Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới


Đọc truyện Ca Tẫn Đào Hoa – Chương 57: Xuân tới, vạn điều mới

Quyển 4: Ly quốc thiên

Ba năm
sau, Ly quốc, năm Kiến Trung thứ tư.

Tháng
Ba đầu xuân, thời điểm băng tuyết tan, vạn vật đâm chồi nảy lộc, đàn chim di cư
trở về từ phương Nam, ếch nhái ra khỏi động, tiết trời trong lành. Có câu “nhất
niên chi kế tại vu xuân” (Mọi kế hoạch trong năm mới bắt
đầu từ mùa xuân), chính sách mới của quốc gia cũng thường rục rịch ban
bố thi hành từ đầu năm.

Năm
trước, Ly quốc đã xảy ra rất nhiều việc. Ví dụ như cô con gái mặt rỗ của Long
Thọ quận vương cuối cùng cũng gả đi được, ví dụ như trưởng công chúa Bình Nhạc
mất phò mã, lại ví dụ như Lưu thái tể rút lõi quốc khố bị người ta vạch trần,
bị hoàng đế bãi quan. Nói chung, năm trước là một năm vô cùng náo nhiệt.

Lý thái
tể mới nhậm chức là một trong bảy tiến sĩ thời Nguyên Bình năm thứ hai mươi
mốt, hiện giờ chưa tới bốn mươi, nhìn bề ngoài có vẻ là một tiên sinh nhã nhặn
hiền hòa, làm việc hóa ra lại mạnh mẽ thẳng thắn, thủ đoạn cứng rắn, nói một
không hai, không chỉ nhanh nhẹn thu thập xong cục diện hỗn loạn mà Lưu thái tể
để lại, còn khôn khéo trấn an chư vị hào môn vọng tộc bị khiếp sợ do sự kiện
của Lưu thái tể.

Lý thái
tể đại nhân mới nhận chức đã quăng ngay một quả lựu đạn, chính là đưa ra một kiến
nghị với hoàng đế bệ hạ. Xét tới việc trước nay tiên đế Ly quốc vẫn chú trọng
phát triển sự nghiệp giáo dục cho nhân dân, vài chục năm qua đã bồi dưỡng ra
không ít nhân tài ưu tú cho nước nhà. Thế nhưng người thì nhiều chức vụ thì ít,
khiến cho vô số trí thức có chí không được trọng dụng. Kiến nghị bệ hạ tăng
thêm chức nghiệp cương vị, thỏa mãn nhu cầu của các phần tử trí thức.

Hoàng
đế bệ hạ anh minh sáng suốt của Ly quốc vui vẻ đồng ý, qua năm mới lập tức
tuyên bố chiếu thư đầu tiên, tăng cường cương vị ở các cấp cơ sở, đồng thời,
rất văn minh mà tổ chức cuộc thi toàn quốc, chọn lựa nhân tài, cạnh tranh công
bằng.

Ngay
lập tức, từ trên xuống dưới Ly quốc ầm ầm chấn động. Quan viên các bộ cũng
không còn thời gian đâu ăn mừng năm mới với vợ con nữa, trở lại phòng làm việc
bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi nhân viên chính phủ. Mà những thanh niên trẻ tuổi
tốt nghiệp từ học đường hoặc trường học tại gia nghe được tin này không ai
không xoa tay, chuẩn bị ra chiêu so tài, kiếm chút công danh, đặt bước đầu tiên
lên con đường làm quan huy hoàng, hy vọng vào một cuộc sống tư bản có nhà có
xe.

