Ca Tẫn Đào Hoa

Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến


Đọc truyện Ca Tẫn Đào Hoa – Chương 30: Đông đi, Xuân sẽ đến

Tuyết
miền Bắc, càng rơi càng nhiều, mấy ngày tiếp, tuyết đọng trên đường dày như
mây, người ta quét sạch, nó lại hạ xuống chất đống.

Tôi
quanh quẩn trong phòng thuốc trông bếp lò, thành ra chỉ cảm thấy ấm áp, vừa sắc
thuốc vừa nghĩ đến những người dân du mục trên thảo nguyên và lũ dê cừu, thời
tiết băng giá thế này, bọn họ làm thế nào qua được mùa đông?

Sau đó,
chính Tôn tiên sinh ẩn ý nhắc nhở tôi, ngày giỗ của nhị ca thật sự của tôi, Tạ
Chiêu Anh, đã sắp đến. Không cần nghĩ, nhất định là Tiêu Huyên bày mưu đặt kế
phía sau. Anh ấy không chịu gặp tôi, tôi cũng không tìm anh ấy, hai bên cầm hai
đầu sợi dây, sống chết giằng co, cứ nhẫn nhịn như thế mấy tháng, cuối cùng cũng
xuất hiện một chút thay đổi.

Ngay cả
Vân Hương cũng nói: “Đã lâu chúng ta không gặp vương gia rồi, ngay cả mặt mũi
người thế nào, nô tỳ cũng sắp quên đến nơi.”

Tôi
nói: “Có lẽ người ta đã quên béng mất chúng ta tròn méo thế nào rồi. Cái gì mà
Anh Huệ huyện chủ, cái gì mà Lưu gia, Mã gia tiểu thư, đối thơ, ngắm hoa. Chúng
ta thì có là gì!”

Vân
Hương khụt khịt mũi: “Thật là chua.”

“Có
sao?” Tôi lập tức kiểm tra mấy nồi thuốc trên bếp lò: “Có sao đâu.”

Vân
Hương làm một cái mặt quỷ: “Nô tỳ nói bình dấm của tiểu thư ấy!”

Mắt tôi
phóng ra hung quang: “Cô ngứa da phải không? Không có việc gì làm thì đi giúp
các tiểu thư may áo bông cho binh sĩ đi.”

Vân
Hương vội vàng kêu: “Không đâu! Mấy tiểu thư kia rất nhiều trò, suốt ngày lục
đục với nhau, tay nghề lại tệ, vì vậy cuối cùng đều đổ hết lên đầu các nha
hoàn. Tính ra, nô tỳ vẫn nên ở trong này giúp tiểu thư sắc thuốc thì tốt hơn.”

Tôi hài
lòng.

Thật
ra, lời đồn đại về Tiêu huyên và vị Liễu Minh Châu tiểu thư kia cũng không ít.
Từ sau dạ yến đêm đông, Liễu tiểu thư “tình cờ” bị cảm lạnh – mặc mấy miếng vải
đứng trong tuyết, nàng ta không bị viêm phổi đến chết đã chứng minh thể chất
đặc biệt như gián của nàng ta rồi – bị bệnh, đương nhiên không thể đội tuyết,
vượt đường xá xa xôi để quay về thành Xích Thủy nhà nàng, Tiêu Huyên thấy vậy
cũng tận tình giữ nàng lại nhà dưỡng bệnh.

Nhưng
bệnh này dưỡng tới mức đến già cũng không tái phát mà người vẫn không chịu rời
đi. Khi thì đau nửa đầu, khi lại ho một đêm, ngày thì tay chân bủn rủn không
còn chút sức lực, ngày thì tâm tình không tốt tiêu hóa không xong. Tôi nghe Tôn
tiên sinh oán giận vì thường xuyên phải đi xem bệnh cho nàng mà thấy thật thú
vị. Đây đều là bệnh nhà giàu mà mấy nữ chính ngôn tình thường hay mắc phải
nhất, Liễu tiểu thư tuy là người cổ đại thế nhưng đã sớm tham khảo tất cả sự
tinh túy của phim Hàn Quốc, thật là một thế ngoại cao nhân.

