Ca Thay Tim Định Mệnh

Chương 22: Hẹn gặp lại em…


Đọc truyện Ca Thay Tim Định Mệnh – Chương 22: Hẹn gặp lại em…

Thời gian
trong những tháng ngày này trôi vùn vụt như bánh xe trượt dốc.
Vở kịch mang tên “Cuộc đời” vẫn được trình diễn đều đặn theo
vòng tuần hoàn ngày và đêm. Vũ Phong – 1 diễn viên tài ba – luôn hoàn thành xuất sắc vai diễn khó khăn của mình, dù việc đánh đổi mỗi 1 nụ cười giả tạo là cảm giác đau đến mức không thể bật khóc… Mọi thứ xung quanh cũng dần đổi thay, ngày nắng
nhẹ, ngày thì mưa lâm râm,…nhưng những nhân vật xoay quanh vở
kịch ấy lại cảm thấy như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra ngày hôm
qua thôi…

Cho đến 1 ngày…có thể gọi đó là ngày của “định mệnh”.

Các bạn vẫn còn nhớ khu rừng ma quái trong truyện cổ tích
“Bạch Tuyết và bảy chú lùn” chứ? Tuấn đang lạc trong 1 khu
rừng u ám, đáng sợ không khác gì khu rừng ấy cả. Với dáng
người cao to, anh phải liên tục khom lưng xuống, vừa chống trả
lại những cành cây ma thuật cố bấu víu lấy anh; vừa gỡ từng
nhánh dây leo chằn chịt để mở rộng đường đi. Bộ dạng Tuấn
trông vô cùng gấp gáp, 1 vài vết xước rát bỏng ở tay cũng
không làm anh phân tâm. Anh chỉ hướng đôi mắt về phía trước và
cố gắng đuổi theo cô gái trong chiếc váy trắng tinh khôi…

Khi thoát khỏi khu rừng ma quái, Tuấn đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt mà lòng không khỏi ngỡ ngàng. Cảnh vật trước mắt lung
linh, huyền ảo đến mức khiến con người ta phải ngất ngây vì
nó. Cơn mưa kim tuyến khẽ rơi rơi và bay lượn khắp bầu trời
trong xanh, cánh đồng cỏ mang màu xanh tươi sáng 1 cách kì lạ,
nó trải dài dường như bất tận, Tuấn dù cố gắng lắm nhưng vẫn không thể thấy được giới hạn của chốn bồng lai tiên cảnh này…

Phương Nhi đột ngột dừng bước, cô quay lại nhìn anh và cất giọng nói nhỏ nhẹ:

– Em đã trở về đúng với nơi của mình, anh biết đấy…Thiên đường…!

– Trông em vẫn khỏe – Tuấn mỉm cười

Bất chợt, Nhi bước mạnh về phía anh, đôi mắt ánh lên 1 chút tức giận

– Nhưng anh không thuộc về nơi này! Người anh nên đuổi theo
không phải là em. Quay về đi! Nhất định anh phải giữ lấy cậu
ấy!

– Em nói sao…? Khoan…khoan đã…

Nhanh như cắt, Nhi lao đến xô Tuấn ngã ngược về phía khu rừng ma quái. Anh chàng ngay lập tức bị những cành cây ngoằn nghèo như cánh tay của mụ phụ thủy vồ lấy; và kéo vào trong màn đêm
tăm tối…

– Chúc anh hạnh phúc…!

Cô nói trong sự nghẹn ngào đến tận cùng. Từng giọt lệ rơi
xuống những ngọn cỏ và ngay lập tức, cảnh tượng như hình ảnh 1
quyển vở lật sang trang mới, cả 1 thảm cỏ mênh mông đều đồng
loạt nở rộ lên những đóa hoa hướng dương rạng rỡ… Nhi nhắm
nghiền mắt lại, vẻ mặt cô trở nên thanh thản hơn bao giờ hết…
Rồi dần dần cơ thể cô tan ra và hóa thân thành những hạt kim tuyết li
ti…nhẹ nhàng cuộn mình dưới nền trời xanh thăm thẳm…

—————–†——————-

Bừng tỉnh giấc, Tuấn bỗng cảm thấy lòng mình hoang mang không thể tả.
Hình ảnh Phương Nhi và khu rừng ma quái cứ lượn lờ trong tâm trí anh,
khiến sự bồn chồn, lo lắng càng lúc càng dâng cao. Anh vớ lấy điện thoại gọi cho Phong, nhưng chỉ có câu nói lạnh lùng trôi vào tai:”Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

10 phút sau, Tuấn lao ra khỏi nhà. Tay lướt danh bạ tìm số của Bảo Lâm,
chân thì đi như bay xuống chiếc cầu thang cũ kĩ. Chuông reo 1 hồi lâu,
Lâm mới chịu bắt máy


– Lâm hả?! Phong có ở chỗ ông không vậy?!

