Cà Phê Đợi Một Người

Chương 8: Tân sinh viên đại học giao thông


Đọc truyện Cà Phê Đợi Một Người – Chương 8: Tân sinh viên đại học giao thông

Anh ta là một cốc nước lọc trong vắt, đồng thời cũng coi tất cả mọi người là trong suốt, thế giới của anh ta rất đơn giản, vì vậy cũng rất thú vị. Hoặc có thể nói, những người có thể được A Thác coi là nước lọc, ai nấy đều dồi dào sức sống, có nét đặc sắc riêng. Trong hình dung của A Thác, bọn họ đều là người tốt, đều được chúc phúc.

1

Đối với tôi, kỳ nghỉ hè sau khi đỗ đại học có ba ý nghĩa.

Một, anh trai dạy tôi lái xe máy, chẳng những thế còn là con xe SYM dòng SB chạy côn tay của anh ta nữa.

“Con gái đi xe SB ngầu vãi chưởng ra ấy chứ, thế nào hả? Anh bán rẻ con xe này cho mày?” Anh trai tôi vỗ vỗ lên chiếc SB, gạ gẫm tôi “giúp anh” mua lại con xe.

Về sau tôi mua lại con SB của anh trai thật, còn lái nó đi thi lấy bằng nữa, lúc thi thực hành ở Sở Quản lý Giao thông, quả nhiên khiến tất cả đám con trai ở đấy phải trầm trồ. Còn ông anh tôi thì đem số tiền đi làm thêm tiết kiệm được trước đó, cộng với hai mươi lăm nghìn đồng bán con SB, đi mua chiếc xe hơi đầu tiên trong đời.

Hai, A Thác dạy tôi bơi ếch, còn khiến tôi từ từ bơi được hơn một nghìn mét.

“Em đã biết bơi rồi thì chúng ta thi đấu đi, anh nhường em năm trăm mét, xem ai bơi được một nghìn mét trước.” A Thác đeo kính bơi lên, nhìn tôi vừa bị uống một ngụm nước to vì đổi hơi thất bại.

Kể ra rất thần kỳ, tôi và A Thác cùng quen với A Châu ở hồ bơi, A Châu thường xuyên bị chìm làm đám nhân viên cứu hộ sợ chết khiếp, cô nàng này có thân hình nổi được, nhưng lại không có cái bản lĩnh nổi trên mặt nước, thường hay tự làm mình sặc nước ngất xỉu ở chỗ nước sâu một mét sáu, A Thác và tôi mỗi đứa cứu cô ấy năm lần, cứu đến quen mặt luôn.

Ý nghĩa thứ ba, chính là ly biệt.

“Sau này cậu ở lại Tân Trúc, nhớ phải thường xuyên viết thư cho tớ báo cáo tiến độ của cậu với cốc cà phê Kenya kia đấy nhé!”

Tiểu Thanh là người trưởng thành và hiểu chuyện, lúc tạm biệt chẳng bợn mảy may thương cảm nào.

Tiểu Thanh không học đại học Đài Loan, vì anh chàng đội trưởng đội bóng rổ kia của cậu ấy thi đỗ vào khoa Điện cơ trường đại học Thành Công ở cận Đài Nam mà cậu ấy cũng điền nguyện vọng vào khoa Ngoại ngữ trường Thành Công.

Vận mệnh tức cười như thế đấy, cậu ấy muốn lên phía Bắc, nó lại muốn cậu ấy phải xuống phía Nam, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện nữa.

“Tớ sẽ viết, nhớ là khi nào về Tân Trúc nhất định phải tìm tớ đấy nhé, tớ mời cậu uống cà phê.”

Tôi lúng búng trong miệng, vành mắt đỏ lựnglên, nhìn cậu bạn trai phụ trách vác hành lý bên cạnh Tiểu Thanh, lại nói: “Cậu không được bắt nạt Tiểu Thanh, bằng không tôi có quen một đại ca xã hội đen tên là anh Bạo đấy, đảm bảo anh ấy sẽ đập nát đầu cậu luôn!”

