Bạn đang đọc Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em FULL – Chương 69
Ngày hôm sau Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn lập tức đi đăng ký kết hôn, không có thông báo cho bất kỳ ai, cũng không chuẩn bị gì, chỉ mang theo hộ khẩu, sau đó trực tiếp đi đăng ký.
Điền thông tin, chụp ảnh, ký tên, lĩnh chứng, toàn bộ quá trình hai người đều không có chút do dự nào.
Cầm quyển sổ màu đỏ thẫm đi ra khỏi cục dân chính, Lâm Sơ Diệp cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, không có chút chân thật nào.
Cô quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn, đúng lúc Ôn Tịch Viễn cũng đang quay đầu nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, trên tay hai người cầm quyển giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ giống hệt nhau.
Loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.
Cô chưa từng nghĩ cô sẽ kết hôn với Ôn Tịch Viễn.
Hơn nữa cũng không phải là quá trình từ yêu đương đến kết hôn như đa số người bình thường khác.
Mà trực tiếp nhảy từ quan hệ nam nữ đến vợ chồng hợp pháp.
Nhưng cô cũng mơ hồ cảm thấy, cô và Ôn Tịch Viễn nên như thế này.
Cô bất giác mỉm cười với Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn cũng cười, sau đó hỏi cô: “Chút nữa em tính làm gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Còn phải quay về đóng phim tiếp.
”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Anh đưa em về.
”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.
”
Bây giờ đã là giữa trưa, cũng đã đến lúc nghỉ ngơi.
Trên đường, từng tốp năm tốp ba từ các tòa nhà nối đuôi nhau ra ngoài ăn trưa, cũng thấy lác đác vài cặp tình nhân nắm tay nhau.
Tầm mắt Ôn Tịch Viễn dừng trên tay bọn họ, sau đó quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp: “Ngày hôm nay chúng ta cứ như thế này à?”
Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh: “Vậy, hay là hôm nay chúng ta nghỉ làm một ngày nhé?”
Nói xong lại có chút buồn rầu: “Chỉ là người bên đoàn làm phim đang chờ em, xin nghỉ nhiều sợ là làm chậm tiến độ của mọi người.
”
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn cô một cái, sau đó lấy điện thoại, gọi một cuộc điện thoại cho Lưu Vĩnh.
“Ông nói với mọi người một tiếng, hôm nay cho đoàn làm phim nghỉ.
”
Đầu dây bên kia sửng sốt: “Hả? Sao lại nghỉ?”
Ôn Tịch Viễn: “Thời tiết rất lạnh.
”
Lưu Vĩnh: “….
”
Ôn Tịch Viễn: “Ông cứ thông báo xuống dưới là được rồi.
”
Nói xong thì cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lâm Sơ Diệp đang nhìn chằm chằm anh: “Được rồi, giờ em không cần phải lo lắng nữa.
Nửa ngày nghỉ này coi như là phát kẹo cưới đi.
”
Lâm Sơ Diệp: “….
”
“Vậy… Chút nữa chúng ta sẽ làm gì?” Cô hỏi, đối với chuyện kết hôn này cô không có kinh nghiệm gì cả, cũng không có chút ý tưởng nào.
Ôn Tịch Viễn cũng bị câu hỏi này làm khó, kết hôn trong tưởng tượng của anh chỉ đơn giản là đi tới cục dân chính lĩnh chứng mà thôi.
“Ăn cơm, xem phim, sau đó,” Ôn Tịch Viễn nhíu mày, sau đó nhìn về phía cô: “Sau đó đem đồ của em dọn qua nhà của anh?”
Lâm Sơ Diệp nhất thời không phản ứng kịp: “Hả?”
“Chúng ta kết hôn rồi, bà Ôn.
” Ôn Tịch Viễn cố tình nhấn mạnh hai chữ “bà Ôn”: “Anh nhớ trước kia anh đã từng nói, sau khi kết hôn anh sẽ không đồng ý chia phòng ngủ.
