Đọc truyện Cả Nhà Thương Nhau – Chương 41
Lâm Tô không nghĩ tới vừa tan học về nhà là đã có thể trông thấy em trai, niềm vui tới quá đột ngột, nhìn em bé trong lòng Lâm Duyệt Minh, nhất thời bé tưởng mình đang nằm mơ.
Cục cưng nho nhỏ, bụ bẫm, mắt nhắm lại miệng ngậm núm vú cao su đang ngủ say, rõ ràng là đã ngủ rồi, cứ cách vài phút bé lại mút mút như đang bú sữa, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép nhìn vô cùng khả ái.
(*@ο@*) Lâm Tô như đang say, hai mắt lấp lánh đầy sao đi tới bên giường, nhìn chằm chằm vào em bé, hưng phấn kêu to “Con bế, con bế —”
Tay vừa vươn ra, thì Lý lão thái đã ẵm em bé từ trong lòng Lâm Duyệt Minh lên, nói : “Hôm nay trời rất lạnh, để mẹ mặc thêm quần áo cho em bé.”
Lý lão thái ôm cục cưng đi tới phòng trẻ con, Lâm Tô chảy nước dãi theo sát phía sau.
Nhìn cục cưng mặc xong y phục, Lâm Tô lại đưa tay ra, “Con bế, cho con bế!”
Lý lão thái cười cười, đang định đưa cục cưng cho bé, thì Lý Tuyết Linh đi trước một bước ôm lấy cục cưng, “Wow! Bé con này thật là bụ bẫm, khá nặng đấy! Khoẻ mạnh kháu khỉnh rất khả ái nha!”
Lý Tuyết Linh ôm cục cưng đu đưa một hồi, đi lòng vòng trong phòng. Lâm Tô mỏi mắt, trông mong đứng nhìn, nhỏ giọng lầm bầm, “Con bế, con muốn bế. . .”
Đợi khi Lý Tuyết Linh có vẻ mệt rồi, nhìn về phía Lâm Tô cười, “Bé Thỏ, con bế đi nè, phải cẩn thận nha, coi chừng làm rớt em đó.”
“Vâng vâng!” Lâm Tô mừng muốn chết, nhanh chóng đưa tay ra.
Lúc này, Lý Tường Duệ không biết từ nơi nào chui ra, đoạt mất em bé từ trong tay Lý Tuyết Linh, vui vẻ ồn ào, “Để chú ôm cháu bé bỏng một chút nào, (⊙o⊙) Ah! Nó cười với mình nè, dễ thương quá! Dễ thương muốn chết! !”
Lâm Tô gấp đến độ giơ chân, “Rõ ràng là tới phiên con mà!”
Lý Tường Duệ đang tưởng tượng mình thành một cái máy bay, ôm cục cưng chạy ra chạy vô trong nhà, leo lên rồi chạy xuống, chơi vui đến không biết trời trăng.
Lâm Tô chạy ra chạy vô theo phía sau, hết lên lại xuống, miệng thì không ngừng lầm bầm, “Con bế, cho con bế một chút đi mà. . .”
Lý Tường Duệ chạy một hồi mệt lữ, Lâm Tô liền mừng rỡ, cuối cùng cũng đến phiên mình rồi! o(≧v≦)o~~
Lại không nghĩ tới Lý Tường Vũ ẵm cục cưng từ trong lòng Lý Tường Duệ, nói : “Đã đến giờ rồi, Nhạc Nhạc phải uống sữa, tôi đi cho nó bú đây, mọi người đợi lát nữa rồi lại bế.” Sau đó ôm cục cưng quay về phòng.
Lâm Tô vô cùng tủi thân : Con còn chưa được bế mà. . . T_T
. : .
Nghê Cảnh Thần sống qua ba mươi năm, lần đầu tiên được người ta tỏ tình, lập tức sững sờ ngay tại chỗ, trong lúc nhất thời cũng không biết phản ứng như thế nào.
Lý Tường Duệ thấy hắn không đáp lời nào, đỏ mặt nói : “Vừa rồi thực sự anh rất cừ khôi! Em vô cùng sùng bái anh! Bác sĩ thật vĩ đại! Đặc biệt là bác sĩ sản khoa!”
Nghe xong câu này, Nghê Cảnh Thần đã hiểu.
Hắn nghĩ rằng theo như lời Lý Tường Duệ thì từ thích này chỉ là một loại tình cảm sùng bái mù quáng hay là quá mức ngưỡng mộ, tựa như thanh thiếu niên thần tượng ngôi sao, cuồng nhiệt, thẳng thắn, khó tránh khỏi làm ra những hành vi điên cuồng.