Tôi nói
với Tôn tiên sinh, bệnh của nàng là khó chữa nhất. Tôn tiên sinh đưa lỗ tai
tới. Tôi nói: “Dùng ba phần quan tâm của vương gia, hai phần thương yêu, hà hơi
xua lạnh hai lượng, ấm áp thăm hỏi một phân, dùng năm chén nước nhu tình, sắc
thành một chén uống vào. Đảm bảo thuốc vào miệng, bệnh tan biến, lập tức sinh
khí dồi dào, hơn nữa thuốc này còn kiêm tác dụng làm đẹp, kéo dài tuổi thọ. Tác
dụng phụ duy nhất là một khi dừng dùng thuốc, rất dễ phản ứng ngược lại. Vương
gia cần phải châm chước.”

Sau đó
Tôn tiên sinh trích nguyên văn lời nói của tôi để báo cáo lại, Tiêu Huyên hiển
nhiên keo kiệt không cấp dược, vì vậy, mấy loại bệnh lông gà vỏ tỏi của Liễu

tiểu thư cả mùa đông không hết. Mỹ nhân yếu đuối luôn khiến người ta trìu mền,
vì vậy, danh tiếng của nàng ở trên phố nổi như cồn, có bài thơ còn viết nàng ôm
bệnh trong người, đứng trước một đóa hoa hải đường héo úa mà rơi lệ.

Tôi vừa
nghe vừa mắng đồ tâm thần. Bị cảm, không ngoan ngoãn nằm trong chăn còn chạy ra
ngoài trời tuyết nhìn hoa rơi lệ với chẳng khóc thầm, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ
sầu oán ưu thương. Mẹ nàng phải tu mấy trăm năm mới sinh ra được một đứa con
quái vật như nàng không biết. Chính nàng mới nên xuyên không, kết bạn với
trường phái văn học bi thương.

Ngay cả
Vân Hương cũng không nói tôi ghen tị nữa mà rất đồng ý với quan điểm của tôi:
“Đầu của Liễu huyện chủ này có phải bị ngựa đá khi còn bé không.”

Hai chị
em chúng tôi ác độc chế giễu Liễu Minh Châu một phen, lại bị lời nói hài hước
của chính mình chọc cười vang.

Đánh xe
ngừng xe lại, gõ gõ cửa nói: “Tiểu thư, tới nơi rồi.”

Tôi vén
rèm lên nhìn. Bên ngoài là một mảnh trắng xóa, đánh xe có thể tìm được đường
đưa chúng tôi tới trước mộ phần của Tạ Chiêu Anh trong hoàn cảnh như vậy thật
không dễ dàng.

Vân
Hương bung ô, hai chúng tôi đỡ nhau đi về phía sườn núi, thị vệ Tiêu Huyên phái
tới cho tôi đi xa xa phía sau khoảng một trượng. Trong trời đất trắng xóa, chỉ
có mấy cây bạch dương thưa thớt và thân ảnh của mấy người chúng tôi.

Khe
suối đã đóng băng, bị bao phủ bởi một lớp tuyết, nếu không để ý còn không nhìn
thấy. Nấm mồ nhỏ bé của Tạ Chiêu Anh lại càng hòa thành một thể với tuyết trắng
đầy đất.

Tôi và
Vân Hương nhìn nhau, cuối cùng tôi nói: “Tìm một chỗ lễ bái tượng trưng là được
rồi. Nhị ca trên trời có linh sẽ biết… Tuy rằng tôi nghĩ nhị ca đã sớm đầu thai
rồi.”

Vì vậy,
chúng tôi đặt bát hương xuống một nơi khuất gió, đặt mâm hoa quả lên, châm ba
que hương.

Tôi hỏi
Vân Hương: “Cô có nhớ người nhà không?”