– Không, tối hôm qua thì có, mà sao thế?

– Tôi không liên lạc được với Phong, tự dưng tôi lo quá! – giọng Tuấn trở nên cuống quýt

– Bình tĩnh – Lâm trấn an – có khi điện thoại nó hết pin đấy.

– Bây giờ tôi sang nhà Phong, ông đi cùng chứ?!

– Ok.!

——————-†—————–

Trên ghế sopha của căn phòng khách rộng thênh thang, hai anh chàng liên
tục đảo mắt nhìn nhau như kiểu có ý nghĩ tương đồng. Ông Dũng tuy bảo
rằng Phong chỉ tạm vắng nhà, và điện thoại có thể nổi chứng hư hỏng đột
xuất. Nhưng thái độ ấp úng, lẫn cử chỉ của ông đều rất không tự nhiên.
Cảm thấy chuyện này có điều gì đó mờ ám, Lâm đảo mắt suy nghĩ rồi đề
nghị Tuấn cùng mình đi tìm Thái Hà để hỏi cho ra nhẽ. Có khi Hà sẽ biết
thông tin quan trọng về sự biến mất kì lạ của ông anh trai.

Theo lời ông Dũng, 2 anh chàng vòng ra phía sau khu biệt thự, nơi chứa 1 bể bơi khá lớn và bắt gặp Thái Hà đang ngồi 1 mình. Cô yên vị trên
chiếc xe lăn, chỉ cách mép bể bơi 2 sải chân dài. Tiếng bước chân càng
lúc càng gần khiến Hà phải bỏ dỡ công việc thêu thùa, cô ngẩng mặt lên,
đôi mắt sáng rỡ khi trông thấy “chồng chưa cưới”

– Anh đến rồi à! Lại đây đẩy em đi dạo đi. – Hà nũng nịu

Tuấn khẽ tặc lưỡi vẻ ngán ngẩm đến cực độ, nhưng cũng đành phải chiều
lòng cô. Bảo Lâm đứng cạnh đó với gương mặt đã đanh lại trông khá đáng
sợ. Anh lia ánh mắt vào đôi chân Hà, rồi đến nét mặt khổ sở của Tuấn mà
lòng không chế ngự được cơn tức giận. Thay vì ghen ghét với Tuấn, anh
lại mang cảm giác cảm thông. Bởi anh hiểu, Tuấn cũng chỉ đơn giản là 1
con rối dưới sự điều khiển của người con gái anh yêu.

– Em xuống đây bằng cách nào vậy? 1 mình à? – Lâm đứng chặn trước đầu xe lăn

– Liên quan gì đến anh?

– Liên quan chứ! – Lâm đột ngột cao giọng – bởi anh là người hiểu em nhất mà.

Hà chau mày, rồi bất chợt cười lên như nắc nẻ:

– Hài quá! Anh thì hiểu gì về tôi nào?!

– Có lẽ chúng ta cần 1 nơi để nói chuyện riêng.

Dứt câu, Lâm tiến đến gỡ tay Tuấn ra khỏi tay cầm xe lăn, dự đẩy Hà đến 1 nơi kín đáo khác nhưng cô nàng lại tức tối quát lên:

– Tên điên này! Tôi không thích! Tôi muốn ở cạnh chồng chưa cưới của tôi!!!

– Em nên dẹp cái cụm từ “chồng chưa cưới” được rồi đấy!

– Vớ vẩn, anh có quyền gì?! Dừng lại! Không được đẩy tôi đi đâu hết!

Kẻ đẩy người cựa quậy khiến chiếc xe khó mà đi theo 1 đường thẳng. Tuấn
xông vào cản 2 người đang to tiếng với nhau, nhưng lại vô tình vấp phải
hòn đá to đùng dưới mặt sân. Anh mất đà ngã nhào về phía Lâm, khiến
chàng nhiếp ảnh lỡ tay và….vô tình đẩy cả chiếc xe lăn rơi “ùm!” xuống bể bơi.

Nơi Hà vừa rơi xuống bắt đầu nổi bong bóng liên tục. Tuấn dự định nhảy

xuống cứu thì bất ngờ thay…Lâm lại ra tay ngăn cản. Với đôi mắt rực
lửa, anh buông giọng điệu cương quyết:

– Để đó! Rồi tôi sẽ cho ông biết sự thật.!

