Bạn đang đọc Cả Nước Đều Bảo Chồng Nhỏ Của Tôi Bị Điên FULL – Chương 118
Sau lễ cưới, hiển nhiên là Tần Hà Vũ sẽ tận dụng kỳ trăng mật, cùng Chu Sinh đi du lịch vòng quanh thế giới.
Phải đến hai tháng sau, mọi người mới thấy Chu Sinh xuất hiện trong đoàn phim.
Đạo diễn thấy người tới còn vui đến chảy nước mắt.
Minh tinh nhà người ta cố gắng vừa qua mùng ba Tết đã đi làm, quay chụp kiếm tiền rồi hoàn thành dự án.
Tần Hà Vũ đưa người đi, nói là cứ quay chụp cảnh diễn viên khác trước, cảnh của Chu Sinh sẽ do anh đầu tư cảnh quay, quay riêng cũng được.
Người có tiền, bọn họ có thể làm gì cơ chứ?
Sau kỳ trăng mật, Chu Sinh trông đầy đặn lên hẳn một vòng.
Da dẻ trắng nõn, mềm mại như chiếc bánh mochi.
Có thể thấy chuyến đi vòng quanh thế giới có rất nhiều đồ ăn ngon.
Chu Sinh gật gù trong lán nghỉ ngơi.
Cậu vừa hoàn thành xong cảnh quay của bản thân, đợi mọi người chỉnh lại hậu trường sẽ tiếp tục quay.
Bận rộn cả buổi sáng, lúc này xem như có thể thở phào đỡ mệt.
Hoắc Thâm kêu Trương Nhật giương ô, lại chắn hướng gió thổi tới cho Chu Sinh, xoa xoa cánh tay trước gió lạnh.
Nữ chính mặc váy ngắn qua gối đứng ở lán bên cạnh có khi đều lạnh đến teo người rồi.
Cô nhìn sang hướng Chu Sinh, ngưỡng mộ mà nhìn Trương Nhật đang giương ô, rồi lại nhìn Hoắc Thâm chu đáo.
Mỗi quản lý trong showbiz không phải chỉ quản lý một người như Hoắc Thâm.
Trước khi làm quản lý cho Chu Sinh, Hoắc Thâm làm quản lý cùng lúc cho một minh tinh hạng A, vài minh tinh tuyến mười tám chuẩn bị đi lên.
Thân làm quản lý vương bài, việc chỉ quản lý cho một người có thể xem như là kỳ nghỉ trong sự nghiệp của anh.
Hoắc Thâm cảm nhận được tầm nhìn liền quay sang, thấy nữ diễn viên chính bộ phim nhìn mình, liền cười cười đáp lại.
Có lẽ cũng nhận ra bản thân nhìn chằm chằm người khác là bất lịch sự, cô gái ngượng ngùng quay đầu đi.
Ly cà phê nóng trên tay khẽ sóng sánh.
Đạo diễn chỉnh xong máy liền lớn giọng gọi bọn họ tới thử máy trước.
Chu Sinh đang mơ màng cũng bị gọi tỉnh, rùng mình vùi đầu trong chiếc khăn len xù dày.
Cảm giác như chim non tránh gió vậy.
Hoắc Thâm kéo vạt áo của Chu Sinh, giúp cậu kiểm tra miếng giữ nhiệt, đảm bảo còn ấm mới cho người đi ra khỏi lán.
Thời tiết sau Tết sẽ không vì vào xuân mà bớt lạnh hơn.
Bù lại sẽ có mấy cơn mưa phùn tí tách, để dính thì ướt, mà mặc áo mưa lại chả bõ.
Các cảnh quay cũng vì điều này mà trì hoãn không ít.
Mắt thấy cảnh quay sắp xong, Hoắc Thâm vỗ Trương Nhật, chỉ chờ đạo diễn hô cắt sẽ lao ra, mang theo ô chắn gió cùng nước ấm cho cậu uống.
Che chắn cẩn thận lại chăm sóc hết mực.
