Đọc truyện Ca Tẫn Đào Hoa – Chương 2: Cô ngốc thức tỉnh
Khi
tỉnh lại từ cảm giác hôn mê không trọng lực, tôi cảm thấy mình đang trôi bồng
bềnh giữa không trung, không có thực thể.
Nhận
thức này làm tôi sợ đến mức hồn phi phách tán. Thế này nghĩa là tôi đã chết?
Bốn
phía chỗ nào cũng như chỗ nào, có một sức lực dịu dàng nào đó dắt tôi bay về
một hướng. Trong mơ màng, tôi cảm giác như mình đã biến thành thiên sứ, xuyên
qua tầng tầng lớp lớp những đám mây. Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy một mình
tôi. Trương Tử Việt có chuyện gì hay không, tôi không cách nào biết được.
“Tạ
Hoài Mân?” Có người gọi.
Giọng
nói kia rất giống với giọng nói của giảng viên của chúng tôi, tôi phản xạ theo
thói quen: “Có!”
Nhìn
lại, bốn phía vẫn mây khói bồng bềnh, không có bất cứ bóng người nào.
Tiếng
nói kia lại đột nhiên vang lên, luyến láy như có làn điệu hẳn hoi: “Tạ Hoài
Mân, có chút nhầm lẫn trong khi ghi chép lá số tử vi trọn đời, số của bạn đáng
lẽ còn chưa tận, giờ chúng tôi cho bạn một cơ hội sống lại, bạn có bằng lòng
không?”
Tôi lập
tức hỏi: “Vậy Trương Tử Việt thế nào rồi? Thân thể của tôi bị hủy rồi sao?”
Giọng
nói kia nói: “Kiếp trước Trương Tử Việt là thánh tăng, số mệnh của kiếp này vô
cùng tốt, bạn không cần lo lắng cho anh ta. Về phần cơ thể bạn, không có tổn
hại lớn, nhưng tạm thời bạn chưa thể quay về.”
Khi tôi
nghe đến đoạn đời trước Trương Tử Việt là hòa thượng còn cảm thấy rất buồn
cười, nhưng khi nghe đến tôi không thể quay về, tôi lại muốn khóc.
“Như
vậy sao được? Trở về chậm sẽ bị hỏa táng, cho dù có nhảy từ trong quan tài ra,
hình tượng cũng không tốt lắm nha.”
Âm
thanh kia bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi nói này, cô Tạ, cô đừng có chọn tới chọn
lui nữa. Thân thể cô chúng tôi tạm thời trông coi giúp cô, đợi đến khi thiên
thời, địa lợi, nhân hòa sẽ đưa cô trở về, trước tiên cô cứ tùy tiện tìm một
thân thể dùng tạm đi. Thật không hiểu vì sao con người các cô lại quan tâm đến
cái túi da đấy như thế, tôi tám nghìn năm tuổi rồi còn chưa từng có một hình
thù cụ thể đây này. Nếu không châm chước mười hai kiếp trước của cô có tám kiếp
làm ni cô, chuyên tâm hướng Phật, hôm nay chúng tôi cũng lười phải tìm thân thể
tạm thời cho cô.”
Tám
kiếp làm ni cô!?
Từ
trước đến giờ tôi chưa từng biết thì ra tôi có duyên với Phật tổ như thế.
Giọng
nói kia thúc giục tôi: “Nói mau, rốt cuộc cô có bằng lòng hay không?”
Tôi
giống như một cô dâu đứng trước bàn thờ bị người ta ép cưới, nghiến răng nghiến
lợi nói ra từng chữ đầy máu và nước mắt: “Tôi bằng lòng.”