Dứt câu, Lâm tiến đến sát mép bể bơi và cao giọng:

– Em có thể làm anh đau khổ, nhưng em không có quyền lôi những người
khác vào nỗi bất hạnh do chính em tạo ra. Anh âm thầm làm tòng phạm suốt mấy tháng qua là vì cái gì? Bởi anh sợ em sẽ đau khổ 1 lần nữa, bởi anh bị cảm xúc che mất lý trí rồi! Giống như em đấy!

Mặt nước vẫn không ngưng nổi những bọt bong bóng đáng sợ, và Thái Hà
dường như chẳng có dấu hiệu gì cho là sẽ tự đứng lên cả. Thế nên Lâm
càng lúc càng phẫn nộ, anh thỏa sức hét to:

– Nhưng cũng chính vì em mà anh gần như đã phản bội người bạn thân nhất
của mình! Dừng lại đi, chúng ta đang giết chết lẫn nhau…! Anh không
thể chịu đựng thêm được nữa….nên xin em,…xin em…

Đến đây, Lâm khụy 2 chân xuống, đôi mắt anh đỏ hoe như sắp bật khóc. Tuy nhiên, anh vẫn quyết không mềm lòng nhảy xuống cứu Thái Hà, mà lại tự
bấu vào da thịt mình đến rỉ máu…

– Xin em hãy đứng lên…anh van xin em,….

Tuấn xanh mặt bởi cảnh tượng hãi hùng trước mắt. Một anh chàng nhẫn tâm
ngồi nhìn người mình yêu chìm dần dưới mặt nước. Anh không biết Lâm định làm gì, có thể đã hóa điên khi bị Thái Hà cự tuyệt, tuy nhiên dù thế
nào đi chăng nữa anh cũng không để án mạng xảy ra được. Tuấn lao đến
định nhảy xuống bể bơi nhưng Lâm 1 lần nữa quyết liệt ngăn cản. Tuấn
giận dữ hỏi xem ông bạn có bị thần kinh hay không, trong khi đó, Lâm
tiếp tục thét lên, tiếng từ tận sâu nơi đáy lòng, từ những tháng ngày âm thầm dõi theo cô, từ 1 trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương
vì mối tình đơn phương…:

– Vũ Thái Hà!!!!!!!!

Trước sự kinh ngạc đến cực độ của Tuấn, Hà trồi lên khỏi mặt nước bằng chính đôi chân của mình! Cô thở hồng hộc và xoáy
tia mắt vào Lâm vẻ rất ấm ức, nhưng lại xen lẫn 1 chút gì đó
gọi là…rung động. Sau khi ném cho Tuấn ánh nhìn vô cùng xấu
hổ, cô nhanh chóng trèo lên khỏi bể bơi và bỏ chạy. Hai anh
chàng cùng đuổi theo, tuy nhiên, Tuấn bất ngờ bị ông Dũng giữ
lại. Hóa ra ông đã đứng quan sát mọi chuyện từ bao giờ. Với
đôi mắt vẫn còn nguyên sự bàng hoàng, ông thở dài và bảo:

– Bác sẽ nói cho cháu biết về Phong, xem như…lời xin lỗi
của gia đình bác đối với cháu trong những tháng ngày qua.

———————†———————-

Thái Hà chạy đến 1 ngôi nhà nhỏ bỏ hoang – nơi mà cô thường hay lui đến những lúc muộn phiền; cũng như nơi chỉ riêng mình cô
biết. Hà ngồi phịch xuống, úp mặt vào hai lòng bàn tay mà
khóc nức nở. Cô oán trách định mệnh vì đã quá tàn nhẫn. Cho
đến lúc cuối, thứ mà cô tưởng như chắc chắn sẽ thuộc về mình lại dễ dàng vụt mất khỏi tầm tay. Bao nhiêu nỗi phẫn uất,
thất vọng, đắng cay đều đồng loạt vỡ òa, khiến cô túng quẫn
nghĩ đến cái chết…! Cô không còn mặt mũi nào để đối diện với mọi người nữa…

Bỗng, tiếng bước chân khá mạnh vang lên khiến Hà giật bắn
mình. Lâm mở cánh cửa gần như đã mục nát và đặt chân vào. Anh nhìn cô với ánh mắt đã dịu dàng hơn, ánh mắt mà anh đã luôn
dành trọn cho cô như thuở nào…

– Sao…sao anh biết tôi ở đây…? – Hà ngạc nhiên, nói trong mớ nước mắt hỗn độn


– Chẳng phải anh đã bảo rồi sao? Chỉ 1 mình anh là hiểu em nhất.

