Bạn đang đọc Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên FULL – Chương 39: Tuần Thứ Mười Bảy Mang Thai 2
Tần Hà Vũ chạy ngay tới, lao đến bên người Chu Sinh.
Mấy người múa dưỡng sinh cũng đã thấy được tình huống, có tiếng hét náo loạn trốn tránh.
Dì Hân là người đầu tiên bình tĩnh lại, dì lao tới, nắm chặt tay người phụ nữ, ngăn lại động tác đâm xuống của bà ta.
Con dao gọt hoa quả sáng loáng ghê rợn bị hất ra, người phụ nữ cũng bị xô ngã bịch xuống dưới đất.
“Đau quá…” Chu Sinh đau đớn ôm bụng.
Cậu bị ngã ngửa người ra sau, không chỉ lưng, mà cả đầu cũng bị đập xuống nền đất.
Nhưng thứ đau nhất hiện tại, chính là bụng.
Tần Hà Vũ luống cuống mở điện thoại, ngón tay anh run như ai đó không phải anh điều khiển nó.
Bên kia đầu dây, tiếng người phụ nữ máy móc mở đầu cuộc nói chuyện.
“Có thai phụ nam bị ngã, hiện tại nên làm gì.” Tần Hà Vũ hít sâu một hơi đầy lo lắng.
“Phiền anh đặt nằm người mang thai ra, giữ cậu ấy ở tư thế thoải mái.” Tiếng máy tính gõ cạch cạch bên kia dầu dây.
“Phần thân dưới đã xuất huyết chưa?”
“Đã rồi.” Tần Hà Vũ nhìn máu ngày càng chảy ra nhiều hơn phía bên dưới thân của Chu Sinh, giọng anh run run như sắp khóc.
“Phiền anh đặt chân cậu ấy lên một tầm vừa phải.
Điều chỉnh hơi thở của bệnh nhân, đừng để cậu ấy ngủ, được chứ? Vui lòng giữ cuộc gọi được đảm bảo xuyên suốt, chúng tôi đang phái xe cứu thương tới chỗ anh.”
“Được, được.”
Chu Sinh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, nhưng ngoại trừ đau, cậu chẳng biết nói gì cả.
Này là lần đầu tiên cảm thấy đau đến vậy.
Không chỉ đau mà còn sợ nữa.
Nhưng sợ gì thì đến chính bản thân Chu Sinh cũng không biết.
Dì Hân vẫn còn đang vật lộn với người phụ nữ, người dân xúm vào phụ dì khống chế bà ta.
Đã có người gọi cứu thương và cảnh sát.
Năm phút sau, tiếng còi cứu thương đến trước, ò e í e gấp rút.
Bác sĩ nâng cáng chạy tới, nhìn thấy Chu Sinh thì nhanh chóng kiểm tra tình hình, cả quá trình Chu Sinh đều không than thở gì cả.
Và hình như cậu thấy khung cảnh mờ đi.
“Tình hình sao vậy?” Bác sĩ hét lên với Tần Hà Vũ, đôi tay thoăn thoắt sơ cứu.
“Bị xô ngã, lúc ngã ở tư thế nằm ngửa.
Phần đầu cũng chảy máu.” Tần Hà Vũ nuốt khan, đáp lại.
“Huyết áp đang hạ xuống.
Chảy nhiều máu quá rồi.” Y tá theo bên cạnh hô lên.
“Mang người lên xe, truyền máu.
Anh là người nhà sao?” Bác sĩ nhìn sang Tần Hà Vũ.
“Đi cùng luôn đi.
Nhóm máu bệnh nhân là gì?”
“Nhóm máu O.”
“Rất tốt.
Phụ tôi đặt người lên đây đi.”
Dì Hân vung tay tát cái chát vào mặt người phụ nữ, buông lời chửi mắng.
Những người xung quanh cũng rì rầm mắng chửi về tội ác của người phụ nữ.
Nhưng bà ta chẳng có vẻ gì hối hận, tiếng cười độc địa như xuyên qua tai người ta.
Chiếc xe cứu thương rời đi nhanh chóng, dì Hân cũng chỉ kịp nhìn là thuộc bệnh viện nào, liền mở máy báo cho Sầm Thuỷ.
Rồi luống cuống chạy lên nhà, thu dọn đồ tới bệnh viện.
Tần Hà Vũ hiện tại cũng chẳng nghĩ ra được gì cả.
Anh nhìn chằm chằm Chu Sinh ở trên giường cứu thương.
Bác sĩ đã kiểm tra cho cậu, bị động thai, vỡ nước ối rồi.
Số mệnh của đứa bé, rất có khả năng sẽ kết thúc ở hôm nay.
“Nhưng mà phải tới bệnh viện kiểm tra chính xác mới biết được.