Bạn trai của Tiểu Thanh, tức anh chàng cao to tên A Thần chỉ biết cười ngu ngơ, chẳng giống người thông minh đã thi đỗ vào khoa Điện cơ trường Thành Công tẹo nào. Hai người bọn họ xách đống hành lý nặng nề lên tàu hỏa, tôi vội vàng đưa tay quẹt đi giọt lệ đọng trong mắt.

Nhìn theo bóng lưng hai người, chợt cảm thấy mình bị bỏ rơi.

A Thần đã nhờ một anh khóa trên cậu ta quen biết tìm được phòng cho thuê ở Đài Nam, đôi tình nhân trẻ sẽ bắt đầu sống chung với nhau, thoắt cái, họ đã bỏ lại tôi một quãng xa, không thể nào theo kịp.

Cửa toa tàu đóng lại.

Tiểu Thanh không ngoảnh đầu, A Thần tươi cười rạng rỡ vẫy tay với tôi.


Từ tận đáy lòng tôi hy vọng, Tiểu Thanh chỉ là không muốn tôi nhìn thấy nước mắt của cậu ấy.

Tàu hỏa đi rồi, tôi ở lại.

Ở lại Phong Thành, ở lại đợi một người.

2

Đối với tôi, đại học Giao Thông không phải một ngôi trường xa lạ.

Đại học Giao Thông tọa lạc ở thành phố Tân Trúc mà tôi quen thuộc, hồi trước, tôi cũng từng sử dụng thư viện Hạo Nhiên lộng lẫy nhất cả nước của nó để học bài.

Dạo đó, dù đi qua khu ký túc xá hùng vĩ mới xây dành cho sinh viên nữ năm hai bao nhiêu lần, lần nào tôi cũng lấy làm kinh ngạc, con gái ở đại học Giao Thông không chỉ là động vật hiếm xét trên tỷ lệ, mà ngay cả nơi ở cũng là khu bảo hộ động vật quý hiếm cấp độ ba, vả lại gần như không cần rút thăm, phòng ở nhiều không phải nói. Đáng tiếc, sinh viên năm đầu đều phải ở trong khu Trúc Hiên cũ kỹ, chịu đựng một năm rồi mới được chuyển vào ký túc xá năm sao.

Giờ tôi đã đặt hành lý xuống sân, trải giường xong xuôi, treo lên mắc mấy bộ quần áo đáng yêu chết người, bày trên giá sách mấy quyển Haruki Murakami chỉ ngửi cũng thấy đầy mùi học vấn. Coi như thoát ly được thảm trạng chung phòng với ông anh trai, làm tổn hại khí chất thiếu nữ.

“Chà, người phòng ta đều đến đủ rồi, chỉ thiếu có cái máy tính nữa thôi.”

Bạn cùng phòng mới Tư Đình là người Liên Hoa, tốt nghiệp trường trung học nữ Liên Hoa, cậu ấy bảo mình có một nữa huyết thống của dân bản địa, làn da ngăm ngăm đen, đôi mắt to tròn sôi nổi, nói chuyện rất hoạt bát.

Tư Đình rất giỏi, học khoa Điện tử Công trình có điểm thi đầu vào cao nhất.

Tên cậu ấy cũng có chữ “Tư” giống tôi, vì vậy ấn tượng đầu tiên của tôi với Tư Đình rất tốt.

“Còn thiếu một tấm gương toàn thân?”

Người vừa lên tiếng là Bách Giai, người Đài Bắc, tốt nghiệp trường trung học nữ Đài Bắc số 1, nhìn đống đồ mỹ phẩm đắt đỏ chất đầy trên bàn cậu ấy đủ biết nhà cậu ấy rất lắm tiền, người trông cũng trổ mã xinh đẹp, dáng cao ráo, hình như phải đến mét bảy.