Nụ cười
của Vân Hương có chút cô đơn: “Mẹ nô tỳ đã mất từ lâu, cha cưới mẹ kế, vì vậy
mới đưa nô tỳ tới Tạ gia. Một năm nô tỳ chỉ quay về nhà một lần, cha xa cách nô
tỳ, mẹ kế và tiểu đệ đệ tỏ vẻ không nhận ra nô tỳ. Mỗi khi tới lúc đó, nô tỳ
còn tình nguyện quay về Tạ gia. Ít nhất đại nương ở trù phòng và các tỷ muội
còn đối tốt với nô tỳ.” Cô ấy ngừng lại một chút, lại nói thêm một câu: “Tiểu
thư người đối xử với nô tỳ tốt nhất.”

Tôi
cười, vuốt tóc cô ấy: “Mấy ngày nữa cô cũng tròn mười lăm tuổi rồi. Đến lúc đó,
tôi sẽ làm cho cô một lễ cập kê long trọng, cũng nhận cô làm muội muội của
tôi.”

Vân
Hương nắm chặt tay áo tôi: “Oa… Tiểu thư…”

“Được
rồi!” Tôi cười sang sảng: “Trực tiếp gọi một tiếng tỷ tỷ đi. Sau này sẽ là
người một nhà rồi.”

Vân
Hương lâu nước mắt gật đầu mãnh liệt: “Tỷ tỷ…”

Sau khi
trở về, tôi lập tức nhờ Tôn tiên sinh truyền đạt chuyện này cho Tiêu Huyên,

cùng ngày, Tiêu vương gia hồi âm cho tôi, đồng ý, cũng vô cùng tán thành quyết
định của tôi. Lễ cập kê của Vân Hương, anh ta cử người tới tổ chức, sau đó lại
phái một nha hoàn tên A Kiều tới hầu hạ Tạ tiểu thư mới.

Vân Hương
hầu hạ người khác hơn mười năm, hôm nay lại được người ta hầu hạ, vô cùng không
thích ứng được. Cô ấy đã gặp qua cuộc sống của một tiểu thư, còn chưa đến mức
chân tay luống cuống, chỉ là, những công việc trước giờ đều bị A Kiều làm, cô
ấy không phải làm gì nên trong lòng bắt đầu hốt hoảng, hiển nhiên là một người
không chịu ngồi không một chỗ.

Tôi vốn
định gọi Vân Hương tới phòng thuốc giúp việc cho tôi, nhưng cô ấy nói với tôi,
có một đầu bếp già thâm tàng bất lộ trong biệt viện từ lâu đã khen ngợi những
món ăn cô ấy làm, định hết lòng truyền thụ, cô ấy liền chính thức bái sư.

Tôi
không còn cách nào khác, đành thả cô ấy đi học nấu ăn, đổi thành Phẩm Lan tới
hỗ trợ cho tôi.

Từ ngày
ấy, thức ăn của chúng tôi có sự thay đổi rõ ràng. Từ món khai vị tinh xảo tới
những món ăn chính phong phú ngon miệng, lại tới món điểm tâm ngọt và canh thơm
phức, mỗi món một hương vị, mỗi ngày một khác, nửa tháng không trùng lặp. Ăn
uống như vậy trong vòng một tháng, toàn thân tôi béo lên một vòng. Cũng may cơ
thể của Tạ Chiêu Hoa vốn gầy yếu, còn thừa chỗ để có thể béo mập lên được.

Sau khi
Vân Hương thăng cấp từ nha hoàn lên thành chủ nhân, nha hoàn bên cạnh tôi đổi
thành một cô bé mười lăm tuổi tên là Đồng Nhi. Cô ấy và A Kiều vốn là một tì nữ
áo xanh ở phủ Yến vương. Nô bộc trong phủ Yến vương phân ra thành nhiều cấp
bậc: tím, đỏ, xanh và tím than; quản sự của các phòng các viện mặc màu tím, đại
nha hoàn mặc đỏ, tiểu nha hoàn và gã sai vặt mặc màu xanh, những người làm việc
nặng mặc màu tìm than, thị vệ có đồng phục riêng. Hai tiểu nha đầu này không
biết ai chọn ra, nhanh nhẹn hoạt bát không ai bằng, tôi vô cùng thích. A Kiều
kia cũng là một người thích bát quái, có rất nhiều chủ đề chung để trò chuyện
với Vân Hương.

