Ca Thay Tim Định Mệnh

Chương 9: Danh tiếng


Đọc truyện Ca Thay Tim Định Mệnh – Chương 9: Danh tiếng

Tuấn ngồi trên chiếc salon nhỏ, vừa ăn vội bát mì nóng hổi, vừa dán mắt vào bộ
phim tình cảm lãng mạn trên tivi. Anh cũng chẳng hiểu nổi mình nữa,
miệng anh nói không cần đến tình yêu, nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn
luôn khát khao được yêu thương…Mùi vị chua cay và hơi nóng bốc lên từ
bát mì bất giác làm cho anh muốn ôm 1 ai đó đến phát điên lên được…

Tiếng gõ cửa vang lên bất chợt khiến Tuấn giật bắn mình. Anh ghét nhất
mỗi khi đang cần không gian yên tĩnh, lại có kẻ đến phá đám. Tuấn đặt
mạnh bát mì xuống bàn, cọc cằn ra mở cửa. Nhưng thật bất ngờ, anh không
thể tin được người đứng trước mặt mình lúc bấy giờ là Bảo Lâm. Tại sao
cậu nhiếp ảnh gia lại đến tìm anh vào nửa đêm như thế này, trong khi 2
người chưa bao giờ nói chuyện với nhau quá 3 câu…?

– À…chào anh – Lâm lúng túng gãi đầu – trước tiên tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh vào lúc này.

– Vào vấn đề chính đi! – Tuấn nói ngay, giọng điệu khá khó chịu

Lâm bỗng dưng nghiêm mặt, như dự báo trước cho Tuấn chuyện anh sắp nói
ra là vô cùng quan trọng và đề nghị Tuấn nên nghiêm túc để nghe:

– Chuyện về Phong và anh. Anh không tin về chuyện thay tim đổi tình có phải không?

– Trông cậu cũng sáng sủa, thông minh lắm, nên đừng bảo với tôi là cậu cũng tin vài chuyện hoang đường đó đấy!

Chợt, Lâm vịn chặt vai Tuấn, đôi mắt xoáy sâu vào anh chàng ca sĩ và bắt đầu biện minh cho bạn. Lâm dám dùng tính mạng của mình ra để đảm bảo
rằng: Phong không phải là dân đồng tính. Nhưng sau ca phẫu thuật lại đem lòng yêu Tuấn, đặc biệt chỉ với mỗi 1 mình anh! Rồi Lâm bộc bạch giúp
Phong mọi nỗi đau, nỗi đắng cay, sự tủi hổ mà Phong phải chịu vì thứ
tình yêu ngang trái này, về cuộc sống hoàn hảo mà Phong từng mơ ước, về
gia đình tương lai của Phong nếu như anh không thể quên được mối tình
này…

– Tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Nhi ở Phong, và tôi đang tự hỏi…anh có giống tôi điểm này hay không…?

– Tôi… – Tuấn bắt đầu toát mồ hôi lạnh, miệng lắm bắp không nói thành
lời. Nếu đến cả Lâm còn thấy như vậy thì lẽ nào chuyện “thay tim đổi
tình” này là thật? Và lẽ nào…trong cơ thể nhỏ bé của cậu nhóc tóc vàng kia, đang tồn tại tình yêu vĩnh cửu dành cho anh? Thảo nào, mỗi lần
trông thấy Phong là anh nhớ Nhi đến phát điên lên được.!

Nhìn thái độ bối rối của Tuấn, Lâm hiểu anh chàng này cũng từng trông
thấy điều gì đó đặc biệt ở Phong, chỉ là anh ta đang cố chạy trốn khỏi
sự thật mà thôi. Lâm khẽ thả lỏng tay mình, vỗ vai Tuấn rồi an ủi nói:

– Tôi biết anh đã chịu 1 nỗi đau mất mát quá lớn, đến nỗi khó có thể
chấp nhận 1 ai khác vào lúc này, đặc biệt là 1 tên con trai! Nhưng Tuấn
à, tôi không dám ép buộc anh phải đến với Phong, tôi chỉ xin anh đừng xa lánh cậu ấy. Vì hơn ai hết, Phong là người đau khổ nhất trong chuyện
này…

– Nhưng…cho dù tình yêu của Nhi thật sự tồn tại trong cậu ta thì tôi
cũng không thể nào…yêu Phong được! – Tuấn ngồi thụp xuống, 2 tay ôm
lấy mặt – mặc dù tôi có vài hành động hơi điên rồ…