Vẫn có một khả năng, đừng từ bỏ.”
Bác sĩ thấy anh suy sụp thì động viên một hai câu, lại quay lại kiểm tra điện tâm đồ của Chu Sinh.
Lúc bọn họ được chuyển tới bệnh viện, bên trong thật may không có nhiều người.
Chu Sinh được đẩy thẳng vào phòng siêu âm kiểm tra.
Tần Hà Vũ vẫn luôn đứng bên cạnh, nhìn từng thứ một, quan sát được cái thai khoẻ mạnh đang ngày càng yếu ớt, những cái nhíu mày của bác sĩ.
Chưa bao giờ anh ghét bệnh viện đến như này.
Sự ngột ngạt đè nặng lên vai anh, nặng đến độ không thở được.
Nhưng Chu Sinh lại xảy ra chuyển biến.
“Bệnh nhân ngất rồi bác sĩ.” Y tá vốn đang theo dõi Chu Sinh liền hét lên.
“Huyết áp hạ nhanh quá.”
“Đưa vào phòng mổ, ngay.”
Đoàn người náo loạn, Tần Hà Vũ bị đẩy ra bên ngoài, ngồi ở hàng ghế nhựa màu xanh.
Đèn phòng phẫu thuật đã sáng lên.
Chẳng ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì cả.
Sầm Thuỷ đã tới, bà còn mặc trên người bộ đồ ở nhà, tuỳ tiện khoác ngoài một chiếc áo.
Lớp trang điểm bên ngoài có lẽ vì lo lắng, bị mồ hôi làm cho lấm lem.
Nhưng bà chẳng còn thời gian đâu để suy nghĩ về nó.
“Chu Sinh sao rồi? Đứa bé sao rồi?” Bà nói như sắp khóc đến nơi, hai chân không đứng yên mà tới lui.
Tần Hà Vũ nhìn mẹ mình, mở miệng ra nhưng không nói được gì cả.
Anh nhíu chặt mày, miệng cứ vậy mở ra nhưng chẳng phát ra tiếng.
Bọng mắt đỏ ửng lên đầy đáng thương.
Sầm Thuỷ khóc trước tiên, bà ôm lấy đầu con trai, hôn đầu anh, dỗ dành như một đứa trẻ.
“Không sao, không sao đâu.
Rồi sẽ ổn, sẽ ổn thôi.”
“Con xin lỗi.
Con xin lỗi.” Tần Hà Vũ nấc lên, giọng anh nghẹn lại như nuốt phải thứ gì đó sắc nhọn.
“Không sao, không sao đâu.” Sầm Thuỷ xoa xoa lưng anh, sụt sịt nước mũi.
Bác sĩ đã mở cửa ra.
Khẩu trang màu xanh che đi nửa gương mặt của ông, nhưng không khó để nhận ra sự nghiệm trọng trên gương mặt của ông.
“Tình hình rất tệ.” Ông nói.
“Chỉ có thể giữ được mẹ hoặc con.
Gia đình nhanh chóng suy nghĩ đi.
Rồi đi kí giấy làm phẫu thuật.”
Tần Hà Vũ như sụp đổ, anh không biết nên nói gì cả.
Anh nên nói gì đây? Đó là con anh, là đứa bé anh hằng mong đợi.
Rằng anh còn chưa được nhìn mặt nó đã phải nói lời tạm biệt sao?
“Cứu người mẹ.
Bác sĩ, cứu người mẹ.” Sầm Thuỷ hét lên trước nhất.
Bà quay sang Tần Hà Vũ.
“Đi kí giấy, cứu Chu Sinh.
Đứa trẻ mất thì có thể sinh đứa khác.
Chu Sinh là quan trọng nhất.
Đi đi.”
Tần Hà Vũ nhìn bà, ngây người ra đó.
Nhưng Sầm Thuỷ lại nghĩ, anh không muốn đi.
Bà vung tay tát vào mặt Tần Hà Vũ.
Này là lần thứ hai bà đánh anh.
Lần đầu tiên chính là khi anh làm trái ý bà, tự ý bỏ ra ngoài lập nghiệp.
“Tần Hà Vũ, tao nói cho mày biết.” Bà hét lên.
“Mày dám ghi cứu đứa bé, từ nay về sau tao từ mặt thằng con như mày.
Chu Sinh nó tốt với mày như thế, hiện tại mày ngồi đây ngây người là sao? Đồ vô tâm! Cút đi kí giấy cho tao.”
Không chỉ Tần Hà Vũ, bác sĩ cũng bị lời của bà doạ cho ngây người.
Sầm Thuỷ mắng xong liền xoay sang bác sĩ.
“Cứu người mẹ.
Chúng tôi chắc chắn sẽ kí giấy.
Đừng để lỡ thời gian.”.