Đêm Trừ
Tịch, thời gian cả nhà quay quần bên nhau đón năm mới. Chỗ Tiêu Huyên hoàn toàn
không có động tĩnh gì, có lẽ đã có sắp xếp nào đó với tiểu thư Liễu Minh Châu.
Cũng không biết Liễu tiểu thư có nhìn pháo hoa đầy trời buông lời cảm thán, phá
hỏng phong cảnh hay không. Nhưng có lẽ Tiêu Huyên lại thích bộ dạng đó thì sao?
Tần Phỉ Hoa không phải cũng rất yếu đuối, hay bi ai đấy sao, anh ta cũng rất
thích mà.

Tôi và
Vân Hương, còn có Giác Minh cùng nhau đón năm mới, bởi vì trời lạnh, tôi đề
nghị ăn lẩu, Vân Hương liền hầm xương cả một đêm, chuẩn bị một bàn đồ ăn rất
phong phú.

Vì Phẩm
Lan đã theo Tôn tiên sinh về quê mừng năm mới, Giác Minh có chút rầu rĩ, Đồng
Nhi liền hát mấy khúc đồng dao cho thằng bé nghe. Con sói nhỏ háo sắc vừa nhìn
thấy tỷ tỷ xinh đẹp toàn tâm toàn ý lấy lòng hắn, lập tức ném tất cả phiền não
và Phẩm Lan ra ba vạn tám nghìn dặm, kéo tay các tỷ tỷ chơi đùa.

Đều là
phụ nữ và trẻ em, bữa cơm rất hài hòa. Mùi thơm của nước lẩu bốc lên cuồn cuộn,
thịt dê ngon miệng, đậu phụ mềm mại, nấm mọng nước, măng mùa đông tươi ngon,
xanh mướt. Bữa tiệc này thật sự khiến mọi người no căng bụng mà vẫn không ngừng
được.

Sau khi
cơm no rượu say, mấy cô gái bắt đầu đề tài cũ, bát quái.

Đầu
tiên là nói về bệnh dạ dày gần đây Liễu tiểu thư mới mắc phải, ngày ngày ôm
bụng, nhăn mặt nhíu mày, đại khái là một nàng “Đông Thi hiệu tần*” của thời đại
này. Cô nàng huyện chủ này ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, không
có bệnh nào là chưa mắc phải, lại còn dấy lên một làn sóng mới trong thành Tây

Dao, các bà các chị thay nhau giả dạng nhíu mày, đánh phấn trắng bóc như người
chết rồi vẽ lông mày chữ bát (八).

*
Điển tích “Đông Thi hiệu tần”: Người ta nói rằng Tây Thi rất đẹp, đẹp đến mức
chỉ cần nhíu mày cũng khiến người ta say đắm. Vì vậy, ở thôn Đông có một cô gái
họ Thi, cũng học Tây Thi nhíu mày để thu hút trai làng. Nhưng Tây Thi nhíu mày
càng đẹp, còn Đông Thi đã xấu nên nhíu mày lại càng xấu.

Nói hết
chuyện Liễu tiểu thư, lại nói đến cuộc sống của thái tử và mấy bà vợ trong kinh
thành. Dường như phúc phận ba đời của thái tử Tiêu Lịch cũng không dễ hưởng như
người ngoài tưởng tượng. Thái tử phi Tần Phỉ Hoa không lạnh không nhạt với
trượng phu như một bát mì quên bỏ muối, Tạ Chiêu Kha tiểu thư lại lạnh lùng,
cao ngạo, xa cách như một khối băng trơn trượt tay. Tiêu Lịch không sờ được tới
Tạ Chiêu Kha, lại không ra tay được với Tần Phỉ Hoa. Nhìn được mà không ăn
được, đó mới là nỗi khổ lớn nhất thiên hạ.

