Đọc truyện Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát FULL – Chương 37: Thiên Sứ Leo Cửa Sổ
Nội dung của những tin đồn trong trường khá là cổ quái đáng ngạc nhiên, ví dụ như một nơi nào đó trong trường học buổi tối có gấu Teddy nhảy ra, còn có trên cái cây nào đó một con mèo không ngừng dài ra, mèo nằm trên cây nhìn xuống con người bên dưới, thực tế thì con mèo là yêu quái cây.
Con mèo bị mọi người cho là yêu quái cây nằm sấp trên đầu chạc cây, bộ dạng lười biếng, bị học sinh cho ăn no đủ, thân thể biến thành khúc bánh mì loại lớn, đuôi rũ xuống.
“Còn nữa nha, ví dụ như bờ sông sẽ nuốt trẻ em, còn có một phiên bản khác là con sông vô danh cạnh trường học từng có người chết, hình như là hệ vật lý, còn có người đốt vàng mã ở đó, hôm qua tớ còn nhìn thấy a!” Người nói kích động vỗ đùi, “Ey ey ey, tớ nghe ngóng cho cậu nên hóng được vài chuyện nữa, khá là rồ măn tịc.”
“Được, cám ơn cậu.” Cô gái đứng trước mặt chỉnh chỉnh tóc mái, “Gần đây phải làm một kỳ về đề tài này, cho nên hỏi nhiều một chút.”
Nói cái gì cũng nhắc tới học tập, như vậy mới phù hợp với phẩm chất của Đào An An, Đào An An còn đặc biệt hỏi thăm đường lối chủ nghĩa, vì vậy Ngô Tư Dao liền tin, vỗ ngực nói rằng mình phải gom góp đóng gói những truyền thuyết trường học này thành sách rồi gửi cho nàng, chỉ kém thề thốt thôi.
Trên con đường nhiều chuyện, Ngô Tư Dao xưng thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, đánh đâu thắng đó, không ai địch lại.
Nghe ngóng những tin đồ về con sông đó, ngay cả Đào An An cũng thấy khó tin, bắt đầu từ khi sống lại, giống như đứng bên cạnh vách núi, thả người nhảy xuống, nhảy đến vách núi đối diện, vách núi và vách núi đối lập nhau, đều là hai thái cực.
Hiện tại nàng đang suy xét đến tính hợp lý của hệ thống bảo nàng nhảy sông, chung quy vẫn cảm thấy buồn cười như phim huyền nghi, nhưng cứ nghe theo Tô Nguyễn Nguyễn vậy, chuyện Tô Nguyễn Nguyễn quyết định khó có thể thay đổi, giống như một khi đã nhảy từ trên vách núi xuống, rẽ một vòng quay trở lại là chuyện không thể nào, trừ phi nửa đường bị chim nhạn bay ngang đụng cho té xuống.
Cửa phòng hồ sơ khóa chặt, có khả năng bên trong ẩn chứa thứ Tô Nguyễn Nguyễn muốn biết.
Nguyên nhân là vì chứa tư liệu quá cũ, cánh cửa này không thường được mở, nó nằm trên tầng cao nhất thư viện, khu vực không ai đặt chân, thỉnh thoảng mười ngày nửa tháng có giáo viên già lảo đảo cầm lấy chiếc chìa khóa – có khả năng là mấy thập niên rồi chưa từng được thay – đến phủi bụi, coi coi có chuột không, điện còn tốt không, rồi lại lảo đảo đi xuống, mang mắt kính ngồi ở tầng báo chí trôi qua một ngày.
Phòng hồ sơ của một trường cao đẳng mà tùy tiện như thế cũng thật hiếm thấy, lúc ở dưới lầu Tô Nguyễn Nguyễn còn cảm thán một phen, cảm thán thì cảm thán, chân vẫn không ngừng bước, chạy tới cửa như ăn trộm.
Bảng hiệu phòng hồ sơ đã rất lâu rồi không thay, không giống các bảng hiệu phòng học khác, ba chữ khải đã bị gỉ sét, trông không giống một nơi đàng hoàng chút nào.
Giống một nơi trong phim kinh dị, chỗ xảy ra những chuyện kỳ lạ.
Tô Nguyễn Nguyễn đẩy cửa, quả nhiên không mở.
