Đọc truyện Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát FULL – Chương 17: Đỏ Phối Xanh So Rắm Chó
*Trong một bài vè về phối màu, ý chỉ những màu này phối nhau không đẹp.
Đọc nó có vần với nhau thôi, vô nghĩa*
Đào An An trốn học là chuyện trước nay chưa từng có, con người như nàng dù là một môn tự chọn vô cùng không quan trọng cũng phải cầm một con A+ về, tình huống loại trốn học chỉ xuất hiện trong giả thuyết, mà hiện tại giả thuyết đột nhiên biến thành sự thật, như là thần bút Mã Lương vẽ ra một thứ kỳ quái, bất chợt thứ kỳ quái ấy lại có sinh mệnh nhảy từ trên tường xuống, hoang đường thế nào chăng nữa cũng trở thành sự thật.
*Cổ tích cây bút thần của Mã Lương
Vẻ mặt Tô Nguyễn Nguyễn chăm chú, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Được rồi, một lát hết mưa thì theo tôi đi làm tóc.”
“Lại làm?”
“Ừ, phải, đổi màu khác.” Ngón tay quấn lấy đuôi tóc, Tô Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lộ ra nụ cười thoải mái, “Đoán xem tôi sẽ nhuộm màu gì.”
“Đỏ.” Nàng nhớ tới lần sống lại trước đó Tô Nguyễn Nguyễn nói muốn nhuộm màu đỏ.
“Đỏ phối xanh làm sao đẹp chứ? Bên này màu đỏ bên kia màu xanh, cô có độc à.”
“…
đổi về màu đen.”
“Coi như thông minh, tôi phát hiện một đầu xanh lá như vậy không may mắn.
Về sau chỉ có thể không ngừng nói, a, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho anh ấy*…
dù tôi vẫn chưa có bạn trai, nhưng mà không thể xanh đầu a.” Rốt cuộc Tô Nguyễn Nguyễn cũng nhìn mặt Đào An An mà không phải ngoảnh trái ngoảnh phải nói chuyện với nàng.
Đứng đối diện với nhau, chẳng biết vì sao, trong không khí chứa đầy nỗi ngượng ngùng, khiến người khác cảm thấy không dễ chịu giống như đứng biểu diễn móc mũi cho cả trường xem, nhưng rất nhanh sự ngượng ngùng này đã bị phá vỡ, người bên ngoài nối đuôi nhau đi vào, thần sắc của mọi người đều không tốt, chỉ thấy dáng vẻ của Tô Nguyễn Nguyễn vẫn là không chút lưu ý, người nam sinh gây ra chuyện này đã không thấy đâu nữa.
*Tên một bài nhạc vui, đổi anh ấy thành cô ấy là search ra
“Tiếp tục thôi.” Không biết là ai nói ra một tiếng, vì vậy công việc lại được tiếp tục, Tô Nguyễn Nguyễn đem hai chai nước và một cái khăn khô cho nàng, Đào An An lau mái tóc ướt sũng, tháo chiếc ghim cài ở trước ngực xuống, ngưng mắt nhìn hồi lâu, cảm thấy nó đáng ghét vô cùng, tại sao nàng vẫn đeo nó? Không nhớ nữa, tháo xuống, chậm rãi vứt vào thùng rác, bắt chuyện với Tào Đông vừa bước đến.
*=)) cái ghim cài này có hai màu đỏ và xanh
“Tổ trưởng.” Đối với ai Tào Đông cũng bày ra bộ dạng khách khí tôn kính, xưng hô với ai cũng dùng chức vụ của người đó, giống như ở trong miệng hắn mọi người đều có nhất quan bán chức, ai với ai cũng không giống nhau.
Ở đây có Đào An An là khó gọi, rất nhiều chuyện nàng không làm người quản lý, ngoại trừ nhóm nhỏ tham gia cuộc thi sinh viên đại học toàn tỉnh mà miễn cưỡng làm tổ trưởng, vì vậy Tào Đông liền bắt đầu gọi nàng là Tổ trưởng, thuận miệng như gọi Tô Nguyễn Nguyễn là Chủ tịch.
Tô Nguyễn Nguyễn từ chối Đào An An đích thân mời nhưng lại nói chuyện này với Tào Đông, vì vậy hắn tưởng Tô Nguyễn Nguyễn đổi ý muốn tham gia, vừa mới há mồm khoe răng thôi người nam sinh gây chuyện kia liền nghe thấy.
“Thật ra là tại tớ hiểu lầm, cậu ấy nói có một nam sinh muốn tham gia, tớ nghe nhầm thành cậu ấy muốn tham gia, cho nên…” Tào Đông gãi gãi chóp mũi, “Cậu không có tiết hả?”
“Không sao, tớ đến xem thôi.” Đào An An ngẩng đầu, đột nhiên ý thức được sau khi nàng chết đi nhóm nhỏ này sẽ chỉ còn lại hai người, bọn họ cam tâm tình nguyện tham gia, không thể bởi vì nàng mà khiến nguyện vọng tham gia thi đấu của bọn họ tan vỡ.
“À phải rồi, là ai muốn tham gia?” Đào An An cầm lấy chai nước, Tào Đông thuận thế nhận lấy mở nắp cho nàng, rồi chuyền lại.
“Triệu Á Minh, người đó đó.”
“Ai là Triệu Á Minh?” Vẻ mặt Đào An An vô tội.
“Không sao không sao, cậu không biết a, không biết cũng không sao.” Tào Đông xua xua tay, nói một câu phải đi hỗ trợ liền bỏ đi mất.
