Cà Phê Đợi Một Người

Chương 14: Mọi người, đều rất nhớ anh


Đọc truyện Cà Phê Đợi Một Người – Chương 14: Mọi người, đều rất nhớ anh

Tôi phát hiện ra quá trình học tập cùng với việc cuộc đời có hạnh phúc không chẳng liên quan gì đến với nhau cả, quan trọng là thái độ sống của mỗi người: có thể nhìn bản thân, cùng với thế giới này một cách hài hước hay không. Tôi nghĩ, cả đời pha cà phê, có lẽ lại chính là sự lãng mạn của tôi và Albus cũng nên.

***

Cuối tháng Chín sau khai giảng, tôi đã thành sinh viên năm thứ hai, không còn là lính mới chuyện gì cũng tò mò nữa.

Còn quán cà phê Đợi Một Người cũng đã đóng cửa đúng như dự kiến. Đóng cửa vĩnh viễn.

Bà chủ không phát thiệp mời, chỉ mở một party nho nhỏ ngay trong quán, mời tất cả những người muốn đến.

Cả bữa tiệc ngoài Vua gọi lung tung cứ khóc lóc không thôi, có thể nói là tràn ngập những lời chúc phúc và hoài niệm, ngay cả mấy cậu học sinh cấp ba thường đến quán cũng tề tựu đông đủ, vì vậy tôi và Albus vẫn không thể nghỉ tay, pha liền mấy cốc cà phê chẳng biết thể loại gì, bánh nướng hết cái này đến cái khác, còn mở mấy chai rượu vang đỏ với champagne nữa.

Trong bữa tiệc, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được len lén hỏi bà chủ đã ngà ngà say, người chồng chưa cưới trong câu chuyện chưa kể hết của chị rốt cuộc như thế nào?

“Anh ấy hả, chị biết anh ấy lúc nào cũng ở bên cạnh chăm lo cho chị, không nỡ để chị cô đơn tịch mịch.” Bà chủ giơ ngón đeo nhẫn bàn tay trái lên, mỉm cười: “Trong cõi mây sụt đá loạn ngổn ngang(1) , anh ấy đã thắt cho chị một sợi tơ hồng ở chốn này.”

Một tuần sau bữa tiệc, đôi vợ chồng mới cưới mang theo con mèo ngu si béo ú Sumatra lên đường đi châu Âu, sau đó mấy tháng liền tôi đều nhận được những tấm bưu thiếp phong cảnh các nơi khác nhau, đằng sau bưu thiếp cũng không viết gì nhiều, có lúc là một hai câu ngắn ngủi, có lúc thậm chí chỉ vẽ một cái mặt cười, hoặc mấy chữ nguệch ngoạc không rõ ý nghĩa.

Tôi không trách bà chủ, tôi biết các cặp tình nhân có nhiều việc đáng làm hơn là viết bưu thiếp.

***

Sau khi A Thác đi, tôi học cách bắt đầu tự vẽ tấm bản đồ cho mình.

Trên bản đồ có thêm Long Đầu To, bác tài xế taxi kiêm nhạc công guitar rất thích nghe kể chuyện mà cũng rất thích kể chuyện, một cô gái tóc dài xinh đẹp thích kéo theo cái vali to tướng đến quán mua hạt cà phê tươi (cô thường ảo tưởng trong cái vali ấy đựng xác chết), chị Trân làm việc ở khách sạn, cùng lúc có mười bảy anh bạn trai mà vẫn chưa chán, cậu bé học sinh tiểu học Đại Hùng luôn nghĩ mình là một cây nấm dại. Họ đã khiến cuộc đời tôi thêm phong phú, cũng là linh hồn chân chính của tấm bản đồ Tân Trúc của tôi.

Tôi thường có ảo giác, ngỡ rằng A Thác cũng quen họ, tôi cũng không hiểu tại sao.

“Có một người mà em/chị rất thích, sau này em/chị nhất định sẽ dẫn anh ấy đến làm quen với anh/chị/em, vì anh ấy thực sự quá là thú vị luôn!” Tôi đều nói vậy với những thành viên của tấm bản đồ mới, vui vẻ chờ mong đến ngày A Thác thực sự làm quen với họ, A Thác nhất định sẽ rất ngạc nhiên không hiểu sao tôi phát hiện được họ.

***

Tất nhiên, tôi lại càng thêm trân trọng tấm bản đồ Tân Trúc mà tôi và A Thác cùng sở hữu.

Chủ nhật tuần nào tôi cũng đến tiệm giặt là ăn tối, có lúc còn vào bếp giúp thím Kim Đao cắt rau thái thịt, tiện thể học lỏm một ít.

