Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 18


Đọc truyện Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe – Chương 18

Editor: Hoa Trong Tuyết.

Chử Thư Mặc chậm rì rì gặm từng miếng trái cây, quai hàm thỉnh thoảng mở rộng, không cẩn thận làm rớt ra ngoài lập tức đưa móng vuốt nhỏ lên sờ sờ, sau đó lén lút cọ cọ trên tay Ngu Uyên, tiếp tục toàn tâm toàn ý ăn trái cây.

Đêm hôm đó hắn nằm trên gối ngủ cả đêm, sau đó, sáng sớm ngày hôm sau sau khi tỉnh dậy cả người đều nóng rần rần, rất nghiêm trọng, lúc ấy Chử Thư Mặc cảm giác đầu của mình muốn nổ tung, ngay cả mắt cũng không muốn mở ra, cả người rối loạn.

Thân thể nhỏ này hễ gặp phải cái gì không thoải mái liền khóc lớn, nhưng lúc này bệnh đến độ muốn khóc cũng không còn sức để khóc.

Trong mơ mơ màng màng Chử Thư Mặc cảm giác đầu mình bước vào một nơi rất thoải mái, sau đó cả người như được một dòng nước ấm bao vây, đau đớn giảm đi rất nhiều, vô thức không muốn rời đi, dốc sức liều mạng chui vào bên trong.

Sau đó Chử Thư Mặc hơi táo chút tỉnh phát hiện chỗ ấy là lòng bàn tay Ngu Uyên, tâm tình một mặt cảm thấy vô cùng vi diệu, một mặt lại cảm thấy rất phiền muộn, một mặt khác lại cảm thấy rất thoải mái, nơi thoải mái nhất lại là lòng bàn tay của chồng trước đương nhiên nhắc tới sẽ không được tự nhiên rồi… tuy rằng người này đã mất đi ký ức.

Nhớ tới đêm hôm đó trong lúc vô tình Ngu Uyên gọi lên cái tên kia, trong nội tâm Chử Thư Mặc không ngừng phát lạnh.

Những cái cớ trước đây dùng để lừa người dối mình toàn bộ đều bỏ đi, Chử Thư Mặc đã không muốn tự an ủi mình đây có thể là trùng hợp.


Nhắc tới cũng rất muốn cười, hắn đợi Thiên Diễn Đế hơn ba mươi năm, nhưng hôm nay phát hiện ra người đứng trước mặt hắn đây chính là Thiên Diễn Đế, phản ứng đầu tiên chính là theo bản năng muốn bỏ chạy.

Chẳng qua là tuy là nói như vậy, nhưng hắn bây giờ là có lòng mà không đủ lực.

Chử Thư Mặc vừa nghĩ, vừa nhìn trái cây rất lớn trước mặt, sau đó miệng càng không ngừng cắn cắn.

Thịt quả tươi ngon nhanh chóng trôi vào miệng, mang theo cảm giác lành lạnh, xua đi khí nóng trong cơ thể, làm cho cả người thư thái không ít.

Ăn sau khi xong, Chử Thư Mặc tùy ý để cho Ngu Uyên lau nước trái cây trên miệng mình — lực tay so với trước đây tốt hơn rất nhiều, sẽ không giống như trước đây vừa chạm một cái liền làm hắn ngã chổng vó.

Chử Thư Mặc ngẩng cao khuôn mặt chờ hắn lau xong, mới thò tay ôm lấy mặt mình.

Đùa giỡn kiểu này làm cho A Trạch và Phỉ Lợi Phổ nhìn đến ngây người, tự mình cho ăn, còn hỏi có thích hay không, cuối cùng còn tự mình giúp lau miệng? Suy nghĩ của A Trạch nhanh chóng trở lại, hắn quen biết Ngu Uyên hơn hai mươi năm, cũng chưa thấy ai được hưởng qua đãi ngộ này.

Ba giây sau đó, đối với tiểu gia hỏa đang chổng mông nằm trên bàn tránh né tay của Ngu Uyên dâng lên nỗi lòng kính nể vô hạn.

Bên kia Phỉ Lợi Phổ cũng rất vất vả mới tìm lại được lý trí, nhịn không được nuốt nước miếng, khó khăn hỏi, “Cái kia, cái kia ngu tổng, Nặc Nhĩ tộc của ngài là thông qua tuyển chọn… sau đó, lại cho hắn tham gia cuộc thi ở học viện sao?”

Vốn dĩ Phỉ Lợi Phổ muốn hỏi là có thông qua tuyển chọn hay không, nhưng nghĩ Ngu Uyên đối xử với tiểu gia hỏa này như vậy, hỏi như vậy giống như là không tin vào năng lực người nhà của hắn, muốn bị Ngu Uyên chỉnh chết sao?

