Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 4: Ông anh hai cá biệt


Đọc truyện Ca Tẫn Đào Hoa – Chương 4: Ông anh hai cá biệt

Nếu đã
tới lễ mừng năm mới, đương nhiên người một nhà phải đoàn tụ.

Ở đây,
tôi muốn bổ sung một chút về nhân vật chưa lên sân khấu ở đoạn trước, anh hai
của Tạ Chiêu Hoa, Tạ Chiêu Anh.

Anh
chàng đẹp trai nghìn người kêu gọi mới chịu lên sàn cũng không phải một kẻ sắc
mặt tái nhợt, èo uột yếu ớt, chân nhũn thể hư, ánh mắt khinh người như tôi
tưởng tượng. Ngược lại, cậu hai nhà họ Tạ mặt mày sáng sủa, tinh thần sáng
láng, ánh mắt sắc bén, không chỉ như vậy, còn có võ công cao cường. Vì sao tôi
nhận xét như vậy, chuyện này phải xem lại tình huống bất bình thường lần đầu
tiên tôi gặp anh ta.

Đó là
một đêm trời tối đen như mực, mấy cơn gió vù vù thổi. Cơm tối hôm đó, tôi uống
mấy chén rượu hoa quế do chính Tạ Chiêu Kha ủ – cô nàng này đúng là không ít
tài lẻ, tới hiện đại cũng không lo không tìm được cơm ăn – sau khi đi ngủ chưa
lâu, tôi buồn tè nên tỉnh dậy.

Vân
Hương ngủ rất say ở gian ngoài, tôi không đánh thức cô ấy, tự mình đứng dậy tới
nhà xí – ngồi bô.

Đương
nhiên, Tạ Chiêu Anh không phải xuất hiện vào lúc này.

Sau khi
giải quyết xong vấn đề cá nhân, tôi định rửa tay theo thói quen, lúc này mới
phát hiện trong phòng không có nước. Trình độ cuồng sạch sẽ của người học y
không giống người bình thường, bây giờ tôi không rửa tay nhất định sẽ không ngủ
yên, vì vậy, tôi khoác một cái áo lên người, lặng lẽ ra ngoài tìm nước.

Ban đêm
thời cổ không sáng sủa như thành phố, tôi sờ soạng đi về phía phòng bếp, trong
gió lạnh bỗng nghe vù một tiếng, sau đó, một vật thể bất minh rơi xuống bụi hoa
trong tiểu viện. Một giọng nam rên lên.

Suy
nghĩ đầu tiên trong đầu tôi chính là: hái hoa tặc!

Khi đó
tôi không hề cho rằng kẻ trộm tới để hái hoa của tôi. Tiểu thư Tạ Chiêu Kha
tiếng lành đồn xa, nổi danh một góc trời, người có não đều sẽ chọn cô ấy.

Tôi
chọn cách đứng im bất động, hít thở thật chậm, đợi tên hái hoa tặc kia chạy tới
một phương hướng chính xác. Đương nhiên, tôi cũng có thể chọn cách kêu to lên,
nhưng nếu tên dâm tặc nổi tính điên cuồng giơ dao giết người, chẳng phải tôi sẽ
chết oan hay sao. Cho dù hắn không giết tôi, đợi đến khi gia đinh cầm đuốc chạy
tới, nhìn thấy tôi quần áo không chỉnh tề, tôi phải giải thích sự trong sạch
của tôi thế nào?

Khi não
bộ đang cấp tốc hoạt động, tên hái hoa tặc đã từng bước đi về phía tôi.

Tôi
càng nghe càng cảm thấy không hợp lý. Tên kia võ nghệ cao cường, đi hết nhà này
đến nhà khác, cho dù không đi đi lại lại như gió không để lại chút tung tích

như Hương Suất thì động tác cũng phải nhẹ nhàng, nhanh nhẹn như chim én chứ. Vì
sao tên này bước đi trầm ổn, không chút sợ sệt như vậy?

