Đọc truyện Ca Tẫn Đào Hoa – Chương 53: Cảnh còn người mất
Ngày
hôm sau, tôi cùng Tạ phu nhân tới phủ thái tử, gặp Tạ Chiêu Kha.
Ngoài
dự đoán của tôi, thì ra cô ấy mang thai, đại khái đã hơn sáu tháng. Biến đổi
sinh lý không hề ảnh hưởng tới bề ngoài của cô ấy, vẫn xinh đẹp, mỹ lệ như
trước, cao quý thanh nhã, còn thêm chút dịu dàng an bình của người sắp làm mẹ.
Tiêu Lịch, nay đã đổi danh hiệu thành U Sơn vương, cẩn thận từng li từng tí đỡ
cô ấy, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Tình cảnh tốt đẹp này của hai người hoàn toàn
không phải là điều tôi đã nghĩ đến.
Tạ
Chiêu Kha nhìn thấy tôi, nở nụ cười bình thản, thân mật, không còn dáng vẻ kiêu
ngạo như trước đây nữa: “Cuối cùng tiểu muội cũng về nhà rồi, một nhà chúng ta
đã đoàn viên.”
Vẻ mặt
Tạ phu nhân thoáng ảm đạm. Bà nghĩ tới Tạ Chiêu Anh không bao giờ có thể trở về
nữa.
Tạ
Chiêu Kha nói với tôi: “Vương gia nhân từ, cho phép ta sinh xong mới khởi hành
tới U Sơn. Nơi đó tuy xa xôi nhưng không có phân tranh, non xanh nước biếc,
người dân chất phác, ta nhất định sẽ thích.”
Tôi nói
với Tiêu Lịch: “Tỷ phu, sau này tỷ tỷ nhờ huynh chăm sóc.”
Tiêu
Lịch nói: “Chăm sóc thê tử nhi nữ vốn là trách nhiệm của nam nhân.”
Tạ
Chiêu Kha nhìn anh ta bằng ánh mắt vô cùng hài lòng, dịu dàng.
Tôi
không nhìn thấy Tần Phỉ Hoa. Nghe nói từ khi thái tử bị giam lỏng, nàng đã tự
xin được ra khỏi phủ tu hành, làm nữ quan. Thế lực của Tần gia lớn mạnh, Triệu
gia cũng không làm nàng khó xử. Nhưng chính những ngày tháng giam cầm lại khiến
Tạ Chiêu Kha nảy sinh tình cảm với Tiêu Lịch, hai người này coi như có một kết
cục tốt.
Tạ
Chiêu Kha tản bộ cùng tôi trên hành lang, kéo tay tôi nói: “Quả đúng như vậy,
cuối cùng người trở thành mẫu nghi thiên hạ chính là muội.”
Giọng
nói của cô ấy nhẹ nhàng, không có tình cảm nào khác.
Tôi có
cái nhìn riêng của mình: “Mẫu nghi thiên hạ, cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.”
“Đúng
vậy, hoàng hậu không chỉ đại diện cho vinh hoa phú quý.” Tạ Chiêu Kha nói: “Tứ
muội, ta nhìn ra được muội rất bất an.”
Tôi
nhìn ra tuyết trắng phủ đầy sân, bỗng nhiên nói: “Tỷ, muội không biết nên làm
thế nào bây giờ. Cho dù muội biết phải làm thế nào, muội cũng không biết có thể
kiên trì trong bao lâu.”
Tạ
Chiêu Kha cười cười: “Muội là một người vừa hào hiệp vừa ngang bướng. Ngày đó
vừa có ý định gả muội ra ngoài, muội đã nhất quyết bỏ chạy. Thế nhưng sau này
làm hoàng hậu, không thể tùy hứng như thế nữa nhé.”
“Muội
hiểu rất rõ, vì vậy muội rất bất an. Muội cảm thấy rất mơ hồ, một bên biết rằng
mình sẽ đối mặt với cái gì, một bên lại không rõ mình sẽ đối mặt với cái gì.
Muội biết, hậu cung không chỉ là nơi dành cho phụ nữ sống, nó còn là nơi phản
ánh toàn bộ thế cục triều đình, toàn bộ hướng đi chính trị. Mà trước giờ, muội
mới chỉ tiếp xúc với bệnh tật, thương vong đơn giản và chiến tranh không có quá
nhiều ảnh hưởng tới muội.”