Bất giác, Lâm hơi rùng mình khi nhớ lại lời kể của Phong về đêm mặn nồng của 2 người. Anh nghĩ mình không nên để Tuấn biết anh đã nghe được điều này, có khi Tuấn sẽ tránh mặt luôn cả anh. Nhưng…kiểu người của anh
chàng này không phải loại dễ dãi về mặt tình cảm, vậy chuyện qua đêm với Phong, có khi nào là thật lòng…? Nghĩ rồi, Lâm ngồi xổm xuống ngang
mặt với Tuấn, lấy từ túi ra 1 tấm vé rồi nói:

– Tối mai là đêm đầu tiên vở kịch Ánh sáng và Bóng tối công diễn, nó sẽ
rất vui nếu anh đến xem. Còn riêng về anh…tôi nghĩ anh nên thử cho
chính mình 1 cơ hội.

Xong, Lâm chào Tuấn rồi ra về. Khi tiếng xe của cậu nhiếp ảnh gia mất
hẳn, Tuấn mới chầm chậm đứng lên và bước vào trong nhà. Bát mì lúc bấy
giờ đã lạnh ngắt, bộ film tình cảm trên tivi cũng kết thúc tự bao giờ,
anh thắc mắc đoạn kết của nó sẽ là hạnh phúc hay bi kịch? Nhưng đây
chính là sự khác nhau giữa phim ảnh và cuộc sống, nếu muốn biết đoạn kết của 1 bộ phim nào đó, anh chỉ cần mua đĩa về, hoặc lên mạng xem,…còn
đối với cuộc đời, không có cách nào để anh nhìn thấy được kết thúc của
nó…vả lại, cuộc đời thường cay nghiệt hơn phim ảnh rất nhiều… Tuấn
ngã lưng xuống giường 1 cách mệt mỏi, và dần chìm vào giấc ngủ…

———————†———————–

Tối hôm sau, trong phòng hóa trang

Phong ngồi im trước tấm gương lớn cùng với vẻ mặt khá căng thẳng, trên
mặt bàn thì bừa bộn, ngổn ngang dụng cụ trang điểm hệt như những suy
nghĩ vẩn vơ trong tâm trí anh lúc này vậy.

Phong hôm nay trông thật bắt mắt và kì lạ trong bộ cánh lòe loẹt của gã
hề, trên cổ buộc 1 chiếc nơ hồng to đùng, chiếc áo nửa đỏ nửa đen ôm gọn thân hình nho nhỏ của anh nên trông anh càng gầy hơn, vạt áo xòe rộng
ra và đính vài viên bi đủ màu sắc. Còn chiếc quần cũng ngộ nghĩnh không
kém, 2 bên ống quần là 2 màu sắc khác nhau, phùng rộng và bó ngay đầu
gối; trông rất hợp với đôi giày mũi nhọn cong vút như lưỡi liềm. Nhưng
đặc biệt nhất vẫn là gương mặt trắng bệch đầy họa tiết của anh, đôi mắt
hút hồn được kẻ chì đen rất đậm, rồi kéo 1 vệt thẳng từ mí trên xuống mí dưới đúng kiểu của 1 tên hề truyền thống. Chóp mũi anh chấm hình tròn
đỏ và môi cũng được vẽ màu đỏ rộng gần đến mang tai.

Bỗng, Khang đẩy cửa bước vào – 1 trong 3 vị giám khảo từng casting Phong kiêm diễn viên chính trong đoàn kịch. Anh chàng này vốn không có thiện

cảm với Phong ngay từ lần đầu gặp mặt, thế nên khi Phong bước vào đoàn
kịch, chiếm hết sự quan tâm, chú ý của mọi người, nhất là đạo diễn, anh
càng ganh ghét với Phong hơn. Khoác trong mình bộ áo choàng trắng của
pháp sư Kira, Khang bước đến trước tấm gương, chỉnh lại mái tóc giả màu
bạch kim của mình rồi nói với giọng điệu châm chọc:

– Hồi hộp quá nên ngồi 1 mình hả? Coi chừng lên sân khấu lại khóc nhè đấy nhóc.!

Phong bật lên cười hơi xấc, rồi đáp trả ngay:

– Thay vì gây chuyện với lính mới, anh nên chứng tỏ bản lĩnh của mình
trên sân khấu đi. Không chừng sau đêm nay tôi sẽ nổi tiếng hơn anh đấy.!

– Mày…. – Khang tức giận siết chặt nắm tay lại

Chợt lúc ấy, có tiếng gọi của chị hóa trang:

– Khang ơi, cậu đâu rồi? chuẩn bị ra sân khấu kìa.!!

– Tôi ra ngay! – Khang cau có đáp lại rồi quay sang lườm Phong – mày coi chừng tao đấy nhóc.!