“Cảm ơn đã khen ngợi.” Nghê Cảnh Thần cười cười, “Sùng bái thì sùng bái, nhưng lần tới cũng đừng làm cho tôi sợ. Cậu đột nhiên lao tới nói thích tôi, tôi già rồi xương khớp không chịu nỗi sự hù dọa như thế đâu.”
Lý Tường Duệ nghe vậy sửng sốt, lập tức nhỏ giọng thì thầm, “Em nói sự thật thôi mà. . .”
“Được rồi, tôi phải về nhà đây, mệt mỏi quá.” Nghê Cảnh Thần cố ý vò rối tóc của của cậu ta, “Nhóc con biết thích là như thế nào không? Lo học cho giỏi đi, lần khác gặp, đi nhé.”
“Em không còn nhỏ nữa, đã mười tám tuổi rồi đấy!” Lý Tường Duệ bất mãn cải lại, thấy Nghê Cảnh Thần đã đi ra tới cửa bèn chạy đuổi theo.
” Anh Nghê, chờ một chút — “
Nghê Cảnh Thần quay đầu lại hỏi : “Còn chuyện gì nữa?”
Lý Tường Duệ đột nhiên trở nên ấp úng, bẻ bẻ ngón tay, “Ờ thì. . . Uhm. . .” Ấp a ấp úng, nói không ra lời.
“Chuyện gì nào?” Nghê Cảnh Thần bị cậu chọc cười, “Có chuyện thì nói thẳng, dũng khí vừa nãy vứt đi đâu mất rồi?”
“Chính là, chuyện. . .” Lý Tường Duệ hít một hơi thật sâu, như có một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái nói liên tu bất tận, ngay cả dấu chấm câu cũng bỏ đi.
“Tháng tới thành phố tổ chức một cuộc thi yoga em đã đăng ký tham gia đến lúc đó anh nhất định phải tới ủng hộ cho em nhất định phải tới không được cự tuyệt đâu đó!”
“Thi yoga?” Nghê Cảnh Thần tỉ mỉ đánh giá, chân dài cổ cao, eo nhỏ mông vểnh, dáng người cân đối thon dài, vóc người này thích hợp học múa hơn, “Cậu cũng tập yoga à? Vóc người của cậu thích hợp múa ba lê lắm đó.”
“Phải không?” Lý Tường Duệ cười hì hì tiến đến gần, không coi hắn vào đâu, “Vậy em đi học ba lê nhé?”
Nghê Cảnh Thần dở khóc dở cười, “Tôi nói vậy thôi, trước tiên cậu cứ luyện yoga cho tốt là được rồi.”
“Vâng!” Lý Tường Duệ hài lòng gật đầu, “Anh sẽ đến xem em thi chứ? Nha, được không? Chắc chắn sẽ đến nhé?”
Gặp được một người giống như chú hề, Nghê Cảnh Thần cảm thấy vui vẻ, cười nói : “Được, chắc chắn sẽ đến!”
“Anh Nghê, anh thực sự là người tốt!” Lý Tường Duệ ôm cánh tay hắn làm nũng, “Em tiễn anh về! Anh sẽ để em làm như thế chứ? Đi mà, được không?”
Nghê Cảnh Thần bị cậu lay động đến choáng váng đầu óc, vội vã đáp ứng : “Được, được. . .”
Đi tới ga ra, Lý Tường Duệ lại muốn tiễn Nghê Cảnh Thần về nhà.
Nghê Cảnh Thần nghĩ thầm cậu tiễn tôi về nhà, đến lúc đó tôi lại phải tiễn ngược lại cậu à.
Vừa định từ chối đã thấy Lý Tường Duệ mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Nghê Cảnh Thần không biết làm sao đành cười cười, ngồi vào lái xe rời đi.
Cảnh tượng về đêm ở một thành phố phồn hoa rất náo nhiệt, ánh sáng của đèn nê ông lấp lánh hai bên đường, dòng xe cuồn cuộn chạy không ngừng.
Ô tô chạy tới trung tâm thành phố, nơi con đường phồn hoa nhất thì bị kẹt xe.
Dọc theo đường đi, Lý Tường Duệ tựa như một con chim sẻ nhỏ, cứ líu ríu không ngừng.
Lúc thì nói những chuyện thú vị ở trường, khi lại kể chuyện trong nhà, tựa hồ đem tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên cạnh mình đều kể cho Nghê Cảnh Thần.
Nghê Cảnh Thần là một người rất biết lắng nghe, lặng lẽ, thỉnh thoảng lại mỉm cười, không cắt ngang, cũng không nghi ngờ những lời cậu nói.
Lý Tường Duệ giống như bị bệnh truyền nhiễm, vừa bắt đầu là nói không dừng lại được. Lúc thì nói về lí tưởng cuộc sống, khi bàn luận mấy tin đồn và sinh hoạt cá nhân của người nổi tiếng nào đó, một hồi lại nói về những việc lặt vặt trong sinh hoạt cá nhân, cứ nghĩ đến đâu thì nói đến đấy, nội dung thường rời rạc, còn phần lớn thời gian đều nói lời vô nghĩa.