“Muội
nói đúng.” Tạ Chiêu Kha nói: “Đối với muội mà nói, nơi đó thật sự không phải
nơi muội quen thuộc. Ta biết muội lo lắng về Lục gia. Nhưng vương gia đã đồng ý
lập muội làm hậu, bất luận thế nào, muội đều cao hơn Lục Dĩnh Chi một bậc. Lục
Dĩnh Chi đó ta đã gặp, là một nữ tử vô cùng khôn khéo, đưa đẩy, nếu vậy cũng sẽ
không dễ dàng khó xử muội.”
“Tỷ
cũng hiểu rằng nếu cô ta có ý làm muội khó xử, muội đương nhiên cũng sẽ không
có biện pháp phải không?”
“Cũng
không phải.” Tạ Chiêu Kha nói: “Đương nhiên muội sẽ có biện pháp đối phó với cô
ta. Chỉ là muội có dùng hay không? Trước đây, khi toàn thành đồn muội là gian
tế, chúng ta đều vô cùng lo lắng cho sự an toàn của muội. Thật ra chỉ cần là
người biết chút tin tức sẽ hiểu chuyện đó do Lục gia gây ra. Cũng may vương
gia kịp thời bảo vệ muội. Tứ muội, trải qua chuyện này, muội nên biết, Lục Dĩnh
Chi đó là người đã trải qua gió tanh mưa máu, cô ta nhẫn tâm hơn người khác rất
nhiều. Những chuyện muội không làm được, cô ta có thể làm được không chớp mắt.
Muội mềm lòng, lương thiện đã là bước chậm hơn cô ta một bước rất lớn.”
Tạ
Chiêu Kha nói rất đúng, tôi không biết phải nói gì.
Tạ
Chiêu Kha cầm lấy tay tôi: “Tuy muội có thể vào cung làm hoàng hậu, đó là vinh
dự của Tạ gia. Nhưng là tỷ tỷ của muội, ta cũng rất lo lắng cho muội. Sau khi
vương gia đăng cơ, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay loại trừ thế lực của Lục gia, khi
đó sẽ là một cuộc ác đấu trong triều. Đến lúc đó, hoàng thượng ở bên ngoài đấu
với Lục lão gia tử, muội ở trong hậu cung cũng phải đấu với Lục Dĩnh Chi…”
Tôi
nghe đến đó mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Nếu
đấu thắng thì tốt. Nếu không thắng, vậy chẳng phải muội…” Tạ Chiêu Kha thở dài:
“Nói thật, ta không nỡ để muội đi vào nơi như vậy. Muội không giống ta, được
học cách tính toán một chút thủ đoạn, muội thật sự không hiểu bất cứ chuyện
gì.”
Tôi
phải im lặng hỏi trời xanh. Sống nhiều năm như vậy, đến bây giờ mới phát hiện
thì ra mình thật vô dụng.
Tạ
Chiêu Kha liên tục thở dài. Cô ấy chỉ có ý tốt, bởi vì lo lắng một cô gái nhỏ
ngây thơ, nhân từ, hay nương tay phải vào cung, không bao lâu nữa sẽ bị chèn ép
đến cái xương cũng không còn.
Tôi nhỏ
giọng nói: “Anh ấy có lẽ sẽ có rất nhiều người phụ nữ khác…”
Tạ
Chiêu Kha bật cười một tiếng: “Lẽ nào điều muội lo lắng chỉ là chuyện này?”
Tôi
không nói gì.
“Nha
đầu ngốc!” Tạ Chiêu Kha vuốt lại tóc cho tôi: “Nam nhân có tiền bình thường đã
ba vợ bốn nàng hầu, huống hồ là vua một nước? Tỷ phu của muội còn có hai đại
nha hoàn kia kìa. Chỉ cần trong lòng vương gia có muội, chỉ cần muội vĩnh viễn
là hoàng hậu chẳng phải được rồi sao? Nếu không muội còn muốn gì nữa?”
Tôi
không biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy chuyện này rất tức cười.
Đúng
vậy, tôi lại ghét bỏ hoàng đế nhiều vợ, chuyện này quả thật là chuyện tức cười
nhất thiên hạ.
Tôi
cười, cười sự ngây thơ và ngu ngốc của bản thân, cười sự ngang ngạnh của bàn
thân. Cười xong lại cảm thấy vô hạn bi thương, tận cùng đau đớn.
Cho dù
có hiểu rõ đến mức nào, đó cũng không phải cuộc sống mà tôi muốn.
Tạ
Chiêu Kha hỏi tôi còn muốn gì.
Nguyện
chỉ một người, bạc đầu không chia ly.
Nay
người đã ở ngay trước mắt, thế nhưng tôi lại không cầm được tay anh.