Trong
lúc tôi đang nghi hoặc, tên kia đã đi tới cửa ngách phòng tôi. Cửa không khóa,
hắn đẩy một cái đã mở ra.

Tôi
không biết nên sợ hay nên vui. Thật sự tới hái hoa của tôi sao?

Lại cảm
thấy không ổn, Vân Hương còn ngủ ở gian ngoài. Nếu hắn không nhìn rõ, hái nhầm
thì làm sao bây giờ?

Vừa
nghĩ như vậy, tôi lập tức cẩn thận bê lên một chậu hoa nặng nhất tôi có thể bê
được ở chân tường, ngừng thở, rón rén theo sát tên kia.

Tên dâm
tặc kia vào lầu các của tôi như vào chỗ không người, trực tiếp đi vào phòng
ngủ. Tôi thấy cơ hội không đợi ai, dùng sức lực toàn thân, giơ cao chậu hoa
trong tay.

Chỉ
nghe thấy tiếng Vân Hương mơ màng vang lên: “Tiểu thư?”

Tôi
trọng tâm không ổn định, nhào sang khoảng không bên cạnh, lăn lông lốc sang một
bên, ngã đến mức sao vàng bay lượn, thất điên bát đảo, không biết đâu là trời
đâu là đất.

Gã đàn
ông kia còn ngạc nhiên kêu “a” lên một tiếng, giống như vô cùng khó hiểu về
hành vi đánh lén của tôi.

Vân
Hương đứng dậy thắp đèn, nhìn thấy gã kia cũng khẽ kêu “a” một tiếng.

Tôi
đứng lên kéo Vân Hương về phía mình: “Đừng sợ, tôi không tin chính nghĩa không
thể thắng, hôm nay sao có thể để hắn vớ bở? Ta nói cho ngươi biết, phía trên ta
còn có rất nhiều người!”

Gã kia
lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Vân
Hương ở phía sau kéo tay áo tôi: “Tiểu thư, tiểu thư, đó là… Nhị…”

Tôi
ngắt lời cô ấy: “Đừng nói nhiều!”

Vân
Hương nóng ruột, kéo mạnh tay áo tôi: “Không… Không phải! Tiểu thư, đó là…”

“Hôm
nay, cho dù hắn trốn ra được viện này của tôi cũng không trốn được khỏi Tạ phủ
dù trốn ra được Tạ phủ cũng không trốn được vương pháp và lưới trời lồng lộng!”

“Tiểu

thư, không phải, đó là… Người đó là nhị… Nhị… Nhị… Nhị ~~~”

Tôi tức
giận giậm chân: “Nhị cái gì cô nói đi!”

“Nhị
thiếu gia!” Cuối cùng Vân Hương cũng phun ra được mấy từ kia.

“Sao?”
Tôi quay đầu nhìn vị khách không mời này: “Nhị ca?”

Tạ
Chiêu Anh nở một nụ cười thân mật với tôi: “Tứ muội, muội không nhận ra nhị ca
sao?”

Tôi đáp
lại anh ta bằng một nụ cười theo phản xạ, lại cảm thấy không đúng, nghiêm mặt.

“Nhị
ca, nửa đêm canh ba ca vào phòng muội
làm gì?”

Tạ
Chiêu Anh nói: “À. Từ phía Tây thành về nhà, trèo tường ở đây vào là gần nhất.”

“Ca có
thể đi cửa hông mà.”

“Cha hạ
lệnh, ban đêm không được mở cửa.”

Gia
pháp Tạ phủ nghiêm như vậy, xem ra không phải để phòng trộm mà để phòng anh ta.

Tôi lại
hỏi: “Vậy ca vào phòng muội làm gì?”

“À, ta
quên mất. Trước đây khi muội chưa tốt hơn, buổi tối đều bị nhốt trên lầu. Khi
về muộn, ta thường ở dưới lầu uống chén trà lạnh.”

Tôi đặt
mông ngồi xuống, Vân Hương lập tức choàng thêm áo, bưng trà, rót nước cho Tạ
Chiêu Anh.