Ly quốc
lập quốc đã hơn năm trăm năm, xuất hiện năm vị nữ hoàng đế, hoàng hậu, thái hậu
nhiếp chính giam quốc cũng có tới bốn vị, là một quốc gia mà nữ quyền tương đối
tiến bộ. Phụ nữ có việc làm cũng là chuyện bình thường, có điều phạm vi công
việc chật hẹp, hầu hết là làm công văn đào tạo, y dược, nông nghiệp, hơn nữa
chức vị không cao. Hoàng đế tiền nhiệm của Ly quốc tên gọi Vũ Văn Gia Lan,
chính là một vị nữ hoàng đế thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Trong ba mươi tư năm bà
tại vị, Ly quân càn quét san bằng các bộ lạc nhỏ, hoàn toàn kết thúc tình trạng
đất nước chia cắt đã gần một trăm năm. Sau đó ra sức tăng cười trung ương tập
quyền, khuyến khích nông nghiệp, tu sửa thủy lợi, thanh lọc quan lại, thắt chặt
quân kỷ, thống trị quốc gia vô cùng ngay ngắn rõ ràng, phát triển nhanh chóng.
Cũng chính bà đã mở rộng phạm vi công việc của phụ nữ Ly quốc ra các phương
diện, sửa lại cục diện trọng võ khinh văn đã kéo dài nhiều năm ở Ly quốc, ra
sức đẩy mạnh sự phát triển của giáo dục.

Chỉ là,
tất cả nỗ lực khổ cực cũng không địch lại được tính nết lúc tuổi già. Khi Vũ
Văn nữ sĩ bước vào thời kỳ mãn kinh, tính tình hoàn toàn thay đổi, mê đắm sắc
đẹp. Bà ta triệt để thực hiện lý tưởng tươi đẹp cả đời của các độc giả chúng ta
– không chỉ trắng trợn vơ vét thanh thiếu niên tuấn mỹ vào cung hầu hạ mà còn
vung tiền như rác, xây dựng cung điện, lầu các xa hoa. Kỳ vương phu là đại tài
tử, nhà văn học, họa sĩ, nhà giáo dục trăm năm khó gặp của Ly quốc. Người đọc
sách không chịu nổi sự đả kích này, dứt khoát rời hoàng cung làm đạo sĩ. Nữ
hoàng đế bệ hạ đã hỏng là hỏng từ đầu đến cuối, trọng dụng một đám nịnh thần,
cả ngày ngợp trong vàng son, không hỏi triều chính, dẫn đến một nhóm nhân dân
khởi nghĩa, một quốc gia yên bình bỗng chốc mù mịt chướng khí.

Nữ
hoàng đế sinh được hai người con gái và một người con trai, thái tử chính là
hoàng đế Ly quốc hiện nay, Vũ Văn Dịch. Ít nhiều nhờ có thái tử khi đó dẫn đầu
một nhóm đại thần, phân chia chống lại mẫu thân đại nhân bị lú lẫn, thế lực của
mấy đại gia tộc mới không bành trướng quá mức, quốc gia mới không hoàn toàn sụp
đổ.

Sau đại
loạn có đại trị, từ đó về sau thiên hạ quy về một mối. Đại sự đầu tiên mà tân
đế làm sau khi đăng cơ chính là gọi Cao tể tướng tới, ôn hòa nói với lão tể
tướng ria mép trắng xóa, mặt đầy nếp nhăn: khi tiên hoàng còn nhỏ, công đã là
tể tướng (công là cách gọi tước đầu trong
năm tước thời phong kiến: công, hầu, bá tử nam), nay
trẫm lên ngôi, công vẫn còn tại vị. Công thân là tể tướng nên hiểu rõ quy định
quốc triều, quan viên triều đình bảy mươi tuổi sẽ về hưu. Công nay đã bảy mươi
có lẻ, vì sao còn do dự?

Lão Cao

trong lòng sáng như gương, trong miệng còn ngang ngạnh biện bạch: tuy thần tuổi
đã lớn nhưng mỗi ngày bồi bổ, xương cốt còn thật rắn chắc, huống hồ bệ hạ lên
ngôi chưa bao lâu, bách tính kích động còn chưa bình ổn, thần nào có thể yên
tâm rời đi, phủi tay không để ý?