Người
kia dường như thở phào một hơi, nói tiếp: “Thân thể mới của cô là con gái thứ
tư trong nhà Tạ thái phó ở Đông Tề, Tạ Chiêu Hoa…”
Giọng
nói từ từ tan biến, sương mù xung quanh có vẻ nhạt đi một chút, tôi rơi xuống,
xuyên qua từng tầng mây, không biết đây là đình viện nhà ai, ngăn nắp, sạch sẽ,
lại khí thế, chỗ này là hòn giả sơn, chỗ kia là cái hồ nhỏ, có mấy đứa trẻ đang
chơi đùa. Kỳ quái là, bọn chúng đều vấn hai búi tóc, quần áo rườm rà. Trang
phục này, rõ ràng chỉ thời xưa mới có.
Tôi tò
mò, hạ xuống theo luồng khí kia. Lúc này mới nhìn rõ có ba đứa trẻ đang cầm đá
ném một cô bé lớn tuổi hơn một chút. Cô bé kia đầu tóc rối bù, dù sợ nhưng ánh
mắt vẫn dại ra, miệng hé mở, chỉ biết kêu lên a a, hiển nhiên là trí thông minh
có vấn đề.
Cô bé
bị ném đá không còn chỗ trốn nữa, hốt hoảng trèo lên một hòn giả sơn. Ba đứa
trẻ kia vẫn không chịu bỏ qua, vừa mắng “đồ ngốc”, “con ngốc”, vừa cầm đá ném
cô bé.
Tôi tức
giận đến mức chửi mấy đứa trẻ kia: “Dừng tay hết cho tao! Trẻ con trẻ cái nhà
ai? Mẹ chúng mày không dạy không được bắt nạt kẻ yếu sao?”
Thế
nhưng ba đứa trẻ hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Con bé mặc
áo đỏ đi đầu giật dây hai thằng nhóc cao hơn trèo lên kéo cô bé kia xuống.
Cô bé
lớn hơn sợ đến mức kêu to, chân đứng không vững, thân thể lảo đảo, từ hòn giả
sơn ngã xuống, ùm một tiếng rơi vào trong nước.
Cô bé
hiển nhiên không biết bơi, giãy dụa trong nước vài cái, thân thể dần dần chìm
xuống, rất nhanh đã không thấy tăm hơi đâu.
Bọn trẻ
con trên bờ bị dọa sợ, ba gương mặt nhỏ trắng bệch, sáu con mắt nhìn nhau, giờ
mới biết đã gây ra họa lớn.
Tôi
đang định quan tâm đi tới trước nhìn một cái thì một luồng sức mạnh nào đó đột
nhiên túm lấy tôi, hút tôi về phía mặt nước. Tôi sợ đến mức hô to lên một
tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, cảm thấy thân thể bị vặn vẹo trong nháy mắt.
Ngay
khi tôi sắp bị sức mạnh kia vắt thành một cây quẩy, cảm giác về thực thể từng
chút khôi phục lại. Sự lạnh giá bao phủ lấy tôi, nước xộc thẳng vào miệng và
mũi tôi. Đối với một người lớn lên bên bờ sông mà nói, chân tay tôi chỉ cần
chuyển động theo bản năng, cố gắng bơi vào bờ.
Cuối
cùng cũng có thể ngoi lên mặt nước, há miệng, cố gắng hít không khí vào trong
phổi.
Một lần
ngộp nước như thế, không biết bao nhiêu phân cá, nước bùn đã bị nuốt vào trong
bụng, nghĩ đến đã thấy buồn nôn.
Sau khi
hít thở được, tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn!
Toàn
thân không có chỗ nào không đau. Đặc biệt là cái gáy, không biết đụng phải chỗ
nào, trong lỗ tai bây giờ toàn tiếng ong ong. Thì ra sống lại đau đớn như thế,
chẳng trách mấy đứa trẻ ra đời đều phải gào khóc.
Tôi sử
dụng cả tứ chi để bò lên bờ, nằm trên mặt đất, há miệng thở hổn hển, thảm hại
như một con chó rơi xuống nước.