Trong kỳ nghỉ hè trước khi tôi lên năm thứ ba, cậu con trai làm đầu bếp thực tập ở Cao Hùng của thím Kim Đao đã tốt nghiệp, người con ở đại học Đài Bắc cũng thi đỗ nghiên cứu sinh, còn Thiết Đầu thì phát hiện ra gáy anh ta có thể hút thìa múc canh hay các thứ bằng kim loại, trước mắt anh ta đang khiêu chiến mục tiêu hút được nồi cơm điện. A Thác đã bỏ lỡ không ít bữa tiệc chúc mừng thịnh soạn.

Ngoài ra, trong bữa tiệc mừng việc phát hiện ra gáy của Thiết Đầu giống như cục nam châm, tôi cũng nghe được một bí mật khiến mình cảm động mãi.

“Lần đầu tiên được bọn thím mời lên đây ăn cơm, A Thác cứ nói mãi là ngon quá hay quá, sau đó thể rằng sau này nó nhất định sẽ dẫn người con gái mình thích tới đây đánh chén một phen.” Thím Kim Đao nhớ lại: “Lúc đó thím liền nói, nếu thằng nhãi nhà mày thực sự dẫn người yêu đến, thím sẽ phát minh tại chỗ một món ăn mới, sau đó nhường cho con bé được quyền đặt tên.”

Đây chính là nguyên nhân hồi trước tôi có thể đoán trúng tên món ăn Cá chình vẫn ở đây, mấy độ tịch dương hồng.

Sau khi A Thác đi châu Phi một năm tôi mới biết bí mật này, khi đó tôi đã đi đôi tất quái dị màu xanh lá cây kia được tròn một năm.

***

Tất nhiên, tôi còn phải giúp A Thác chăm sóc cho những kẻ ngốc nghếch ấu trĩ cả về thể xác lẫn tinh thần kia nữa, vì vậy cứ hai tuần tôi lại đến nhà anh Bạo xem phim ít nhất một lần, tránh để anh ta vì quá nhàm chán mà làm bậy quá đáng.

Có điều, anh Bạo vẫn cứ ấu trĩ nóng nảy như thế, trong khoảng thời gian này tôi đã phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh anh ta ba lần, giúp anh ta băng bó vết thương bị chém năm lần, cùng chị Bạo mắng nhiếc anh ta tại sao cứ suốt ngày đi chém người ta như thợ chặt gỗ, vô số lần.

Trước đây, anh Bạo chắc khó lòng tưởng tượng ra bây giờ mình lại hoàn toàn mất đi sự tôn nghiêm của một phần tử xã hội đen như thế.

“Đừng quên anh là xã hội đen đấy! Xã hội đen! Các cô lại dám càm rà càm ràm nói mãi không thôi như thế hả?” Anh Bạo có lần bị tôi và chị Bạo mắng cho không ngẩng mặt lên được, tức đến nỗi dùng răng cắn vào chai rượu.

“Còn nửa năm nữa là A Thác về rồi, anh mà còn chém người lung tung nữa, cẩn thận em không dẫn anh ấy đến đâu!” Tôi hờ hững nói, giật chai rượu ra khỏi hàm răng run run của anh Bạo.

Số đĩa trong nhà anh Bạo đã nhiều đến mức sắp đổ sập xuống, dưới sự giật dây dắt mối và kiến nghị của tôi, anh ta đã tìm một cửa hàng mặt tiền trong chợ đêm đại học Thanh Hoa, chuẩn bị mở tiệm cho thuê đĩa, cứ thuê năm đĩa dược tặng một phần trứng rán.

Tôi nghĩ chắc là không ai dám mượn quá hạn không trả đâu.

Lập nghiệp rồi, tất nhiên cũng phải thành gia. Có được gia đình của riêng mình, người đàn ông ít nhiều sẽ ổn định hơn, có điều, anh Bạo vẫn rất có nghĩa khí với A Thác.

“A Thác về rồi bọn mình kết hôn, nhân lúc cậu ta không ở đây mà tổ chức thì áy náy lắm. Kết hôn kèm xem phim thảm họa thì đúng là không còn gì hợp hơn nữa.” Anh Bạo hứa với chị Bạo như thế, lúc ấy tôi liền lập tức lấy giấy bút viết một bản hợp đồng cho anh ta ký tên.


A Thác và tôi, sẽ là phù rể và phù dâu của họ đó.

***

Chỗ A Châu thì hay ho lắm.