Vũ Văn
Dịch cười lạnh một tiếng, không khách khí nói: trẫm giam quốc đã hơn năm năm,
tiên hoàng còn yên tâm để trẫm làm đế, công còn có gì lo lắng? Ngày mai ngài
hãy dâng tấu xin về hưu đi! Trẫm cho phép ngài về cầm kẹo trông cháu, an hưởng
tuổi già!

Lão Cao
biết thời của mình đã hết, bất đắc dĩ phải nghe theo, rời khỏi kinh thành về
quê cũ. Ngày hôm sau, hoàng đế lại đề bạt Đông Hà quận vương Tào Gia Thụ thuộc
phái trung gian làm một tể tướng an nhàn, mọi chuyện đã có tâm phúc của hắn
gánh vác. Tất cả gia tộc quyền thế đương nhiên đều nhận được tin tức mới từ
phía hoàng đế.

Mà thay
đổi này, mới chỉ là một bước khởi đầu.

Huyện
Văn Xương, thôn Đại Dung, một thôn nhỏ với hơn mười hộ, dựa theo một con sông
nhỏ nước chảy êm đềm. Ruộng vườn nhà cửa ngay ngắn, tiếng gà chó vang vang. Đầu
thôn có một gốc đa cổ thụ tuổi đã trăm năm, cành lá rậm rạp, khỏe mạnh che
trời, người trong thôn tôn nó là thần thụ, tất cả những hoạt động quan trọng
trong thôn đều diễn ra dưới tàng cây này.

Hiện
giờ đang vào mùa vụ, mọi người trong thôn xuống ruộng làm việc, trong sân chỉ
có mấy đứa trẻ và con chó đang chơi đùa.

Dưới
tán đa có mấy người đang túm tụm.

Rắc
thuốc, quấn băng gạc, buộc chặt, lau khô vết máu hai bên, sau đó kéo ống quần
xuống.

Một cô
gái trẻ tuổi làm việc nhanh nhẹn, động tác nhẹ nhàng, gọn gàng băng bó vết
thương rồi phủi tay thẳng lưng lên.

“Xem,
tỷ nói có sai đâu, không đau đúng không?”

Một cậu
bé trai bị thương ở chân mở to mắt, ngạc nhiên đến mức kêu lên: “Không đau!
Không đau! Thật sự không đau!”

Bọn nhỏ
đều nhao nhao xông tới.

“Tiểu
Tạ tỷ tỷ! Tiểu Tạ tỷ tỷ thật lợi hại!”

Cô gái
kia độ khoảng hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, làn da trắng, cằm nhọn, khi
cười rộ lên lộ ra một chiếc má lúm bên khóe miệng, dáng vẻ vô cùng thân thiết,
dễ gần.

Nàng
đắc ý xoa xoa mấy cái đầu nhỏ đang dụi tới: “Được rồi, đi chơi đi. Cẩn thận một
chút!”

Bọn trẻ
lại nhao nhao tản ra, chỉ còn một thằng bé đen như cột nhà cháy đứng tại chỗ
bất động.

“Liên
Thành? Vì sao đệ không đi chơi?”

Thằng
bé đen nhẻm chắp tay sau mông, gương mặt tròn tròn làm ra vẻ chín chắn như
người lớn: “Tiểu Tạ tỷ, tỷ nhận đệ làm đồ đệ được không?”

Tiểu Tạ
thu băng gạc còn thừa vào trong hộp dụng cụ, thờ ơ nói: “Chuyện này tỷ đã trả
lời đệ rất nhiều lần rồi. Không được!”

“Vì
sao?” Thằng bé đen nhẻm hỏi tới.

“Chuyện
này tỷ cũng trả lời rất nhiều lần rồi. Tỷ đi khắp nơi, nếu nhận đệ làm học trò
sẽ phải dẫn đệ rời khỏi cha mẹ. Mà đệ lại còn nhỏ như vậy…”

“Nhưng
trong sách nói những cao nhân nhận đồ đệ đều sẽ dẫn đồ đệ tới thâm sơn để tu
luyện đấy thôi.”