Con bé
áo đỏ thấy tôi bò lên, thở phào một hơi, nói với hai thằng nhóc bên cạnh: “Nhìn
xem, còn chưa chết! Mẹ ta đã nói, càng là tiện nhân càng sống dai. Làm gì có
chuyện cô ta chết dễ dàng như thế.”
Con cái
nhà ai mà mồm miệng lại độc như thế?
Tôi
ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn con bé. Cô nàng mới chỉ tám, chín tuổi đã
học dáng vẻ người lớn, vênh mặt, hất cằm sai khiến. Tôi giống như mơ hồ nhớ
được, con bé là cháu gái của chủ nhân cơ thể này.
“Chưa
chết là được. Đại Mã, Tiểu Mã, chúng ta đi. Hôm nay đúng là mất hứng.”
Trong
đầu tôi bật ra hai chữ to đùng: Quách Phù.
Tiểu
thư “Quách Phù” vênh cái mặt cao quý của nàng, mang theo hai tên tùy tùng đầu
gỗ, xoay người bỏ đi.
“Đứng
lại!” Tôi quát một tiếng.
Thân
thể bị linh hồn của tôi chiếm cứ có giọng nói còn rất non nớt.
Loli-chan
xoay người lại: “Ngươi nói cái gì?”
Tôi
cười khẩy một tiếng: “Chị bảo các em đứng lại. Thế nào? Biến bà chị đây thành
thế này rồi vỗ mông chạy lấy người hả?”
Lời còn
chưa dứt, ba đứa trẻ kia đã sợ đến run rẩy. Con bé áo đỏ chỉ vào tôi nói:
“Ngươi… Ngươi, ngươi có thể nói năng lưu loát rồi?”
Tôi cố
ý dọa bọn chúng, xòe năm ngón tay ra, giả làm Mai Siêu Phong: “Chị đây không
chỉ có thể nói năng lưu loát, mà còn là lão yêu từ Hắc Sơn xuống bắt trẻ con ăn
thịt, tu luyện Ma Thiên đại pháp đây.”
Đây
đúng là một trò dọa nạt tầm thường nhất, ít nhất tuyệt đối không thể khiến bé
bé nhà chị họ tôi ngoan ngoãn đi ngủ. Thế nhưng ba đứa trẻ kia lại bị dọa đến
hét lên một tiếng, ném hết vũ khí, cuống quýt bỏ chạy.
Bọn
chúng chạy đi rồi, một mình tôi đứng trong cái sân này, hết nhìn Đông lại nhìn
Tây.
Một màn
vừa rồi không phải mơ, tôi thật sự từ trên mặt đất bị kéo vào một cơ thể khác. Một
cô bé nhỏ tuổi, hoàn cảnh đáng thương.
Đất
nước Đông Tề này, nhìn từ quần áo của mấy đứa trẻ cũng không phải thời kỳ Chiến
quốc mà tôi biết.
Tôi ngù
ngờ lúng túng, sức lực để dọa bọn trẻ con vừa rồi tiêu tan thành mây khói. Tôi
ngồi xuống, ôm lấy đầu, mặc dù đã có thân thể mới nhưng không biết phải làm gì
tiếp bây giờ? Ở đây đang là mùa thu, gió thổi qua, tôi lạnh đến mức run run.
Vừa mới
hắt xì một cái, ngoài sân truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều người, giọng
nói của con bé áo đỏ kia là lớn nhất: “Bà nội, Quyên Nhi không nói sai, Đại Mã,
Tiểu Mã có thể làm chứng, tiểu cô cô thật sự bị yêu quái nhập vào rồi.”
Tiếng
của một người phụ nữ trung niên dịu dàng nói: “Đó là tiểu cô cô đùa các cháu
thôi.”
“Không
đúng, không đúng! Tiểu cô cô trước đây nói năng không lưu loát mà!”