Tôi
nghĩ tới giao thừa năm ngoái đã trải qua ở Tạ gia, đại gia đình ngồi quay quần
bên một cái bàn, Tạ thái phó hiếm khi nào tỏ vẻ hiền lành như thế, chị dâu cũng
không chanh chua như bình thường, còn Tạ Chiêu Kha khi đó vẫn là khuê tú chưa
chồng, là cành vàng lá ngọc của Tạ gia. Nhớ khi ấy tôi tự mình xuống bếp làm
một đĩa cá chua Tây Hồ, Tạ Chiêu Kha rất thích, khích lệ tôi: “Tay nghề nấu ăn
của tứ muội thật tốt, không biết tương lai sẽ là chàng trai nào may mắn được
hưởng thụ.” Chớp mắt, một năm đã qua, tôi mai danh ẩn tích theo Tiêu Huyên tha
hương, còn Tạ Chiêu Kha tôn quý cũng đã theo người làm thiếp.

Aiz, mọi
người đều cảm thấy làm thiếp của thái tử đã là thiên đại ân sủng, thế nhưng tôi
biết Tạ Chiêu Kha tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu phục? Tuy cô ấy từng tính
kế sau lưng tôi, nhưng dù sao cô ấy cũng là một cô gái đáng thương không thể
làm chủ số phận. Cho dù có đẹp thế nào chăng nữa cũng không tránh được. Tôi vẫn
hơn cô ấy, số vẫn còn may.

Còn
Tiêu Huyên khi đó thì sao? Khi đó anh ấy vẫn còn được gọi là Tạ Chiêu Anh, uống
rượu cùng đại ca và Tạ thái phó. Tạ phu nhân thương yêu nhìn anh ấy, cổ vũ Bạch
Nhạn Nhi tiểu thư gắp thức ăn cho anh ấy. Tiêu Huyên nghe Tạ Chiêu Kha nói xong
liền chọc ghẹo tôi: “Tứ muội muốn gả cho người thế nào? Ca ca giúp muội để ý.”
Còn nói: “Nhưng cái bệnh hồ đồ và nóng nảy của muội phải sửa đi, nếu không
không ai dám lấy đâu…”

“… Đã
là người thứ năm rồi, sau này ai còn dám gả cho hắn nữa!”

Tôi
nghe được phần đuôi, lấy lại tinh thần, chuyển sang bọn Vân Hương đang bát quái
ở bên cạnh, hỏi: “Mọi người đang nói ai vậy?”

Bọn Vân
Hương dừng câu chuyện, nhìn về phía tôi: “Còn nói ai được nữa ạ, đương nhiên là
tân hoàng đế Ly quốc rồi. Trước đó hoàng hậu của hắn đã chết.”

Tôi bật
cười: “Phi tử hoàng đế có cả trăm người, chết một người thì lập người khác là
được.”

A Kiều
vội nói: “Tiểu thư không biết rồi, hoàng đế bọn họ trước giờ chỉ lấy một vợ
thôi.”

Cái gì?
Hoàng đế chỉ có một vợ? Vậy hắn làm hoàng đế làm gì?

Đồng
Nhi nói: “Ly quốc đó khác với chúng tôi, bọn họ từng có vài nữ hoàng đế, nữ
nhân cũng có thể ra ngoài buôn bán, làm quan. Vì vậy không ít nam nhân chỗ bọn
họ chỉ lấy một vợ.”

Tôi
nghe xong mà bật cười sợ hãi, ngày đó đọc sách không tiếp thu được toàn bộ, chỉ
biết Ly quốc có nữ đế, lại chưa biết chủ nghĩa nữ quyền của bọn họ đã phát
triển đến trình độ này.