Tiểu Tạ
trợn mắt, mấy quyển tiểu thuyết này từ xưa đã là thứ hại người nhất, khiến biết
bao thiếu nam thiếu nữ ảo tưởng.


“Liên
Thành, đấy chỉ là chuyện người ta bịa ra thôi. Đệ chưa từng sống xa cha mẹ, đệ
không biết những ngày không ai quan tâm chăm sóc khổ cực thế nào đâu.”

“Nhưng
Tiểu Tạ tỷ tỷ rất tốt, tỷ sẽ không chăm sóc đệ sao?”

Tiểu Tạ
cười gian ác, nhéo hai má phúng phính của Liên Thành: “Tuy đệ rất đáng yêu
nhưng tỷ tỷ đây không phải mẹ ruột của đệ, tỷ cần gì tốt với đệ như vậy?”

Liên
Thành bé nhỏ xoa xoa cái má bị nhéo đau, cố gắng suy nghĩ. Thằng bé thật sùng
bái tỷ tỷ vừa đẹp vừa giỏi này, thật muốn theo tỷ tỷ học y thuật. Nếu vậy, sau
này khi mẹ khó chịu sẽ không cần bán thứ gì trong nhà đi để lấy tiền mời đại
phu nữa, thằng bé có thể xem bệnh cho mẹ đấy nha.

Thế
nhưng, nếu phải rời khỏi mẹ thật lâu, thật lâu, thằng bé cũng không nỡ. Cha mất
sớm, trong nhà chỉ còn hai mẹ con sống nương tựa vào nhau thôi.

Tiểu Tạ
thở dài, vỗ vỗ bờ vai non nớt của thằng bé: “Còn nhỏ đừng học đòi than thở như
người lớn. Tỷ ở lâu một chút là được, trước khi đi dạy đệ vài thứ, kê một đơn
thuốc thật tốt cho mẹ đệ.”

Lúc này
nét mặt Liên Thành mới giãn ra, vui mừng kéo tay Tiểu Tạ hô lên: “Tiểu Tạ tỷ
tỷ! Đệ biết tỷ tốt nhất mà! Tỷ tốt nhất!”

Tiểu Tạ
cười khanh khách nhìn thằng bé. Đứa bé này tuy còn nhỏ nhưng mắt hổ mày kiếm đã
vô cùng rõ ràng, tương lai nhất định sẽ là một chàng trai anh tuấn, khiến bao
trái tim thiếu nữ tan nát. Mặt mày, tư thế uy vũ như vậy, chỗ nào giống dáng vẻ
của một thằng bé nông dân bình thường?

Tới xem
vết thương ở mắt cho bác quả phụ Vương trong thôn xong, trời đã không còn sớm
nữa, uyển chuyển từ chối lời mời dùng cơm của bác Vương, Tiểu Tạ đeo hòm thuốc
lên vai, chậm rãi về nhà.

Đang
buổi chạng vạng đầy ráng chiều, cả bầu trời như bị nhuộm một màu vàng huy
hoàng, từ xa tới gần, từ vàng tới đỏ rồi tới tím, cuối cùng trở về màu xanh
thẳm. Mà trong ruộng nay đã được xả đầy nước, từng ô ruộng mới gieo mạ giống
như một mặt gương tái hiện lại những rặng màu trải rộng khắp bầu trời.

Tiểu Tạ
đứng trên bờ ruộng, kinh ngạc nhìn hồi lâu, sau đó mới sờ cái bụng đang sôi lên
ùng ục, bước chân trở về.

Khi đặt
chân vào phòng, trên bếp đã đặp sẵn đồ ăn, có lẽ là mẹ Liên Thành đưa tới. Tiểu
Tạ cười, hâm nóng lại đồ ăn, cắt một ít thịt khô, giải quyết qua loa bữa tối.

Ban đêm
trong thôn rất tĩnh lặng, bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng kêu vang trong bụi
cỏ.

Tiểu Tạ
châm ngọn đèn, mở hộp bút, lấy ra một chiếc bút lông chim, chấm mực nước rồi
bắt đầu viết.