Mặc dù cô từ đầu chí cuối vẫn không biết bơi, mặc cho tôi dạy kiểu gì, bơi ếch, bơi tự do, bơi ngửa, bơi bướm, cô cũng có thể nhất loạt biến hết thành kiểu sứa nổi lềnh phềnh. Có điều, cô và người thanh niên có chí nay quay đầu phục thiện Trương Chaien đã trở thành bạn trai bạn gái, coi như kiếm được một cái phao siêu cấp, sau này cũng không phải sợ chết đuối nữa.

Nói ra thì tôi chính là bà mai của họ, vì hôm đó tôi bắt Trương Chaien xuống xe trước cửa nhà A Châu, khiến cậu ta bị một con chó Labrador nhảy qua hàng rào đớp trúng mông, A Châu bèn bảo cậu ta vào nhà để chữa trị cái mông bị thương.

Đặc sắc lắm phải không? Cộng thêm lon bia mà anh Bạo ném qua nữa, thiết tưởng tối hôm đó nhất định là lửa để gần rơm.

“Tư Huỳnh, tớ chỉ tạm thời cặp với Trương Chaien thôi, đợi A Thác quay về, tớ sẽ cùng cậu tranh đoạt bằng được! Đến lúc ấy, tớ hy vọng dù ai thắng ai thua, chúng ta cũng vẫn là bạn tốt!” Vẻ mặt nghiêm túc của A Châu khiến tôi không nhịn được cười.

Có điều, tôi đương nhiên vẫn nói không thành vấn đề, cậu cứ thoải mái đi, hì hì.

***

Còn về A Thương béo gấp đôi Trương Chaien kia, anh ta thật đúng là nhà tiên tri tài giỏi.

Một buổi tối nọ, anh ta đang lượn lờ đằng trước cái máy ném bóng rổ bày bên ngoài siêu thị Gia Lạc Phúc ở Bắc Tân Trúc, trông thấy một người đẹp mặc quân phục cấp cao, còn liên tục ném được thành tích trên một trăm điểm một phút, mồ hôi đầm đìa, bộ dạng đắc ý lắm.

Vậy là A Thương cười khẩy một tiếng, chẳng nói chẳng rằng bỏ vào đống xu mười đồng, ném được điểm số khủng bố vô tiền khoáng hậu, một trăm tám mươi điểm một phút, ném thêm lần nữa, kết quả đột phá mức hai trăm, khiến mỹ nữ ném bóng rổ đứng đằng sau nhìn mà kinh hãi.

A Thương lắc lư thân mình, tiếp tục sang máy gắp búp bê bên cạnh hiển lộ tuyệt kỹ như thần, liên tiếp gắp ra năm con búp bê, người đẹp kia liền bước lên, hỏi anh ta rốt cuộc là thần thánh phương nào.

“Tôi? Tôi chính là Bố già máy gắp búp bê kiêm Sát thủ máy ném bóng rổ trong truyền thuyết, lại kiêm cả Thần Chiến binh đường phố, A Thương ở Bắc Tân Trúc.” A Thương hờ hững nói, anh ta nhất định đã luyện câu thoại này lâu lắm rồi.

Anh ta nói đúng. Không lâu sau, cặp đôi Thần Điêu mập và Tiểu Long Nữ này đã đến với nhau, còn sinh ra một nhóc tì đáng yêu, tên là Tiểu A Thác. Tuy rằng nó là con gái.

Câu chuyện ngụ ngôn này cho tôi thấy, một người đàn ông cho dù bụng to mấy, đầu tóc bù xù mấy, ăn mặc không có gu mấy, chỉ cần anh ta có một đặc điểm không ai bì nổi, anh ta nhất định có thể đợi được người mà anh ta chờ mong.

“Em nghĩ ra ý nghĩa cuộc đời ẩn chứa trong con hươu cao cổ chưa?”

A Thương ôm Tiểu A Thác mới ra đời, ép nó bú tí bố.

Tôi đang chơi Chiến binh đường phố, đánh mãi vẫn chưa qua được cửa thứ hai.

“Nếu nhất quyết phải nói, chắc là bảo em vẫn luôn nghển cổ ra đợi chờ người mình thích à?”

Tôi tập trung tinh thần, ngón tay gõ nhoay nhoáy. Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch, cạch cạch cạch.

“Thế đôi tất của A Thác có ý nghĩa gì? Nghĩ ra chưa hả?”

A Thương ngáp một cái, Tiểu A Thác cứ khóc suốt, vì ti bố không có sữa.