Người Bách Giai lúc nào cũng thơm thơm, nhưng cậu ấy không dùng nước hoa, bọn tôi hỏi, cậu ấy toàn bảo chắc là do nước làm mềm vải BabyBear? Nhưng tôi bảo đấy là lệ chất trời sinh.

Bách Giai là bạn cùng khoa với tôi, mã sinh viên chỉ lệch nhau có một số.

“Gương toàn thân cái con khỉ ấy.”

Người vừa chửi bậy là Niệm Thành, tóc cắt bù xù như lông nhím. Niệm Thành là cô nàng lesbian thứ hai tôi gặp trong đời, cậu ấy dán hàng chữ “Tôi là lesbian” lên bàn để bộc lộ một lần cho xong, khỏi phải bị chúng tôi lần lượt hỏi han phiền phức.

Niệm Thành không mặc áo ngực, lúc nào cũng nhô lên rất sexy, phối áo T- shirt với quần bò rách rưới, động một chút là nói bậy, đó đều là đặc điểm nhận dạng của cậu ấy.

Niệm Thành là sinh viên chất lượng cao được tuyển thẳng vào khoa Ngoại ngữ, nhưng tôi hiếm khi nghe cậu ấy nói tiếng Anh, đến chửi bậy cũng là giọng đặc sệt bản địa.

“Máy tính giao cho tớ đi, mấy hôm nữa tớ sẽ hẹn bạn biết về máy tính đi cùng để chọn. Mọi người dùng tạm của tớ trước cũng được!” Tôi nói, tiền để dành sau một năm đi làm thêm đủ cho tôi mua lại xe máy của anh trai, đóng một kỳ học phí, đương nhiên còn cần đến một cái máy tính để viết báo cáo và lập trình nữa.


Người đã hẹn với tôi tất nhiên là A Thác.

Tối hôm đó, A Thác không đưa tôi đến dãy dài những cửa hàng bán đồ máy tính trên đường Quang Phục để chọn linh kiện lắp máy, mà thu luôn của tôi năm nghìn đồng, sau đó chở đến cho tôi một bộ máy tính.

“Đơn giản lắm, mọi người đều có những linh kiện cũ không cần đến, anh đi hỏi từng phòng ký túc, vỏ máy này, màn hình này, ổ cứng này, RAM này, cộng với năm nghìn của em đi mua một cái CPU mới là lắp ráp được dàn máy tính tàm tạm, đủ dùng lắm rồi. Nếu em cảm thấy cần vỏ máy mới, hay chúng ta đi chọn vậy?” A Thác nói, anh chàng này đã giúp tôi tiết kiệm được vô khối tiền, vì vậy tôi rất vui vẻ mời anh ta một bữa thịt nướng khay sắt ở quán Long Béo trong chợ đêm đại học Thanh Hoa.

Lúc tôi mang máy tính vào ký túc xá, đám bạn cùng phòng đều quây lại xem tôi lên mạng, cái này cũng là A Thác dạy tôi ở quán net.

3

Vừa khai giảng, liền có một chuỗi các hoạt động chào đón sinh viên mới, nào là trong khoa, nào là trong câu lạc bộ, còn cả gia tộc trong truyền thuyết nữa.

Chế độ gia tộc, là truyền thống chung tốt đẹp của rất nhiều trường đại học, đại khái chỉ là chị khóa trên dẫn dắt em trai khóa dưới, anh khóa trên dẫn dắt em gái khóa dưới, một gia tộc hoàn chỉnh ít nhất phải có tám người, nhưng chỉ có khoa Khoa học Quản lý và Ngoại ngữ đông đảo sinh viên nữ là có thể cân đối nam nữ từ năm nhất đến năm thứ tư mà thôi. Người phụ trách dìu dắt tôi là Hà Vũ Hằng, đàn anh học năm thứ hai cùng khoa, anh này suốt ngày đi dép lê mặc áo may ô, đầu tóc tất nhiên bù xù dính bết vào nhau.