“A
Huyên, thấy thư như thấy người:

Em ở
đây tốt lắm, chàng thì sao?

Một
tháng trước em đã rời khỏi Tây Thái, theo một đoàn buôn dược băng qua núi Tử
Vân, tới Ly quốc. Vì vậy thư tháng này mới chậm mười ngày, đã làm chàng lo lắng
phải không.

Núi Tử
Vân không hổ là dãy núi lớn nhất Tây Nam, phải cao hơn chừng ba nghìn mét so
với mặt nước biển ấy, trên mấy đỉnh núi tuyết đọng trắng xóa, quanh năm không
tan. Chân núi xuân về hoa nở, sườn núi lại giá lạnh từng cơn, khí hậu chênh
lệch rất lớn. Thực vật trên núi rất đa dạng, nhiều loại kỳ hoa dị thảo, động
vật quý hiếm. Thời gian em dừng lại đây rất ngắn nhưng đã tìm được rất nhiều
dược liệu quý hiếm. Có một loại thảo dược chỉ nở trên vách núi, khi hái vô cùng
nguy hiểm, nhưng chàng đừng lo lắng, người dẫn đường dẫn chúng em qua núi có
nuôi một con khỉ nhỏ, được huấn luyện thành thạo, cuối cùng chính chú khỉ nhỏ
kia đã giúp em hái dược thảo về.

Trong
núi Tử Vân rải rác hơn mười bộ lạc, sơn trại lớn nhỏ, thủ lĩnh nuôi nô lệ và
mãnh thú, đều tự chiếm núi phong vương. Quan phủ hai nước Tần, Ly cũng đều

không nhúng tay vào chuyện của bọn họ. Vì vây, núi Tử Vân thành dải đất không
người quản lý, rất nhiều phần tử bất hợp pháp của hai nước trốn vào núi tìm
kiếm sự che chở. Bọn chúng không tự làm việc, chỉ dựa vào việc cướp đoạt tiền
bạc của các đội buôn qua lại để sống. Đội buôn em đi theo lần này chỉ là đội
buôn chuyên thu mua thuốc của các sơn trại, thu mua được rất nhiều dược liệu
quý hiếm. Em theo bọn họ tới tám sơn trại, thật là mở rộng tầm mắt.

Núi Tử
Vân tuy nguy hiểm nhưng cảnh sắc tráng lệ vô cùng. Khe núi, thác nước, hồ sâu,
khe suối, khiến em lưu luyến không muốn rời bước, trong lòng siết bao hy vọng
khi đó chàng cũng ở bên em, cùng em ngắm nhìn ráng mây chiều, mặt trời lặn,
được vậy thì không còn gì tuyệt hơn nưa! A, không nói nữa, nếu không chàng lại
oán giận cho xem.”

Viết
đến đây, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười ấm áp.

“Có
chuyện có lẽ chàng nên biết sớm. Không ngờ núi Tử Vân rất thừa thãi quặng sắt.
Trên đường đi, em thấy công nhân Tần quốc khai thác khoáng thạch trong thâm
sơn, tinh luyện thành sắt ngay tại chỗ rồi vận chuyển về trong nước. Hành động
của bọn chúng vô cùng kín đáo, còn mua chuộc được người bản xứ, trắng trợn chặt
cây rừng. Em cảm thấy việc này rất kỳ quái. Tần vương bệnh lâu ngày, thái tử
giam quốc đã hơn nửa năm, biểu hiện bề ngoài có vẻ tất cả đều bình thường, thế
nhưng những hành động mờ ám lại không ngừng. Quan lại không có phẩm vị ở địa
phương bắt đầu thối nát, phần lớn ruộng đồng sát nhập hình thành bọn cường hào
ác bá, nhân số binh dịch năm nay tăng nhiều. Em nghĩ Tần quốc sắp có một cuộc
rung chuyển lớn.