Bóng dáng bận rộn của họ tới tới lui lui như dòng xe cộ trên phố, Tô Nguyễn Nguyễn tóc xanh lá như là hàng cây nguy nga bất động ở bên đường, mọi người tụ về phía nàng, nàng là trung tâm, tất cả đều chuyển động xoay xung quanh nàng.
Năm nay hệ tin tức là người chủ trì, ai nấy đều coi trọng, chỉ có Đào An An là người nhàn nhã nhất, ngồi trên ghế nhìn mọi người vội vàng bận rộn, đã vậy mọi người còn đến dâng nước dâng đồ ăn cho, nàng liên tiếp đứng dậy nói cám ơn, nắm lấy chai nước, nắm mãi đến khi hoạt động kết thúc, Tô Nguyễn Nguyễn đứng dậy, cầm cái cốc màu hồng nhạt của mình đi tới, hẹn cùng nhau đi làm tóc.
Chuyện nhảy sông tạm thời không nghĩ nữa, Đào An An cố gắng vứt chuyện nhảy sông bay ra khỏi đầu, nàng đã quen rồi khi có người ầm ĩ với Tô Nguyễn Nguyễn thì lặng lẽ đi theo sát sau lưng, giống như một cô hầu nhỏ, chỉ biết bầu bạn là một chuyện lâu dài, để cho Tô Nguyễn Nguyễn đầy mặt ghét bỏ biết thật ra nàng không có cô đơn một mình.
Tô Nguyễn Nguyễn không có đối thủ không đội trời chung, va chạm nhỏ thì vẫn có, mấy chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần rồi, mọi người đều thấy quen.
Giống như từng tập luyện mấy lần, mọi người tự động trở về vị trí vốn có, phải can ngăn đã thì quen can ngăn, phải yên tĩnh cũng đã quen yên tĩnh, giống như Đào An An đã quen đứng ở một bên không có cảm giác tồn tại, nhưng lại không thể thiếu, trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn biết, nàng không biết, Tô Nguyễn Nguyễn không nói, nàng liền vĩnh viễn không biết.
Mái đầu một lần nữa trở về màu đen, như vẩy mực, Tô Nguyễn Nguyễn lại khôi phục bộ dạng xưa kia, một cô gái mang vẻ cổ điển, toàn thân tỏa ra ánh sáng nhu hòa, Đào An An nhớ đến hình ảnh lần đầu nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn trầm ngâm đứng ở bờ sông nhìn cái gì đó, tóc dài xõa xuống, duyên dáng dịu dàng.
Tao nhã như tên của Tô Nguyễn Nguyễn.
Một lần nữa trở lại trường đã là buổi chiều, buổi trưa mọi người ở trung tâm hoạt động ăn bánh mì cho qua bữa, buổi chiều không ai có tiết thời gian liền có vẻ dài ra, mọi người đã quen thức đêm cũng quen dậy muộn cho nên còn thừa thời gian buổi chiều.
Các học sinh ùa ra từ bốn phương tám hướng, chạy trong sân trường, vũng nước mưa ven đường vẫn có vẻ không sạch sẽ, bầu không khí trong lành hơn chút, nhưng vì mới mưa xong, gió thổi mát rượi.
Nàng đi cùng Tô Nguyễn Nguyễn, vì nguyên nhân vóc dáng không chênh lệch nên Đào An An có thể nhìn thấy rõ tai tinh linh của Tô Nguyễn Nguyễn, nàng ngưng mắt nhìn đôi tai Tô Nguyễn Nguyễn thật lâu, dọc đường đi không ai nói gì, rốt cuộc đã đến thời khắc biệt ly, Tô Nguyễn Nguyễn bị một cú điện thoại gọi đến KTX, không biết có chuyện gì, vì vậy xoay người nói tạm biệt với nàng.
“Đi nha.” Tô Nguyễn Nguyễn tùy ý vẫy vẫy tay.
“Bye.” Đào An An nhẹ giọng nói, nhìn theo Tô Nguyễn Nguyễn biến mất khỏi góc khuất mới nhớ ra bản thân chìm đắm trong thế giới của mình mà quên chuyện quan trọng.
Nàng muốn biết Triệu Á Minh là ai, nếu như cậu ta có thể gia nhập tiểu tổ này thì nàng chết cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì tới họ, Triệu Á Minh quen Tô Nguyễn Nguyễn, nàng hẳn là nên hỏi Tô Nguyễn Nguyễn, tiếc là chậm rồi, nàng xấu hổ thừa nhận vừa rồi mình nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Nguyễn Nguyễn rất lâu, nhìn một hồi liền sinh ý nghĩ xấu xa, lắc lắc đầu cũng không vứt nó đi được, lúc trước vì đủ loại nguyên nhân mà khiến nàng đến cuối cùng vẫn không thể nói cho Tô Nguyễn Nguyễn, mà vả lại, Tô Nguyễn Nguyễn cũng không có thích nàng lắm.
Huống chi hiện tại nàng đã chết rồi, thời gian có thể nhìn thấy Tô Nguyễn Nguyễn, tối đa, cũng chỉ có trăm lẻ một ngày.
“Một trăm ngày.” Hệ thống không bỏ lỡ cơ hội nhắc nhở nàng.
Nàng bỗng dưng ảo não vân vê tóc, do dự giữa mình nên ra bờ sông hay là đi chờ Tô Nguyễn Nguyễn.
===
Hoàn thành 19/9 – Sửa lần cuối 20/9
.