Suy nghĩ một chút, mình có lý do gì để vào phòng hồ sơ đây? Muốn nhìn hồ sơ phải có được chữ ký của lãnh đạo trường, sau đó nàng cầm tờ phê chuẩn đó quay lại đây, mới có thể tìm đọc những hồ sơ – trong phạm vi quy định – của rất nhiều năm trước.
Thứ nàng muốn kiểm tra cũng không phải của rất nhiều năm trước, hồ sơ của nhóm người nhập học khóa 09 thôi, còn phải là sự kiện quan trọng nữa.
Trọng điểm là hệ vật lý.
Nếu là của hệ tin tức nàng còn có thể bịa một lý do, đồ của hệ vật lý, ngoài tầm với.
Nàng trầm tư suy nghĩ hồi lâu, định tìm giáo viên phòng hồ sơ, viện một cớ mượn chìa khóa phòng họp dưới lầu, sau đó lúc giáo viên đưa cho nàng xâu chìa khóa, nàng đi thử từng cái một.
Cách nàng đang nghĩ tất nhiên là tốt, theo quan sát thường ngày giáo sư già này quen thói xách một chùm chìa khóa, vào lúc này cũng đã có công dụng, tầng cao nhất thư viện hình như chỉ có cái cửa này, phòng hồ sơ rộng đến vô biên, bên trong hai cánh cửa đóng chặt ẩn giấu thứ làm nàng phải đi tìm kiếm.
Nàng quay trở lại, men theo chân tường dè dặt xuống lầu, đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc lộc cộc đi lên lầu.
Tiếng bước chân dừng lại.
Nàng vô thức thít chặt bụng, thần kinh căng thẳng, nhíu mày nín thở tập trung đi về phía âm thanh, là một nơi bên dưới chỗ nàng đang đứng, lại tiếp tục đi thêm mười mét…
vòng qua cửa thang lầu, nàng nghĩ mình chung quy vẫn là đang làm chuyện không quang minh chính đại, cảm thấy mình không còn đường có thể đi, không thể làm gì khác hơn là chạy khắp tầng lầu tìm toilet, tìm nửa ngày, tìm không được.
Tiếng bước chân vang lên một lần nữa, kèm theo tiếng thấp giọng trò chuyện, nghe không được rõ lắm, nàng càng thấy khẩn trương hơn.
…
Nàng thở phào một hơi.
Là một cặp tình nhân lôi kéo ôm ấp nhau lên lầu, đến lúc động tình sờ mó khắp người, sờ tới sờ lui, hôn hôn ôm ôm, như chốn không người.
Mãi đến khi quay đầu lại nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn đứng một bên.
“Đây là phòng hồ sơ, bạn học à.” Nàng ra vẻ nghiêm túc, rõ ràng bản thân cũng là kẻ xâm nhập mà còn làm như mình là chủ nhân, đưa tay ra sau lưng, một bộ dạng cụ ông.
“A thật ngại quá…”
Người nam sinh lấy lại tinh thần, ôm nữ sinh vào trong lòng, cười cười với nàng rồi đi xuống lầu.
Nàng thấp thoáng nghe được nữ sinh kia bất mãn lầu bầu: “Không phải anh nói bình thường ở đây không có người sao…”
“Ai mà biết được.”
“Mắc gì anh lại sợ cô ấy? Cô ấy có đẹp bằng em sao?”
“Không phải, em không biết đó là chủ tịch hội học sinh của tụi anh à? Không chừng đang có việc ở đây, các giáo sư cũng có mặt.”
“Anh còn chú ý người ta kỹ càng như vậy…”
“Ai da gặp qua khi có hoạt động, tìm cô ấy đóng dấu.”
“Sao anh không nhìn người khác mà nhìn cô ấy chứ?”
Âm thanh nhỏ đi, dần dần hướng đến hư vô, Tô Nguyễn Nguyễn đang suy nghĩ bản thân mình làm sao vậy, sao lại hoảng như vậy? Dù gặp phải là một giáo viên, mình cũng có thể tùy tiện bịa một cái cớ mà? Tại sao lại khẩn trương? Sau đó nàng quy kết nó thành sư xuất vô danh*, vội vã đi xuống lầu báo chí tìm giáo viên, rẽ qua ba ngã, nhìn thấy quản lý thư viện đang từ bên đó bước đến.