Chiều
ngày hôm ấy, rất nhiều người tới Tạ phủ, nói rằng là người từ Thượng Y cục
trong cung tới đo đạc làm y phục cho tôi. Y phục chuẩn bị được một nửa, trong
cung lại phái một người khác đến mời tôi tiến cung, nói là đi xem cung điện
hoàng hậu còn thiếu thứ gì để phân phó bên dưới đi làm.
Tôi bị
mấy người tới tới lui lui này khiến cho đầu óc choáng váng, thật vất vả mới
chọn vải xong, sau đó đã bị đưa lên xe vào cung.
Đây
không phải lần đầu tiên tôi tới cung của hoàng hậu, chỉ là, lần trước là khách,
lần này là chủ.
Triệu
hoàng hậu đã bị phế, bị đưa tới hoàng lăng. Hiện giờ trong cung vô chủ, trong
sự tráng lệ lộ ra vẻ trống trải, u ám, những vật dụng đẹp đẽ, quý giá, tinh xảo
mang theo hơi thở nặng nề của lịch sử, lư hương tỏa ra hơi thở nồng nặc mùi cổ
xưa. Trong đại sảnh vắng vẻ rộng lớn, kiến trúc hoa lệ nhưng luôn luôn tạo ra
cảm giác trống trải. Giữa ban ngày còn thắp nến, bóng người chiếu lên bức tranh
tường, lung lay chuyển động, vô cùng quỷ quái.
Tôi
rùng mình một cái.
Lần
trước tới đây hoàn toàn không cảm thấy như vậy, hiện giờ mới nhận ra nơi này
thật rộng lớn. Một phòng nối liền một phòng, có lẽ sau bức tường còn cất giấu
căn phòng bí mật nào đó. Những màu sắc và hoa văn trang nghiêm phú quý rất rối
mắt, làm người ta hít thở không thông.
Tôi
hoang mang đi loanh quanh bên trong, phát hiện chỗ nào cùng gần gần giống nhau,
không bao lâu thì lạc đường. Bởi vì đã đuổi những người theo sau đi, tôi đành
tự mình mò mẫm tìm đường trở về.
Không
biết làm thế nào, tôi đi vào một tòa lầu nhỏ.
Đó là
một căn phòng được trang trí tương đối đơn giản, trên bức tường hai bên treo
đầy ảnh của những người phụ nữ mặc chính trang, phía dưới là bài vị hương án
phụng dưỡng. Nhìn kỹ lại, thì ra những người này là hoàng hậu Đông Tề các triều
đại.
Kính
Hiếu hoàng hậu khai quốc, Hiền Ý hoàng hậu tiếng tốt lan xa, Hiền Túc hoàng hậu
chỉ tại vị ba ngày, Hiến Mục hoàng hậu cả đời niệm phật, Cung Mục hoàng hậu hai
lần bị phế, ba lần được lập…
Những
cái tên quen thuộc, những gương mặt xa lạ. Những người phụ nữ cổ xưa, cách trăm
năm lẳng lặng nhìn tôi qua lớp hương khói mù mịt, giống như sẽ kể lại câu
chuyện của bọn họ cho tôi nghe. Những bi thương, cô độc, uất ức, khổ sở phía
sau sự phồn hoa, vinh quang thể hiện rất rõ ràng qua đôi mắt của bọn họ.
Tôi xem
từng bức, từng bức, bức tranh cuối cùng, chính là mẫu thân của Tiêu Huyên, Gia
Mục hoàng hậu.
Một cô
gái tuổi còn rất trẻ với một gương mặt mỹ lệ động lòng người, đôi mắt của Tiêu
Huyên rất giống mẹ, đen láy sâu thẳm, lại trong lành như nước, cười rộ lên có
vẻ rất thân thiết. Chỉ là, trên mặt Tiêu Huyên tuy luôn mang theo nụ cười bất
cần đời, giống một công tử uống rượu, cưỡi ngựa tìm thú vui khắp giang hồ,
nhưng cũng có khí phách vương giả bễ nghễ thiên hạ.
Tôi
nhìn một khoảng trống lớn trên tường. Có lẽ, một ngày nào đó trong tương lại,
bức họa của tôi cũng sẽ được treo tại nơi này chăng? Vậy cũng tốt. Tôi biết
rằng phế hậu là không có tư cách được treo tranh ở nơi này. Mà mục tiêu cả đời
của Lục Dĩnh Chi chính là tranh đoạt một khoảng trống nho nhỏ nơi đây.