Xong, Khang bước nhanh ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại 1 cách vô cùng
tức tối. Phong thở dài rồi tiếp tục tập trung tinh thần để nhớ hết tất
cả các lời thoại, vì những tên vớ vẩn như Khang, chẳng đáng để anh lưu
tâm đến. Và điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải khẳng định được tài năng, bản lĩnh của mình trên sân khấu – thiên đường của giới nghệ sĩ…

Một hồi lâu sau, Phong mở mắt ra và ngước lên nhìn đồng hồ, đã sắp đến
lúc “gã hề quỷ” xuất hiện rồi. Anh vuốt lại thật gọn mái tóc vàng óng
rồi đội chiếc mũ có 2 đuôi dài lên. Sau khi ngắm nhìn thật kĩ bộ dạng
quái dị 1 cách hoàn hảo của mình trong gương, anh tiến đến mở cửa phòng
hóa trang ra thì…

“Ào!!!”, “Cộp…cộp…”. Phong đứng như chết trân trước phòng hóa trang, sắc mặt trở nên anh tái mét khi nhận ra thân hình mình ướt đẫm, toàn
nước là nước! Bộ trang phục gã hề này rất công phu và tốn kém nên chỉ có duy nhất 1 bộ, biết rõ thế nên Phong càng cảm thấy lo lắng hơn… Lẽ
nào anh phải lên sân khấu trong bộ dạng ướt như chuột lột này? Anh có
thể tập trung diễn xuất được nữa không? Kẻ chết tiệt nào dám treo xô
nước trên cánh cửa nhằm *** hại anh?! Hàng loạt câu hỏi liên tục xuất
hiện trong tâm trí Phong bắt đầu khiến anh hoảng loạn. Ngay lúc ấy, Vy
và vị đạo diễn đáng kính – người luôn tận tâm chỉ bảo Phong – chạy đến.
Cả hai người đều vô cùng hoảng hốt khi trông thấy chàng hề điển trai ướt sũng, nhưng cũng thật may, lớp hóa trang trên gương mặt nhờ chiếc mũ to tướng mà không bị lem luốc ra ngoài. Vị đạo diễn nhìn chiếc xô màu xanh ngọc nằm im dưới sàn rồi tức tối quát lên:

– Đứa ngu ngốc nào dám làm trò này!? Trời ơi!! Tôi phát điên lên mất!!

Vy nhanh chóng lấy 1 chiếc khăn lông lớn, thấm bớt nước trên người Phong và e dè hỏi anh:

– Anh…không sao chứ? Hay em lấy áo choàng đen của Reid cho anh khoác
đỡ nhé? Lớp hóa trang ở mặt vẫn giữ, chỉ thay bộ trang phục ướt này ra
thôi…

– Không! – Phong đáp ngay – như vậy còn gì là hề nữa. Nếu tên chết tiệt
nào đó nghĩ anh không dám lên sân khấu trong bộ dạng này thì hắn chờ
xem!

Dứt câu, Phong bước mạnh về phía cánh gà. Vị đạo diễn mở tròn mắt ngạc
nhiên rồi bỗng nở nụ cười thích thú. Ông vỗ vỗ vai Vy, trấn an cô:

– Con yên tâm đi, Phong kiên cường hơn chúng ta nghĩ đấy.

Tiếp theo trên sân khấu sẽ là cảnh pháp sư Reid dùng phép thuật của mình để tạo ra thằng hề quỷ. Mọi người trong đoàn đều lo lắng cho Phong,
nhưng mặc lời khuyên của họ, Phong vẫn quyết không thay bộ hề ra và bước lên sân khấu. Cùng lúc ấy, Khang – vai Kira – bước vào trong cánh gà,
anh liếc mắt nhìn Phong vẻ thách thức, nhưng lại vô tình chọc giận cậu
công tử. Sự khó chịu vì bộ trang phục ướt khiến Phong khó kiềm chế bản
thân mình, anh túm lấy cổ áo choàng Khang, gằng giọng:

– Chống mắt lên xem đây, thằng hèn!!!

Dứt câu, Phong hất mạnh Khang vào tường rồi tiến ra “thiên đường của
giới nghệ sĩ”. Anh hơi gồng mình để chống chọi lại cơn lạnh xé da xé
thịt, và bắt đầu mang mặt nạ của thằng hề quỷ… Chiếc máy tạo khói nhả
từng làn khói trắng đục, trôi bồng bềnh ra sân khấu như những đám mây
nhỏ, khi gã Reid vừa hô xong câu thần chú kì lạ nào đó. Trong khung cảnh vô cùng huyền ảo và thần bí, thằng hề quỷ Vũ Phong bước đi như múa
trong làn khói trắng ấy, anh nghoe nguẩy 2 cánh tay trông rất háo hức,
tự tin tiến đến gần chủ nhân Reid, như không hề quan tâm đến sự lạnh
buốt đang dần thấm vào da thịt mình.