“Muốn tham gia câu lạc bộ nào hả em gái? Ừm, cánh gà với trà sữa, bye bye.” Hà Vũ Hằng bao giờ cũng chỉ tùy tiện ừ hử với tôi một hai câu, mang đồ ăn đêm cho tôi rồi đi luôn.

Tôi hỏi thăm mới biết anh ta là một quái nhân, hồi trước cũng từng tham gia một đống các câu lạc bộ nghe có vẻ rất thông minh, tương lai xán lạn kiểu như câu lạc bộ hùng biện, rồi AIESEC (1) , nhưng vì đam mê tổ chức hoạt động đấu võ rất không có tương lai nên đã bỏ hết.

Nói thực lòng, Hà Vũ Hằng không phải người biết cách chăm sóc các em gái khóa dưới theo kiểu đàn anh mê gái truyền thống của đại học Giao Thông, lúc nói chuyện với tôi thường tâm trí cứ để đâu đâu, nếu không thì là qua quýt khuyên răn tôi phải học hành tử tế, hiếu thuận với cha mẹ, nắm chắc lấy năm tháng tươi đẹp của tuổi trẻ, vân vân và vân vân. Việc lịch sự nhất anh ta từng làm với tôi, chính là mời tôi đi xcm giải đấu tự do tranh cúp Sinh Viên Mới do anh ta lén lút tổ chức dưới tầng hầm tòa nhà quản lý số 1, lúc có một tia máu mũi phun trúng mặt tôi đang đứng xem, anh ta đã hét lớn giục giã đám bạn lấy giấy vệ sinh giúp tôi lau chùi.

Bách Giai hạnh phúc hơn nhiều, cô nàng xinh đẹp không chỉ có một đống lời mời hẹn hò từ các đàn anh trong khoa, lại có cả cánh gà với trà sữa của các đàn anh khoa khác nữa. Con người nhân từ, dạ dày lại nhỏ như Bách Giai toàn đem đống cánh gà với trà sữa chất như núi ấy tặng cho chúng tôi ăn, lắm lúc chúng tôi ăn không hết, còn phải phiền đến các chị em phòng khác làm việc tốt, hoặc là đem ra cho lũ chó đang vẫy đuôi rối rít bên ngoài ký túc xá ăn, đến nỗi chúng nó trông thấy cánh gà là phát sợ cả lên.

4

Câu lạc bộ, tất nhiên là câu lạc bộ hùng biện chứ còn đâu được nữa, ai bảo Trạch Vu động một tí là nói đối thủ hùng biện này đối thủ hùng biện kia, quá nửa là thích những cô gái mồm miệng lanh lợi, cũng bởi vì Trạch Vu có tật mê tóc dài, nên từ một năm trước tôi đã để tóc dài, khai giảng một tuần xong còn đi ép tóc.

Trạch Vu không hề ngạc nhiên khi thấy tôi đỗ vào đại học Giao Thông, anh bảo, anh sớm đã nói tôi là một cô gái nhạy bén, những người nhạy bén thì đặc biệt thông minh, cộng với một chút cố gắng nữa, làm việc gì cũng sẽ thành công.

Đối với việc tôi gia nhập câu lạc bộ hùng biện, Trạch Vu cũng làm ra vẻ ta đây thần cơ điệu toán, sớm đã đoán trước rồi, chẳng hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Anh tình nguyện đảm trách huấn luyện cho đội khoa Khoa học Quản lý trong giải hùng biện giành cúp Sinh Viên Mới, còn cô bạn cùng phòng Bách Giai ngoài việc bận rộn cho cuộc thi giành cúp Hiệu Trưởng của câu lạc bộ kịch nói, tất nhiên cũng bị tôi kéo vào đội hùng biện để kề vai tác chiến.

