Đọc truyện Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát FULL – Chương 32: Kiếp Sau Không Yên Ổn
Tô Nguyễn Nguyễn nhớ rõ đêm qua mình đã nói gì, đem tài liệu của con sông kẹp ngay ngắn vào một tư liệu nào đó ở trong đầu đợi nàng lấy ra xử lý, nếu như hôm nay thấy tinh thần của Đào An An không có vấn đề, vậy thì nàng phải xem con sông đó có kỳ quái hay không.
Nàng không cảm thấy Đào An An điên, chỉ là nàng không tin ba thứ yêu ma quỷ quái, nàng coi cái hệ thống hồi quang phản chiếu gì gì đó cho là một âm mưu, có khả năng là giữa không hay không biết Đào An An bị cuốn vào một chuyện nguy hiểm, thế nhưng hiện tại nàng chỉ biết là có liên quan đến con sông đó, cho nên bắt đầu từ nó.
Ấn tượng của con sông đó mang đến cho nàng rất mờ nhạt, có hai điều, một là Đào An An thường xuyên chạy qua chỗ đó, hai là trong trường có tin đồn từng có người chết đuối ở đó.
Bán tín bán nghi mà kéo rèm cửa sổ ra, ở bên ngoài bầu trời trong xanh làm tâm tình con người thoải mái, thế giới dưới lầu cao như một pô ảnh trừu tượng, dòng xe chậm rãi lướt qua, nước mưa bị mặt đất hút vào, dần dần biến mất; duy độc cơn mưa to hôm qua làm nàng nhớ rõ, vào hôm qua mọi chuyện đều thay đổi, nàng tỏ tình với Đào An An, không được tự nhiên cũng như không thể xem đó là tỏ tình, nhưng nhìn chung cũng có thể coi là đã biểu đạt tâm ý rõ ràng.
Có bác sĩ đi ngang qua sau nàng, lướt qua kéo rèm cửa sổ lại: “Nắng quá, đừng kéo ra.”
“Ò…” Nàng đợi Đào An An đi ra, đợi tới không chốn dung thân.
Đào An An nói nàng có thể đi học, không cần chờ, miệng nàng đáp ưng nhưng thân thể vẫn là thành thật.
Đây là tầng cao nhất, cửa sổ mái nhà được mở ra, để lộ vầng sáng nhỏ vụn giống như những con bồ câu vỗ cánh bay lượn, dưới sàn lốm đốm những vệt nắng không cố định từ từ biến ảo, ranh giới giữa bác sĩ và bệnh nhân không còn, cùng chuyển động ở bên dưới, như một bức họa kinh điển phong cách Claude Monet.
Nghe theo chỉ thị của bác sĩ đợi tới chiều, nhìn ảnh chụp X-quang cũng không thấy có vấn đề gì, nói chuyện với bệnh nhân cũng thấy không có vấn đề gì, sau cùng, bác sĩ tháo kính mắt xuống, xoa xoa nơi bị gọng kính đè lên: “Nhìn sơ chắc là bị nóng trong người, nhớ uống nhiều nước.”
“…
vâng vâng cám ơn bác sĩ.”
Khẳng định Đào An An không phải bị ảo giác quấy nhiễu, sự cảnh giác của Tô Nguyễn Nguyễn liền bay lên một tầng, vậy cái chuyện quỷ dị này nên giải quyết thế nào đây? Đào An An kể cho nàng – mặc dù nàng không định – nhưng chung quy vẫn có chủ quan, vậy xóa đi những thứ này, chuyện phải giải quyết chính là nguyên trạng.
Dù cho nàng đã bóc trần – tự nhận là – nguyên trạng của sự thật, giọng nói mang tên hệ thống hồi quang phản chiếu ở trong đầu không ai khác có thể nghe thấy đó liền không có cách nào giải quyết, Đào An An một mực chắc chắn sự tồn tại của nó, còn có cái mệnh lệnh kỳ quái không ngừng nhảy sông kia, đều làm nàng cảm thấy bất an.
