Đọc truyện Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê FULL – Chương 14
53.
Lần đầu tiên gặp người của Liên Hoa Ổ, nói không căng thẳng thì chắc chắn là không đúng rồi.
Lòng bàn tay Lam Vong Cơ chảy đầy mồ hôi, có chút ẩm ướt.
Biểu cảm trên khuôn mặt lãnh đạm như cũ, nếu người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thấy chút biến hóa nào, nhưng đương nhiên là Lam Hi Thần có thể nhìn ra đệ đệ mình lúc này còn nghiêm túc hơn ngày thường nhiều lắm.
Lam Hi Thần hỏi:
“Vong Cơ, sao đệ lại căng thẳng như vậy?”
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ mím môi nói:
“Đệ đâu có.”
Lam Hi Thần mỉm cười, nhẹ giọng trấn an:
“Vân Mộng Giang tông chủ là người can đảm hiệp nghĩa, ân cần nhã nhặn.
Còn Kim tông chủ tuy rằng…!khụ, cũng là một người dễ ở chung, đệ không cần lo lắng như vậy.”
Lam Vong Cơ nói:
“Vâng, huynh trưởng…”
Lam Hi Thần nói:
“Nói đến mới nhớ, cũng không biết lần này Ngụy công tử lại phạm lỗi gì? Sao lại có cả Lan Lăng Kim thiếu tông chủ tham gia cùng, khiến thúc phụ phải mời cả hai vị tông chủ đến.”
Lam Hi Thần có việc phải ra ngoài, hôm nay mới trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Chân còn chưa kịp chạm đất đã bị gọi đi nghênh đón hai vị tông chủ, còn Lam Khải Nhân thì đích thân đi mời Thanh Hành Quân.
Chỉ nghe nói lại Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện và Lan Lăng Kim thị Kim Tử Hiên đánh nhau trên lớp.
Lam Vong Cơ đáp:
“Việc này lỗi không phải do Ngụy Anh.”
Lam Hi Thần nhìn đệ đệ nhà mình, có chút nghi ngờ, dạo gần đây có những lúc y cũng cảm thấy mình không thể đọc hiểu nó nữa.
54.
Dạo gần đây, mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều ở cạnh Lam Vong Cơ, cho thỏ con ăn, ngồi trong Tàng Thư Các chép sách.
Ngoại trừ việc sáng nào cũng phải lên lớp nghe giảng ra thì tháng ngày trôi qua vô cùng dễ chịu.
Nếu không phải hôm nay đánh nhau một trận với con Kim khổng tước kia, Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng những ngày an nhàn này sẽ cứ thế bình lặng trôi qua.
Sáng nay lúc giảng bài, Lam lão tiên sinh đặc biệt dẫn bọn họ đến trước bức tường kéo dài có những khung cửa sổ bên trên.
Cứ cách mỗi bảy bước, trên bức tường kia sẽ có một ô cửa điêu khắc hoa văn.
Mỗi mặt lại khắc một hoa văn khác nhau, có đánh đàn trên đỉnh núi, có ngự kiếm lăng không, có chém giết yêu thú.
Mặt còn lại của ô cửa lại để trống, bên trên có ghi lại sự tích cuộc đời mỗi vị tổ tiên của Cô Tô Lam thị.
Hôm nay bài Lam Khải Nhân giảng chính là về cuộc đời của tổ tiên Lam thị, Lam An.
Ngụy Vô Tiện vừa nghe vừa thầm tặc lưỡi, ngón út ngoắc ngoắc góc áo trắng bên cạnh, tranh thủ nói:
“Hóa ra tổ tiên nhà ngươi vốn là hòa thượng, thảo nào.
Vì một người mà nhập hồng trần, người mất rồi ta cũng đi, thân này chẳng vướng bận trần thế.”
Lam Vong Cơ mắt nhìn xa xăm, cũng không để ý đến hắn.
Ngụy Vô Tiện ghé sát vào vành tai đã đỏ ửng của y, nói thầm:
“Lam nhị công tử, đừng buồn tẻ như vậy mà, mau tiếp chuyện ta đi.”
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu.
Ngụy Vô Tiện vẫn không buông tha:
“Gật đầu cái gì mà gật đầu? Mau đáp lại câu nói của ta đi Lam Trạm!”
“Ngụy Anh!” Lam Khải Nhân giận dữ quát.
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn.
Lam Khải Nhân hài lòng.
Nhưng ông không ngờ đến bài giảng hôm nay lại khơi mào xuân tâm của đám thiếu niên, giống như gảy lên sợi dây đàn kéo căng trong lòng chúng, khiến cả đám rục rịch, không được bao lâu xung quanh đã vang lên tiếng xì xào bàn tán.
Đám thiếu niên hỏi bằng hữu đứng cạnh hình mẫu lý tưởng trong lòng, lại tự mình âm thầm vẽ ra mẫu người lý tưởng, án chừng xem tiên tử nhà nào thích hợp.