Một
người phụ nữ trẻ tuổi nói xen vào: “Mẹ, con bé nói có lý đấy. Thường ngày tứ
muội một câu cũng nói không xong, lần này lại nhanh mồm nhanh miệng dọa bọn
chúng, con thấy thật sự rất quái lạ. Chúng ta vẫn nên tìm đạo sĩ đến xem thử
đi.”
“Đạo sĩ
cái gì?” Vị phu nhân kia không vui: “Lão gia ghét nhất là đám người đó, những
người đó vừa đến là khiến cho trong nhà ngoài ngõ mù mịt chướng khí.”
Bọn họ
vừa nói vừa đi vào sân.
Dẫn đầu
là một người phụ nữ đã có chồng chừng bốn mươi tuổi, quần áo đẹp đẽ quý giá,
chăm sóc rất tốt, tuổi đã bốn mươi mà vẫn đoan trang xinh đẹp như bông mẫu đơn
đón ánh nắng mặt trời, có thể tưởng tượng được khi còn trẻ bà động lòng người
như thế nào. Đứng bên cạnh bà là một người phụ nữ gầy gò mặc áo xanh, dáng dấp
chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo thanh tú, cằm nhỏ, con bé áo đỏ xấu xa kia
đang nhào vào lòng cô ta, hai mẹ con đồng loạt dùng ánh mắt thù hằn nhìn tôi.
Ngoài ra còn có một cô gái thanh tú khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, sợ hãi đứng
phía sau phu nhân.
Tạ phu
nhân vừa nhìn thấy tôi đã kêu lên: “Tiểu Hoa, sao con lại ướt hết như thế, thế
này là thế nào? Vân Hương đâu? Sao không để mắt đến tứ tiểu thư?”
Một cô
gái nhỏ gầy vội vàng chạy đến: “Phu… Phu nhân bớt giận. Là nô… nô tỳ không để ý
đến tiểu… tiểu thư cẩn thận. Nô tỳ đưa tiểu thư đi… đi thay y phục.”
Tạ phu
nhân có vẻ rất quan tâm đến tôi, đến gần nhìn xem: “Tay cũng xước da rồi này,
làm sao vậy? Giống như một đứa ăn mày vậy.”
Quyên
Nhi và Đại Mã, Tiểu Mã ở phía sau cười khanh khách.
Tôi đã
không còn ngốc nữa, cũng không có năng khiếu diễn kịch, vì vậy tôi quyết định
không cần giả vờ. Tôi khụ khụ vài tiếng, hết sức nhu hòa nói: “Nữ nhi đã khiến
mẫu thân lo lắng rồi.”
Tạ phu
nhân giống như bị điểm huyệt, nghẹn họng nhìn tôi trân trối, toàn thân run run.
Nha hoàn và mấy bà thím phía sau bà đều hóa đá, chỉ có Quyên Nhi kia là kêu to:
“Thấy chưa! Cháu đã nói tiểu cô cô bị yêu quái nhập mà.”
Tạ phu
nhân dù sao cũng là người từng trải, tỉnh lại đầu tiên, quát cháu gái một
tiếng: “Đừng nói bậy.” Sau đó nhìn về phía tôi đầy nghi ngờ.
Tôi cấp
tốc soạn kịch bản trong đầu, mở miệng nói: “Vừa rồi con từ trên hòn giả sơn rơi
xuống nước, không biết đụng phải cái gì, cảm giác thần trí đột nhiên rõ ràng,
giống như lấy đi tấm vải che mắt. Chỉ là nhiều chuyện trước kia rất mờ mịt,
cũng không rõ ràng lắm. Mẫu thân, con làm sao vậy?”
Lời này
còn giả tạo hơn cả sổ xố Tây An, nhưng Tạ phu nhân hiển nhiên đã tin lời tôi
nói, nước mắt tuôn ra như suối, từng giọt một chảy xuống. Những mỹ nữ thời xưa
đều rất yếu đuối, vì vậy mấy bà thím lập tức tới đỡ bà ra một chỗ khóc.