“Việc làm bọn con trai chết mê chết mệt để chúng nó phân tâm cứ giao cho tớ, còn lại, phần chính của cuộc thi, hì hì, Tư Huỳnh, Điên Phong, hai người đừng có mà lười nhác đấy.” Bách Giai nói rất thoải mái.

Nói thực lòng, Bách Giai là “hotgirl” mà các câu lạc bộ tranh nhau mời mọc, vừa phải tham gia cuộc thi của câu lạc bộ kịch nói, lại còn phải tham gia cắm trại ngoài trời chào đón sinh viên mới, thực sự không có thời gian đâu bàn thảo các luận điểm, nếu không phải nể mặt tôi và Trạch Vu rất đẹp trai, cậu ấy hoàn toàn không hề nghĩ đến việc thử tham gia thi đấu hùng biện làm gì.

Đề mục vòng sơ loại của cúp Sinh Viên Mới là “Đài Loan cần loại bỏ chính sách bảo hộ nông nghiệp”, chúng tôi ở phe phản đối, chủ trương duy trì trạng thái hiện tại. Bách Giai đảm nhận vai trò người phản biện thứ nhất, mê hoặc đối thủ, cậu bạn Dương Điên Phong thông minh vặt đảm nhiệm vị trí người phản biện thứ hai và kết luận, coi như chủ tướng, còn tôi là người phản biện thứ ba; dưới sự chỉ đạo anh minh của Trạch Vu, chúng tôi liên tiếp đánh bại khoa Toán học ứng dụng và Ngoại ngữ, thuận lợi tiến vào vòng tứ kết, đề mục đổi thành “Đài Loan cần phải có văn bản rõ ràng cấm quảng cáo chính trị.”

Đề mục bán kết này rất thần bí, riêng việc để tôi và Điên Phong hiểu sơ sơ nó rốt cuộc là cái gì, Trạch Vu đã tốn mất ba ngày trời, nhưng Bách Giai đảm nhiệm vị trí tiên phong dụ địch thì thực tình quá kém, đến nỗi chính thức lên sân khấu thi đấu với đội khoa Hóa học ứng dụng yếu hơn, tình cảnh thê thảm của cô nàng chỉ có thể dùng bốn chữ “nói lăng lảm nhảm” để hình dung, tôi thực sự hối hận vì đã không viết luôn ra một bài diễn văn cho cậu ấy đọc thuộc lòng.


Vì vậy chúng tôi đã thua, buộc phải tranh huy chương đồng với đội khoa Công trình rất mạnh trong quá khứ, nhưng đã thua đội khoa Công nghệ Điều khiển vì lý do ngoài ý muốn.

Dĩ nhiên, tôi không trách Bách Giai, cậu ấy vốn là nhân vật chữa cháy nhiệt tình hỗ trợ, nhưng tôi vẫn lập ra một bản dàn bài diễn giải cùng với phương hướng đáp biện, để cậu ấy thong thả mà đọc hết trong cuộc đấu giành huy chương đồng.

Có điều, khoa Công trình có cựu chủ nhiệm câu lạc bộ hùng biện trường trung học Kiến Quốc tọa trấn, tôi không dám mong có thể đánh bại đối phương, mà chỉ muốn để Bách Giai nói hết các luận điểm, tránh cho những người phía sau phải tốn thời gian thu dọn cục diện rối rắm là được rồi.

Có điều chúng tôi không ngờ lại chiến thắng, giành huy chương đồng và sáu trăm đồng tiền thưởng.

“Hi hi, vì tớ đã nhận lời đi xem phim với chủ tướng đội khoa Công trình đó mà, cậu ta đương nhiên không tiện thắng chúng ta rồi!” Xong xuôi mọi việc, Bách Giai mới cười hì hì trong phòng ký túc, cho biết sự thật.