Tạ
Chiêu Anh hiếu kỳ chồm tới nhìn tôi. Lúc này tôi mới nhìn rõ anh ta. Người nhà
họ Tạ đều có vẻ ngoài quá đẹp mắt, Tạ lão nhị có đường nét rõ ràng, tuấn tú cao
ráo, da nhẵn mịn, tóc mai rậm. Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia đang rẹt rẹt
phóng điện, trên bộ quần áo gấm có mùi rượu, đúng là dáng vẻ ăn chơi trác táng.

Tạ lão
nhị dường như không mảy may quan tâm em gái nhà mình đang mặc áo ngủ, hứng trí
bừng bừng nói chuyện phiếm với tôi.

“Tiểu

Hoa, nghe nói muội ngã một cái rồi tỉnh táo lại, chuyện này là thật à?”

Tôi
lườm anh ta một cái: “Nếu không phải sự thật, muội nói chuyện với ca một lúc
lâu như vậy là đang làm gì?”

Anh ta
hứng chịu cái nhìn khinh bỉ của tôi nhưng vẫn rất vui vẻ: “Như vậy rất tốt. Vậy
chuyện trước đây muội còn nhớ không?”

Tôi
thành thật lắc đầu.

Anh ta
càng thích thú: “Vậy cũng rất tốt.”

Anh
chàng này, điên điên khùng khùng, ăn nói lung tung, còn ngốc hơn cả Tạ Chiêu
Hoa lúc trước.

Tôi
không muốn dây dưa nhiều với anh ta, ngáp một cái vô cùng khoa trương, ra vẻ
tôi mệt rồi, anh biến nhanh chút đi.

Tạ
Chiêu Anh lại là một kẻ rất không thức thời, ngược lại còn xê mông tới gần, nói
với tôi: “Tiểu Hoa, giao ước trước đây giữa chúng ta còn tính không?”

“Giao
ước?” Giao ước gì?

Tạ
Chiêu Anh hỏi tới: “Ngay cả chuyện này muội cũng không nhớ?”

Lòng
hiếu kỳ của tôi bị câu lên: “Rốt cuộc là giao ước gì?”

Tạ
Chiêu Anh không nói, ngược lại thở phào một hơi: “Muội đã quên rồi thì cho giao
ước ấy qua đi. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, muội ngủ đi, ta cũng về đây.”

Tôi vội
vàng gọi vài tiếng nhị ca, anh ta cũng không quay đầu lại mà chỉ trèo lên đầu
tường, tay chân nhanh nhẹn như Spider Man, chớp mắt đã biết mắt trong bóng đêm
nồng đậm. Thật là, ở trong nhà mình cũng phải trèo tường để về phòng. Ông bô
nhà họ Tạ làm thế nào lại dạy được một thằng con trai ngoan ngoãn thế không
biết?

Giờ cơm
chiều ngày hôm sau, tôi lại gặp Tạ Chiêu Anh.

Ngày
hôm nay Tạ Chiêu Anh khác với hôm qua một trời một vực. Anh ta dùng kim quan
cột tóc, mặc một bộ trường sam trắng muốt vân mây, thắt một chiếc thắt lưng gắn
ngọc xanh, phong độ ngời ngời, ngọc thụ lâm phong. Con ngựa hoang vừa mới thay
giáp làm tôi suýt nữa đã không nhận ra.

Tôi
chống tay vào thắt lưng, nhún gối chào anh ta, anh ta nâng tôi dậy, ra vẻ thân
thiết nói một tràng dài. Tôi thật sự rơi da gà đầy đất. Vị hôn thê Bạch tiểu
thư của anh ta ở bên cạnh chăm chú nhìn anh ta đầy tình tứ, nhưng anh ta coi
như không nhìn thấy.

Tạ phu
nhân nói với cậu con trai thứ hai rằng: “Lần này con trở về thì ở nhà một thời
gian đi. Sắp năm mới rồi, trong nhà bận rộn, con cũng phải giúp đỡ một chút.”