Tôi
nghe bọn họ kể lại. Thì ra khi còn làm thái tử, vị tân hoàng đế mới lên ngôi
chưa được một năm này của Ly quốc đã từng có một phi một thiếp. Nhà mẹ đẻ của
hai bà vợ này công khai đối lập trên triều, việc thường ngày thích làm nhất là
phun nước miếng vào mặt nhau mỗi khi lâm triều. Đảng phái tranh đấu nào dễ xử
lý, đấu quá quyết liệt khiến người cầm quyền không quản nổi nữa là không được,
vì vậy, ngay lúc đó, nữ hoàng muốn dùng chiêu thờ chung một chồng để hòa hoãn
bớt mâu thuẫn của hai nhà. Ai ngờ hai nhà đó không cảm thấy như vậy là tốt, hai
bà vợ tôi nhìn cô không vừa mắt, cô nhìn tôi không hài lòng. Vợ cả tự cao tự
đại, vợ bé cũng không dễ chọc vào, hôm nay cô bắt lỗi của tôi, ngày mai tôi tạo
phiền phức cho cô, ba ngày cãi một trận nhỏ, năm ngày đánh một trận lớn, mỗi

tháng chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc một lần. Thái tử thực sự không chịu nổi nữa,
lại không thể trả vợ lại như trả hàng đã mua, kiên quyết tìm một việc ở phần
đất bên ngoài để làm.

Anh ta
cũng không ngu ngốc, lúc gần đi sợ mấy bà vợ của mình lại không kiêng kị tiếp
tục trình diễn bộ phim gia đình hay nhất cả nước, mới đưa vợ bé đang có thai
tới biệt viện tu dưỡng. Không ngờ thái tử phi trong cơn ghen tị đến phát điên,
công nhiên khiêu chiến hiến pháp của bổn quốc, dám mua người hạ thuốc xóa sạch
đứa trẻ trong bụng trắc phi, trắc phi không còn đứa trẻ phát điên, cầm một con
dao đâm chết thái tử phi rồi tự sát. Toàn quốc ồ lên, hai nhà nhạc phụ xấu hổ
từ quan, chuyện này ngược lại bớt đi nỗi lo suy yếu thế lực của bọn họ.

Thái tử
ở bên ngoài sau khi nhận được tin, đại khái là thở dài một hơi, trong bụng lại
thầm cảm thấy may mắn. Nữ hoàng xấu hổ với con trai, lại cẩn thận chọn một nữ
tử xuất thân thư hương làm thái tử phi. Lần này chỉ có một bà vợ, gia đình
không có mâu thuẫn, tính cách cô dâu mới vô cùng dịu dàng, lại yểu điểu đến mức
bất cứ lúc nào cũng có thể theo gió bay đi. Thế nhưng vị thái tử phi tài nữ đọc
đủ loại sách, tài trí hơn người, học vấn thâm sâu này lại giống kiểu nữ thanh
niên học thức như Lâm Đại Ngọc, bề ngoài khuynh quốc khuynh thành, thân mình đa
sầu đa bệnh. Sau khi gả cho thái tử, không sinh con, chỉ sinh bệnh, từ đỉnh đầu
đến lòng bàn chân, không chỗ nào không có bệnh, tiểu thư Liễu Minh Châu đại
khái cũng chỉ đáng xách dép cho nàng. Vị thái tử phi thứ hai này cứ bệnh tật
như vậy hơn một năm, mình hạc xương mai không chống đỡ được, bay về thiên đường
của nàng.

Không
biết lần này thái tử điện hạ có thở phào nhẹ nhõm một hơi nữa hay không, nhưng
tôi nghĩ, bất kể đàn ông ở tầng lớp nào, liên tục mất ba người vợ cũng không
phải chuyện gì tốt. Nghe nói nữ hoàng từng mời một đại sư tới xem mệnh cho con
trai, kết quả là thái tử đại ca mệnh cứng như kim cương, trong thiên hạ không
có nữ nhân nào có thể xứng đôi.