“Không biết, chắc là để em đi vào chân hả, ha ha, á, đáng ghét quá! Tại anh làm em phân tâm đấy!”

Tôi kêu lên một tiếng, phẫn nộ đá vào cái máy trò chơi, tôi lại thua nữa rồi.

***

Còn về Tiểu Tài, anh ta mới gọi là giỏi.

Có điều, trước khi nhắc đến Tiểu Tài, phải nói về sự phát triển của Vua gọi lung tung trước đã.

Quán cà phê Đợi Một Người đóng cửa, tôi, Albus, Niệm Thành trong chốc lát đều thất nghiệp cả lượt.

Vấn đề của Niệm Thành tương đối đơn giản, cậu ấy vốn dĩ vẫn đang tìm việc gia sư, mới hai tuần đã tìm được hai đứa học sinh cấp hai chết tiệt. Nhưng tôi và Albus vẫn khá thích làm việc trong quán cà phê, có điều những quán cà phê chẳng có điểm gì đặc sắc thuộc chuỗi cửa hàng không nằm trong phạm vi cân nhắc của chúng tôi, mà chủ các quán cà phê khác đều chẳng hài hước gì cả, quán cũng chỉ thiếu nhân viên phục vụ chứ không thiếu người pha cà phê, thật đúng là chí mạng.

Cho đến một ngày, khi tôi đang chở Albus lượn lờ trong khu chợ trên con xe SB, không ngờ lại phát hiện ra một quán cà phê vừa khai trương vẫn chưa đặt tên đang tuyển người, vả lại lời đăng tuyển dán trên cửa bếp rất thú vị, bên trên viết rõ: “Tuyển Albus và Tư Huỳnh.”

“Một trăm phần trăm, đây là quán do Vua gọi lung tung mở.” Albus châm một điếu thuốc, đẩy cửa ra.

Vậy là chúng tôi lại bắt đầu làm việc, rất nhiều khách cũ khách mới đều dần dần tụ về. Nhưng chúng tôi cũng không vì Vua gọi lung tung là ông chủ mà ngừng đốp chát với ông ta, Vua gọi lung tung hiển nhiên cũng hết sức vui vẻ, động một tí lại lên cơn gọi những tên món quái dị.


Bạn trai trước đây của bà chủ nói không sai, có một số việc, một vạn năm sau cũng sẽ không thay đổi.

***

Còn Tiểu Tài, hồi tôi học năm thứ ba, có một hôm anh ta mặc âu phục chững chạc bước vào quán, đầu đội cái mũ ảo thuật màu đỏ kia.

“Dạo này bận không? Bố anh bảo em đến tìm anh ba lần.” Tiểu Tài vẫn gầy như que củi giống hồi trước, nhưng dáng vẻ rạng rỡ, hoàn toàn không phải bộ dạng của một người đã trượt đại học tám lần liền.

“Cũng tạm, nhưng mà rốt cuộc anh đi đâu vậy? Bố anh cứ làm ra vẻ thần bí, còn bắt em đánh với ông ấy hai ván cờ, thắng rồi mới chịu nói. Không cần phải nói, tất nhiên là em không biết gì rồi.” Tôi bực bội vừa nói vừa pha cà phê.

“Tư Huỳnh, cho em biết hai tin tốt lành.” Tiểu Tài bỏ mũ xuống, lịch thiệp khom người.

Tôi tưởng anh ta định lấy trong mũ ra con vẹt biết ăn trầu cau của mình, không ngờ bên trong chẳng có gì cả.

“Chậc, chuyện gì vậy?” Tôi hỏi, mời Tiểu Tài một cốc cà phê Tres Riot.

Tiểu Tài mỉm cười, sau đó đột nhiên phun lửa ra từ miệng.

Không có diêm, không có xăng, không có bất cứ công cụ phụ trợ nào mà tôi trông thấy, Tiểu Tài cứ vậy mà phun lửa ra, chẳng hiểu vì sao cả.

“A! Anh biết phun lửa rồi! Anh biết phun lửa rồi!” Tôi kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ, nhưng tất nhiên không hỏi anh ta làm thế nào, vì đó là bí mật mà mỗi ảo thuật gia, à không, mỗi nghệ sĩ hình thể đều cất giấu kỹ lưỡng.

“Tin tốt lành thứ hai, tuần trước anh mới giành chiến thắng trong cuộc thi biểu diễn của các quái nhân toàn thế giới tổ chức ở Los Angeles, vả lại còn giành được giải quán quân độc nhất vô nhị! Ngoài tài nghệ biểu diễn một trăm tư thế trong ba phút, còn nhờ vào chiêu phun lửa mới rồi đấy. Giờ chỉ còn đợi A Thác về là biểu diễn cho cậu ta xem nữa thôi.”