Thì ra Bách Giai vẫn luôn lấy làm áy náy vì thất bại của trận bán kết đầu tiên, vì vậy đã hỏi thăm số điện thoại phòng ký túc của chủ tướng phe đối phương, dùng mỹ nhân kế dụ dỗ đối phương đầu hàng.

Chẳng trách tôi luôn cảm thấy vị chủ tướng có kinh nghiệm hùng biện phong phú của khoa Công trình sao mà cứ thẽ thà thẽ thọt mãi không xong, đến cả luận điểm cũng không rõ ràng, thành ra có dạo còn nghi ngờ cả trình độ câu lạc bộ hùng biện trường trung học Kiến Quốc. Sau đấy, Bách Giai đi hẹn hò về bảo với tôi, sở dĩ đội hùng biện hạt giống số một của khoa Công trình ấy thua đội Công nghệ Điều khiển cũng là vì anh chàng chủ tướng kia. Tối hôm trước, cậu ta chơi poker ở trung tâm câu lạc bộ, thua chủ tướng đội Công nghệ Điều khiển năm trăm đồng, đành phải thua trận để bồi hoàn.

“Tay chủ tướng đội Công trình ấy xem chừng rất có phong cách riêng đó, hắn là một anh chàng thú vị.” A Thác nghe xong cười ha hả, phản ứng hệt như tôi dự đoán.

“Vì Bách Giai sau đó còn đi xem phim với cậu ta lần thứ hai, lần thứ ba và thứ tư, quả nhiên thắng bại không thể nhìn một lúc, thế sự đa đoan khó lường lắm.” Tôi cũng cười, đưa cho A Thác một cốc cà phê Ireland.

Quên mất không kể, tôi vẫn làm thêm ở quán cà phê Đợi Một Người.

Nhưng điều không thể ngờ tới là, cuộc sống đại học thoạt trông có vẻ thênh thang rộng mở, nhưng thời gian ngoài giờ có thể dùng để đi làm thêm so với lớp Mười hai áp lực nặng nề lại rút ngắn rất nhiều, tôi không chỉ phải tham gia câu lạc bộ và đủ các thể loại hội hữu nghị, còn phải thích ứngvới việc học hành dùng một đống toàn sách ngoại văn, vì vậy chỉ đến quán làm vào thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Để bớt phần công việc cho Albus, tôi đề nghị Niệm Thành bấy lâu nay vẫn tìm cơ hội làm gia sư hãy đến quán cà phê làm thêm trước.

“Quán cà phê cái đếch gì? Lương theo giờ quá thấp so với làm gia sư.” Niệm Thành sảng khoái cự tuyệt, cầm phi tiêu ném vào tấm bia treo trên cánh cửa gỗ.

“Cậu có biết Albus, truyền thuyết trong giới lesbian không?” Tôi thử thăm dò.

Ngày hôm sau, Niệm Thành liền đến quán làm thêm.

5

Khoa Khoa học Quản lý rất đông sinh viên nữ, xếp thứ hai về số lượng sinh viên nữ trong tất cả các khoa của trường Giao Thông, chỉ thua khoa Ngoại ngữ.

Các khoa toàn bọn cao to đen hôi đều thích kiếm nữ sinh khoa Khoa học quản lý làm bạn học, cường độ liên lạc còn siêng hơn cả đám con trai trong lớp, cánh gà tặng cũng toàn miếng to, trà sữa mà không phải của hiệu Thang Ký thì thực tình không dám đưa tới cửa, đến cả đứa tướng mạo bình thường như tôi cũng nhận được lời mời kết bạn của hai cậu khoa khác, một người muốn đưa tôi ra chỗ cầu treo gần trạm nước Bảo Sơn bên Trúc Đông ngắm sao cho lãng mạn, người còn lại thì muốn rủ đi xem phim.

“Tớ có nên đi không? Người tớ thích là Trạch Vu cơ, với những người khác đều không có cảm giác gì cả?” Tôi làm ra vẻ u uất trong phòng ngủ.