*Chỉ việc hành sự không có lý do chính đáng hoặc làm vội vã mà không suy tính
Nàng vội vã cười ha ha chào đón, ra vẻ mình và thầy rất thân nhau.
Lúc trước hệ tin tức có từng hợp tác với thư viện, quản lý cũng không phải loại người sau khi nhìn thấy nàng thì hai mắt tối đen không muốn nhận thân, qua mấy giây chào đón, vỗ vỗ lưng nàng: “Là Nguyễn Nguyễn à, có việc?”
“Em đang tìm thầy Tôn quản lý phòng họp, bình thường thầy ấy đều đọc sách ở bên kia, hôm nay không thấy đâu, ngài biết thầy ấy ở đâu không?” Cố ý nhấn mạnh là phòng họp chứ không phải phòng hồ sơ, vì thông thường học sinh không tìm ba loại tư liệu cũ này, tránh cho quản lý sinh nghi.
“Phòng họp à…
em cần dùng phòng họp thì thầy tìm chìa khóa cho em, thầy Tôn chạy tang rồi, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng chưa quay lại, nếu em gấp thì tìm thầy Lưu, cho em số điện thoại này…”
“Vậy à, cám ơn ngài, à đúng rồi, vừa rồi em thấy có người đi lên lầu, chỗ đó không phải là phòng hồ sơ sao, hiện tại không đóng cửa phòng hồ sơ nữa ạ?”
“Em nói cái đó à, không có, sao có thể mở được, đều là của…
em là…
khóa thứ mấy nhỉ?”
“Mười bốn.”
“Ờ, vậy thì sớm rồi, tư liệu bài báo của mấy đứa còn đang ở bên ngoài kìa, tìm mấy cái cũ nữa cũng chẳng có gì để dùng, khóa cả rồi, có người đến đó để làm gì cơ chứ?”
“Em đâu biết, cho nên hỏi ngài một chút, còn tưởng đã mở cửa a, hồi trước có một giáo sư của tụi em nhắc tới phòng hồ sơ không mở được, viết lịch sử trường học cũng không tiện.”
“À em nói Phương giáo sư à…
không được, mở không được, cũng không có gì đâu, người ta lên cũng không vào được, chắc là học sinh mới thôi, chìa khóa phòng đó thầy cũng không có, vắng mặt thầy Tôn không thể mở, không có gì đâu, cám ơn em ha, thầy cho em số điện thoại của thầy Lưu.”
“Vậy lỡ như cần tìm hồ sơ gấp, không có thầy Tôn thì phải làm sao?”
“Có cái gì để tìm đâu, thời đại này người ta lưu cả vào máy tính rồi, phòng hồ sơ đó không có ai chăm nom, có đồ đạc cũng vô dụng, lộn xộn lắm…
nếu cần thì chỗ hiệu trưởng có chìa khóa dự bị…
em ăn cơm chưa, sáng giờ bận trước bận sau…”
“Vậy cũng không hẳn, không phải năm nay có liên hoan mùa hè sao, đúng lúc đến phiên hệ tụi em tổ chức.
Không vội ăn cơm, ngài ăn chưa? Em quấy rầy nãy giờ…
em…”
“Không sao, thầy đang định đi a, lại họp nữa, vẫn là thầy nên đi trước, nếu thầy Lưu không có đó thì chiều em đến tìm xem.” Quản lý cắt lời nàng, khách sáo mấy câu, sau khi đưa số điện thoại cho nàng lưu liền vội vã bỏ đi.
Còn lại Tô Nguyễn Nguyễn tự mình ngẫm nghĩ bản thân đã viện bao nhiêu lời nói dối, sau đó sắp xếp tổng hợp lời của quản lý, sắc mặt không tốt lắm.
Thầy Tôn giữ chìa khóa không có ở đây, mở được phòng hồ sơ chỉ có hiệu trưởng.
Mà kho hồ sơ điện tử, tư liệu trước khi nàng nhập học nàng không có quyền hạn sử dụng, lúc này lại càng sốt ruột rồi.
Tốc độ cập nhật tin tức trên trang chủ của trường nhanh kinh người, tìm không nổi những tin trước khi mình nhập học.
Mình chỉ có thể đi leo cửa sổ trộm chìa khóa thôi.
Nàng tự giễu.
===
Mở 27/11 – Xong 4/12 – Sửa lần cuối 10/12
.