Tiểu Tài đắc ý đội mũ lên đầu, cốc cà phê vừa mới đó đã biến mất tăm mất tích.

“Anh đúng là càng lúc càng có phong phạm của một bậc đại sư đấy.” Tôi hưng phấn ôm chầm lấy Tiểu Tài, chuyện này đúng là hay quá đi mất!

“Em biết không? Hồi đó khi A Thác mới đến nhà anh làm gia sư đã nói, cậu ta sẽ đưa cô gái mình thích đến làm fan nữ đầu tiên của anh, bảo như vậy sẽ đem lại may mắn cho anh, quả nhiên là đoán việc như thần.” Tiểu Tài cũng rất vui sướng, căn bản không hề biết trái tim tôi lại trĩu xuống.

Tôi mãi mãi là người cuối cùng được biết, kể cả khi đối mặt với bản thân mình.

***

Còn Trạch Vu, đối tượng hoàn mỹ mà tôi từng tưởng rằng đã chiếm lĩnh toàn bộ linh hồn tôi, tuy rằng chúng tôi không nên đôi nên cặp, nhưng vẫn là bạn tốt, không có chuyện gì không nói được với nhau.

Tôi chỉ có thể nói, anh đúng là rất có phong độ, là một người rất tốt, rất rất tốt, đến nay tôi vẫn len lén mừng mãi vì nụ hôn đầu của mình có thể tặng cho một chàng hoàng tử bạch mã như vậy. Nhưng chúng tôi không bao giờ ăn chung một gói mì ăn liền nào nữa.

Nếu bạn hỏi tôi tại sao không đến với Trạch Vu, tôi chỉ có thể nói, Trạch Vu là người rất tốt, loại người sẵn lòng dốc tâm dốc sức đi vun trồng trái ngọt đẹp tươi, loại người chuyên tâm chuẩn bị một món quà lớn dành tặng cho người con gái mình yêu, khi cô gái nhận ra món quà trước mặt nhất định sẽ cảm thấy mình hạnh phúc biết bao, cảm động biết bao vì được chăm sóc.

Nhưng A Thác lại là một điển hình khác. Đúng như anh nói, anh chưa từng thử chứng minh điều gì, anh chỉ luôn ở bên cạnh, cùng tôi chia sẻ thế giới bình dị mà khiến người ta rung động của anh một cách hết sức tự nhiên.

Không có vấn đề ai tốt hơn ai, chỉ có vấn đề tôi là loại con gái nào.

Điểm này thì giống hệt như đề toán tổ hợp sắp xếp bàn tròn đã gây khó khăn cho tôi suốt năm lớp mười hai, đáp án ai ngồi cạnh ai, kỳ thực đã dược định sẵn từ trước khi vấn đề nảy sinh rồi. Trải qua hai năm tôi mới dần tin tưởng rằng những lời cằn nhằn vô ý của mình khi đó, lại thấp thoáng ẩn hiện một lời tiên đoán.

“Thật chẳng hiểu nổi, chúng ta hợp nhau như vậy, mà em cũng thích anh lâu như thế, cuối cùng lại bỏ lại anh một mình ăn tối ở nhà hàng năm sao? Giờ nghĩ lại vẫn thấy nghẹn cả họng.

Trạch Vu nói đùa, anh lúc nào cũng thích lôi chuyện này ra trêu chọc tôi.

“Nếu anh ngoan ngoãn, lại nghe lời, một ngày nào đó khi tâm trạng em vui vẻ sẽ dẫn anh ăn cho biết cái gì gọi là một bữa thịnh soạn chính hiệu.”

Tôi cũng đùa lại, giơ hai quả pháo thăng thiên trên tay lên: “Đừng sợ, đừng cuống, đợi khi đuôi pháo tốc lửa rồi mới thả tay! Một, hai, ba.” Những điều Trạch Vu muốn học của tôi còn nhiều lắm, để hôm khác tôi dạy anh dùng tay bắn pháo bươm bướm.