”
Lâm Sơ Diệp nhớ rõ, lúc cô đề cập tới vấn đề kết hôn lúc còn ở căn gác nhỏ kia, lúc đó anh đã nói ra hai điều kiện, thứ nhất là không được chia phòng ngủ sau khi kết hôn, thứ hai là không được bỏ đi mà bỏ lại con.
Nhưng lúc đó cô muốn dẫn anh về căn phòng mà cô đã thuê, mỗi ngày cùng nhau chạy bộ, cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ, cùng nhau ngồi xem phim trong phòng khách.
Căn phòng kia cô đã ở nhiều năm, trong đó chứa đựng tất cả trí tưởng tượng của cô về gia đình của hai người.
“Có thể dọn trước một ít không?” Lâm Sơ Diệp hỏi: “Em còn hơi lưu luyến căn phòng kia.
”
Nói xong lại có chút ngượng ngùng: “Thật ra lúc đầu em muốn đưa anh về sống ở đó.
Em rất thích không khí ở tiểu khu đó, lúc trước em còn tưởng tượng ra cảnh hai người chúng ta sống trong căn phòng đó nữa.
”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn cô: “Được.
”
“Hay là, tối nay chúng ta qua chỗ em ăn mừng?” Ôn Tịch Viễn bổ sung.
Lâm Sơ Diệp nhìn anh, trong mắt lập tức hiện lên sự vui mừng.
“Thật sao?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Ừm.
”
“Vậy….
” Lâm Sơ Diệp vui vẻ nhìn anh: “Chút nữa xem phim xong em sẽ dẫn anh đi dạo xung quanh, nhân tiện dẫn anh đến trường của em xem một chút, sau đó chúng ta lại đi mua đồ ăn về nhà tự nấu?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.
”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy anh có muốn mời người nhà và bạn bè đến không?”
Ôn Tịch Viễn: “Sau này còn có cơ hội, hôm nay thì không cần.
”
Sau đó lại hỏi cô: “Em thì sao? Muốn mời người nào không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Hôm nay không muốn.
”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được, hôm nay chúng ta không mời ai, chỉ có hai người chúng ta.
”
Lâm Sơ Diệp cũng cười: “Được.
”
Ôn Tịch Viễn quay đầu xe, đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.
“Em muốn ăn gì trước không?” Ôn Tịch Viễn hỏi cô.
Lâm Sơ Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, cô nhớ ra đây là một khu phố ăn vặt, có khá nhiều món ngon nổi tiếng.
“Ăn đồ ăn nhanh nhé?” Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn anh: “Khỏi phải ngồi chờ lâu trong nhà hàng.
”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.
”
Sau khi xuống xe, Ôn Tịch Viễn rất tự nhiên nắm tay cô.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Ôn Tịch Viễn nắm tay cô.
Nhưng khi bàn tay ấm áp to lớn của anh nắm lấy, nhịp tim của Lâm Sơ Diệp vẫn đập lệch vài nhịp, giống như đêm đó khi ở căn gác nhỏ, trong hẻm nhỏ, đêm dài lạnh lẽo, anh một tay nghe điện thoại, tay còn lại rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Lâm Sơ Diệp không rút tay lại, chỉ yên lặng để anh tùy ý nắm.
Từ thang máy của bãi đỗ xe đi ra, tầng một chính là phố ăn vặt.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, có không ít người tới chỗ này.
Lâm Sơ Diệp không có gánh nặng thần tượng gì, cũng không có fan nên không sợ bị người khác chụp được.
Cô bình thường không thích đi dạo phố cho lắm với lại cũng rất ít khi đi, càng đừng nói là đi cùng người khác phái.
Tính đi tính lại, đây có lẽ là buổi hẹn hò thật sự đầu tiên của cô và Ôn Tịch Viễn.
Bởi vậy cho nên đối với Lâm Sơ Diệp mà nói, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến tâm trạng của cô cũng thoải mái phấn chấn hẳn lên.
“Anh muốn ăn gì?” Nhìn những bảng hiệu rực rỡ đầy sắc màu, Lâm Sơ Diệp quay đầu nhìn Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn: “Anh không kén ăn, em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
”
Lâm Sơ Diệp liếc nhìn gian hàng đậu phụ thối đang bốc khói nghi ngút, quay đầu nhìn anh: “Vậy ăn chút đậu phụ thối nhé?”
