Bạn đang đọc Cả Thế Giới Không Ai Biết Anh Thích Em FULL – Chương 25
Lâm Sơ Diệp thấy động tác của anh hơi dừng lại, sau đó lại rơi vào trầm ngâm.
“Gặp mặt thì đương nhiên phải gặp rồi, nhưng bây giờ họ không ở thành phố Ninh.
Hơn nữa lại sắp đến Tết âm lịch, sợ là khó mua vé.” Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, “Nếu không chúng ta qua nhà chị ruột của anh ăn một bữa cơm, coi như là gặp mặt trưởng bối, đợi năm sau quay trở lại Bắc thị anh sẽ đưa em đi gặp họ?”
Lâm Sơ Diệp cảm thấy như vậy cũng ổn cô cũng không phải nhất quyết muốn gặp mặt người nhà Ôn Tịch Viễn, chỉ là sợ trong lòng Ôn Tịch Viễn không thoải mái.
Bởi vì dù sao anh cũng đã tới gặp người nhà của cô mà cô lại không đi gặp người nhà của anh, sợ anh sẽ suy nghĩ nhiều.
Cô gật đầu: “Được, vậy khi nào anh cảm thấy phù hợp thì sắp xếp, đến lúc đó em sẽ phối hợp cùng với anh.”
Ôn Tịch Viễn hơi gật đầu: “Được.”
Nhưng muốn sắp xếp để Lâm Sơ Diệp và Ôn Thư Ninh gặp mặt cũng không phải chuyện gì dễ dàng.
Không phải là bận bịu công việc hay gì đó, mà là….
biệt thự của Ôn Thư Ninh rất lớn.
Diện tích biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông, trước sân còn có bể bơi, phía sau là sân viện rộng rãi, cho dù Ôn Thư Ninh có đối đãi tốt đi chăng nữa vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy bị chênh lệch.
Qua mấy ngày tiếp xúc với Lâm Sơ Diệp, Ôn Tịch Viễn có thể nhìn ra thoạt nhìn cô có vẻ mảnh mai yếu đuối, dịu dàng điềm tĩnh, nhưng sâu bên trong lại có tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa, là một nữ anh hùng.
Người khác luôn tỏ ra mình là kẻ mạnh, còn cô lại tỏ ra khá nhu nhược yếu đuối.
Điều này khiến Ôn Tịch Viễn cảm thấy hơi đau đầu.
——–
Trong lúc Ôn Tịch Viễn đang vắt óc suy nghĩ, thì bên kia Ôn Thư Ninh lại đang nghĩ cách làm sao để tác hợp cho Lâm Sơ Diệp và Ôn Tịch Viễn.
Buổi tối hôm đó ở nhà Ôn Tịch Viễn gặp được Lâm Sơ Diệp, Ôn Thư Ninh đã có ấn tượng tốt với cô.
Cô thích cô gái có bộ dạng dịu dàng, có tri thức như thế.
Nhà cô xem như là dòng dõi thư hương, tuy rằng sau này theo con đường kinh doanh, sản nghiệp của gia đình cũng rất lớn, nhưng ít nhiều vẫn có sản nghiệp liên quan tới văn hóa.
Toàn bộ người trong nhà khi dựng vợ gả chồng đều có thiên hướng sẽ tìm những người có nét đẹp tâm hồn, biết tiết chế.
Họ chú ý nhiều hơn đến nội hàm và cách đối nhân xử thế với người khác hơn.
Có tiền hay không không quan trọng, dù sao nhà họ cũng không thiếu tiền.
Bởi vậy lúc gặp Lâm Sơ Diệp, cô có chút kinh ngạc.
Thật ra không phải là vì nhan sắc của Lâm Sơ Diệp quốc sắc thiên hương, cô quả thật rất đẹp, nhưng đối với người gặp qua đủ mọi loại người trong giới giải trí như Ôn Thư Ninh mà nói, điều khiến cô kinh ngạc ở Lâm Sơ Diệp không phải bởi vì nhan sắc, mà là khí chất.
Một loại khí chất giàu tri thức, hiểu biết rộng, không tranh không đoạt, ôn hòa điềm đạm.
Một tính cách trầm lặng, thanh bạch tự do, không phô trương.
Không hiểu sao, Ôn Thư Ninh cảm thấy Lâm Sơ Diệp rất phù hợp với Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn không phải kiểu người kiêu ngạo, mà ngược lại anh mang trong mình sự bình tĩnh và bao dung hơn so với những người bạn đồng trang lứa khác.