Vẫn là chuyện về sau, Trạch Vu trở thành tiền bối trong truyền thuyết của câu lạc bộ hùng biện, dưới sự chỉ đạo của anh, câu lạc bộ hùng biện đại học Giao Thông tiếp tục thuận buồm xuôi gió, thường xuyên xuất hiện trong hàng ngũ tứ cường của các giải đấu, nhưng tôi thì vẫn rất kém, khoảng cách đến với danh hiệu nhà hùng biện xuất sắc nhất còn xa xôi lắm. Có điều, vậy cũng chẳng sao, đằng nào tôi cũng chưa từng mơ đến chuyện này, ngược lại tên nhãi Dương Điên Phong kia không chỉ làm chủ nhiệm câu lạc bộ, mà còn hai lần giành được danh hiệu nhà hùng biện xuất sắc nhất trong hai giải đấu lớn nữa.

Tất nhiên, tôi vẫn theo lệ cũ giúp Trạch Vu chấm điểm bạn gái mới của anh.

Người ở trước mặt lúc này đây, tôi cho 99 điểm.

“Nếu có một ngày em đổi ý, có thể báo cho anh biết bất cứ lúc nào.”

Trạch Vu nói đùa, giơ cao cốc cà phê Kenya trên tay.


“Đừng nói đùa lung tung trước mặt bạn gái anh chứ, làm cô ấy chạy mất thì đừng có mà trách em, em không đền nổi đâu.”

Tôi làm ra vẻ tức giận, đưa cho cô bạn gái đáng yêu của anh một cốc sô cô la.

Trạch Vu cuối cùng cũng đợi được người ấy của anh.

“Em đã nói rồi mà, thế giới rộng lớn như vậy, đến cả A Thương còn có cách, huống hồ là anh.

***

“Tư Huỳnh, cậu đừng đắc ý, ít nhất Cà Rốt cũng sẽ bầu cho tớ một phiếu.”

Bách Giai cười ha ha, ôm con Cà Rốt đang gặm củ cải trắng.

“Cái đó chưa chắc đâu, mùa hè nào Cà Rốt cũng ở nhà tớ, lại còn đi ị khắp nơi làm dấu nữa đó.” Tôi mạnh dạn đáp trả, vuốt vuốt đuôi con Cà Rốt.

Đây chính là người bạn vừa lương thiện lại không chịu nhận thua Bách Giai, tôi đã làm trái ước hẹn ban đầu với cậu ấy, nhưng Bách Giai không hề để bụng.

Cậu ấy nói vậy thì làm một cuộc cạnh tranh công bằng đi, một chuyến đi châu Phi hai năm sẽ thay đổi rất nhiều điều, vì thế cậu ấy đã lựa chọn cùng lúc chờ đợi người đó của cuộc đời, cũng lựa chọn để cho người đó chờ đợi. Tất nhiên, cô gái thiên sứ Bách Giai này cũng đã xóa bỏ nỗi áy náy vẫn lẩn khuất trong lòng tôi.

Nhưng Bách Giai không thể ngờ được một điều, đó chính là bản thân cậu ấy.

Kỳ nghỉ đông năm thứ ba, Bách Giai nhàn rỗi không có việc gì làm bèn cùng câu lạc bộ leo núi của Tư Đình lập đoàn đến Quan Vụ hai tuần, ở trên ngọn núi cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển, cậu ấy đã rơi vào lưới tình với một đàn em học năm thứ hai, xuống núi liền thành một đôi.

Chuyện đời khó đoán, những chuyện tốt đẹp xưa nay lại càng khiến người ta khó lòng tưởng tượng.

“Tớ cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì nữa, có điều chuyện tương lai ai mà biết được chứ? A Thác vẫn chưa trở về mà, biết đâu anh ấy vừa về tới, tim tớ lại loạn nhịp hết cả lên!”

Bách Giai nghịch con hươu cao cổ ở đầu giường tôi, vừa nói vừa ngủ thiếp đi.

Có điều, Bách Giai vẫn ở nhà cũ của A Thác, Cà Rốt cũng vẫn theo cậu ấy, tôi nghĩ kể cả A Thác có trở về, Bách Giai cũng sẽ không trả Cà Rốt cho anh, bọn họ một người một chó đã dính chặt lấy nhau rồi.

Sau đó, tôi đã là sinh viên năm thứ tư.

Tính ngày tính tháng, nếu chưa bị sư tử ăn thịt, A Thác cũng sắp về đến nơi rồ i .

Mọi người, đều rất nhớ anh.

***

Quán của Vua gọi lung tung trang trí không có gì đặc sắc, nhưng không khí thoải mái, rất nhiều người qua đường tình cờ đi vào uống cốc cà phê, đọc sách đọc báo giết thời gian buổi chiều, từ đó liền thành khách quen. Càng lúc càng bận, tôi và Albus định tìm thêm một trợ thủ gia nhập với chúng tôi, tôi có hỏi Bách Giai, nhưng cậu ấy đang chuyên tâm chuẩn bị cho kỳ thi vào viện nghiên cứu nên không có thời gian.