Ôn Tịch Viễn gật đầu: “Được.
”
Lâm Sơ Diệp đi lên, gọi một phần đậu phụ thối.
Đậu phụ thối nóng hổi vừa mới ra lò, Lâm Sơ Diệp dùng xiên chọc một miếng, xoay người lại đút cho Ôn Tịch Viễn: “Anh muốn thử một chút không?”
Ôn Tịch Viễn hơi cúi đầu cắn miếng đậu phụ thối, không có một chút cảm giác không được tự nhiên khi ăn đồ ăn vặt nơi công cộng một chút nào.
Lâm Sơ Diệp cũng không, chỉ mong chờ nhìn anh: “Thế nào?”
“Cũng không tệ lắm.
” Ôn Tịch Viễn nói, thuận tay cầm một cái xiên khác, sau đó xiên một miếng khác đút cho cô: “Em cũng thử xem.
”
Lâm Sơ Diệp cắn một miếng, vị cay lập tức lan tỏa trong miệng, mắt cô lập tức trở nên kinh ngạc.
“Thật sự là không tồi.
”
Ôn Tịch Viễn rất ít khi nhìn thấy được bộ dạng này của cô gái nhỏ, vì cô luôn tỏ ra thờ ơ kể cả với thứ mình thích hay không thích, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, cho nên tâm trạng của cô cũng rất ít khi bị lây nhiễm từ những thứ xung quanh.
“Thế em có muốn mua thêm một phần nữa không?” Anh hỏi.
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng xua tay: “Một phần là đủ rồi, ăn cái này xong em còn muốn ăn thử món khác nữa.
”
Ôn Tịch Viễn cười: “Được.
”
Bình thường Lâm Sơ Diệp cũng không thèm ăn cho lắm, nhưng hôm nay không biết có phải là do có Ôn Tịch Viễn ở bên cạnh hay không, hay là do mới kết hôn, cho nên tâm trạng rất tốt, ăn cũng ngon hơn gấp trăm lần.
Tâm trạng tuyệt vời của buổi hẹn hò đầu tiên kéo dài đến lúc hai người đi xem phim.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên hai người cùng nhau xem phim.
Lần trước cô cùng đối tượng hẹn hò đi xem, Ôn Tịch Viễn ngồi ngay hàng ghế sau, nhưng lúc đó cô không biết Ôn Tịch Viễn cũng có ở đó, cho nên ý nghĩa cũng không giống nhau.
Hai người chọn một bộ phim mới được ra rạp dạo gần đây, ngày thường trong rạp không có quá nhiều người, cả phòng cũng chỉ có mỗi hai người là Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn, nhưng cả hai người đều ngồi nghiêm túc xem phim.
Cả hai đều không thuộc dạng quá dính người, cũng không quen thân mật quá ở những nơi công cộng như rạp chiếu phim, hơn nữa phía sau phòng chiếu còn có nhân viên công tác, lúc hai người vừa tiến vào rạp chiếu thì giống như mắc bệnh nghề nghiệp, thỉnh thoảng lại cúi đầu thảo luận cốt truyện của bộ phim, nhưng chỉ như thế thôi cũng đã khiến Lâm Sơ Diệp cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Yêu đương cũng được, kết hôn cũng được, cô và Ôn Tịch Viễn đều là người mới, hơn nữa kết hôn cũng là tự mình quyết định, không có cái gọi là khuôn mẫu để tham khảo, chỉ có thể làm theo cảm xúc để tâm trạng thoải mái nhất có thể.
Xem đến hết phim, Ôn Tịch Viễn mới nắm tay Lâm Sơ Diệp đi ra ngoài.
Hai người cũng chưa nói gì, nhưng rất ăn ý mà đi tới siêu thị, mua nguyên liệu về nấu ăn, sau đó mới trở về nhà.
Hai người cùng quay về căn phòng mà Lâm Sơ Diệp thuê trọ.