Hiện
giờ em tạm thời định cư một chỗ, là một thôn nhỏ ở Ly quốc. Nơi này có một gốc
đa cổ thụ hơn trăm tuổi, cao lớn rậm rạp. Lần đầu tiên nhìn thấy nó em đã nghĩ
ngay đến cây đa cổ thụ đầu thôn nhà ngoại em, cảm thấy vô cùng thân thiết nên
đã ở lại chỗ này.

Mọi
người trong thôn vô cùng chất phác thân thiện, cũng rất chiếu cố em. Ly quốc
cũng giống Đại Tề chúng ta, phương Bắc trồng lúa mì, phía Nam trồng lúa nước,
nay đang là mùa gieo mạ. Thôn dân cần cù lao động, thành ra nhìn em có vẻ chơi
bời lêu lổng. Em phát hiện thôn nữ nơi đây có một phương pháp nuôi tằm vô cùng
độc đáo, có thể nâng cao năng suất, sản xuất tơ cũng tương đối tốt. Hiện giờ em
đang nghiên cứu, hy vọng có thể có kết quả, nâng cao chất lượng tằm của Đại Tề
chúng ta.

Khi tới
Ly quốc, bọn họ đang mở rộng cải cách, thu nạp hiền sĩ khắp nơi, em tới đây
đúng lúc đang náo nhiệt nhất. Nghe nói hôm nay đã yết bảng, những người đọc
sách gần đây đều chạy tới thị trấn xem. Trước giờ Ly quốc trọng võ, các văn
nhân bị chèn ép hơn trăm năm, nay cuối cùng cũng có cơ hội ngẩng đầu chứng minh
tài năng. Em nghĩ lần này, người lãnh đạo Ly quốc nhất định sẽ chọn được rất
nhiều nhân tài.

A
Huyên, chàng cầm quyền đã hơn ba năm rồi. Đại Tề tuy quân sự vững mạnh nhưng em
biết lấy quân trị quốc không phải mục đích cuối cùng của chàng. Thế cục trong
nước lúc này cứng nhắc, thế lực nhà nào đó mấy năm nay dù vẫn bị áp chế nhưng
gốc rễ trong quân lại thâm sâu, không thay đổi. Khi chàng đăng cơ đã mở ra chế
độ khoa cử mới cho Đông Tề, ba năm vừa qua đã chịu nhiều mỏi mệt, là lúc nên
thu hoạch rồi. Mặt khác, nói đến giáo dục và y liệu, em lại có một vài đề nghị
mới, chính là…”

Lưu
loát viết vài tờ giấy. Ngọn đèn bắn ra vào tia lửa, ánh sáng thoáng trầm xuống.

Tiểu Tạ
lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, đề bút tiếp tục viết:

“Em học
được từ thôn dân một loại canh chua ngọt rất ngon, là đặc sản của địa phương
này. Em viết cách nấu lại, chàng có thể bảo ngự trù làm thử xem sao. Tử Kính ca
nói gần đây vì chuyện đầu xuân mà chàng luôn thức tới tận khuya. Chăm chỉ phải
có mức độ, sức khỏe là tiền vốn. Nói nhiều nữa chàng lại chê em dong dài. Đúng
rồi, phía Nam Tần quốc có một loại hoa mà Đông Tề không có, bọn họ gọi đó là
hoa Hỏa Long, em gọi nó là cây thuốc phiện. Thật ra sau khi tinh luyện, nó có
thể khiến người ăn vào nghiện, khiến thân thể người ta dần suy yếu, cuối cùng
mất mạng. Loài hoa này rực rỡ như lửa, vô cùng bắt mắt. Nếu sử dụng một cách
thích hợp nó có thể dùng để giảm đau, nhưng dùng quá liều lượng sẽ dẫn đến tử
vong. Dân bản xứ chỉ biết hoa đó có độc, còn chưa biết nó có tác dụng về mặt y
dược.”