Khán giả đều tỏ ra rất thích thú khi nhân vật mới xuất hiện, các cô gái
quay sang trầm trồ với nhau về ngoại hình bắt mắt của “anh chàng hề”,
còn các nhà phê bình, phóng viên ngồi ở hàng ghế đầu đều chồm người lên
phía trước để soi thật kĩ độ nhăn và màu sắc khác thường ở bộ trang phục kia. Nhưng tất cả đều im bặt khi gã hề bật lên cười sằng sặc như phát
rồ, kiểu cười the thé, quái dị của 1 kẻ điên loạn, gương mặt thì hiểm ác vô cùng khiến ai ai cũng phải nổi gai óc, mặc dù không thể phủ nhận
rằng họ không thể dứt mắt ra khỏi Vũ Phong được.

Tuấn ngồi cạnh Lâm ở hàng ghế giữa, anh hơi nhoẽn miệng cười, chăm chú
quan sát Phong múa may trên sân khấu. Bảo Lâm vô tình liếc mắt sang, anh hơi ngạc nhiên vì nét mặt lúc bấy giờ đã dịu hơn hôm qua rất nhiều của
Tuấn, đặc biệt là đôi mắt, khá mơ màng nhưng cũng khá xa xăm…


– Trông nó hay nhỉ? Chẳng còn nhận ra Vũ Phong nữa….

– Ừm, phải công nhận là cậu nhóc đó rất có sức hút – Tuấn đảo mắt nhìn quanh – xem kìa, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cậu ta.

Lâm khẽ nở nụ cười khoái chí, rồi quay sang Thái Hà định bắt chuyện với
cô, nhưng liền khựng lại khi trông thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí, hàng
lông mày Hà chau mạnh lại như đang rất điên tiết vì chuyện gì đó vậy.

Phong liên tục cuốn khán giả theo những cảm xúc khác nhau, lúc cười vui
hớn hở, lúc trợn mắt sợ hãi và lúc phải rưng rưng nước mắt vì sự vụng
về, đáng yêu nhưng cũng thật đáng thương của gã hề. Phong như không còn
là chính anh nữa, mà trở thành 1 kẻ hoàn toàn khác, 1 kẻ điên si tình
nhưng không biết mình đang yêu, tựa như hắn chết mê chết mệt 1 loại rượu nào đấy nhưng lại chẳng thể biết tên của nó vậy. Với cách diễn xuất
thần, vào đoạn cuối của vở kịch, khi gã hề hi sinh mạng sống để cứu lấy
Julie, trên gương mặt ác quỷ bỗng nở 1 nụ cười hiền hậu tựa thiên thần,
và nụ cười sau cùng ấy đã cướp đi những giọt nước mắt của khán giả. Kết
thúc vở kịch, mọi người đều đứng lên vỗ tay nhiệt liệt, riêng Tuấn ngồi
im trên ghế, vẻ mặt ngây ra như vẫn còn bị cuốn vào vở kịch. Nguyệt Thực hôm nay ai cũng thật tuyệt vời, đặc biệt là cậu nhóc Vũ Phong, vốn chỉ
mang danh “kẻ đóng thế” ấy. Họ đã làm nên cơn sốt thật rồi!

Bên trong phía hậu đài lúc bấy giờ náo nhiệt không kém gì đám đông ngoài kia, mọi người đều ôm và chúc mừng nhau, nhưng người được ca tụng nhiều nhất, chính là Vũ Phong, Bảo – anh chàng diễn vai Reid, khá thân với
Phong – nhào đến ôm anh không chịu buông, miệng luôn mồm khen:” cậu diễn tốt quá! Diễn chung với cậu tôi như phát huy được 100% năng lực của
mình ấy!”…

Phong sau đó cảm thấy hơi mệt trong người nên anh xin phép mọi người,
rồi cùng Vy về trước. Nhưng khi chỉ vừa rời khỏi phòng hóa trang vài
giây thì rất nhiều phóng viên, nhà báo từ đâu chạy xộc đến vây kín lấy
Phong, và họ dường như đều ngạc nhiên khi thấy được gương mặt điển trai
của anh sau lớp hóa trang lòe loẹt đã tẩy trôi đi. Người chĩa ống kính
về phía anh bấm liên tục, người thì hớn hở chìa micro trước môi anh,
tung ra hàng loạt câu hỏi:” Nghe nói anh chỉ là diễn viên thay thế của
đoàn kịch, nhưng hôm nay anh đã chinh phục được khán giả, anh cảm nhận
thế nào ạ?”, “Đây là lần diễn kịch thứ mấy của anh?”, “Anh và diễn viên
Hạ Vy là người yêu của nhau?”, “Anh có dự định gì sắp tới không ạ?”…