Nụ cười thanh khiết nhưng đầy uy lực kia 1 lần nữa khiến con tim Hà rung động thật sự. Như biết mình đã chính thức thất bại,
cô òa khóc…tiếng khóc tức tưởi đến cồn cào cõi lòng…

——————–†——————-

Mỹ, Boston

Bước vào căn phòng trong 1 khách sạn khá tiện nghi, Phong buông
mớ hành lý xuống sàn, rồi thả lưng nằm dài trên chiếc giường
êm ái. Cơ thể anh mệt mỏi rã rời, cả tâm hồn anh cũng vậy;
nặng nề và dường như không còn lối thoát

Một hồi lâu sau, Phong mở vali tìm điện thoại để gọi về cho
bố. Khi lục lọi giữa mớ quần áo đã xếp gọn gàng, vô tinh sợi dây chuyền mặt chữ W lộ ra từ túi của 1 chiếc áo sơ mi. Không
gian xung quanh bỗng trùng xuống khiến anh lặng người đi… Dù đã
trốn chạy sang nơi đất khách quê người, nhưng mọi thứ dường như
chẳng có gì thay đổi. Tình cảm vẫn còn đây, chứ không hề mất
đi như anh đã từng mong ước. Bần thần, những kỷ niệm ngọt ngào ùa về, Phong có thể nghe thấy giọng nói của Tuấn rất rõ,
cảm nhận hơi ấm của anh thật gần mặc dù cả 2 đã không còn
chung hơi thở trên 1 mảnh đất nữa…

“ Anh nể em thiệt đó!”

“Em là thụ, anh là công, không cãi.”

“ Giai điệu này thế nào? Hay hơn đoạn đầu đúng không?”

“Tối nay anh sẽ nấu cho em vài món ngon”

“Tôi không ghen! Nhưng…em cũng đừng vì thế mà thân mật với thằng khác trước mặt tôi chứ.”,…

”Tôi cũng yêu em…”

Ngay khoảnh khắc đó, Phong bàng hoàng nhận ra anh nhớ thương
Tuấn biết bao…lồng ngực anh quặn đau như bị cơn đau tim hành hạ.
Cảnh vật lạ, con người lạ, ngôn ngữ cũng hoàn toàn lạ lẫm,
đâu đâu cũng đầy ắp nỗi cô đơn đến rợn người…Chạy trốn không
có nghĩa là quên hết tất cả, mà lý do khiến ta trốn chạy sẽ
ám ảnh ta cả đời.

Phong quệt ngang dòng nước mắt đang chảy dài trên má, cố lờ
sợi dây chuyền đi; rồi lấy điện thoại gọi cho bố. Mãi nghĩ suy,
anh khẽ giật mình khi bố đột ngột lên tiếng

– À…dạ…! Con đây, con đến nơi rồi.

– Đã thuê được khách sạn chưa?

– Rồi ạ, ngày mai con sẽ đi xem trường học mới, sẵn tiện tìm 1 chung cư rẻ hơn

– Có cảm thấy khó khăn gì không?

– Không, thoải mái lắm…! – Phong nghẹn lại – ngoại ngữ của con rất tốt nên bố không phải lo

– Ừ bố biết rồi.

Phong im lặng vài giây, rồi tiếp tục giọng buồn buồn:

– Nếu Tuấn có hỏi về con, bố chỉ cần nói con đi xa thôi. Có khi sẽ không về.

– Công nhận, em tàn nhẫn thật đó Vũ Phong!

Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên khiến Phong giật bắn mình, suýt
đánh rơi cả điện thoại. Thậm chí anh còn nghĩ mình đang ảo tưởng vì quá
nhớ nhung về con người ấy…


– Sao…sao anh có thể…

– Khỏi thắc mắc về chuyện đó. Giờ thì nói anh nghe chừng nào em về đi.

– Tôi sẽ ở bên này luôn, tiện thể kiếm 1 anh chàng nào đó đẹp trai hơn cả anh – Phong bướng bỉnh đáp

– Cái gì?? Nói gì ngon nói lại coi?! – Tuấn nổi đóa

– Anh đi mà lo chuẩn bị cho đám cưới ấy, dở hơi quá!

– Cưới cái gì mà cưới? Không có cưới hỏi gì hết!