“Trời
xanh có mắt, Tạ gia chúng ta trông chờ hơn mười năm, cuối cũng cùng chờ được
ngày bệnh của con khỏi. Ta có xuống suối vàng cũng có thể ăn nói với mẹ con
rồi.”
Thì ra
Tạ phu nhân này cũng không phải mẹ ruột của tôi.
Tạ phu
nhân vừa khóc, tất cả mọi người cũng khóc theo, ngay cả chị dâu trưởng kia của
tôi cũng dùng tay áo lau nước mắt. Tạ phu nhân còn sai bảo quản gia nhanh chóng
báo tin vui này cho lão gia và hai vị thiếu gia.
Bà quay
đầu lại nhìn dáng vẻ ngây thơ của tôi, nói: “Rất nhiều chuyện con không nhớ
được phải không? Đừng sợ, ta sẽ từ từ nói cho con biết.”
Đầu
tiên, tôi được nha hoàn tên Vân Hương kia đưa đi tắm rửa, thay quần áo.
Trạch
viện của Tạ gia rất lớn, tôi theo Vân Hương rẽ trái rẽ phải, đi qua vô số đình
đài cảnh đẹp, thật vất vả mới tới được một cái sân hẻo lánh, bên trên có đề
biển “Dưỡng Tâm Các”.
Tôi
cười, khuê lâu của tiểu thư, không phải hoa hoa cỏ cỏ, mà lại là dưỡng tâm, có
thể thấy người nhà họ Tạ đây thật sự đau đầu về cô ngốc này.
Vân
Hương dường như còn chưa quen với việc tôi khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn
tôi có hoảng sợ, có nghi ngờ. Tôi cười cười với cô ấy, cô ấy sợ đến mức run
run, giống như tôi thật sự ăn thịt người vậy.
Tôi
nói: “Vân Hương, cô sẽ không thật sự tin lời Quyên Nhi nói, coi tôi là yêu quái
đấy chứ?”
Cô ấy
lắc đầu thật mạnh: “Tiểu… Tiểu thư không phải yêu quái.”
Tôi
hỏi: “Trước đây các cô hầu hạ tôi rất khổ cực, đúng không?”
Cô ấy
vẫn lắc đầu: “Không… Không khổ cực, chăm sóc tiểu thư ăn no, mặc ấm, không cho
chạy loạn là được.” Xem ra cô bé này căng thẳng là sẽ nói lắp.
Tôi
cười cười ôn hòa: “Cô đừng sợ hãi như vậy. Tôi sẽ không làm khó dễ cô. Sau này
tôi tốt hơn rồi, các cô cũng sẽ không bị người ta khinh thường nữa.”
Đôi mắt
Vân Hương lập tức đỏ lên, thả lỏng hơn nhiều, cô ấy hỏi: “Làm thế nào tiểu thư
biết bọn nô tỳ bị ức hiếp?”
Còn
phải hỏi sao? Tôi đây là tiểu thư còn bị bọn trẻ con xấu xa đuổi đánh khắp sân,
huống hồ là người hầu bọn họ.
Tôi tắm
rửa sạch sẽ, vết thương trên người dính nước có chút đau đớn, Vân Hương mang
thuốc cao tới bôi cho tôi. Nhìn dáng vẻ thành thạo của cô ấy, tôi bị thương có
lẽ là chuyện cơm bữa. Nhìn kỹ, trên người tôi vẫn còn dấu vết lúc trước để lại.
Thầm nghĩ Tạ Chiêu Hoa này cũng thật đáng thương, nếu tôi đã mượn thân thể của
cô bé dùng tạm, đương nhiên cũng phải bảo vệ cẩn thận mới được.