Cả đám phấn khích giống như sắp lập gia đình đến nơi.
Lam Khải Nhân quát vài tiếng nhưng không quản được, nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, lại thấy Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật mà đứng cạnh ái đồ hiền chất, đệ tử giỏi nhất, cải trắng chất lượng nhất nhà mình, không nói một câu.
Chẳng qua là ý cười xấu xa trên khuôn mặt rạng rỡ kia cực kỳ ngứa đòn.
Ông vuốt râu, thầm nghĩ, mặc kệ thế nào, tốt xấu gì cũng chịu vào nề nếp rồi.
Không có Ngụy Anh cầm đầu, đám đệ tử kia cũng không có nhiều trò quấy rối.
Xem ra giao Ngụy Anh cho Vong Cơ quản giáo là đối sách tốt.
Ông hài lòng quay đi trừng mắt nhìn những đệ tử khác, hài lòng thấy chúng nó dần dần ngậm miệng lại, lại hài lòng quay đầu, hài lòng nhìn Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn tung một đấm vào mặt tiểu công tử của Kim gia.
Lam Khải Nhân: “…”
Trong chớp mắt, trái tim của ông đúng là muốn ngừng đập một lần.
55.
Ngụy Vô Tiện đã sớm tìm được người bầu bạn cùng mình trong tương lai, vốn đang an phận mà đứng bên cạnh Lam Vong Cơ, đắc ý nghe đám hồ bằng cẩu hữu chí chóe.
Bỗng nhiên hắn thấy có một người hỏi:
“Tử Hiên huynh, theo huynh vị tiên tử nào là tốt nhất?”
Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều nhìn về hướng đó.
Lam Vong Cơ nghe thấy tên Kim Tử Hiên, nghĩ ngay đến Ngụy Vô Tiện, cũng nhìn về phía Kim Tử Hiên.
Có hai người đang bàn luận về vị hôn thê của Kim Tử Hiên, đại tiểu thư của Giang gia, thân tỷ của Giang Trừng, sư tỷ của Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ âm thầm túm chặt lấy Ngụy Vô Tiện.
Có người hỏi đến Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên đáp:
“Không đáng nhắc đến.”
Lệ khí dày đặc bắt đầu tỏa ra quanh thân Ngụy Vô Tiện, sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên, nói:
“Không đáng nhắc đến là có ý gì?”
Xung quanh dần dần im lặng.
Kim Tử Hiên ngạo mạn nói:
“Không đáng nhắc đến, bốn chữ này khó hiểu lắm à?”
Ngụy Vô Tiện cười lạnh:
“Chữ thì không khó hiểu, chẳng qua là đến cùng thì ngươi bất mãn gì với sư tỷ của ta, đến mức không đáng nhắc đến.”
Kim Tử Hiên hỏi ngược lại:
“Thế tại sao ngươi không hỏi, đến cùng thì nàng ta có cái gì khiến ta vừa lòng?”
Giang Trừng đang muốn tiến lên đánh người lại bị Ngụy Vô Tiện túm lại, đẩy về phía Lam Vong Cơ.
Hắn nói:
“Vậy ngươi nhìn lại chính bản thân mình xem có gì đáng để người khác vừa lòng? Lấy tư cách gì mà đứng ở đây chọn ba lấy bốn!”
Máu nóng của Kim Tử Hiên cũng dâng lên, không giữ được mồm, nói:
“Nếu nàng không vừa ý, vậy ngươi khiến nàng ta tự mình giải trừ hôn ước giúp ta đi! Tóm lại ta cũng không có hứng thú với sư tỷ của ngươi.
Nếu ngươi thưởng thức nàng chi bằng tìm phụ thân nàng ta ấy, nói ngươi muốn nàng ta đi.
Không phải ông ta đối xử với ngươi còn tốt hơn thân nhi tử sao?”
Mấy câu này vừa phun ra, đến Lam Vong Cơ cũng nộ khí xung thiên, nới lỏng phòng bị.
Y chỉ vừa lơ là một chút, con nghé con Ngụy Vô Tiện lập tức xông thẳng lên, tí nữa thì đẩy ngã cả y.
Vừa nhìn lại thì đã thấy Ngụy Vô Tiện và Kim Tử Hiên lăn thành một đống trên đất, đánh nhau đến bất phân thắng bại.
Thường ngày đánh nhau chính là bản lĩnh xuất chúng của Ngụy Vô Tiện.
Về phía Kim Tử Hiên thì được phụ mẫu chiều chuộng, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay, chính Kim Tử Hiên cũng không thường xuyên ra ngoài chơi bời lêu lổng, vậy nên rất nhanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Mọi người há hốc mồm mà nhìn một lúc lâu mới nhớ đến việc phải tách hai người ra.
Trong lúc đó Giang Trừng còn tiện thể đạp Kim Tử Hiên thêm mấy đạp.
Lam Khải Nhân nói:
“Ngụy Anh! Lại là ngươi!”