Khí
trời chuyển ấm rồi, rất dễ bị cảm. Mấy năm nay chàng phải lên triều, thiếu hụt
tập luyện, phải cẩn thận, đừng để sinh bệnh. Tới một địa phương mới, cái gì
cũng mới, chưa phát hiện được nhiều. Đã muộn rồi, em muốn đi ngủ. Hy vọng có
thể mơ thấy chàng.”

Tiểu Tạ
ký tên, lại bất giác mỉm cười, lúc này mới dừng bút, bỏ lá thư đã gấp cẩn thận
vào phong thư.

Nàng
rửa mặt chải đầu qua loa một chút, thổi tắt ngọn đèn, nằm xuống nghỉ.

Đêm đã
khuya, không biết từ lúc nào tầng mây đã bị gió thổi tan, để lộ ánh trăng sáng
tỏ, xuyên qua song cửa sổ, chiếu lên gương mặt đang an bình ngủ say trong
phòng.

Hôm sau
là một ngày tiết trời trong lành. Đại phu Tiểu Tạ hiếm khi nào không ngủ nướng
mà rời giường rất sớm.

Không
có bếp than, nhóm lửa nấu cơm rất phiền phức. Nàng hơ qua bánh bao đã lạnh từ
ngày hôm qua trên bếp lửa còn chút hơi nóng, ăn kèm với một chén trà thô. Mực,
con chó nàng nuôi, ngáp dài thong thả bước từ bên ngoài vào, thờ ơ vẫy đuôi với
chủ nhân. Tuy Tiểu Tạ nhận nuôi nó nhưng nó lại sống nhờ đồ ăn của hàng xóm, vì
vậy không thể nói nó thiếu tôn trọng chủ nhân được.


Tiểu Tạ
vừa gặm bánh bao vừa nói: “Tối qua trở về không thấy em, em chạy đi đâu vậy?
Lại tăm tia được em nào rồi? Chó nhà người ta đến tối đều về trông nhà, nhìn
lại mình xem!”

Mực
không thèm ư hử gì, cúi đầu gặm một khúc xương rồi quay đầu, xoay cái mông về
phía nàng. Không thể trách nó, trong cái nơi bàn gãy ghế rời, khắp nơi đầy cỏ
khô này, thứ duy nhất có thể hấp dẫn kẻ trộm cũng chính là Tạ tiểu thư nhìn mà
thích mắt. Nhưng từ khi nàng dùng thuốc bột biến thủ lĩnh bọn lưu manh trêu đùa
nàng thành bọc mủ thì không còn gã đàn ông nào trong vòng năm trăm dặm quanh
huyện Văn Xương này dám thèm thuồng bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng nữa.

Tiểu Tạ
ăn xong bánh bao, quét dọn nhà một chút, thay một bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ,
sau đó cầm thư đi ra cửa.

Chỉ một
lát sau, một người đi đường mặc trang phục bình thường yên lặng đi từ trong
rừng ra, tới trước mặt Tiểu Tạ, kính cẩn hành lễ.

Tiểu Tạ
đáp lễ, giao thư cho anh ta.

“Làm
phiền huynh.”

Người
kia không nói gì, chỉ khom người, quay đầu trở về cánh rừng, rất nhanh đã không
còn bóng dáng.

Tiểu Tạ
sắp xếp lại đồ dùng một chút như thường ngày, sau đó xách hòm thuốc ra ngoài.

Nàng có
hẹn với Trần lão đại phu của Nghiễm Nghĩa đường trong huyện, xin ông ấy dạy bảo
một vài vấn đề y học, ông cụ vốn là thái y trong hoàng cung Ly quốc, nhiều năm
trước chịu sự liên lụy của chính trị mà bị biếm ra khỏi cung, về quê mở y quán,
sống một cuộc sống an bình, ôm cháu ôm chắt.

Hôm
nay, trong huyện rất náo nhiệt, tửu lâu nào cũng kín người. Tiểu Tạ ngồi cùng
lão đại phu trong y quán chưa tới hai khắc đã hết người này đến người khác chạy
vào mua thuốc giải rượu.