Tôi vừa
nghĩ đến Lục tiểu thư là lại như học sinh lười biếng nghe thông báo sắp tới
cuộc thi, vừa phiền não vừa đau đầu.
Tôi lắc
đầu xoay người sang chỗ khác, kinh ngạc nhìn thấy Tiêu Huyên đang đứng ngoài
cửa.
Vẻ mặt
anh nhìn tôi rất phức tạp, lo lắng, bất an, sợ hãi, đó đều là những cảm xúc rất
ít khả năng xuất hiện trong mắt anh, chúng khiến tôi rất khó hiểu. Hai chúng
tôi lẳng lặng nhìn nhau một lúc lâu, không ai nghĩ tới chuyện phá vỡ sự im lặng
này. Những năm tháng cùng nhau vượt qua lướt qua khoảng không giữa chúng tôi,
thức tỉnh ký ức đầy bụi bặm, khiến chúng tôi trở về buổi ban đầu quen nhau,
tường thuật lại từng chút, từng chút một.
“A
Huyên?” Tôi khẽ gọi anh một tiếng.
Anh
phục hồi tinh thần, bước vào cầm tay tôi lên.
“Sao
lại lạnh như vậy?” Tiêu Huyên cau mày nói: “Sáng sớm nay ta mới nhận được một
tấm áo da cáo trắng tốt nhất, lát nữa sẽ bảo bọn họ đưa tới cho nàng.”
Tôi
hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Tiêu
Huyên cười nói: “Ta nghe nói nàng đang ở đây nên tới tìm nàng. Xem phòng xong
rồi chứ, cảm thấy thế nào?”
Tôi
nghẹn lời, nghĩ một lúc lâu mới chọn một cách nói chung chung: “Cũng không tệ
lắm.”
“Thật
chứ?” Trong lời nói của Tiêu Huyên có sự chăm chú không giống bình thường.
Tôi
đành nói: “Chỉ là… có thể sửa cho sáng sủa một chút thì tốt.”
“Ta sẽ
dặn dò bọn họ sửa phòng sáng hơn.” Tiêu Huyên thở phào nhẹ nhõm, lại hăng hái
bừng bừng nói: “Nàng đã xem phía sau chưa? Ta đã bảo bọn họ chuẩn bị cho nàng
một phòng thuốc rất lớn, bếp lò, dược trì, cái gì cần đều có. Đến lúc đó nàng
có thể tự do làm chuyện của mình.”
Anh rất
hưng phấn, giống một đứa trẻ dâng tặng thứ quý giá nhất.
“Vậy
sao?” Trên mặt tôi nở nụ cười: “Thật tốt. Cảm ơn anh!”
Tiêu
Huyên tiếp tục nói: “Trong cung này, nàng muốn sắp xếp như thế nào cũng được.
Có phải chính đường rất uy phong không, sau này nàng sẽ ở đây tiếp nhận triều
bái của mệnh phụ của các đại thần.”
Tôi
cũng thuận theo ý anh: “Đều tốt lắm!”
“Thật
sự rất thích chứ?” Tiêu Huyên lo lắng.
Tôi
khẳng định: “Thật sự rất thích.”
Tiêu
Huyên nâng mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi: “Phải nói thật với ta, phải thật sự
hài lòng, ta không muốn nàng giấu tâm tư trong lòng, biết không?”
Tôi
ngoan ngoãn nói: “Biết.”
“Thật
ngoan.” Anh hôn lên chóp mũi tôi.
“Vương
gia.” Giọng nói quái dị của thái giám phá hỏng bầu không khí: “Lục nguyên soái
cầu kiến.”
Tiêu
Huyên mất hứng, tức giận nói: “Đã biết.”
Tay anh
còn ôm lấy tôi: “Ta phải đi một lúc. Nàng đừng đi nữa, hôm nay ở lại ăn một bữa
cơm. Ta sẽ bảo đầu bếp làm những món nàng thích nhất.”
Tôi mỉm
cười gật đầu.
Anh
dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi rồi xoay người rời đi.
Anh đi
qua hành lang, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cuối cùng, bóng lưng cao lớn bị
tùy tùng che khuất, vì vậy, tôi cũng xoay người trở về. Còn chưa đi được hai
bước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi.
Tôi
kinh ngạc quay đầu, không biết sao Tiêu Huyên lại quay trở về, vẻ mặt có chút
hoảng hốt và hoang mang, khi ánh mắt anh tìm được tôi, chút khác thường đó mới
biến mất.
Tôi khó
hiểu nhìn anh bước trở về bên tôi, còn chưa lấy lại tinh thần đã bị anh ôm vào
lòng.