Bôi
thuốc xong, Vân Hương lấy ra một bộ váy màu xanh nhạt cho tôi thay. Lúc này tôi
mới hoàn toàn hiểu được vì sao con gái nhà giàu thời xưa cần người hầu hạ. Chưa
nói những cái khác, chỉ nói đến bộ quần áo này, trong trong ngoài ngoài ba lớp,
kéo đầu này tuột đầu kia, nếu không có một hai người giúp đỡ đúng là lăn lộn
cũng không mặc xong được.
Thật
vất vả mới mặc quần áo xong, toàn thân đã toát mồ hôi. Bây giờ lại phải ngồi
xuống trang điểm.
Trong
gương đồng là một gương mặt non nớt của một cô gái trẻ.
Bao
nhiêu tuổi? Mười bốn? Mười lăm? Rất gầy, lông mày rậm, mắt to, cái mũi rất
thẳng, đôi môi hơi mỏng, có một loại vẻ đẹp giản dị. Chỉ là tuổi còn quá nhỏ,
còn rất ngây thơ. Sắc mặt thật ra cũng hồng hào, có thể thấy Tạ gia cũng không
quá ngược đãi cô bé.
Trưởng
thành? Còn chưa trưởng thành, Vân Hương búi cho tôi hai búi tóc. Ban đầu tôi
cũng không tiện phát biểu ý kiến gì, chỉ cảm thấy mình giống như con búp bê
trong bức tranh ngày Tết, tràn ngập hương vị mộc mạc, quê cha đất tổ.
Tạ phu
nhân thấy tôi đã ăn mặc ổn thỏa đi vào, vô cùng vui vẻ, kéo tay tôi nói: “Tiểu
Hoa đúng là thay da đổi thịt, giống như một người khác vậy.”
Chị dâu
trưởng cũng ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, bây giờ mới để ý thì ra Tiểu Hoa
thanh tú như thế.”
Cô gái
có thái độ không tự nhiên bên cạnh cô ta tên là Bạch Nhạn Nhi, là cháu gái họ
ngoại của Tạ phu nhân, từ nhỏ đã định thân với nhị công tử Tạ gia. Mẫu thân cô
ấy vừa mới mất, sống nhờ ở Tạ phủ, chờ qua thời gian để tang sẽ thành thân với
cậu hai nhà họ Tạ.
Cô gái
nhỏ hay xấu hổ như một con ốc sên, vừa mới gió thổi cỏ lay một cái đã lập tức
co mình và trong vỏ.
Tạ phu
nhân kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu nói về những người trong nhà.
Tôi
hiện tại từ Tạ Hoài Mân biến thành Tạ Chiêu Hoa, từ một sinh viên năm thứ ba
khoa Trung y biến thành một thiên kim tiểu thư khuê nữ năm tới mới mười lăm
tuổi.
Mẹ ruột
của Tạ Chiêu Hoa là em họ ngoại của Tạ phu nhân, bởi vì thuộc dòng thứ, trong
nước Đông Tề nghiêm ngặt về cấp bậc huyết thống này, gả vào đây chỉ có thể làm
thiếp. Hai phu nhân thật ra tình như tỷ muội, sống chung rất hòa thận. Sau khi
sinh Tạ Chiêu Hoa không lâu, nhị phu nhân đã buông tay trần thế, Tạ phu nhân
rất yêu thương cô con gái nhỏ này. Thế nhưng khi Tạ Chiêu Hoa được hai tuổi,
mọi người dần phát hiện trí não cô bé có vấn đề, trời sinh đã ngốc nghếch. Bởi
vì không thuốc nào chữa trị được, đành phải để mắt chặt chẽ đến cô bé, nuôi
dưỡng đến già.
Không
ngờ, tự mình Tạ Chiêu Hoa lại khỏi bệnh.
Khi
đang nói chuyện, chợt có một mùi thơm lạ lùng bay tới, vừa như hoa lan lại vừa
như hoa nhài, tôi ngạc nhiên ngẩng đầu. Tạ phu nhân cười nói: “Là Kha Nhi tới.