Nhưng kể từ khi anh 18 tuổi, sau cuộc tranh chấp cổ phần với công ty kia và lội ngược dòng chuyển bại thành thắng, giành được quyền nắm giữ cổ phần của Hoa Ngôn trong tay thì trọng trách của anh rất lớn.
Trách nhiệm mà anh phải gánh vác từ thời niên thiếu đã mài giũa anh phải trở nên dứt khoát và lạnh lùng tàn nhẫn hơn bao giờ hết.
Mặt khác do dòng dõi thư hương của gia tộc buộc anh phải quen với việc đọc sách và cũng nhờ thói quen đọc sách đó mà hình thành nên tính cách con người của Ôn Tịch Viễn, bình tĩnh cùng với nội tâm vững vàng, lại thêm vài phần thờ ơ, thấu hiểu sự đời.
Ôn Thư Ninh không biết tại sao lại cảm thấy hai người họ rất hợp, rõ ràng đều thuộc loại khí chất trầm lặng, nhưng tùy tiện chọn một người đặt ở cùng chỗ với hai người bọn họ sẽ có cảm giác nghẹn thở,ngược lại khi đặt hai người ở chung với nhau thì lại cực kỳ thích hợp.
Điều quan trọng nhất là Lâm Sơ Diệp chính là người phụ nữ đầu tiên mà Ôn Tịch Viễn đưa về nhà.
Tuy rằng là ở hai phòng khác nhau, ở giữa còn có một Hà Minh U cản đường, nhưng Ôn Thư Ninh vẫn cảm thấy Ôn Tịch Viễn đối xử với Lâm Sơ Diệp rất chu đáo, bằng không cũng sẽ không đưa người ta về nhà.
Nhưng giới hạn của hai người chỉ dừng lại ở đó, buổi tối ngày hôm đó Ôn Thư Ninh thấy hai người cũng không thân thiết mấy.
Tóm lại là vẫn cần một thời gian thích hợp để hành động.
Cũng vì thế nên sau khi về đến nhà, cô không nhịn được mà suy nghĩ tác hợp cho hai người.
Nhưng Ôn Thư Ninh không quen biết Lâm Sơ Diệp, không tiện để tạo cơ hội cho hai người.
Còn Ôn Tịch Viễn giao tiếp không tốt lắm, nói vài ba câu không chừng lại làm cho người ta nghẹn đến không nói được câu nào.
Người duy nhất cô có thể nhờ cậy chính là Hà Minh U, dù sao Lâm Sơ Diệp cũng là giáo viên của nó.
Vì vậy sau khi cân nhắc một hồi, quyết định lấy cớ cảm ơn để Hà Minh U mời Lâm Sơ Diệp tới nhà làm khách, cũng nhân ngày đầu năm mới gọi Ôn Tịch Viễn về nhà ăn bữa cơm.
Hà Minh U đối với chuyện tác hợp cho Ôn Tịch Viễn và Lâm Sơ Diệp có chút bóng ma tâm lý.
Lần trước sau khi nói muốn tác hợp cho cậu và cô giáo thì bị cậu trực tiếp đưa tới lớp, ngồi trong lớp giám sát cả buổi, khiến cậu suốt buổi học đó không dám nhúc nhích một chút nào sau khi tan học hại cậu đau lưng muốn chết mà sau buổi học ở trung tâm còn phải học thêm “các số chia hết cho 2” trong vòng ba tiếng đồng hồ.
Cậu sợ nếu như lại tiếp tục công việc tác hợp này lần nữa, thì thứ tra tấn cậu không chỉ có ba tiếng học toán mất.
Bởi vậy sau khi nghe xong lời đề nghị của mẹ, cậu dứt khoát từ chối: “Con không làm.”
Ôn Thư Ninh: “Con không muốn có mợ sao?”
Hà Minh U: “Muốn cũng vô dụng thôi.
Cậu cũng sẽ chỉ tới nhìn chằm chằm con.”
Ôn Thư Ninh: “Đó là bởi vì cô giáo chưa thành mợ của con thôi.
Sau khi thành mợ rồi, đâu ai rảnh rỗi mà đi quản con nữa chứ.”
Hà Minh U hơi do dự: “Vậy nếu cô giáo không trở thành mợ của con thì sao?”
Ôn Thư Ninh: “Bậy bậy, không được nói xui.
