Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát

Chương 12: Tô Đại Bảo


Đọc truyện Cả Thế Giới Ngăn Tôi Nhảy Sông Tự Sát FULL – Chương 12: Tô Đại Bảo


Tô Nguyễn Nguyễn làm lơ, chẳng biết lấy từ đâu ra tờ giấy A4, chuyền qua: “Đoạn hí kịch.”

“Tô Nguyễn Nguyễn.” Giọng điệu thêm trầm.


“Xin lỗi, lại bắt cô lao động không công cho tôi, ngày mai mời ăn cơm được không?” Tô Nguyễn Nguyễn hất cằm, vẫn lộ vẻ mặt vênh váo, bộ dạng này rất chọc người khác đánh đòn, ngay cả Đào An An cũng nhịn không được muốn vung một quyền vào chiếc cằm thanh tú của nàng, nhưng mà không làm, Tô Nguyễn Nguyễn miệng cọp gan thỏ, mỗi lần nhìn người khác kiểu này chính là biểu hiện của chột dạ.


“Tớ muốn về trường.”

“Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa rào sấm chớp.” Tô Nguyễn Nguyễn trả lời một nẻo, trực tiếp đi lấy một bộ áo ngủ ném đến, “Ngủ với tôi đi, tôi sợ sấm.”

“Tớ muốn về trường.” Đào An An lặp lại lần nữa, nàng phải đi tự sát.


“Vậy cô đi đi, bây giờ là 11 giờ rưỡi.” Tô Nguyễn Nguyễn quay mặt đi, tiến vào phòng tắm, âm thanh truyền ra, tí tí tách tách, như tiếng mưa rơi.


Nàng nói như vậy Đào An An lại do dự, suy nghĩ một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng muốn biện một lý do mình phải trở về trường, thế nhưng Tô Nguyễn Nguyễn đang tắm, nàng đi không từ giã thì không được tốt, canh cánh trong lòng, dù sao cũng không thiếu mấy phút này, vì vậy lại ngồi xuống một lần nữa, gấp cái áo ngủ Tô Nguyễn Nguyễn ném cho nàng lại chỉnh tề.


“Coi cửa khóa chưa.” Giọng điệu Tô Nguyễn Nguyễn không được tự nhiên, nàng liền đứng dậy đi nhìn, cửa đã được khóa kỹ càng rồi, lại xoay người về, Tô Nguyễn Nguyễn khoác khăn tắm dắt tóc đi ra, “Sấy tóc giúp tôi.”

Tô Nguyễn Nguyễn đã bắt chết được suy nghĩ của nàng rồi, Đào An An không thể bỏ đi, chỉ có thể làm theo ý Tô Nguyễn Nguyễn, sấy tóc cho nàng, lau lưng, dù làm chuyện gì cũng là dưới giọng điệu ra lệnh.
Giọng điệu này rất xa lạ, Tô Nguyễn Nguyễn kiêu căng thì kiêu căng, nhưng chung quy cũng không có thiếu gia giáo như vậy, cứ như một tiểu công chúa bị dạy hư.


Bị ra lệnh đi tắm, Đào An An nghĩ như vậy.


Một chiếc giường nhỏ, hai cô gái, tóc dài xõa một bên, đêm hè lại vô cùng khô hanh, chật chội ngủ không được, cũng không có nghe thấy tiếng sấm mà Tô Nguyễn Nguyễn nói.
Tự nhiên đi ngủ với nhau, Tô Nguyễn Nguyễn thân với nàng lắm sao? Nhưng đúng là thân thật.
Chỉ là rất ít có hành động thân thiết, có vẻ như hai người xa lạ.

“Tô Nguyễn Nguyễn cậu ngủ chưa?” Đào An An nhẹ giọng hỏi nàng.


Đáp lại nàng vẫn là tiếng thở đều đều, có lẽ Tô Nguyễn Nguyễn mệt rồi, ngủ rất say.


Đào An An nhấc ngón tay Tô Nguyễn Nguyễn lên, đối phương cũng không có phản ứng gì, nàng đem cánh tay phải của Tô Nguyễn Nguyễn đặt trở về trên bụng, xoay người, nương theo ánh trăng không sáng sủa mấy ngưng mắt nhìn gương mặt Tô Nguyễn Nguyễn.


“Ngủ ngon.” Nàng nhẹ giọng nói, khép hai mắt lại.