Kha Nhi, mau tới xem muội muội của con!”
Một cô
gái mặc áo lụa mỏng màu tím chậm rãi bước vào phòng khách, trong phòng giống
như bừng sáng.
Tôi vừa
nhìn thấy dung mạo của cô ấy, trong đầu tự động bật ra một câu thơ: “Nhược phi
quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng dao thai nguyệt hạ phùng*”. Tôi viết văn rất
kém, không biết nên biểu đạt thế nào, trực giác nói cho tôi biết, cô gái này
đúng là đẹp như tiên, dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung cô ấy đều không quá
đáng.
*
Hai câu thơ trong bài “Thanh bình điệu” (kỳ 1) của Lý Bạch. Năm 743, Đường
Huyền Tông và Dương Quý Phi ở đình Trầm Hương ngắm hoa mẫu đơn, lệnh cho Lý
Bạch làm ba bài “Thanh bình điệu” này. Trong ba bài này, Lý Bạch có
ví Dương Quý Phi với hoa mẫu đơn.
Bản
dịch thơ của Ngô Tất Tố:
Ví
chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới
nguyệt Dao Đài thử ngóng trông.
Dao
Đài là nơi Tây Vương Mẫu tổ chức yến tiệc.
Tạ phu
nhân nói: “Hai tỷ muội các con ít gặp mặt, có lẽ con không nhớ rõ, đây là tam
tỷ của con, Chiêu Kha.”
Đôi mắt
trong vắt như nước suối của tiểu thư Tạ Chiêu Kha nhìn tôi, trong đó có chút
ánh sáng chớp lên, giọng nói của cô ấy cũng êm tai đến cực điểm, giống như
hoàng oanh xuất cốc.
“Tiểu
Hoa, muội khỏi rồi. Chuyện này thật là tốt.”
Chỉ một
câu nói đơn giản như vậy, phối hợp với vẻ mặt động lòng người của cô ấy, lúc đó
tôi có một cảm giác kích động đến mức có thể bay thẳng lên chín tầng mây. Chẳng
trách đạo diễn thích tìm tuấn nam mỹ nữ, phải thừa nhận, đôi khi gương mặt đẹp
còn hơn cả ngàn vạn lời nói.
Chị dâu
ở bên cạnh đạp vào một chân: “Vậy là Chiêu Kha của chúng ta không còn cô đơn
nữa rồi, đúng không? Cuối cùng cũng có người để nói chuyện rồi.”
Tạ
Chiêu Kha có vẻ xa cách với cô ta, kéo tay tôi sang một bên hỏi han.
Tạ phu
nhân lại dẫn tôi đi gặp phụ huynh.
Tạ thái
phó khoảng trên dưới năm mươi, có vẻ nghiêm nghị, tuấn tú cao gầy, hai mắt lành
lạnh, là hình tượng học giả đức cao vọng trọng rất truyền thống. Cô con gái là
tôi ngốc nghếch hơn mười năm đột nhiên hết bệnh, ông ấy dường như cũng không
quá mức hào hứng, chỉ khách sáo dặn tôi phải biết tu dưỡng, hiếu thuận mẫu
thân.
Trên
tôi còn có hai người anh. Anh cả, Tạ Chiêu Du, đúng là tuấn tú lịch sự, có
người nói anh ta tuổi còn trẻ đã là bậc thầy thư pháp. Anh ta đối với tôi vô
cùng thân thiết, xoa đầu tôi nói: “Tiểu Hoa khỏi bệnh, nhà chúng ta đúng là mỹ
mãn rồi.”