Anh ta
đáp: “Nhi tử biết. Đã khiến mẫu thân lo lắng.”


Lúc
này, người hầu bưng lên một nồi thịt hầm cay. Đồ ăn này trước kia Đông Tề vốn
không có, sau khi tới đây tôi mới chỉ đạo đầu bếp làm. Người nhà họ Tạ phần lớn
đều có khẩu vị nhẹ, không phải không thích ăn cay, mà vì xưa nay Đông Tề không
có đồ ăn cay ngon miệng. Tôi đành làm một Dae Jang Geum của Đông Tề, tự mình
xuống bếp làm mấy món cay Tứ Xuyên, thành ra lại được mọi người yêu thích. Từ
đó về sau, những món đó xuất hiện trên bàn tiệc gia đình rất nhiều lần.

Tạ
Chiêu Anh thấy tôi ăn ngon lành, ngạc nhiên nói: “Tứ muội, muội đổi khẩu vị từ
bao giờ vậy?”

Tạ phu
nhân nói: “Sau khi Tiểu Hoa khỏi bệnh, khẩu vị nặng hơn rất nhiều, Cũng không
biết Tiểu Hoa học được ở đâu tay nghề nấu ăn, mấy món “cung bạo kê đinh”, “ngư
hương nhục ti”, và cả cái gì “hoàng muộn áp” trên bàn đều theo cách làm của
Tiểu Hoa, mùi vị không tệ, con cũng nếm thử đi.”

Tạ
Chiêu Anh ngờ ngợ gắp một miếng thịt, cho vào miệng chậm rãi nhai: “Đúng là rất
ngon. Tứ muội học từ ai vậy?”

Vẫn cớ
cũ: “Linh cảm bộc phát.”

“Linh
cảm từ đâu?”

Tôi
hung dữ nói: “Có một con gà ban đêm xông vào sân của muội, uống nước trà của
muội, khi nó bị giết, muội phát hiện ra thịt nó vô cùng tươi ngon. Do đó muội
mới đặc biệt chọn mấy con gà cho uống nước trà để làm đồ ăn, vậy mới làm ra
được món ăn tuyệt thế, lưu danh thiên cổ: trà thủy kê.”

Tạ
Chiêu Anh bĩu môi, vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau đó,
tôi thường xuyên đụng mặt Tạ Chiêu Anh trong Tạ gia. Anh ta dường như không có
việc gì làm, đợi chết già ở trong nhà, hai vị bô lão nhà họ Tạ có vẻ cũng đã
không còn chút hy vọng nào với anh ta, nên cũng không can thiệp nhiều.

Một lần
đi ngang qua hòn giả sơn trong hoa viên, tôi chợt nghe thấy giọng nói èo uột
của anh ta: “Liên Nhi, nàng biết không, nếu nàng là gió, ta chính là cát. Nàng
và ta, mãi mãi bên nhau…”

Lời
thoại như quả bom Hy-đro kia nổ bùm một cái, hất bay tôi tới tận sao Diêm
Vương.

Đại
khái là tôi đã phát ra âm thanh gì đó, một tiểu nha hoàn cúi đầu chạy ra, nhanh
như chớp đã không thấy đâu nữa. Tôi nhớ hình như cô ấy là nha hoàn của Tạ phu
nhân. Đươc lắm, Tạ Chiêu Anh, dám tới tận chỗ bà bô để ăn vụng.

Bên
này, Tạ Chiêu Anh sửa sang lại quần áo, bình tĩnh, ung dung đi ra từ sau hòn
giả sơn, nhìn thấy tôi, ra vẻ Trái Đất tròn chúng ta lại gặp nhau: “Tứ muội,
muội cũng tới hoa viên dạo chơi đấy à?”

“Đúng
vậy.” Tôi cười khẩy: “Ánh trăng mê người thế này, lại là cái gì chọc người ta,
trằn trọc khó ngủ?”

Ánh mặt
trời mùa đông ấm áp soi sáng hai chúng tôi. Tạ Chiêu Anh cười đến mức rung động
lòng người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.