Lửa giận của Ngụy Vô Tiện còn chưa hạ xuống, lý trí còn chưa trở về:
“Thả ra! Ta đánh chết ngươi cái tên Kim khổng tước thối tha không biết xấu hổ!”
“Ngụy Anh! Ngươi…” Lam Khải Nhân tức đến phát run: “Cút…!Cút! Cút ra bên ngoài quỳ xuống cho ta! Vong Cơ! Đi truyền tin cho Giang tông chủ!”
Lam Vong Cơ nói:
“Thúc phụ, chuyện này không thể chỉ bắt mình Ngụy Anh chịu trách nhiệm.
Không phải lỗi của mình Ngụy Anh.”
Kim Tử Hiên vừa mới được người ta đỡ dậy: “…”
Lam Khải Nhân nói:
“Kim Tử Hiên cũng ra ngoài quỳ luôn cho ta! Mời cả Kim tông chủ đến!”
Lam Vong Cơ đáp:
“Vâng.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Làm tốt lắm Lam Trạm! Có thể trắng trợn bao che người nhà mình, đúng là không uổng công hắn lăn giường cùng y!
56.
Giang Phong Miên và Kim Quang Thiện vừa nghe thấy tin hài tử nhà mình đánh nhau, lại còn bị Lam Khải Nhân mời đến, lòng bàn chân giống như bôi mỡ, người nhanh kẻ chậm, lại cùng nhau đến Vân Thâm Bất Tri Xứ trong một ngày.
Lúc hai người vừa đến nơi, đã thấy người đứng đầu cùng người đứng thứ hai trên bảng xếp hạng thế gia công tử đứng trước sơn môn chờ đón bọn họ.
Hai vị công tử này đúng là tuyệt sắc mà, đứa lớn thì xuân phong ôn hòa, đứa nhỏ thì lãnh nhược băng sương, tuy tướng mạo giống nhau đến tám phần vẫn có thể phân biệt được.
Hai vị tông chủ vừa đáp xuống đất đã thấy đứa lớn tiến lên chào đón Kim Quang Thiện, đứa nhỏ nghênh tiếp Giang Phong Miên.
Trong lúc nói chuyện, khóe miệng đứa nhỏ còn cong lên, chỉ trong chớp mắt thôi mà giống như băng tan tuyết chảy, mưa tạnh gió hòa, khiến cho người khác cả đời khó quên.
Giang Phong Miên không thể không âm thầm tán thưởng, nếu đứa nhỏ này trở thành con rể của Giang gia thì tốt biết bao.
Đầu tiên đoàn người đi nhìn qua Kim Tử Hiên trước.
Kim Tử Hiên đang quỳ ở đó, cúi gầm đầu xuống, không nói một lời, khuôn mặt trắng nõn bị người ta đánh sưng phù một bên, trên y phục còn có mấy dấu giày, dáng vẻ vô cùng ủy khuất.
Kim Quang Thiện an ủi vài câu rồi đoàn người lại tiếp tục đi về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện cũng đang quỳ, quay lưng về phía họ, bả vai run lên từng hồi, giống hệt như đang khóc.
Trái tim Lam Vong Cơ giống như bị ai bóp nghẹt, vội vàng đi đến xem xét.
Vừa mới vòng đến trước mặt Ngụy Vô Tiện thì thấy hắn đang cầm một cái que dài, chọc tổ kiến chơi đến vui vẻ, trên mặt không bị thương, quần áo cũng chỉnh chỉnh tề tề.
Thấy bọn họ đến, cái con khỉ nhỏ này còn vung cao tay vẫy chào, cười đến mức trên mặt nở hoa.
Lam Vong Cơ: “…”
Kim Quang Thiện: “…”
Lam Hi Thần khó khăn nói:
“Tính tình Ngụy công tử tốt thật đấy…”
Giang Phong Miên cũng khó khăn đáp lại:
“Lúc nào Anh cũng như thế.”
Ngụy Vô Tiện khó hiểu, hỏi:
“Sao lại đến đây nhìn con cả vậy? Giang thúc thúc, Kim tông chủ, hai người không đi gặp Lam lão tiên sinh sao?”
Kim tông chủ và Giang tông chủ bị người nhắc đến người mà mình sắp phải đối mặt: “…”
Đệ tử thế gia đời nào cũng vậy, giống như thế hệ này sợ Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân cũng là cơn ác mộng đối với thế hệ trước.
Cho dù bây giờ đã thành tông chủ cả rồi, nhưng nghĩ đến chuyện bị Lam Khải Nhân giáo huấn, cả hai người không hẹn mà cùng thầm sợ hãi.
Hai người đi đến nơi, đã thấy bên cạnh Lam Khải Nhân còn có thêm một người nữa, là Thanh Hành Quân đã bế quan nhiều năm nay.
May quá may quá, Thanh Hành Quân cũng ở đây, có thể thoát được một kiếp rồi.
Hai vị tông chủ yên lòng.