Cuối cùng vẫn là ngủ không được, nàng nghĩ ngày mai nàng sẽ đi tự sát, ngày hôm nay bị Tô Nguyễn Nguyễn phát hiện cái gì mà cứ bám dính lấy, được sống một ngày, sắp tới 12 giờ rồi, chỉ số oán niệm còn trăm lẻ một, hy vọng ngày mai Tô Nguyễn Nguyễn bận rộn một chút, không ngăn cản nàng nhảy sông.


Nàng đã là một người chết, mà sinh mệnh của Tô Nguyễn Nguyễn vẫn tươi sống.


Đùng ——

Một luồng sét chấn động bầu trời, như là phát nổ thắp sáng cả gian phòng, âm thanh đó như thiên quân vạn mã gót sắt đạp qua, gầm lên giận dữ, song cửa sổ chấn động.


Đột nhiên Tô Nguyễn Nguyễn rụt người, cuộn mình trong chăn.


“Đừng sợ.” Miệng lưỡi vụng về, ngay cả an ủi cũng không biết nói, nếu như nàng có thể gây cho người khác cảm giác an ổn như Tô Nguyễn Nguyễn thì tốt rồi.
Nàng vỗ vỗ lưng Tô Nguyễn Nguyễn, dịu dàng vỗ vỗ.


Nàng không ngờ Tô Nguyễn Nguyễn thật sự sợ sấm.

Nàng cho rằng Tô Nguyễn Nguyễn không sợ trời không sợ đất.


Nàng cho rằng sự yếu đuối của Tô Nguyễn Nguyễn sẽ không thể hiện ra với nàng.


“Hức…”

“Cậu đưa đầu ra, trùm kín trong chăn sẽ thấy hoảng.” Kéo chăn ra, đầu lông xanh Tô Nguyễn Nguyễn ôm mặt không chịu ngẩng lên.


“Hết sấm rồi, hiện tại hết sấm rồi.”

Xoẹt —— lại một luồng sét xuất hiện, ngay sau đó, như làm rơi một món đồ sứ rất to, âm thanh đinh tai nhức óc, kéo theo sau đó là tiếng mưa rơi lốp bốp, rốt cuộc, cơn mưa rào sấm chớp đến rồi.



“Hức…” Lại một tiếng kêu như một con thú nhỏ.


“Đừng rụt đầu.” Đào An An nhẹ giọng dỗ nàng, nhưng tiếng sấm càng lúc càng nhiều hơn, ầm ầm, như là lôi phạt.
Tô Nguyễn Nguyễn vẫn không chịu mở mắt, nhưng cũng không còn run rẩy nữa, chỉ là mồ hôi lạnh túa ra, nước mắt cũng ngã theo.


“Trước đây, trước đây tôi ở nhà một mình.” Tô Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng giải thích tại sao nàng lại sợ sấm, bị tiếng sấm bên ngoài làm gián đoạn, nhưng mà vẫn kiên cường nói hết, hình tượng của nàng hôm nay đã tan vỡ hoàn toàn rồi, chỉ là chẳng sao cả, nàng cần phải giữ Đào An An ở lại, nàng không thể để Đào An An tự sát.


Cả người Đào An An như nói ra bốn chữ không còn hy vọng, không giống người sống, không như lúc trước.

Nàng phải truyền lại ngọn lửa sinh mệnh cho Đào An An, Đào An An là trụ cột của hệ báo chí, không thể chết.


Nàng vẫn nghĩ như vậy.
Lỡ lộ điểm yếu cũng không sao cả.


“Ừm.”

“Tôi còn rất nhỏ, rất sợ.
Mở đèn ngủ.
Tiếng sấm rất lớn, khi đó sống ở khu Lão Thành, kính không chắc, cột thu lôi cũng không hữu dụng gì, đột nhiên có một tiếng sấm rất lớn, đột nhiên cúp hết điện, không có đèn, kính cửa sổ vỡ nát, bắn tung tóe dưới chân tôi.”

Sau đó không nói gì nữa, đây là nguyên nhân Tô Nguyễn Nguyễn sợ sấm.


“Sấm sét, không phải thứ có thể khống chế, nỗi sợ hãi cũng không có cách nào khống chế.
Những thứ tôi không thể khống chế khiến tôi rất hoảng sợ, hôm nay quấy rầy cô rồi.” Dường như có người ở bên cạnh trò chuyện tâm tình có thể bình phục, giọng nói của Tô Nguyễn Nguyễn từ từ trở nên bình ổn, “Đừng nói cho người khác.
Mất mặt lắm.”