Thật vắng tắt, Tuấn kể người yêu nghe về chuyện Thái Hà. Rằng Hà chỉ giả vờ thương tật để ràng buộc anh, nhưng nhờ sự liều lĩnh của Lâm mà mọi
chuyện đã sáng tỏ. Phong im lặng lắng nghe, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Ban đầu, anh cảm thấy giận vô cùng, tuy nhiên sự vui mừng khi biết người anh yêu không thuộc về 1 ai khác lại khỏa lấp đi cơn giận dữ đó.

– Anh sẽ đợi em, 5 năm, 10 năm, bao nhiêu lâu cũng được.

– Anh chắc không? Khoảng cách địa lý là cả 1 vấn đề đấy.

Sau cái tằng hắn, Tuấn lên giọng:

– Nghĩ đi nào, ban đầu thì anh cho chúng ta cơ hội, sau đó là em. Còn
bây giờ, để công bằng, cả 2 sẽ cùng cho nhau 1 cơ hội nữa. Được không?

Phong mím môi thật chặt, nét mặt anh trông vô cùng xúc động. Anh đáp:

– Nếu…đến lúc đó anh còn yêu tôi, trái tim vẫn còn hướng về tôi
thì…3 năm sau, hãy đợi tôi ở chiếc ghế đá màu trắng. Anh chưa quên
đâu, phải không…?

– Ghế đá màu trắng – Tuấn mỉm cười – anh hiểu rồi. Hẹn gặp lại em.

Gác máy, Tuấn quay sang cúi sát đầu tỏ ý biết ơn ông Dũng vô cùng. Ông
thoáng nở nụ cười hiếm hoi, rồi đặt bàn tay đầy sự tin tưởng lên vai
anh…

—————————-†——————————-

Việt Nam, 3 năm sau…

Quá mệt mỏi sau chuyến bay dài, Phong ngủ quên trên xe bus lúc nào không hay. Anh sau 3 năm trông lịch lãm và trưởng thành hơn trong bộ quần tây áo sơ mi, mái tóc vàng nghịch ngợm ngày nào giờ đã được thay bằng màu
nâu sậm trang nhã; và dĩ nhiên, nhan sắc của chàng mỹ nam này vẫn không
hề phai nhạt.

Lúc giật mình tỉnh giấc, anh phát hoảng khi nhận ra mình đã đi lố những 5 trạm xe! Trên bờ vực tiêu tùng cuộc hẹn với Tuấn, anh đành phải xuống
xe và kéo chiếc vali chạy bộ ngược về công viên Hoàng Văn Thụ. Đường xá
bắt đầu hỗn loạn vì Phong, thậm chí có gã còn quay hẳn đầu lại chửi rủa
anh vì dám hiên ngang băng qua đường mà chả ngó trước nhìn sau. Tuy
nhiên anh mặc kệ, trong tâm trí anh giờ đây chỉ có duy nhất hình ảnh
chiếc ghế đá trắng muốt mà thôi. Phong tự hỏi rằng liệu Tuấn có đang
ngồi trên chiếc ghế đá ấy? Liệu anh có vác theo cây ghita như mọi khi?
Và liệu…anh có thật sự chờ đợi cậu hay không? Cảm giác cồn cào, nôn
nao như thúc ép những bước chân anh chạy nhanh hơn và gấp gáp hơn…

Đến nơi thì đã trễ hơn 30 phút so với cuộc hẹn. Mồ hôi thấm ướt hết lưng áo, Phong hoàn toàn thất vọng khi chẳng thấy Tuấn đâu cả. Anh ôm ngực
thở lấy thở để, mắt láo liên ngó trước ngó sau nhưng chỉ trông thấy
những bóng dáng xa lạ…Ghế đá đây, cảnh vật đây, kỷ niệm vẫn đây, nhưng sao người lại không còn…Giống như 1 bức tranh đã bị xé ra làm đôi, và mảnh tranh thứ hai kia, đã vô tình quên đi lời hẹn ước…

“Anh ta không còn yêu mình nữa…”

Khi ý nghĩ đắng cay ấy chỉ vừa hiện lên trong tâm trí Phong, thì tiếng
bước chân quen thuộc bỗng vang lên phía sau lưng anh. Xoay người lại,
đôi mắt ương ướt của chàng mỹ nam ngay lập tức ánh lên 1 niềm hạnh phúc
vô bờ. Tuấn với mái tóc dài hung đỏ được buộc lên gọn gàng, ở anh trông
vẫn đậm chất lãng tử như thuở nào. Ánh nắng nhạt phủ nhẹ lên con đường
mòn. Chàng trai trong bộ trang phục quần jean, áo thun giản đơn, lưng
vác cây đàn ghita đang nhìn Phong mỉm cười.

– Em đến muộn, nhóc con.

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.