Anh hai
của tôi, Tạ Chiêu Anh, lần này tôi không gặp. Có người nói là một anh chàng đẹp
trai, theo nghiệp binh đao cưỡi ngựa, là kẻ dùng thiên kim mua nụ cười mỹ nhân,
thường thường khiến Tạ thái phó tức giận đến suýt chút nữa trúng gió. Sau này
vất vả lắm mới đính hôn, nhưng chị dâu tương lai nhát gan, hay xấu hổ kia của
tôi cũng không quản được tính tình phong lưu của anh ta, nên anh ta vẫn làm
loạn như trước, trắng trợn ra vào nơi trăng hoa. Việc này tôi đều nghe được từ
chỗ mấy người hầu, Tạ phu nhân đương nhiên sẽ không nói những chuyện này với
một khuê nữ như tôi, chỉ đơn giản nói nhị ca đang làm việc ở bên ngoài.
Bốn đứa
con nhà họ Tạ, ngoại trừ tôi, những người khác đều do Tạ phu nhân sinh ra,
người người đều thừa kế vẻ đẹp của bà. Tôi xem ý tứ của Tạ gia, tương lai có vẻ
muốn đưa Tạ Chiêu Kha vào cung.
Việc
này vẫn bị các nha hoàn bàn luận. Vân Hương nói với tôi: “Từ sau khi thái tử
mất, thân thể Hoàng thượng không được tốt, nghe nói năm nay bệnh không dậy nổi.
Lão gia và phu nhân vốn muốn đưa tam tiểu thư vào cung, sau này lại hoãn lại,
gả cho hoàng tử thích hợp cũng được.”
Thật
đáng thương, sinh ra đã đẹp nên bị biến thành một món hàng. Bị cha và anh cả
đưa lên trên, đổi lấy danh dự, tiền tài và quyền lợi.
Tôi
nghĩ: “Còn tôi thì sao?”
Vân
Hương khó xử: “Chứng bệnh ngốc nghếch của tiểu thư từ nhiều năm trước đã truyền
khắp phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều người đều… Vì vậy không có ai tới cửa…”
Tôi lại
rất vui vẻ. Người ta sợ lấy một đứa ngốc, tôi cũng chẳng muốn gả đâu.
Tôi từ
trên giường đứng dậy, quấn chăn nói với Vân Hương: “Cô có muốn tương lai đi đây
đi đó, ngắm nhìn thế gian không?”
Vân
Hương rất khó hiểu: “Tiểu thư, chúng ta là nữ nhân, nên ở trong phòng, không
thể tự tiện ra ngoài.”
Tôi
cũng không còn cách nào khác với cô ấy: “Cô chỉ cần nói có muốn hay không là
được? Đi ngắm nhìn một chút núi non sông nước người ta hay kể hoặc viết trong
sách, đi qua nơi những anh hùng ngày trước từng chiến đấu, tiếp nhận một chút
giáo dục chủ nghĩa yêu nước, tri thức văn hóa phong phú, rất có ích cho việc
dạy dỗ ra thế hệ ưu tú tiếp theo.”
Vân
Hương nghe cái hiểu cái không, suy nghĩ thật lâu rồi nhỏ giọng nói: “Muốn ạ.”
Tôi vui
vẻ nói: “Tôi thề, chờ sau này tôi được tự do, nhất định phải đi hết núi xanh
nước biếc. Cô có bằng lòng theo tôi không?”
Vân
Hương vội vàng gật đầu: “Tiểu thư đi đâu, nô tỳ theo đó.”
Tôi sảng
khoái quay về giường nằm. Dù sao vị đại tiên kia đã nói với tôi, tạm thời tôi
chưa thể quay về cơ thể của mình, chi bằng mấy ngày nay sống cho vui vẻ, coi
như một kỳ nghỉ vậy. Buổi tối đầu tiên kể từ khi tôi xuyên không tới Tạ gia ở
Đông Tề, tôi ngủ đặc biệt ngon lành. Trong mơ, Trương Tử Việt cầm một bó hoa
hồng lớn trong tay, chân thành nói với tôi: “Mân Mân, lấy anh nhé.” Tôi kêu lên
rằng tôi bằng lòng, hưng phấn nhào tới ôm anh.