Những âm thanh ồn ào lúc nào cũng khiến Phong dễ nổi cáu, anh không trả
lời bất cứ câu hỏi nào mà chỉ nép Vy vào lòng, thô bạo hất đám người
phiền phức ấy sang 1 bên. Nhưng ngay lúc ấy, chợt có 1 giọng nói vang
lên:

– Thiên Long! Ca sĩ Thiên Long bên ngoài khán đài kìa!!!

Như đánh hơi được con mồi, tất cả phóng viên đều kéo nhau chạy đi tìm
cái tên đang “hot” nhất hiện nay. Phong tuy cảm thấy như được thoát nạn, nhưng anh vẫn muốn sau này, đám phóng viên đó phải điên cuồng đuổi theo khi chỉ vừa nghe ai đó hét vang lên cái tên của anh. Rồi từ phía bức
tường cuối hành lang, Lâm bước ra, lém lỉnh giơ hai ngón tay lên chào
Phong rồi 2 người bạn thân cùng phá lên cười…

————–†————–

Tuấn về đến nhà, trút bỏ bộ quần áo dày cộm rồi bước vào phòng tắm. Anh
đứng ngâm dưới vòi sen khá lâu, từng giọt nước tuông ra, chảy dài trên
cơ thể anh như cuốn trôi đi tất cả sự mệt mỏi, căng thẳng tích tụ trong
lòng anh mấy hôm nay. Chẳng hiểu sao anh muốn xem cậu nhóc tóc vàng ấy
diễn kịch 1 lần nữa, thậm chí là nhiều lần nữa. Gương mặt Phong khi ở
trên sân khấu thật sáng và thu hút, khả năng diễn xuất lẫn giọng nói thì hoàn toàn không thể chê vào đâu được. Tuấn còn tự hỏi nếu chất giọng ấy cất tiếng hát, không biết nó sẽ phát ra những âm điệu hay như thế nào…

Mặc mỗi chiếc quần lửng, ngực để trần, anh vừa lau khô mái tóc, vừa lẩm
nhẩm lại lời thoại hay ho của tên hề: “Tôi nguyện yêu em mặc cho người
đời có lăng mạ, có cười chê tôi thân quỷ dữ, lại đem lòng yêu loài
người…”. Cả 1 con quỷ cũng khuất phục trước tình yêu – 1 thứ trừu tượng
nhưng lại có sức mạnh lớn nhất thế giới, và điều này đã khiến cho tâm
hồn nghệ sĩ bay bổng của Tuấn rung động, không thể phủ nhận rằng anh rất biết ơn Lâm vì đã khuyên anh nên đi xem vở kịch tuyệt vời này. Đến bây
giờ thì Tuấn đã cảm thấy bình tâm trở lại, anh sẽ không tránh mặt Phong
nữa, chẳng có lý do gì cho chuyện này, đơn giản chỉ vì anh muốn gặp lại
cậu nhóc kiêu ngạo ấy thôi. Tuấn nằm phịch xuống giường, đánh 1 giấc say sưa. Những giấc mơ kì lạ bắt đầu ghé thăm anh như 1 điềm báo về sự đổi
thay trong cuộc sống của anh…

—————†—————

Sáng hôm sau…

Tuấn dừng lại bên 1 sạp báo, nhoẽn miệng cười khi nhìn thấy hình ảnh Vũ Phong xuất hiện trên trang nhất của tờ Tuổi trẻ.

– Cậu nhóc này bắt đầu nổi tiếng rồi đây.

Anh mua ngay tờ báo nóng hổi ấy rồi chạy xe đến Sound of Paradise, trong lòng nôn nao 1 cảm xúc khó tả, vì nhớ cây dương cầm trắng muốt, hay vì
muốn xem vẻ mặt hớn hở của Phong khi trông thấy tờ báo này…?

Đẩy cửa bước vào quán, Tuấn khá hụt hẫng khi chẳng thấy bóng dáng Phong
đâu cả. Vốn bản tính tò mò, anh đến gần Vân – quản lý mới của quán – hỏi vu vơ:


– Ờ…hôm nay không thấy cậu chủ nhỉ?