Làm gì có tiêu trừ oán niệm của người khác là muốn người đó nhảy sông chứ? Không phải sẽ càng tăng oán niệm sao? Tự mình té xuống sông còn chưa đủ, phải nhảy thêm mấy lần nữa?
Cho nên nàng nhận định đây là một âm mưu, có người lòng mang bất chính, mặc dù vẫn chưa biết đó là chuyện gì.
Vì đã muộn giờ rồi cho nên cả hai trực tiếp đến nhà Hứa Chi Hoán luôn, lượt đi bắt xe lượt về lấy xe của Hứa Chi Hoán.
Lần đầu tiên mẹ của Hứa Chi Hoán nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn thì đã tâm tâm niệm niệm nhận định đây là con dâu của mình, muốn giữ nàng ở lại ăn cơm, khuyên can mãi mới có thể dắt chó đi, cảm thấy như bản thân vừa sống lại một lần.
Kim Cang không thân với Tô Nguyễn Nguyễn, dù tên Kim Cang này là do Tô Nguyễn Nguyễn đặt, thế nhưng Kim Cang thấy Tô Nguyễn Nguyễn giống như thấy người lạ, ngồi ở ghế sau không nhúc nhích dựa vào người Đào An An.
Cách Đào An An nựng chó giống như là có thiên phú, dựa trên trình độ nào đó có thể so sánh với Hứa Chi Hoán, Kim Cang dính lấy nàng ngay lập tức, lúc xuống xe cũng là Đào An An ôm xuống, sau đó mới quy quy củ củ dắt đi.
Nó lắc lư cái mông tròn vo, đuôi ngắn như một cái chổi nhỏ, chân sau khỏe mạnh, đi ba bước ngoảnh lại một cái nhìn coi Đào An An có mỉm cười với nó hay không.
Nếu như nó quay đầu lại đúng lúc đó Đào An An để lộ lúm đồng tiền, con chó này liền nghĩ nàng đang cười với nó, hớn hở lao đi càng nhanh hơn, Tô Nguyễn Nguyễn luôn phải kéo nó về, không cho nó chạy ra đường giành cho xe máy.
Nếu nó quay đầu lại, không khéo, nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn nghiêng mặt nói chuyện với Đào An An, cản mất gương mặt xinh đẹp của Đào An An, con chó này liền không thôi tà tâm mà dừng bước chân, tiến đến bên cạnh Đào An An cọ cọ chân nàng, cọ một hồi, đợi đến khi Đào An An cúi người xuống xoa đầu nó, nó liền vui tươi hớn hở tiếp tục chạy, bị Tô Nguyễn Nguyễn kéo lại, ngoan ngoãn lắc lắc mông đi, tiếp tục ba bước ngoảnh đầu nhìn Đào An An một cái.
“Cậu xem, con chó này như lưu manh, thích lấy lòng các tiểu cô nương.” Tô Nguyễn Nguyễn nhìn chằm chằm con chó lại nhìn chằm chằm Đào An An, “Trước đây không thấy nó đối tôi như vậy a.”
“Có lẽ nó thích người lạ.” Vừa mới nói xong, Kim Cang liền chạy vội đến bên cạnh cọ cọ nàng, nàng cười xoa xoa đầu nó, nó lại hớn hở chạy đi.
“Quá đáng.” Tô Nguyễn Nguyễn tự mình dắt chó bước đi trước, vứt Đào An An lại sau người, Đào An An bị vứt còn chưa kịp hiểu ra đây là ý gì thì đã nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn chạy nhanh đi tự dưng lại chạy về, mang theo sự đố kị vi diệu chộn rộn muốn bộc phát quay sang hung hăng hừ một tiếng, tiếp tục dắt chó đi từ từ bên cạnh nàng.
Nhân ước hoàng hôn hậu*, so ra vẫn là Đào An An khô khan hơn.
Tô Nguyễn Nguyễn tán dóc với nàng, giống như lúc trước, trò chuyện câu được câu không, lan man không tập trung một chủ đề, không có mục đích cũng không phải là thảo luận, giống như nói suông hơn, chẳng hạn như ăn cái gì, ngày mai thế nào, nãy giờ Kim Cang chưa có ị, cầm xẻng với bịch ni lông cũng chẳng để làm gì, lát về nhà mà ị lên sàn nàng sẽ lập tức lên mạng tra cách nấu thịt chó.
