ thế đổ mồ hôi lạnh.

Hôm nay đúng lúc hắn xuống núi xử lý vài việc, sau khi nghe nói Kiếm Tôn đang ở đây liền tới chào hỏi.

Ai mà biết lúc nói chuyện với đệ tử khác lại bị tiểu sư thúc nghe được.

Khi hắn nhập môn thì tiểu sư thúc đã trưởng thành rồi, hiện tại sư thúc bị thu nhỏ tất nhiên không biết hắn.

Sư tôn, hình như đồ nhi làm hỏng chuyện của ngài rồi, làm sao bây giờ?
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thống: Ta ở đây xem các ngươi làm sao thu xếp chu toàn nha ha ha ha~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.