Có điều, nói thực lòng, có người hẹn hò cũng là một chuyện vui, nếu ông anh trai tôi ở bên cạnh thì có thể bỉ mặt anh ta một phen.

“Muốn bắt phải thả, trăm phát trăm trúng.” Bách Giai lấy máy tính của tôi chat trên diễn đàn, nói với vẻ kinh nghiệm đầy mình.

Cũng đúng, trong giáo trình kinh tế có nói, cổ phiếu phải có người mua kẻ bán mới có giá tiền, mới dẫn đến việc leo cao hoặc xuống thấp.

Vậy là, tôi vui vẻ ra ngoài, nhưng cả hai lần đều ủ rũ quay về. Rất đơn giản, bởi vì tôi chạy con xe SB.

Một cô gái không cần con trai chở, xe lại oách hơn xe con trai, hình như không dễ dàng được chào đón cho lắm.

Nhưng mà vừa vào học tôi đã biết lái xe máy, đang vô cùng hào hứng, thà hít gió lạnh một mình còn hơn làm bộ làm tịch mình là con gái yếu đuối để người khác chở.


“Tất nhiên là thế rồi, nếu vợ anh mà bảo với anh cô ta biết Thiết sa chưởng của khỉ của nợ gì, phì, anh có thể không ly hôn với cô ta chắc? Đàn bà bất tài chính là có đức, đức ông chồng lòng ôm chí lớn hiếm khó giãi bày!” Thiết Đầu gắp cho tôi một miếng thịt chân giò tẩm mật ong.

Hôm nay là Chủ nhật, thím Kim Đao như thường lệ lại vào bếp.

Con trai lớn của thím Kim Đao đang thực tập ở trường ẩm thực Cao Hùng tranh thủ thời gian về nhà đi họp lớp, tiện thể cùng mẹ bày một bàn toàn món ngon, trong đó có món Cá muối loạn tùng phèo, gà vịt cãi nhau ỏm tỏi rất hợp ý tôi.

“Nói vậy cũng không đúng, mẹ em nấu ăn ngon nhất thế giới, làm gì có ai bằng. Bố em chỉ càng yêu mẹ hơn thôi mà!”

Con cả của thím Kim Đao không đồng tình.

“Phụ nữ vốn nên xuống bếp mà, nấu ăn có ngon mấy cũng là phải thôi, chỉ cần không xung đột với những thứ đàn ông biết thì thiên hạ thái bình ngay!” Thiết Đầu nói tới chỗ kích động, đưa nắm tay lên đập mạnh một phát vào đầu mình.

Tôi tủi thân gắp thức ăn, ra sức bấu vào bàn.

Lần trước, lúc đến nhà anh Bạo xem phim Forrest Gump, nghe tôi kể chuyện này anh ta cũng lạnh lùng nói: “Nếu người đàn bà của anh mà dám xăm nhiều hơn anh, không nói hai lời, mọi người chỉ còn thấy máu chảy thôi.”

Đàn ông gã nào cũng giống nhau cả.

“Hay đấy, anh cũng chưa biết lái xe côn tay đâu, Tư Huỳnh, nếu em rảnh thì dạy anh nhé.” A Thác vô tư đề nghị, trên mép dính toàn hột cơm.

A Thác chính là dạng người không quan tâm gì đến phong độ đàn ông như thế đấy, chẳng trách bạn gái lại bị cô nàng rất có khí khái như Albus cướp mất.

Nhưng tôi vẫn vui vẻ dạy A Thác lái con SB, vì tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt và động tác cơ thể của anh ta khi miêu tả tôi với bạn bè mình: “Đi, tớ dẫn cậu làm quen với một cô gái, cô ấy đi xe SB cơ đấy!” Rốt cuộc tôi cũng trở thành một trong những người bạn quái đản mà A Thác sưu tập rồi.