Lúc trở lại tiểu khu đã là sáu giờ tối, là lúc tiểu khu náo nhiệt nhất, những đứa trẻ vui đùa ầm ĩ cùng với những ông lão bà lão đi mua đồ ăn trở về, hoặc là thành phần tri thức vừa mới tan tầm về nhà, người thì vội vã đi một mình, người thì có đôi có cặp, lác đác còn nghe thấy tiếng chuông xe đạp kêu, hoặc là những ông bà lão bán rau ngoài cổng tiểu khu, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuộc sống, hoàn toàn khác với giao thông ở tiểu khu sang trọng của Ôn Tịch Viễn.
Lâm Sơ Diệp sống ở khu này đã lâu, rất nhiều người biết cô, thấy cô đi vào, ai nấy cũng đều “Sơ Diệp về rồi đấy à?”, “Sơ Diệp, lâu rồi không gặp cháu”, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, chào hỏi xong lại tò mò nhìn Ôn Tịch Viễn đứng bên cạnh Lâm Sơ Diệp.
“Vị này là?” Trong lúc những người khác còn đang tò mò thì có một bác gái đã nhanh nhảu hỏi trước.
Lâm Sơ Diệp bị hỏi có hơi khó xử, hai chữ “ông xã” này cô có chút ngại ngùng, nhưng nếu nói là “bạn trai” thì lại không đúng lắm.
Trong lúc cô đang xấu hổ vì không biết phải giới thiệu Ôn Tịch Viễn như nào thì đã có một bác gái khác giải vây giúp cô: “Chắc là bạn trai của cháu nhỉ? Tiểu tử này thật ưa nhìn, khí chất cũng tốt, Sơ Diệp thật là có mắt nhìn.
”
Lâm Sơ Diệp cũng thuận thế mỉm cười cảm ơn: “Cháu cảm ơn ạ.
”
Ôn Tịch Viễn cũng khách khí: “Cảm ơn ạ.
”
Cũng không lên tiếng giải thích rõ ràng.
Hai người đi lên lầu trong tiếng chúc mừng và khen ngợi của mọi người.
Căn phòng vẫn giống như hôm hai người rời đi, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi nào, cửa sổ vẫn được đóng chặt.
Lâm Sơ Diệp chưa quen với việc mình đã kết hôn, theo thói quen quay đầu lại nói với Ôn Tịch Viễn: “Anh ngồi xuống trước đi, để em mở cửa sổ ra.
”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô cười một cái, cũng không sửa lại lời nói của cô, chỉ nhẹ đáp “Được” một tiếng, sau đó mang đồ ăn vào trong bếp.
Lâm Sơ Diệp mở cửa sổ phòng khách, sau đó đi đến phòng bếp.
Cách bài trí phòng bếp của cô cũng giống như ở căn gác nhỏ, diện tích cũng tương đương nhau, lúc hai người cùng vào phòng bếp thì không gian có vẻ hơi chật chội.
Loại cảm giác chật chội này khiến Lâm Sơ Diệp nghĩ đến cuộc sống lúc ở căn gác nhỏ, tâm trạng cũng bớt câu nệ vài phần.
Ngược lại, Ôn Tịch Viễn vừa bước vào phòng đã đeo tạp dề lên, sau đó xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách thuần thục.
Lâm Sơ Diệp đứng một bên nhìn anh: “Có cần em phụ gì không?”
“Vậy em nhặt rau cần trước đi.
” Ôn Tịch Viễn nói xong, đang định đưa rau cần cho cô thì điện thoại reo, là một cuộc gọi video qua WeChat.
Hai tay Ôn Tịch Viễn đều đang bận, nên liền hất cằm về phía túi áo: “Em nghe điện thoại giúp anh.
”
“Được.
” Lâm Sơ Diệp lấy điện thoại của anh ra, nhìn thấy ba chữ “Hà Minh U” hiển thị trên màn hình, quay điện thoại về phía anh: “Hà Minh U gọi.
”
Ôn Tịch Viễn: “Em nhận đi.
”
Lâm Sơ Diệp chần chờ nhấn nút nghe, chuyển hẳn màn hình điện thoại về phía Ôn Tịch Viễn.
Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng Ôn tổng và Sơ Diệp, tân hôn ngày đầu tiên~