“A
Huyên?”
“Xuỵt…”
Tôi
ngậm miệng lại, ngửi mùi đàn hương tỏa ra từ trên người anh, hương thơm thanh u
rất đặc biệt.
Một lát
sau anh mới buông tôi ra, nâng gương mặt tôi lên, chăm chú nhìn tôi.
Tôi mỉm
cười: “Sao vậy? Em đâu có đột nhiên biến mất.”
Tiêu
Huyên bất đắc dĩ cười khổ: “Không có gì, chỉ là… không có gì.”
Anh cúi
đầu hôn lên trán tôi, một lúc lâu sau mới buông ra.
“Chờ ta
trở về.” Anh kiên quyết nói: “Ngoan ngoãn chờ ta trở về, biết không?”
“Biết
rồi!” Tôi cảm thấy rất khó hiểu, cười đẩy anh: “Mau đi đi, không lão Lục lại
muốn khóc bây giờ.”
Tiêu
Huyên vô cùng tiếc nuối hít sâu một hơi. Lần này anh đi rất kiên quyết, mang
theo một đám tùy tùng đông nghìn nghịt, rất nhanh đã biến mất tại ngã rẽ.
Một nữ
quan bên cạnh cảm thán: “Vương gia đối với tiểu thư thật tốt. Tương lai tiểu
thư làm hoàng hậu, nhất định có thể cùng bệ hạ phổ một khúc đế hậu giai thoại.”
Mông
ngựa này vỗ hơi sớm một chút rồi. Tôi xấu hổ cười cười.
“Có
điều…” Nữ quan kia lại đổi giọng: “Tính cách tiểu thư dường như quá hiền hòa.”
“Hiền
hòa không tốt sao?”
Nữ quan
hơn bốn mươi tuổi kia trang nghiêm nói với tôi: “Tiểu thư đối xử với mọi người
hiền hòa thân thiết là phúc của chúng nô tỳ. Thế nhưng tương lai, trong hậu
cung sẽ có những vị nương nương, quý nhân khác, ai ai cũng xuất thân cao quý,
ai ai cũng muốn vượt trội hơn người. Trong cung nhân sự phức tạp, muốn quản lý
không thể dựa vào tính tình tốt đẹp như vậy, phải có uy nghi mới tốt. Tiểu thư
không nỡ làm kẻ ác, những nương nương khác sẽ ngồi lên đầu.”
Tôi
cười nhạt.
Lại có
một nữ quan trẻ tuổi hơn một chút ra vẻ tận tình khuyên bảo, nói: “Tiểu thư
cũng đừng sợ, chúng nô tỳ đã ở trong cung nhiều năm, thấy nhiều chuyện. Chỉ cần
nắm chặt được trái tim của bệ hạ, hậu cung chính là của người. Lục gia kia…” Cô
ấy hạ giọng: “Lục gia còn có thể kiêu ngạo tới khi nào? Tương lai tiểu thư phải
sinh hạ nhi tử trước Lục tiểu thư mới được…”
“Ngừng!”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười: “Đừng bàn chuyện quá xa xôi, bát tự còn
chưa xem đâu.”
Nữ quan
kia hiểu lầm ý tôi: “Ai nha! Tiểu thư ngài làm hậu, Lục tiểu thư làm phi,
chuyện đó vương gia và Lục nguyên soái đã định rồi. Còn tiểu thư Lý gia…” Nữ
quan lớn tuổi hơn vỗ cô ấy một cái, cô ấy thức thời ngậm miệng lại.
Tôi
cười miễn cưỡng, phất tay để bọn họ lui.
Tối hôm
đó, Tiêu Huyên trở về sớm hơn dự tính, cũng không bảo ai thông báo, đi vào vừa
lúc bắt được tôi đang ăn vụng gà.
Tôi
cười hì hì đứng thẳng dậy, chùi tay lên người: “Đã về rồi?”
“Về
rồi.” Tiêu Huyên nhìn tôi cười: “Bắt được một con tiểu hồ ly đang ăn vụng
gà.”
Tôi đi
tới giúp anh cởi áo khoác: “Gần tối trời nổi gió Bắc, lão thái giám nói cho em
biết thời tiết sẽ còn lạnh hơn nữa.”
Bàn tay
ấm áp của Tiêu Huyên cầm lấy tay tôi: “Ngày mai ta phải ra ngoài một chuyến, đi
xem hoàng lăng và bách tính ngoài thành. Hy vọng tuyết không rơi.”