– Ô, chào mừng anh quay trở lại – Vân mỉm cười thật tươi, nhưng sau đó
lại xụ mặt xuống, nói giọng buồn rầu – nghe chị Hà bảo cậu chủ bị sốt
rồi anh à, chắc vì bộ trang phục ướt hôm qua…

Tuấn trố mắt ra vẻ vô cùng kinh ngạc

– Trang phục ướt???

– Anh chưa đọc báo sáng nay sao? Họ bảo cậu chủ bị kẻ nào đó *** hại, đổ cả 1 xô nước lạnh vào người. Vì không có thời gian và trang phục dự bị
để thay nên phải lên sân khấu diễn luôn đấy ạ.

Tuấn lật nhanh tờ báo ra xem, xong, anh chán nản gấp nó lại, lắc nhẹ đầu

– Ôi giới nghệ sĩ…vậy mà hôm qua cậu nhóc ấy diễn như không có gì…

Vân cũng lắc nhẹ đầu, thở dài tỏ vẻ đồng cảm với câu nói của Tuấn, rồi
tiếp tục công việc của mình. Tuấn quyết định đặt tờ báo trên kệ sách, vì càng xem mẩu tin ấy, anh càng lo lắng cho Phong đến cồn cào. Quay trở
về chiếc piano tuyệt vời, anh bắt đầu trải lòng với bản nhạc Kiss the
rain…đưa những âm thanh du dương, tuyệt mĩ trôi vào tai các thính giả, đưa cả những cảm xúc sâu lắng của hiện tại về với quá khứ, nơi vẫn còn
hình bóng em, noi đã dạy cho anh biết thế nào là yêu thương…

—————†—————

Khi Sound of Paradise gần đóng cửa, Tuấn đã làm 1 chuyện mà trước giờ
anh chưa từng làm với Thái Hà, đó là: đề nghị được đưa cô về nhà. Dĩ
nhiên, cô nàng này mừng như mở cờ trong bụng, nhưng niềm vui đó chưa
được bao lâu thì Tuấn đã buông ra 1 câu hỏi như nhát dao xuyên thẳng vào tim Hà:

– Ừm sẵn tiện, anh vào thăm Phong luôn được không?

Hà chau mày lại, nổi giọng nạt nộ:

– Anh hỏi thế thì ai nói không cho được?!!

Đoạn cô dùng dằn bỏ ra ngoài quán, Tuấn chỉ biết thộn mặt ra vẻ vô cùng
khó hiểu rồi bước theo Hà, trên tay nắm chặt tờ báo Tuổi trẻ sáng nay…

Về đến nhà 2 anh em, Tuấn ngay lập tức gây được cảm tình với bố mẹ Phong nhờ cách ăn mặc gọn gàng, lịch sự cùng với thái độ lễ phép của mình.
Nhưng Hà lại khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn khi cô chỉ
cộc lốc giới thiệu:”Đây là bạn con và anh hai”, rồi bỏ thẳng lên phòng. Điều này làm Tuấn bực mình vô cùng, nhưng anh vẫn gắng mỉm cười hòa nhã với 2 bác rồi xin phép họ lên lầu thăm Phong.

Phong cảm thấy cơ thể mình như vỡ ra từng mảnh, không còn 1 chút sức lực nào tồn tại trong anh lúc này nữa, hơi thở anh thì nóng phừng phừng
như khói bốc ra từ ly cafe buổi sáng vậy. Phong đã ngủ cả ngày hôm nay
rồi, lúc nào vô tình tỉnh giấc, anh cũng choáng váng vì bị cơn đau đầu
tấn công ác liệt. Anh muốn ra ngoài, muốn xem mọi người nói gì về
anh,anh muốn diễn kịch,…và quan trọng hơn, anh muốn gặp…người đó…

Tuấn nhè nhẹ đẩy cửa bước vào, anh hơi bất ngờ trước độ rộng bất thường
của căn phòng, đặc biệt là những món thể thao đáng lẽ phải được đặt ở
ngoài vườn hoặc đường phố. Anh chầm chậm tiến đến giường Phong, ngồi
xuống rồi ân cần hỏi:

– Cậu sao rồi…?

Nhưng Phong vẫn nhắm mắt và thở 1 cách khổ sở. Nghĩ cậu chủ đã ngủ say
nên Tuấn định đặt tờ báo lên đầu giường rồi ra về. Và khi Tuấn kéo chăn
đắp lại ngay ngắn cho Phong, anh vô tình chạm phải cơ thể nóng bừng
kia…Sau hồi lưỡng lự, anh đặt tay áp lên trán Phong và độ sốt của cậu
nhóc tóc vàng khiến anh phải chau mày lại vẻ lo lắng đến xót xa…!