Con phải nghĩ theo chiều hướng tốt,nếu cô giáo trở thành mợ của con thì về sau cậu mà còn dạy dỗ con kiểu đó thì mợ con sẽ dạy dỗ lại cậu.”
Hà Minh U vẫn rối rắm: “Vậy nếu cậu lại muốn dạy con học toán thì thế nào?”
Ôn Thư Ninh không chút do dự: “Cậu không đánh con là may lắm rồi, còn muốn cậu tiếp tục dạy toán cho con sao?”
“Vậy….” Hà Minh U vẫn cực kỳ rối rắm: “Thôi được ạ.”
Lại lo lắng dặn dò Ôn Thư Ninh: “Nếu cậu còn muốn dạy con học toán nữa, mẹ phải cản cậu ấy lại đó.”
Ôn Thư Ninh gật đầu cho có lệ: “Được rồi, con yên tâm đi.”
Bây giờ cô phải đi giảng bài cho thằng nhóc này.
Dù gì Ôn Thư Ninh và ba của Hà Minh U hồi còn đi học cũng là học bá, nhất là môn toán, hai người đều là cán bộ môn toán trong lớp, không biết thế nào lại sinh ra một Hà Minh U không biết một chút gì về toán thế này.
Cô bắt đầu dạy phụ đạo cho thằng nhóc này từ năm lớp 1, thiếu chút nữa bị thằng nhóc làm tức chết, từ đó trở đi phải bỏ tiền mời người về dạy.
Cô cũng không hiểu tại sao em trai của mình lại cứ nhất quyết phải dạy toán cho thằng nhóc này, tùy tiện chọn một môn khác như ngữ văn hay tiếng Anh không được sao, như thế cũng sẽ không bị thằng nhóc này làm cho tức chết.
Nhưng mà từ nhỏ, Ôn Tịch Viễn đã là người có tính kiên nhẫn nhất trong số những người Ôn Thư Ninh từng biết, anh không dễ dàng nổi nóng cũng không cần nổi nóng, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái đã không có ai dám lên tiếng.
Ôn Thư Ninh không thể nào mường tượng ra được một ngày Ôn Tịch Viễn ở chung với phụ nữ sẽ có bộ dạng như thế nào, lại lo lắng dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng sẽ dọa người ta chạy mất.
Ôn Thư Ninh quyết định sau khi hẹn được Lâm Sơ Diệp phải nhắc nhở Ôn Tịch Viễn một chút mới được.
——-
Hà Minh U phân vân giữa “Cậu sẽ tiếp tục dạy con học toán” và “Có mợ ở đó cậu sẽ không dám dạy dỗ con”, cuối cùng cậu quyết định chọn tin tưởng mẹ.
Vì vậy lúc trước khi hết giờ học, Hà Minh U rất tích cực giơ tay hỏi Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi, bài này em không biết làm ạ.”
Lâm Sơ Diệp đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, hiếm lắm mới có một bữa cậu nhóc này học hành chăm chỉ như thế nên lập tức đi tới chỗ cậu.
“Em không biết làm bài nào?”
Hà Minh U chỉ đại một bài: “Bài này ạ.”
Lâm Sơ Diệp nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa là ngất tại chỗ.
Lại là những số chia hết cho 2.
Cô kiên nhẫn giảng lại cho cậu nhóc một lần nữa: “Nếu hàng đơn vị là các số 0 2 4 6 8….”
Hà Minh U không nhớ những thứ này, nhưng lại nhớ bóng ma lần trước mà cậu của mình để lại, lập tức cắt ngang: “Cô ơi, hay là đổi cái khác đi ạ.”
Tay nhanh chóng đóng quyển vở lại, sau đó nói với Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi, mẹ em nói cô đã vất vả dạy dỗ em nên muốn mời cô tới nhà ăn bữa cơm ạ.”
Lâm Sơ Diệp còn tưởng cậu nhóc nói giỡn, cười nói cảm ơn: “Cô cảm ơn, nhưng mà không cần đâu, cô không vất vả gì cả.”
Vừa từ chối xong thì có điện thoại của Ôn Thư Ninh gọi tới.
“Chào cô giáo Lâm, tôi là mẹ của Hà Minh U.
Khoảng thời gian này cô đã vất vả giúp đỡ Hà Minh U, nghĩ thì tôi cũng chưa có cơ hội cảm ơn cô cả, vừa hay ba của Hà Minh U đi công tác có mang chút hải sản về, rất tươi.