“Không có gì mất mặt.” Đào An An nhẹ giọng trấn an, còn chưa kịp nói vài câu có ích kết quả Tô Nguyễn Nguyễn đã ngủ say, còn lại một mình nàng trằn trọc khó ngủ giữa tiếng sấm to.
Cơ thể Tô Nguyễn Nguyễn lành lạnh, ôm hơi mát, nhưng ôm lâu vẫn sẽ nóng, đơn giản rút chăn đi, nằm thẳng người nhìn bóng đêm, trong bóng đêm có người nói: “Đã qua nửa ngày.”

Đã đủ 12 tiếng rồi.


Thêm 12 tiếng nữa nàng chỉ còn lại trăm lẻ một ngày.


Mở to hai mắt, một đêm không ngủ.


Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, hai vệt đen in trên vành mắt, cổ bị lệch.
Từ hừng đông Tô Nguyễn Nguyễn đã thức dậy, đeo tai nghe không biết nghe cái gì, dựa theo thói quen thường ngày hẳn là đang nghe cách đọc tiếng Anh, nhẹ nhàng không dám gây tiếng động.


Đào An An giả bộ mình chưa thức, lại hãy còn mở to mắt mù mờ trừng trần nhà ở sau lưng Tô Nguyễn Nguyễn, chỉ biết là sáng sớm thức dậy Tô Nguyễn Nguyễn rửa mặt xong xuống lầu khóa trái cửa đi ra ngoài chạy bộ một tiếng, mua điểm tâm về rồi mới gọi nàng dậy, lúc đó vẫn mới 6 giờ rưỡi, nàng thức dậy yên lặng vệ sinh sạch sẽ mới được 7 giờ.

Thứ sáu không có lớp, trong đầu Đào An An có một tờ thời khoá biểu, lần mò lần mò, mò được thời khóa biểu của Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn có lớp.
Đào An an vội vàng lôi kéo nàng, năn nỉ nói muốn đến trường, biểu hiện ra một bộ dạng mới mẻ nhiệt tình yêu thương học tập.


Phù hợp với hình tượng của nàng, một chút cũng không tan vỡ, Tô Nguyễn Nguyễn không có lý do gì gây trở ngại không cho nàng đi học.


Sau cơn mưa mọi thứ đều được gột rửa, mặt đường hiện lên lấp lánh ánh sáng, rất sạch sẽ, ngay cả không khí cũng trở nên thanh mát, hôm qua sét đánh hư hai cái cây nhỏ, nằm ở cuối đường, xe bus mèo của trường đi ngang qua từ con đường nhỏ, trên xe có người lú đầu ra, cười tủm tỉm nói tiếng xin lỗi với cô gái tóc xanh, âm thanh nhanh chóng bay xa, gió thổi vút qua tai một tiếng thì đã không còn gặp nữa.


“Người đó tốt lắm.” Tô Nguyễn Nguyễn lời ít ý nhiều mà đánh giá một chút, “Quen biết nhau.
Mọi người ở nơi này đều rất tốt.”

“Ừ.” Từ cổ họng đáp một tiếng bày tỏ đã nghe, mắt Đào An An nhìn đèn xanh đèn đỏ, quy tâm tự tiến*.


*Nỗi nhớ nhà như/vượt hơn mũi tên

“Bạn bè trong trường cũng rất tốt, hôm qua Hứa Chi Hoán nhờ tôi thứ bảy này giữ hộ con chó của cậu ta.”

“Ừ phải rồi, có trận đấu ở tỉnh.”

“Tôi không biết chăm sóc chó mèo hay con gì hết, cô chăm sóc Kim Cang với tôi đi.”

Kim Cang là chó của Hứa Chi Hoán, nhặt được ở ngoài đường, nguyên con gầy tong teo, sau đó ăn tới cơ thịt săn chắc khôi ngô cao to, vì vậy đổi cái tên Tô Đại Bảo ban đầu trở thành Kim Cang.


“Không, không, tớ cũng không biết chăm sóc chó.” Đào An An vội vàng cuống quýt từ chối sự nhiệt tình quá phận của Tô Nguyễn Nguyễn.


===

Mở 20/8 – Xong 20/8 – Sửa lần cuối 7/9

Hơi lười, hy vọng tháng này siêng bộ này chút


.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.