Bất giác, Phong dần hé mắt ra, và anh vô cùng kinh ngạc khi trông thấy
Tuấn đang ngồi cạnh mình, hơn nữa lại còn đặt tay lên trán vẻ rất quan
tâm anh nữa chứ.

– Tôi làm cậu tỉnh giấc à?

– Tôi…có ngủ hẳn đâu – Phong ấp úng – tôi cứ tưởng mình nằm mơ thấy anh đấy chứ.

– Mệt đến mức bị hoang tưởng à? thằng ngốc này! – Tuấn gõ vào trán Phong

– Nè, sao tự dưng lại chửi tôi ngốc?!

Tuấn thở dài rồi đưa Phong xem tờ báo có tin tức “hot” về “thằng hề
quỷ”. Như được tiếp thêm sức mạnh, Phong bật dậy ngay như vừa được gắn
lò xo, khiến Tuấn phải phá lên cười…

– Biết vì sao ngốc chưa? – Tuấn nhướng mày

Phong trố mắt nhìn anh, vẻ mặt nghệch ra trông rất buồn cười

– Bộ ai lên báo đều là thằng ngốc cả sao?

Tuấn nhanh tay gõ vào trán cậu chủ lần nữa

– Tôi đang nói đến chuyện mặc trang phục ướt lên sân khấu, thằng ĐẠI ngốc này!!

Phong phì cười, rồi bỗng dưng trầm ngâm hẳn đi. Anh liếc nhìn Tuấn và e dè hỏi:

– Chẳng phải anh đang tránh mặt tôi sao? Sau “chuyện đó” đáng lẽ…

– Thôi được rồi! – Tuấn xen ngang – xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi nhóc.

Lúc này thì khá nhiều cảm xúc khác nhau diễn ra trong lòng Phong, vừa
bất ngờ, vừa hân hoan, nhưng cũng thật đắng cay khi Tuấn lại vô tình đề
nghị rằng: hãy xem như chưa từng xảy ra…


– Tôi không ngờ cậu biết chơi cờ vua đấy

– Trong mắt anh, tôi chỉ là 1 thằng công tử bột chỉ biết ăn chơi lêu lổng thôi chứ gì?!

– Xem ra – Tuấn vuốt vuốt cằm – đánh giá cậu qua bề ngoài quả là sai lầm.

– Ẩn ý gì đây? – Phong nheo mắt lại vờ đe dọa anh

Cuộc trò chuyện diễn ra rất vui vẻ, bầu không khí nặng nề vốn luôn tích
tụ trong căn phòng buồn tẻ của Phong bỗng dưng bị xua tan đi tất cả bởi
nụ cười giòn giã của Tuấn. Anh không ngờ rằng con người trầm tính, ít
nói như chàng ca sĩ này lại có thể cười nhiều đến như vậy…bấy giờ anh
cảm thấy cơn sốt này lại là điều may mắn…

Nhưng bầu không khí bỗng dưng căng thẳng hẳn đi khi Thái Hà đẩy mạnh cửa bước vào, trên tay bê 1 đĩa trái cây to đùng và tiến lại gần 2 người
đàn ông. Cô ngồi bắt chéo chân trên ghế, ánh mắt không ngừng lườm Phong
và Tuấn, mặc dù tay mời họ ăn trái cây, miệng thì nói liên tục với thái
độ vô cùng thân thiện.

Một hồi lâu sau, Tuấn nhìn lên chiếc đồng đồ mạ bạc treo tường đã điểm
11 giờ 10 phút, rồi chào 2 anh em ra về. Phong cảm thấy hơi tiếc nuối
khi hình ảnh tấm lưng to rộng kia dần khuất sau cánh cửa cuối phòng. Và
đến lúc này, Thái Hà mới lộ rõ bộ mặt thật của mình, cô đổi tư thế gác
chân như vừa tráo lớp mặt nạ nai tơ, hiền lành thành 1 chiếc mặt nạ của
mụ phù thủy hiểm ác. Cô kề sát mặt Phong, trừng mắt lên như tra hỏi tội
phạm:

– Anh với Tuấn thật ra là mối quan hệ gì?!