Trên tường treo tấm ảnh lớn của bà chủ và nhạc sĩ gửi từ Ai Cập về, trước kim tự tháp, con mèo Sumatra nằm ườn trên đầu nhạc sĩ lim dim mắt, trên tay bà chủ bế một cô bé con đang say ngủ. Tôi và Vua gọi lung tung nhìn tấm ảnh đó đến thất thần, lúc giật mình sực tỉnh, đều đã cười đến cứng miệng.

Nhắc đến chuyện kết hôn, ông anh rút được giải thưởng Kim Mã của tôi đã trở về, giờ đang ở công trường theo Thiết Đầu học giám sát thi công, tôi đoán giữa anh tôi và Văn Linh cũng sẽ sớm có kết quả thôi.

“Em gái, em có định chuẩn bị thi nghiên cứu sinh không?”

Albus thuần thục chọn hạt cà phê, bỏ vào trong lò vài thứ quả khô định rang chung.

“Thấy Trạch Vu thường xuyên phàn nàn chuyện viết luận văn với chạy thí nghiệm, em cảm thấy hay là thôi đi vậy.”

Tôi cười cười, ăn bánh xốp mình tự làm, bất giác đưa mắt nhìn quyển lịch trên tường.

Ngày 7 tháng Mười, hôm nay hình như có ý nghĩa gì? Nghĩ mãi cũng không ra.

Mấy năm nay, tôi đã trở thành bạn tốt của rất nhiều quái nhân, tôi phát hiện ra quá trình học tập cùng với việc cuộc đời có hạnh phúc không chẳng liên quan gì đến nhau cả, quan trọng là thái độ sống của mỗi người: có thể nhìn bản thân cùng thế giới này một cách hài hước hay không.

Tôi nghĩ, cả đời pha cà phê, có lẽ lại chính là sự lãng mạn của tôi và Albus cũng nên.

“Albus, bấy lâu nay em vẫn không rõ, hồi đó tại sao Loan Loan lại bị Albus cướp khỏi tay A Thác thế? Phiên bản mà A Thác kể với em cứ mập mà mập mờ, cái gì mà cứ cố gắng rồi sẽ thành công ấy, em chẳng tin?” Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện này, ông chú Vua gọi lung tung cũng sấn tới.

Vua gọi lung tung vẫn theo đuổi Albus, kể cả khi biết đối tượng mà ông ta chung tình là một cô nàng lesbian.

Đây chính là sức mạnh của tình yêu, lúc nào cũng khiến người ta điên cuồng.

Nhưng ai mà biết được tiếp sau đây sẽ thế nào chứ?

“Thì ra bạn gái cũ của người mà Tư Huỳnh thích bị em cướp đi hả? Cướp thế nào vậy?”

Trạch Vu tò mò ngẩng đầu lên, đặt quyển tạp chí xuống nhìn về phía quầy bar.

Anh định học lên tiến sĩ, để xem có thể làm tăng độ cận thị, không cần đi lính hay không.

“Bí mật của A Thác, để nghệ sĩ hình thể chuyên nghiệp bảo quản là thích hợp nhất.”


Tiểu Tài vừa nói vừa phun bong bóng bảy màu ra từ lỗ mũi, con vẹt trên vai đang nhai trầu.

Giờ anh ta đã là nghệ sĩ hình thể cao cấp thường trú tại khách sạn, mỗi buổi công diễn bán vé hằng tuần đều nhận được tiếng vỗ tay vang khắp khán phòng, thỉnh thoảng còn đến Cửa Đông biểu diễn miễn phí.

“Không ngờ lại có chuyện như vậy, tôi muốn nghe.”

A Châu và Trương Chaien ngồi ở cái bàn tròn nhỏ cũng hết sức hào hứng.

Bọn họ đều đã đọc câu chuyện tôi viết trên mạng, nhưng đáp án của câu hỏi này vẫn là một bí ẩn.

“Đáp án này quan trọng thế sao?”

Albus hờ hững nói, nhưng cô đã hết đường chạy trốn, bị chúng tôi vây kín lại.

Albus thở dài một tiếng, đang định mở miệng.

Đúng lúc này, lỗ mũi Trương Chaien đột nhiên ồ ạt phun ra hai hàng máu cam, cả bọn đều sợ đến đớ người, nhất thời cuống hết cả lên.

“Anh làm cái gì thế? Sao tự dưng lại chảy máu mũi?”