Tôi
nghĩ tới một người: “Đã lâu không nghe thấy tin tức của Tống tiên sinh.”
Tiêu
Huyên ngồi xuống cạnh bàn: “Sau sự kiện lần trước, tinh thần hắn sa sút mấy
ngày. Sau đó tuy đã khôi phục lại nhưng ta thấy hắn âm trầm hơn trước rất
nhiều. Tử Kính tràn đầy hoài bão, luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, toàn tâm
toàn ý để ý công sự. Ta cùng Tử Kính tri giao nhiều năm, cũng hy vọng trong
cuộc sống của hắn có người làm bạn. Chỉ là, ta thấy rất khó.”
Tôi
nghĩ tới Vân Hương, nhất thời cũng rất cô đơn.
Tiêu
Huyên vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Cô ấy đã cầu nhân đắc nhân (không
thẹn với lương tâm, không còn gì tiếc nuối).”
Tôi
quay đầu đi chỗ khác: “Nếu khi đó anh không ép cô ấy như vậy, có lẽ cô ấy sẽ
không chết.”
Tiêu
Huyên thu tay lại: “Cô ấy làm chuyện như vậy rất khó tránh khỏi cái chết. Cho
dù là ta cũng không thể bảo vệ cô ấy. Hơn nữa, nàng nghĩ đối với cô ấy, sống là
tốt sao?”
Tôi bực
bội: “Anh có thể nói trước cho em biết.”
“Không
phải ta chưa từng nghĩ đến chuyện này. Ta từng thương lượng với Tử Kính, nghĩ
rằng một khi nàng biết, nhất định sẽ khuyên nhủ Vân Hương, cứu mẫu thân cô ấy.”
“Vậy
không tốt sao?”
“Nhưng
như vậy chúng ta cũng mất đi một đầu mối…”
“Cuối
cùng vẫn là các anh lợi dụng cô ấy!” Tôi tức giận đập bàn.
Tiêu
Huyên cố gắng giải thích: “Tiểu Hoa, thứ đặt cược trên chiến trường chính là
tính mạng! Bọn chúng bất nhân, chúng ta sẽ bất nghĩa, một quân cờ bọn chúng
dùng, chúng ta cũng có thể dùng ngược lại…”
“Vân
Hương là quân cờ của các anh, nhưng cô ấy cũng là chị em của em!”
“Nhưng
chúng ta không thể hành động theo cảm tính!” Tiêu Huyên cũng đứng lên: “Nàng
chỉ có một Vân Hương, ta còn có trăm vạn binh lính.”
Trái
tim tôi lạnh đi một nửa.
Cũng
đúng. Một cô gái như Vân Hương, đối với bọn họ chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu
không vì tôi, cuối đời của Vân Hương nói không chừng còn thảm hơn nhiều.
Tôi
nói: “Cô ấy… Cô ấy là một con người. Cô ấy có lương tâm. Cô ấy luôn vùng vẫy
rất đau khổ. Chúng ta vốn có thể cho cô ấy một cơ hội để giải thoát…”
“Tiểu
Hoa, ta là thống lĩnh một quân, điều ta suy nghĩ là lợi ích của số đông. Cứu
một cô ấy, chúng ta sẽ mất cơ hội, cũng sẽ khiến rất nhiều binh lính mất đi
sinh mệnh. Nàng có thể hận ta bức tử Vân Hương, nhưng ta không hối hận!”
Vẻ mặt
Tiêu Huyên nghiêm túc, ngữ khí kiên quyết.
Tôi
quay mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn anh: “Cô ấy đã tự sát…”
Tiêu
Huyên ngắt lời: “Tống Tử Kính sẽ không tha thứ cho người đã lừa dối mình, Trịnh
Văn Hạo và cô ấy vĩnh viễn không có khả năng ở bên nhau, tình cảm của nàng và
cô ấy cũng không thể tiếp tục. Một nữ nhân như cô ấy phải đeo trên lưng cái nợ
mấy nghìn mạng người, vĩnh viễn sống trong sợ hãi và hổ thẹn. Nàng nghĩ một
cuộc sống như vậy đáng để tiếp tục sao?”
Anh ấy
nói rất có lý, chính Vân Hương cũng hiểu rõ nên mới trộm độc dược của tôi.
Giọng
nói của Tiêu Huyên dịu lại: “Đừng nói những chuyện này nữa được không. Mấy ngày
nay, ta chưa từng có một ngày không bị những chuyện này làm phiền. Hiện giờ ta
chỉ muốn cùng nàng yên bình ăn một bữa cơm, không nhắc tới bất cứ chuyện gì
khác, cũng không nghĩ tới bất cứ ai khác, chỉ có hai chúng ta ở bên nhau. Được
không?”