Nữ
hoàng không tin con trai yêu của mình sẽ độc thân cả đời, lại tìm kiếm một cô
gái trong nhà các đại thần cũng có mệnh cứng, chỉ là, lần này không dám lập làm
chính phi, chỉ nạp làm thiếp. Vị nữ kim cương này không sinh bệnh, nhưng người
ta vốn đã có người trong lòng, sau khi xuất giá vẫn còn vấn vương tơ lòng với
tình lang, đội lên đầu thái tử một cái nón xanh hương bay mười dặm. Hoàng
trưởng tôn ra đời chưa được bao lâu, chuyện gặp mặt riêng tư với tình lang bại
lộ, vì sợ sẽ liên lụy tới người nhà, hai người ôm nhau tự vẫn, đi làm Lương Sơn
Bá và Chúc Anh Đài. Thái tử ôm con trai còn khóc nỉ non trong tã lót, thật sự
dở khóc dở cười.

Lần
này, cuối cùng nữ hoàng cũng hết hy vọng, không ép con trai lấy vợ nữa, ông
Trời muốn con trai bà phải độc thân thì nghe theo ông ấy vậy.

Không
lâu sau nữ hoàng đi về miền đất mới, thái tử vào chỗ. Một quốc gia không thể
không vua, một cung không thể vô chủ, quần thần dâng tấu kèm theo nước mắt nước
mũi cầu xin hoàng thượng phong hậu chủ trì trung cung. Tân hoàng đế bị bọn họ
làm phiền muốn chết, quyết định thử một lần cuối cùng, thận trọng cưới khuê nữ
của Vương thái tể vào nhà.

(Thái
tể: một chức quan ở Trung Quốc cổ đại, phụ trách sáu nghi lễ chính của cung
đình, có thời còn tương đương với thừa tướng hoặc tể tướng, cũng có thời vì
vương thất suy sụp nên tầm quan trọng của chức quan này giảm đi nhiều)

Vương
hoàng hậu thân thể khỏe mạnh, lịch sử tình cảm trong sạch, hoàng đế chỉ có một
mình nàng là vợ nên cũng không ghen tuông. Ngay cả hoàng đế cũng nghĩ lần này
hẳn sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng trời luôn không theo ý người, Thượng Đế cứ
thích đối kháng với anh ta. Tháng trước kinh đô Ly quốc hạ mưa tuyết rất lớn,
Vương hoàng hậu ngủ trưa thức dậy đột nhiên nổi hứng tới ngự hoa viên ngắm
tuyết, kết quả đi được nửa đường, không để ý giẫm phải một miếng băng, ùm một
tiếng ngã vào trong ao. Vương hoàng hậu được cứu lên rồi lập tức phát sốt, dược
hay châm cứu đều không cứu được, hẳn là chuyển thành viêm phổi, trong thời đại
không có pê-ni-xi-lin này, vài ngày sau đã từ thế.

Hoàng
đế ngồi trước di thể của thê tử suốt một đêm, ngày hôm sau đi ra, kiên quyết
tuyên bố với đám đại thần nô bộc, đã có thái tử, đời này không bao giờ lập hậu
nữa, có người can đảm lại thương nghị việc này sau đó phải tự mình đóng gói
hành lý về quê với ông bà. Các đại thần sợ đến mức mãnh liệt dập đầu, cũng hiểu
được rằng vị hoàng đế trẻ tuổi này không hiền hòa như trong tưởng tượng của bọn
họ.

Câu
chuyện đến đó là hết. Tôi nghe xong mà cười không ngừng, lại cảm thấy thương
xót thay cho vị hoàng đế kia. Bất kể có cảm tình hay không, nhìn năm người phụ
nữ trong cuộc đời mình chết đi cũng không phải một chuyện dễ chịu. Sinh mệnh
nhạt nhòa, người thân rời xa, vị đế vương xa lạ trẻ tuổi này một mình ngồi trên
ngai vàng uy nghiêm cao cao có lẽ sẽ cảm thấy rất cô đơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.