Gặp người giống như mình cậu ta có thể không ăn không uống trò chuyện mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng được, còn ở chung với người kín tiếng cậu lại ra sức tìm đề tài sau đó quấn quít lấy người ta nói liên tục, bạn học và người nhà đều ngại tính nói nhiều của cậu, mỗi lần cùng cậu nói chuyện đều mượn cớ đi cho mau, rất sợ lỗ tai bị tra tấn.
Chỉ có Nghê Cảnh Thần không chê cậu dông dài, còn mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng lại phối hợp nói một hai câu.
Gặp một người biết lắng nghe, lâu rồi Lý Tường Duệ không có nói đã miệng như thế, nhìn hàng xe thật dài ở phía sau, cậu hy vọng lần kẹt xe này cứ kéo dài mãi.
“Anh Nghê, anh có nghĩ em rất dong dài hay không? Lại đáng ghét nữa?”
Lý Tường Duệ đột nhiên hỏi.
Nghê Cảnh Thần sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Không đâu.”
Nghê Cảnh Thần nói thật, có một người như con chim sẻ nhỏ ở bên cạnh, hắn nghĩ rất thú vị, có thể giải sầu.
“Em biết anh là một người tốt, sẽ không chê em phiền toái!” Lý Tường Duệ chẳng biết từ đâu lấy ra một cái gương nhỏ, ngắm tới ngắm lui rồi nó : “Anh Nghê, anh thấy em có đẹp không?”
Nghê Cảnh Thần lại sửng sốt, nhóc này đặt vấn đề trực tiếp thật.
“Đẹp.”
“Em có phải là người đẹp nhất trên đời này hay không?”
. . .
“Có phải hay không, phải không nào?”
Khóe miệng Nghê Cảnh Thần co quắp, “Đúng vậy.”
Lý Tường Duệ vui sướng, nhìn hình ảnh của mình trong gương, vô cùng đắc ý, “Em cũng nghĩ thế, sao mình lại đẹp như vậy ta? Thực sự là đẹp trai đến nỗi thần tiên cũng phải ghen tị!”
Vẻ mặt Nghê Cảnh Thần đầy hắc tuyến, nhóc này thực là tự kỷ. . . Quá mức rồi!
Lý Tường Duệ nói tiếp : ” Anh Nghê, anh rất đẹp trai, miễn cưỡng có thể xếp hạng sau em cũng được.”
Nghê Cảnh Thần : . . .
Lý Tường Duệ rất tự kỷ, gặp người lạ đầu tiên là hỏi mình có đẹp hay không.
Nếu như phủ nhận, cậu sẽ không tiếp tục hỏi nữa.
Còn nếu như nói là đẹp, cậu sẽ hỏi vấn đề thứ hai.
Hai vấn đề này, từ nhỏ đến lớn cậu ta đã hỏi qua không biết bao nhiêu lần.
Người hiểu rõ cậu đều nói, nếu một ngày gặp phải loại sự tình này, nghìn vạn lần đừng nên hùa theo, bằng không cậu sẽ không dứt được cơn tự kỷ của mình.
Nghê Cảnh Thần chẳng những không hiểu cậu, mà còn trả lời giống như mong muốn, khiến cho tâm ham hư vinh của cậu vô cùng thỏa mãn.
Cuối cùng dòng xe cộ ùn tắc cũng dần dần được khai thông, Lý Tường Duệ bắt đầu ca ngợi ngũ quan của mình, trán, lông mi, mắt, mũi, miệng, cằm, đều khen hết một lượt, ngay cả một nốt ruồi nhỏ xíu trên gương mặt cũng không buông tha, đều được cậu trắng trợn ca ngợi một hồi.
Nghe xong lời cậu ta nói, Nghê Cảnh Thần quả thực dở khóc dở cười. Người thẳng thắn hắn gặp qua không ít, nhưng trắng trợn đến thế thì đây chính là lần đầu tiên.
Nhưng suy nghĩ lại thì, Nghê Cảnh Thần cảm thấy sự thẳng thắn của cậu ta rất đáng yêu, tư tưởng đơn thuần, thẳng thắn mà chân thành, giống như một đứa bé vậy.
Ô tô chạy đến dưới lầu, Nghê Cảnh Thần đột nhiên muốn đùa giỡn cậu, đậu xe ở ven đường nói : “Tôi đã về đến nhà rồi, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ, có phải là nên xuống xe hay không?”
Lý Tường Duệ cất cái gương nhỏ, nhìn tòa nhà trước mắt hỏi : “Nhanh như vậy sao? Anh ở nhà nào?”