“Xưởng
rượu phát rượu miễn phí đấy à?”

Con lớn
nhất của lão đại phu vừa nhanh chân nhanh tay gói thuốc vừa nói: “Hôm qua yết
bảng, những người có tên trên bảng hôm nay đều bày tiệc rượu chúc mừng. Nhìn
xem, trời còn chưa tối đã say đến vậy rồi!”

Ông cụ
ngược lại thật hài lòng: “Hay lắm, hay lắm, chiều nay tăng giá thuốc giải rượu
lên một đồng.”

Tiểu Tạ
nhắc nhở ông cụ: “Ông ơi, như vậy là lừa tiền đấy!”

“Vậy
sao?”

“Đúng
vậy!” Tiểu Tạ rất khẳng định, nhưng còn bổ sung thêm: “Ngài nên nói đó là
phương thuốc mới, đặc biệt chữa đau đầu, có vậy người ta mới vui vẻ bỏ tiền.”

Con lớn
nhất nhà họ Trần rất hiền lành, vội vàng nói: “Nhưng thật ra đâu có chữa được!”

“Mỗi
phần tăng thêm nửa đồng Mễ Thảo là được!” Tiểu Tạ cười.

Ông cụ
vuốt râu cười: “Vẫn là Tiểu Tạ nhanh trí. Tiểu Tạ này, sao con không đi thi. Y
cục đang nhận người đấy, đãi ngộ cũng không tệ lắm.”

Không
ai biết đại phu Tiểu Tạ nhìn có vẻ nghèo khóc thật ra trong hầu bao luôn dắt
ngân phiếu mấy trăm lượng, chỉ vì quần áo nàng mộc mạc, cũng bởi vì cuộc sống
của nàng rất đơn giản. Mà hai vấn đề mọi người quan tâm nhất về nàng là: cuộc
sống có khó khăn hay không; và, vì sao còn chưa lập gia đình.

Cũng
không ai biết đại phu Tiểu Tạ nhìn có vẻ bình thường thật ra đang soạn thảo một
bộ sách y học vĩ đại.

Sau khi
rời khỏi Tề quốc, Tạ tiểu thư dùng ba năm dạo chơi các nước. Từ Nam đến Bắc, từ
Đông sang Tây, đặt chân đến khắp núi xanh nước biết, đi qua nghìn thác trăm
ghềnh. Đo đạc một chút lãnh thổ tứ quốc, xem qua nhân tình ấm lạnh, lãnh hội
phong tục các nơi. Mà thu hoạch lớn nhất, chính là kỹ thuật y học, kỳ phương
trân dược nàng sưu tầm được trong suốt quãng đường. Nàng sắp xếp lại những kiến
thức đó, không chỉ để tăng tri thức, nâng cao kỹ thuật chuyên ngành cho mình mà
còn bổ sung tư liệu cho cuốn sách của nàng, hy vọng tương lại có thể lưu danh
sử sách dưới tên một nhà y học, một tác giả nổi danh.

Không
chỉ như vậy, vừa du lịch vừa làm nghề y còn tôi luyện kỹ thuật ngoại khoa của
nàng. Nay đại phu Tiểu Ta đã có thể cầm kim hạ chỉ như bay, cắt da cắt thịt
càng dứt khoát lưu loát, kỹ thuật dùng dao tỉ mỉ đến mức có thể cắt một cân
thịt lợn thành những sợi dày một milimet đều nhau – kỹ thuật này sau đó đã có
dịp thể hiện khi đoàn người ngồi ăn thịt dê nướng cùng nhau. Tình cảnh có máu
me kinh khủng đến đâu, nàng nhìn mà vẫn bình tĩnh tự nhiên, không nhăn mặt lấy
một lần, làm giải phẫu xong vẫn có thể ăn thịt bò hầm cay như thường. Đây cũng
là một trong những nguyên nhân khiến nàng tuy bề ngoài xinh đẹp mà vẫn ít người
thăm hỏi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.