– Bạn bè. – Phong đáp cộc lốc

Đứa em này vốn dĩ luôn khiến anh khó chịu. Từ nhỏ, Thái Hà luôn ganh
ghét với Phong về mọi thứ, mỗi món đồ mà Phong có, cô càng muốn có gấp
hai lần! Nhưng khác với tính cách thẳng thắn của anh trai, Hà biết cách
lấy lòng mọi người xung quanh, nên cô có rất nhiều bạn bè, và được nhiều người yêu mến hơn. Nhưng mấy ai biết được bộ mặt thật của cô gái đáng
sợ này? Chỉ riêng Phong, anh đã biết từ lúc Thái Hà cố ý đốt mất bài
kiểm tra điểm 10 của anh để tranh giành phần thưởng từ bố mẹ, và anh
thật sự phát ngán với độ giả tạo của cô em này rồi…

– Đừng tưởng là tôi không biết gì, rõ ràng 2 người không bình thường với nhau! – Hà rít qua kẽ răng – tránh xa Tuấn ra, nếu không, lần sau không chỉ là 1 xô nước thôi đâu!!

Phong trợn trừng mắt lên, sự tức giận cùng với cơn sốt khiến cơ thể anh như muốn bốc cháy. Anh gào lên:

– Khốn nạn! Mày dám làm thế với tao hả?!?

– Tôi sẽ làm tất cả để có được Tuấn! Thậm chí giết người tôi cũng làm!

– Tình yêu của mày thật đáng kinh tởm! – Phong nói như không thể tin được nữa

Chợt, Hà phá lên cười như phát rồ, rồi thích thú nói:

– Ai mới là người kinh tởm ở đây hả ông anh? Ông anh bắt đầu nổi tiếng
rồi, đừng để sự nghiệp chưa thăng hoa mà đã lụi tàn vì scandal giới tính đấy!

Nói rồi, Hà vênh váo bước đi, nhưng trong lòng vẫn không ngừng lo lắng.
Vì cô biết rõ cá tính anh trai mình. Vũ Phong sẽ không dễ dàng từ bỏ
điều gì mà anh ấy thích. Có lẽ 2 anh em chỉ giống nhau riêng mỗi điểm
này…

—————†—————

Sáng hôm sau, Phong quyết định đến Sound of Paradise khi đã hạ sốt, mặc
dù cơ thể anh vẫn còn uể oải lắm. Phong diện chiếc áo thun màu xanh
dương, quần jean bạc màu cùng với mớ phụ kiện linh tinh như vòng tay,
dây chuyền, nhẫn,…khiến anh trẻ trung, tươi tắn hơn lúc còn mặc bộ đồ
ngủ rất nhiều. Nhưng hôm nay nhờ lục lại hộp đựng phụ kiện, anh mới tìm
được chiếc khuyên tai mà anh ngỡ đã lạc mất nó. Chiếc khuyên màu bạc, in hình 1 con rồng nhỏ, giúp gương mặt anh sáng như ánh trăng trong đêm.
Xong xuôi, anh vuốt mái tóc mình theo nếp thật gọn gàng rồi nói với
giọng nửa đùa nửa thật; sau khi gật gù hài lòng với chính mình trong
gương:

– Ái chà, lần thứ 809, con cám ơn Thượng Đế vì đã trao tặng cho con gương mặt hoàn hảo này.

Chiếc
Mercedes hết xăng và dừng thật đúng lúc ngay trạm xăng gần công viên.
Phong ngán ngẩm bước xuống xe, định cất tiếng gọi chị nhân viên thì bỗng dưng…từ đâu ra cả chục cô gái trẻ lao đến, hối hả vây kín lấy Phong.
“Trời ơi anh Hề ở ngoài đẹp trai quá!”, “Anh ơi chụp ảnh với em đi!!”,
“Anh ơi…”, Phong lúc đầu cảm thấy rất vui, nhưng khi họ thể hiện sự
hâm mộ quá mức, gần như phát cuồng, thì anh mới bắt đầu sợ hãi và phải
bỏ chạy thoát thân vào công viên khi nhận ra họ đang gọi điện thoại huy
động bạn bè đến để “tấn công” thần tượng.

Phong chạy được 1 lúc thì đã xây xẩm mặt mày vì dư âm của cơn sốt hôm
qua, nên anh đành lủi vào bụi cây gần đó để gọi Lâm đến giúp đỡ. Và hậu
quả của cơn choáng váng là đây, tâm trí anh nghĩ Lâm nhưng tay lại bấm
gọi cho Tuấn…

Reng…reng…

– Alo! Mày đến công viên Lê Văn Tám cứu tao nhanh lên! Tao bị 1 đám con gái truy đuổi điên cuồng nè!!

-???

– Bảo Lâm!! Có nghe tao nói không?!! – Phong quát lên

Như hiểu ra được vấn đề, Tuấn phì cười rồi đáp gọn:

– Ừ rồi, 10 phút nhé.!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.