.
Xin ủng hộ chúng tôi tại { TRÙMTRUY ỆN.
c o m }
*Một câu thơ trong Sinh tra tử – Nguyên tịch; Dịch nghĩa: Người hẹn sau hoàng hôn.
Nếu như Hứa Chi Hoán biết Tô Nguyễn Nguyễn đối đãi con chó của mình như thế, có lẽ phải cười khổ, thế nhưng hiện tại hắn còn đang tập luyện trong nhà bơi, một lần lại một lần dẫn dắt đội chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai.
Trong đội có một nam sinh lặng lẽ đi đến khu hút thuốc hút một điếu rồi trở về, bình thường hắn rất hay nhiều chuyện bây giờ vậy mà lại im re, nín thinh nửa ngày đúng là có hơi kỳ lạ, mọi hỏi hỏi hắn làm sao thế, hắn không đáp, hồi sau mới nói là cãi nhau với bạn gái.
“Bạn gái cậu là Tống Mẫn đúng không, nhìn sơ tính cách của nhỏ rất tệ, nhất định không phải lỗi của cậu.” Không biết là ai miệng rộng nói một câu như thế, mọi người vội vàng bịt miệng thằng nhãi ấy lại không cho oang oang nữa.
“Cô ấy cãi nhau với tớ, tớ không tìm được lý do.”
“Đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho cô ấy rồi.” Cái miệng rộng kia lại bắt đầu oang oang.
“Hey, đậu má, cậu có thể bớt nói vài câu không? Dù suốt ngày cậu chỉ biết oang oang cái miệng, nhưng con người của Tống Mẫn không hay qua lại với các nam sinh khác, đừng nói là nam sinh, cậu thấy qua nữ sinh nào có quan hệ ám muội với nhỏ à? Đừng nói bậy.
Rất trong sạch!”
Nam sinh kia vẫn không nói gì, Hứa Chi Hoán nhìn ra xa, huýt còi một tiếng, mọi người như những cái bánh sủi cảo, tùm tùm nhảy xuống nước.
Để mặc Kim Cang lôi kéo sợi dây muốn chạy, chạy nửa ngày, chẳng biết sao Kim Cang lại chạy tới cổng trường.
Chạng vạng, thường xuyên có không ít dân cư sống gần đó tới đây dắt chó đi dạo, hai người đi đến cũng không có vẻ lạc loài, lầu chính nguy nga đứng lặng trước mắt, một lần nữa Đào An An ngưng mắt nhìn nó, nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên nàng vào đại học Lục đảo, một nơi nàng đã từng vô cùng mong ước, hiện tại đã có vẻ không còn quan trọng nữa.
Nàng biết nằm sau tòa lầu này mấy trăm mét chính là chỗ chôn thân nàng, hiện tại nàng chỉ sống tạm thời, còn chưa biết được rốt cuộc mình nên sống như thế nào, sống với hình thái nào, thế nhưng nếu đã ở bên Tô Nguyễn Nguyễn, nàng liền thu hồi ý niệm tự sát ở trong đầu, tan thành tro bụi thì tan thành tro bụi, đời này đã có hy vọng thì không cần cầu khẩn kiếp sau thái bình.
Đột nhiên Kim Cang nhảy tựng lên mấy cái, giãy khỏi sợi dây dắt chó, siết lòng bàn tay Tô Nguyễn Nguyễn ra một đường máu, Đào An An vội vàng kiểm tra bàn tay nàng, Tô Nguyễn Nguyễn lại xua xua: “Đuổi theo nó, ở trong trường cắn người sẽ to chuyện.”
===
Hoàn thành 8/11 – Sửa lần cuối
Bên đó hay nhắc cái bài Đương nhiên lựa chọn tha thứ cho cô ấy nhờ, gõ riết mình lười chú thích luôn.
.