Thế
nhưng việc đã đến nước này, tôi nào còn tâm trạng để ăn. Tôi bị động
bị Tiêu Huyên kéo qua, ấn ngồi xuống, cầm đũa buồn chán chọc cơm
trong bát.
Tiêu
Huyên nhìn thấy vậy, thở dài gắp cho tôi một miếng xương sườn: “Nếm
thử đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Tôi
nhìn ánh mắt tha thiết của anh, cuối cùng cũng nghe lời động đũa.
“… Để
ta vào… Vương gia!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Miếng
xương sườn còn chưa tới miệng đã rơi vào trong bát. Tiêu Huyên tức
giận nói: “Bên ngoài có chuyện gì?”
“Vương
gia, Lục gia có người cầu kiến.” Việt Phong dè dặt đứng ngoài cửa
đáp lời.
“Lại
là Lục gia!” Vẻ phiền chán hiện lên rõ ràng trên gương mặt Tiêu Huyên:
“Có gì ngày mai nói, đuổi đi!”
“Vương
gia! Vương gia!” Giọng nữ thê lương kia lại càng ngày càng rõ ràng,
chúng tôi muốn không nghe cũng khó: “Vương gia, tiểu thư nhà chúng ta
hiện giờ thần trí đã không rõ! Tướng quân không ở đây, nô tỳ cả gan
cầm lệnh bài của tiểu thư xông vào cung. Nô tỳ xin vương gia hãy đi
thăm tiểu thư đi!”
“Nghiêm
trọng như vậy sao?” Tiêu Huyên đứng lên: “Hôm qua không phải còn ổn cả
sao?”
“Từ
sập tối tiểu thư bắt đầu nóng sốt, tối nay lại nặng thêm, nhưng tiểu
thư không cho chúng nô tỳ nói với ngài.”
Tiêu
Huyên thoáng quay đầu nhìn tôi.
Tôi
thờ ơ vươn đũa gắp rau.
Trong
khi Tiêu Huyên do dự, nha hoàn nhà họ Lục đã khóc lên khóc xuống,
người không biết còn tưởng tiểu thư nhà cô ta đã tắt thở rồi ấy
chứ!
Tôi ăn
món thận xào, im lặng nhìn hai bọn họ.
Cuối
cùng, Tiêu Huyên nói: “Tiểu Hoa, nàng xem phải làm sao bây giờ?”
Lời
này giống một đốm lửa rơi vào đống cỏ khô.
Tôi
cười khẩy: “Em có thể làm được gì? Lục gia liệu có yên tâm để em đi
xem bệnh cho cô con gái bảo bối nhà họ không. Nhưng anh thì khác, anh
vừa tới, Lục Dĩnh Chi lập tức sẽ khỏe như trâu.”
“Tiểu
Hoa…” Tiêu Huyên biện bạch.
Tôi
tiếp tục châm biếm: “Còn nhớ phương thuốc em viết cho Liễu tiểu thư
năm đó không? Vương gia cứ theo đó mà làm, đảm bảo thuốc đến bệnh
hết!”
Tiêu
Huyên khẩn thiết muốn cầm tay tôi, tôi nhạy cảm hất ra, hung hăng trừng
mắt nhìn anh.
“Sự
nhẫn nại của em có giới hạn. Lục Dĩnh Chi ba ngày hai lần nhúng tay
chen chân vào giữa chúng ta, rốt cuộc bao giờ mới để người ta yên? Dụ
dỗ cô ta, lung lạc Lục gia là nhiệm vụ của anh, không phải của em, em
không cần phải bao dung cô ta. Vương gia, anh thì sao? Anh muốn cô ta hay
là em, tự anh xem rồi chọn đi, em không phụng bồi!”
“Tiểu
Hoa!”
Tôi né
tránh bàn tay đang vươn tới của Tiêu Huyên, giật tung cửa phòng.
Gió
lạnh thấu xương ùa vào mặt, tôi rùng mình một cái. Trong sân có một
nha hoàn đang bị thị vệ giữ lại, nhìn thấy tôi, cô ta ngừng giãy
dụa, hướng ánh mắt oán hận về phía tôi.