“Chu Sinh có quản lý và trợ lý tốt thật đấy.” Phó đạo diễn nhìn bọn họ sau mỗi cảnh quay đều sẽ làm như vậy, không nhịn được cảm khái.
“Khi anh được trả lương cao như vậy, thì chút chăm sóc này là đáng giá.” Một người vui vẻ trêu đùa.
Hoắc Thâm thấy mọi người nói đùa, cũng hùa theo.
“Công ty chúng tôi vẫn còn tuyển người.
Ai có nhu cầu thì nói tôi nhé, tôi đề cử cho mọi người vị trí tốt.”
Mọi người phá lên cười, không khí hoà thuận vui vẻ.
Chỉ là trừ một người góc trường quay.
Chu Sinh mơ màng đứng đợi tới cảnh quay tiếp của bản thân.
Cảnh quay kế tiếp là rượt bắt tội phạm, vốn Hoắc Thâm muốn kêu để người đóng thế, nhưng mà cảnh quay không nguy hiểm là bao, còn có dây cáp buộc quanh người đảm bảo an toàn nên anh an tâm cho người đóng đảm bảo tính chân thật.
Đạo diễn hô bắt đầu một tiếng, diễn viên kia liền chạy một mạch thẳng đi.
Chu Sinh cũng chạy theo sau, động tác nhanh nhẹn, chả mấy chốc đã chạm vào được diễn viên kia, đè anh ta xuống đất.
Đạo diễn hô lên.
“Cắt!”
Chu Sinh ngơ ngác nhìn ông, sau đó nhớ lại kịch bản.
“Trong kịch bản, hai người đang rượt đuổi nhau đến tận khu kia.
Không phải chơi cút bắt mà ngay chặng đầu đã chạm nhau.” Đạo diễn cầm loa hét.
“Chu Sinh, cậu thả chậm tốc độ lại đi.”
Mọi người rúc rích cười.
Ai nghĩ được thanh niên thân mình be bé kia lại có tốc độ nhanh như vậy chứ?
Cảnh quay được quay lại một lần nữa.
Lần này đã có kinh nghiệm nên Chu Sinh thả tốc độ chậm lại, người diễn viên kia dồn sức chạy, lúc quay đầu lại thấy Chu Sinh vẫn đang chạy giữ một khoảng cách với bản thân.
Lần một là bình thường, nhưng lần ba, lần bốn.
Anh ta cảm nhận được nỗi sợ quỷ dị, liền tăng tốc chạy hết sức.
Đạo diễn nhìn biểu cảm diễn viên đóng vai tội phạm bỏ trốn, tán dương không thôi.
Mà lúc nhìn sang Chu Sinh, tuy rằng mày nhíu chặt nhưng lại chẳng có tí mồ hôi nào.
“Sức bền của Chu Sinh khá tốt.” Hoắc Thâm đi lại, cười cười nói.
“Không sao.” Đạo diễn khoát tay.
“Đến lúc đó dùng kĩ xảo thêm mồ hôi là được.”
Có người chịu chi, ông ta sẽ lấy dùng.
Cuộc rượt đuổi đã sắp tới hồi kết.
Tội phạm thành công ngoặt vào một con hẻm, rải đinh khiến cho cảnh sát đuổi theo bị thương, mất dấu hắn.
Người diễn viên lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi vải.
Đinh ba đầu nhọn được đoàn phim chuẩn bị làm bằng chất liệu đường đun nóng rồi tạo hình.
Là loại chuyên dùng trong quay đóng.
Chiếc túi dũ ra, những chiếc đinh leng keng rơi xuống mặt đất.
Mọi người nghe tiếng đều thấy lạ, nhưng chỉ cho là đạo cụ được tạo quá giống thật.
Chu Sinh đã chạy tới chỗ ngoặt con hẻm.
Ngay khi dẫm lên đám đinh, cậu dừng hẳn lại.
Đạo diễn đợi rồi đợi, cảm giác cảnh quay không giống như trong tưởng tượng, rồi Chu Sinh nhấc chân lên, dùng tay kéo một cái.
Một chiếc đinh rướm máu được rút ra.