A Châu vội lấy giấy ăn trên bàn nhét vào lỗ mũi Trương Chaien, Albus thì mở tủ lạnh lấy đá bọc trong khăn bông, đè lên sống mũi cậu ta.

“Anh có dự cảm chẳng lành đó mà!” Trương Chaien run rẩy, máu mũi vẫn chưa cầm được.

Đột nhiên, cửa quán bật mở “đinh đang đinh đang”, một gương mặt quen quen, ngây ngây bước vào, sau lưng còn đeo một cái ba lô to tướng.

Làn da ngăm đen, đôi mắt dài mảnh, lại còn cả nụ cười ngây ngô đến không thể chịu nổi.

“Anh đang lấy làm lạ sao cái quán ở chợ đêm lại đóng cửa, mới ra phố lượn lờ một vòng, thì ra là chuyển tới đây.”

Giọng nói sang sảng lâu rồi không nghe thấy, là A Thác.

Cả bọn đều im lặng, tự động tránh ra một con đường, Trương Chaien thì rúc vào trong góc run lẩy bẩy.

“Lâu lắm không gặp, vừa mới về à.” Tôi cười cười.

Tôi đã chờ mong, chuẩn bị cho thời khắc này từ lâu, vì vậy cũng không quá kích động.

Chỉ là, tay tôi bắt đầu bận rộn không ngừng, đầu tiên gọt một quả táo, sau đó cho cả thịt gà rang muối Albus mới mua vào trong máy xay hoa quả.

“Đúng rồi, vốn định đến tìm em rồi đi gặp Bách Giai lấy lại Cà Rốt, đang phát rầu vì không tìm được em thì không ngờ lại thấy biển hiệu cũ này ở đây, thật là khéo quá đi mất! Anh còn định chạy đi hỏi anh Bạo nữa cơ đấy.”

A Thác cười ngây ngô ngồi trước quầy bar, thú nhận là đã quên mất số điện thoại của tôi.

“Trước ngày ra nước ngoài lại còn một mình đi bắn pháo hoa, anh đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả, rồi sang châu Phi cũng chẳng gửi lấy nửa tấm bưu thiếp về, sao vậy ở châu Phi bận thế cơ à? Bận săn bắn hay là bận lột da đầu người?”

Tôi hằm hè trừng mắt lên nhìn anh, đổ một muôi cà phê hạt vào máy xay hoa quả, ấn nút.

Cái máy xay khó nhọc xoay vòng, màu sắc hết sức quái dị.

“Anh sang đến châu Phi mới phát hiện ra mình không ghi lại địa chỉ của người nào, siêu hối hận luôn! Anh đúng là siêu ngốc! Tất nhiên cũng không có mạng để liên lạc về hỏi rồi, nhưng mà châu Phi vui lắm đấy! Tù trưởng còn nằng nặc đòi gả con gái cho anh, suýt chút nữa là không trốn về được! Cũng may, anh chơi poker thắng thầy mo của bộ lạc đấy!” A Thác nói xong cười lên ha hả.

Tôi không thể đợi được, muốn nghe anh kể về chuyến đi châu Phi thú vị ấy.

“Đồ ngốc, đồ đần! Anh không biết địa chỉ nhà em, chẳng lẽ không biết viết cho Lý Tư Huỳnh ở ký túc xá nữ năm hai đại học Giao Thông à? Đơn giản thế thôi!” Tôi tức giận thở hồng hộc nhìn anh. Tay phải đổ thứ quái dị trong máy xay nước quả ra, tay trái cầm cái lưới lọc.

“À! Đúng thật! Sao anh không nghĩ ra nhỉ?” A Thác cả kinh, sững sờ trước cái sự ngốc của mình, mọi người xung quanh đều cười ồ lên.

Đến lúc rồi.

Tôi ưỡn ngực lên, hít vào dưỡng khí, cùng với dũng khí.

“Phạt anh uống một hơi hết cốc Lý Tư Huỳnh đặc chế này! Sau đó còn chín mươi chín cốc nữa đợi anh!”

Tôi phẫn nộ đổ thứ quái dị kia vào cốc cà phê cỡ lớn, đẩy tới trước mặt A Thác.

A Thác thoáng ngẩn người, ngây ra nhìn cốc Lý Tư Huỳnh đặc chế, sau đó lại nhìn tôi.

Câu chuyện tình của tôi, giờ mới bắt đầu.

Never the End.

Chú thích: (1) Nguyên văn: Loạn thạch băng vân, đây là một câu trong bài “Niệm Nô Kiều” của Tô Đông Pha.

HẾT


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.