Tôi
cười lạnh, mặc kệ bước chân đang đuổi theo của Tiêu Huyên, chạy ra
ngoài. Bên ngoài là một con đường hẹp dài, ngọn đèn cung đình mờ
mịt lay động trong gió, không một bóng người, không một âm thanh nào
khác ngoại trừ tiếng gió. Tôi chạy trốn trong mê cung này, gần như mù
quáng, tìm kiếm. Đó không phải Tiêu Huyên, đó không phải lối ra, đó
là một thứ gì đó mà tôi không biết, là một thứ gì đó đã mất đi
trong trái tim tôi.
Hoàng
cung về đêm rộng lớn như vậy, thâm sâu như vậy, trước mặt tôi là vô số
lối đi và cánh cửa, chuyển tới chuyển lui, nhưng cuối cùng vẫn bị
tường cao giam giữ. Tôi chạy trong gió lạnh đến mức chân tay mất đi tri
giác, cuối cùng đứng lại trước một con đường cụt.
Ở đó
có một cánh cửa lớn đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn tỏa ra thứ
ánh sáng yếu ớt, đủ để tôi nhìn thấy chiếc khóa rỉ sắt trên cánh
cửa đang bong ra từng lớp sơn đỏ.
Cảnh
tượng trước mắt đột nhiên méo mó, cửa cung như một cái miệng rộng
nhuốm máu há ra nhào về phía tôi, muốn nuốt chửng tôi. Tôi hoảng sợ
liên tục lùi về phía sau, dưới chân bước hụt, ngã sấp xuống mặt
tuyết.
“Tiểu
Hoa…” Tiêu Huyên chạy tới ôm lấy tôi, áp choàng dày nặng, ấm áp trùm
lên tôi.
“Sao
vậy? Ngã có đau không? Nàng nói gì đi!” Anh lo lắng, lúng túng ôm lấy
tôi, vuốt lên gương mặt và bàn tay tôi, luôn miệng hỏi.
Tôi hờ
hững quay mặt đi, nhìn về cánh cửa kia: “Đó là nơi nào?”
“Là
nơi nào?” Tiêu Huyên cũng không biết.
Một
thái giám đáp lời: “Bẩm vương gia, bên kia cánh cửa chính là lãnh
cung.”
“Đã
chạy xa đến vậy cơ à.” Tiêu Huyên ôm chặt lấy tôi, khẽ cười nói: “Tay
chân nàng cũng thật là nhanh, thiếu chút nữa ta đã không đuổi kịp.
Trong cung vừa rộng vừa rắc rối, sau này nàng phải yên ổn ở nguyên
một chỗ, đừng chạy lung tung.”
Một
lát sau tôi mới nói: “Xin lỗi. Em… không nên giận dỗi lung tung… Khiến
anh khó xử…”
Tiêu
Huyên bỗng vùi mặt lên vai tôi, thở dài nói: “Không sao! Là ta sai, ta
không suy nghĩ đến cảm nhận của nàng! Sau này sẽ không như vậy nữa,
nàng không được rời khỏi ta! Thật sự không được!”
Tôi
cảm nhận hơi ấm truyền tới từ cơ thể anh, nhắm hai mắt lại.
Đêm
đó, Tiêu Huyên tự mình đưa tôi về Tạ phủ, sau đó xoay người rời đi.
Tôi quay lại hỏi người gác cổng: “Vương gia đi hướng nào?”
“Hướng
Tây ạ.”
Hồi
cung là hướng Bắc, anh tới Lục gia.
Tạo
hóa trêu ngươi tới mức nào, ngay lúc đó, chúng ta vĩnh viễn sẽ không
biết được. Khi đó nhìn có vẻ bình tĩnh, quay đầu nhìn lại thì ra
là sóng ngầm mãnh liệt; khi đó cảm thấy sâu sắc, quay đầu nhìn lại
mới phát hiện ra thật tầm thường; khi đó chúng ta cho rằng có thể
vĩnh viễn nắm giữ một thứ gì đó, nó sẽ thường lướt qua ngay bên
cạnh; và khi đó, chúng ta tưởng rằng đã là khắc cốt ghi tâm, nhớ
lại cũng chỉ thành nhất thời.
Kinh
thành Đông Tề vĩnh viễn để lại cho tôi ấn tượng về một cảm giác áp
lực và nặng nề, đại khái cũng vì những mối duyên nợ đã trải qua
tại nơi đây. Trong quan niệm của tôi, từ lâu tôi đã phủ cho nó một bầu
trời xám xịt, u ám như trước cơn mưa. Hạnh phúc dù có cũng chỉ là
một bông pháo hoa sáng lạn chớp lên trên bầu trời, nhưng để lại trong
mắt tôi những màu sắc rực rỡ vĩnh hằng.