Tôi muốn mời cô đến nhà dùng bữa cơm với gia đình tôi, cũng nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình của Hà Minh U ở lớp, cô thấy có được không?”
Lâm Sơ Diệp không có gì là không được cả, nhưng mà chủ yếu là thân phận của cô hơi xấu hổ.
Cô đoán chắc Ôn Tịch Viễn vẫn chưa nói chuyện bọn họ muốn kết hôn cho Ôn Thư Ninh, bây giờ cô qua đó không biết nên lấy thân phận như thế nào cho thích hợp.
Nếu lấy thân phận là đối tượng kết hôn của Ôn Tịch Viễn qua đó, không thể không chuẩn bị quà gặp mặt, nhưng nếu chuẩn bị quà gặp mặt rồi mà đối phương không biết thân phận của cô, lại sợcó vẻ quá long trọng.
Cô cảm thấy chuyện của cô và Ôn Tịch Viễn vẫn là anh tự nói với người nhà mình thì tốt hơn.
Ôn Thư Ninh không thấy Lâm Sơ Diệp ở đầu bên kia đáp lại, lo lắng hỏi cô: “Không được sao?”
“Không phải không phải.” Lâm Sơ Diệp xấu hổ: “Tôi chỉ cảm thấy chị quá khách khí rồi, đây vốn dĩ là công việc của tôi.”
Ôn Thư Ninh: “Khách khí gì chứ, Hà Minh U khó dạy như thế nào cô cũng biết rồi đó, đây là lẽ đương nhiên.”
Nói xong lại sợ Lâm Sơ Diệp từ chối, Ôn Thư Ninh trực tiếp quyết định giúp cô: “Nếu không như thế này nhé, tôi đã cho người tới đón Hà Minh U rồi, lát nữa tan học cô cùng Hà Minh U trở về, có được không?”
Lâm Sơ Diệp: “Không cần đâu, lần sau…..”
Ôn Thư Ninh không cho cô cơ hội từ chối: “Cứ quyết định như thế nhé, buổi tối gặp lại, cô giáo Lâm.”
Sau đó trực tiếp cúp máy.
Hà Minh U đã cất xong sách vở vào cặp, cực kỳ vui vẻ gọi Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi, đi thôi ạ.”
Lâm Sơ Diệp miễn cưỡng cười một cái với cậu nhóc: “Được.”
Cô cùng Hà Minh U đi ra sảnh lớn của cơ sở dạy thêm.
Tài xế của Hà Minh U đã chờ sẵn ở đó.
Hà Minh U rất tự nhiên mở cửa xe, quay đầu lại nhìn Lâm Sơ Diệp: “Cô ơi, đi thôi.”
Lâm Sơ Diệp đành phải, trong lòng đang cực kỳ sốt ruột, muốn gửi tin nhắn Wechat cho Ôn Tịch Viễn để anh biết chuyện này, lúc lấy điện thoại ra mới nhớ hai người còn chưa add Wechat của nhau.
Cô trực tiếp gửi tin nhắn cho anh: “Chị của anh tối nay mời em tới nhà chị ấy ăn cơm, làm sao bây giờ ạ? Em có nên trực tiếp nói với họ chuyện chúng ta sắp kết hôn không? Hay là anh nói?”
Ôn Tịch Viễn vừa mới thay quần áo, đang nghĩ tới đón Lâm Sơ Diệp tan làm, cùng nhau đi mua đồ ăn về nấu cơm, coi như trải nghiệm sống chung trước xem thể nào.
Vừa ra cửa liền thấy tin nhắn Lâm Sơ Diệp gửi tới, cước bộ lập tức dừng lại.
Lúc này Ôn Thư Ninh lại gọi điện thoại tới: “Ôn Tịch Viễn, hai ngày trước anh rể em đi công tác có mang ít hải sản về, đều còn rất tươi, em về nhà ăn bữa cơm, coi như là tụ họp đi.”
Ôn Tịch Viễn: “Không phải chị cũng mời Lâm Sơ Diệp tới đấy chứ?”
Ôn Thư Ninh kinh ngạc: “Sao em biết?”
Ôn Tịch Viễn: “Bọn họ tới đâu rồi?”
Ôn Thư Ninh: “Chị bảo tài xế đi đón họ rồi, chắc là đang ở trên đường, chắc là sắp tới rồi.”
Ôn Tịch Viễn: “………..”