Hiện tại là hắn vô cùng thông minh đổi câu hỏi.

Ngu Uyên không để ý đến hắn, giống như trong lòng không để tâm đến chuyện này, Phỉ Lợi Phổ Phổ vuốt đầu không hỏi nữa.

Mà cái gọi là tuyển chọn Nặc Nhĩ tộc của học viện, thật ra là giống như lựa chọn đồ vật.


Cũng giống như Hồn Thú tộc, Nặc Nhĩ tộc cũng căn cứ theo năng lực, cũng bị phân ra theo giai cấp, theo thứ tự là T, A, B, C, D, năm cấp bật này thể hiện năng lực của Nặc Nhĩ tộc có mạnh hay không.

Nặc Nhĩ tộc đạt được cấp T rất ít, Nặc Nhĩ tộc đạt được cấp độ này cả nước cũng chỉ có Tác Mẫu đại sư, nhưng mà Tác Mẫu đại sư đã mai danh ẩn tích được năm năm rồi, cho dù đế quốc phái rất nhiều người đi tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức.

Trong truyền thuyết vị đại sư này vô cùng lợi hại, từng là Nặc Nhĩ tộc được hoàng thất sử dụng, chỗ thần kỳ của hắn, cùng một lúc hắn có thể tiếp nhận sáu khế ước với hồn thú tộc, chẳng những có thể tiếp nhận, hơn nữa còn có thể đưa ra hồn thạch phù hợp vô cùng cao.

Tình huống như vậy đối với Nặc Nhĩ tộc từ trước đến nay vô cùng hiếm thấy, hầu như không ai có thể đạt tới, mà cấp T cũng chỉ có Tác Mẫu đại sư mới có thể đạt được, vì để thể hiện đẳng cấp, lấy chữ cái đầu tiên trong tên của đại sư làm cấp bật.

Chính là những Nặc Nhĩ tộc như vậy vô cùng hiếm, vì vậy cấp A ở đế quốc cũng xem như vô cùng cao cấp.

Mà Chử Thư Mặc, kể cả chử Thư Mặc có vượt qua được kiểm tra, cũng chỉ là Nặc Nhĩ tộc ở cấp bật dự bị.

Những Nặc Nhĩ tộc này có thể tiến đến cấp C, sau đó sẽ tốt nghiệp rời khỏi học viện.

Mà Nặc Nhĩ tộc đạt không đủ cấp độ, sẽ không lấy được bằng tốt nghiệp chính thức của học viện, sẽ lưu lạc đến đầu đường, trở thành Nặc Nhĩ tộc vô cùng thấp kém, nếu như ở mức độ tương đối, đẳng cấp cao cũng sẽ bị quý tộc mua lại, sẽ trở thành khế ước của Hồn Thú tộc, nhưng đãi ngộ sẽ chênh lệch rất nhiều.

Vì vậy “Trở thành Nặc Nhĩ tộc cao cấp” liền trở thành mục tiêu phấn đấu suốt đời của tất cả Nặc Nhĩ tộc.


Cuộc thi thăng cấp hai năm sẽ diễn ra một lần, nhưng từ khi số lượng Nặc Nhĩ tộc tăng lên rất nhiều, cuộc thi thăng cấp mỗi ba tháng sẽ được tổ chức một lần tương đương một năm sẽ tổ chức bốn lần.

Tính tính toán toán, cuộc thi tiếp theo là vào đầu năm sau.

Đương nhiên, Chử Thư Mặc không biết những điều này, dáng vẻ của hắn hôm nay so với hôm qua cũng không có gì khác nhau, chậm rãi tiếp tục đi đến học viện.

Lúc đi về phòng học có thể nói là vô cùng hưng phấn, nguyên nhân rất đơn giản, chính là dù không biết như thế nào, Ngu Uyên hôm nay lại đột nhiên đến đưa hắn đi học, cho nên lúc trên xe làm cho hắn rất không tự nhiên.

Thật vất vả được giải phóng, có thể không vui sao?

Nhưng mà ai biết mang cặp sách trên lưng bước đi chưa được mấy bước, liền bị một bàn chân lớn vươn ra cản lại, trượt chân té xuống đất, bụng nhỏ đập xuống đất rất đau, cằm cũng bị đập mạnh.

Ngay khi Chử Thư Mặc cảm thấy đau đớn, lập tức nước mắt lưng tròng, một giọng nói nam nhân truyền đến.

“Ôi, tiểu gia hỏa nào lại không cẩn thân như vậy?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.