A Thác chẳng tốn đến mười phút đã học xong, nửa tiếng sau đã thành thạo ngang tôi, những ngày sau đó, chúng tôi thường xuyên đổi xe cho nhau, hoặc có lúc anh ta chở tôi, có lúc tôi chở anh ta, mấy lần chúng tôi còn thi xem ai phóng tới chỗ bắn pháo thăng thiên ở bờ biển trước, kết quả hiện tại là 4:2, tôi đang tạm thua.

6

Sau đó, ống kính cắt cảnh trở về với Trạch Vu.

Trạch Vu vốn lái chiếc xe van cũ của bố anh ấy, về sau khi xe đua Peugeot dời 206 vừa mới thịnh hành, trong sự cổ súy nhiệt tình của đối thủ hùng biện, Trạch Vu đã bán hết cổ phiếu mua lấy một chiếc, chiếc xe thường đỗ ở đối diện ký túc xá, trông rất oách.

Điều khiến tôi lấy làm vui vẻ đó là, không lâu sau khi đổi xe, Trạch Vu cũng đổi bạn gái mới.

“Tiền bối, có phải hơi khiến người ta kinh ngạc quá rồi không? Đổi xe, cả chị khóa trên cũng thay luôn, thật đúng là một hòn đá bắn hai con chim đó.” Dương Điên Phong đang lật giở quyển sách luật trong phòng họp câu lạc bộ, sử dụng thành ngữ lung ta lung tung, chẳng biết lớn biết nhỏ gì cả.

Trạch Vu không tức giận, chỉ nở một nụ cười khổ đã lâu tôi không trông thấy, bảo rằng cậu em không hiểu đâu, con đường tình yêu gập ghềnh trắc trở, cũng giống như thị trường cổ phiếu trồi sụt lên xuống, chẳng bao giờ giá kịch trần mãi được.

Những lời này tôi từng loáng thoáng nghe Albus nhắc tới, quả đúng là đoán việc như thần.

Cũng vì lẽ đó, tôi trở nên thích đến phòng họp câu lạc bộ ở trung tâm hoạt động lượn lờ, mang sách ngoại văn đến đó tra tự điển cũng được, hay rảnh rỗi đánh cờ nhảy với các anh chị trong câu lạc bộ cũng được, càng thường xuyên ở đó thì tôi càng có cơ hội gặp gỡ Trạch Vu, hòng bù đắp lại những cơ hội gặp anh mà tôi bỏ lỡ lúc không ở quán.

Huống hồ, chúng tôi vẫn giữ thói quen chuyền nhau mảnh giấy nhớ, kể cả những lúc chỉ có hai người trong căn phòng họp bé tí teo của câu lạc bộ, ai làm việc người nấy, anh đã học năm thứ tư phải chuẩn bị thi tuyển nghiên cứu sinh, còn sinh viên mới như tôi thì học bài, vẽ áp phích, nhìn bề ngoài, bầu không khí thường xuyên rất tĩnh lặng, nhưng những mảnh giấy nhớ rực rỡ đủ màu của hai chúng tôi đã dán kín trong sổ ghi chép của nhau.

Trên những mảnh giấy nhỏ ấy tuy đều là những đoạn đối thoại trời ơi đất hỡi, nhưng theo quy tắc đã định trong tiểu thuyết ngôn tình, càng là những cuộc trò chuyện không có tâm tư, lung ta lung tung, lại càng tích lũy tình cảm như đống lá rụng mùa thu, đến khi giật mình sực tỉnh, thì đã nhấn chìm nhau trong đó rồi.

“Tiền bối, hồi đó sao anh lại gia nhập câu lạc bộ hùng biện thế?” Mảnh giấy của tôi. Màu vàng “Bạn gái hồi năm nhất của anh rủ anh vào đội thi đấu giành cúp Sinh Viên Mới, vậy là vào thôi. >@


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.