“Lầu bảy, nhà số 1802.”
Lý Tường Duệ vươn đầu nhìn dáo dác ngoài cửa xe, sau đó nở nụ cười, “Anh Nghê, em nhìn thấy cửa sổ nhà anh rồi!”
“Khi nào rảnh sẽ tới nhà anh chơi!” Lý Tường Duệ mở cửa xe, nhảy xuống, quay đầu nhìn về phía Nghê Cảnh Thần vui vẻ, “Em về đây, anh cũng nhanh lên nhà nghỉ ngơi đi nhé!”
Nghê Cảnh Thần không kịp phản ứng, hắn vốn tưởng rằng Lý Tường Duệ sẽ không xuống xe, ồn ào náo loạn đòi mình đưa cậu về nhà, tình hình như hiện tại thật ngoài dự liệu của hắn.
Khi Nghê Cảnh Thần phục hồi lại tinh thần, thì Lý Tường Duệ hoạt bát đã đi xa rồi.
Nghê Cảnh Thần muốn đuổi theo, nhưng lại thấy cậu ngoắc taxi đi mất.
Nhìn xe taxi rời đi, Nghê Cảnh Thần cười cười, tâm tình đột nhiên trở nên sảng khoái, hình như sự uể oải đã biến mất.
. : .
Người ta nói thời gian ở cữ là thống khổ nhất.
Sau khi sinh em bé xong, Lâm Duyệt Minh chân chính cảm nhận được loại thống khổ này.
Người già tư tưởng rất cổ hủ, Lý lão thái bắt cậu trong lúc ở cữ nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không muốn ngủ cũng phải nằm, không được tắm gội, không cho ra gió, chẳng thể ăn cay trái cây chua, không được xem TV đọc sách.
Lâm Duyệt Minh hiểu rõ Lý lão thái chính là vì muốn tốt cho mình.
Thế nhưng Lý lão thái vì sức khỏe mà hạn chế tự do thân thể của cậu, thực sự khiến cậu cảm thấy mình sắp hỏng mất.
Cái này không thể làm cái kia bị cấm, cả ngày không có việc gì, chỉ có thể nằm trên giường, khiến cho cậu sắp điên lên mất.
Lúc trước sau khi sinh Lâm Tô, cậu cũng đâu chú ý đến điều gì, nhiều năm như vậy cậu vẫn sống an ổn, thân thể cũng đâu xuất hiện vấn đề gì lớn.
Lâm Duyệt Minh thực sự rất muốn xuống giường đi lại một chút, nằm lâu trên giường toàn thân đều đau, cơ thể cứng ngắc, các khớp xương cũng mỏi nhừ. Hơn nữa cậu còn muốn gội đầu tắm rửa, lúc sinh em bé chảy rất nhiều mồ hôi, hiện tại toàn thân đều bốc mùi, tóc cũng chèm nhẹp, dính bệt vào nhau, còn lôi thôi hơn kẻ lang thang. Thế nhưng Lý lão thái giống như một bóng ma vậy, một khi phát hiện bất cứ động tĩnh gì liền vô thanh vô tức có mặt, đứng ở đầu giường, giám thị nhất cử nhất động của cậu.
Lâm Duyệt Minh khó chịu trong lòng, liền mượn Lý Tường Vũ trút giận.
Cậu không được tắm gội, hắn cũng không thể, hơn nữa còn chẳng được rửa mặt lẫn cạo râu.
Cậu không thể xem TV báo chí, hắn cũng không được, hơn nữa ngay cả chơi game cũng không cho.
Cậu không thể ăn món gì, thì hắn cũng chẳng được đụng đũa, hơn nữa ngay cả nước tương cũng không cho ăn.
Thể trạng của Lâm Duyệt Minh khác biệt, kích thích tố sinh dục nam quá thấp, bình thường không có râu mép.
Nhưng Lý Tường Vũ thì lại không giống, sự trao đổi chất của hắn rất mạnh, râu mọc khá nhanh, mỗi ngày đều phải cạo, bằng không thì sau một tuần nhìn rất giống dã nhân.
Cho dù Lâm Duyệt Minh làm khó dễ cho mình, hắn cũng không giận, bắt làm gì thì hắn sẽ theo ngay, không có nửa câu oán hận, hơn nữa lại còn có vẻ thích thú. Mỗi ngày cứ để khuôn mặt đầy râu ria ôm Lâm Duyệt Minh ngủ, ngây ngẩn mà ngủ, lĩnh hội lạc thú không phải làm gì cả.
Thấy hình dạng hai người lôi thôi, mí mắt Lý lão thái chớp lia lịa.
Tuy rằng bà cấm Lâm Duyệt Minh tắm gội, nhưng đâu có nói không cho cậu rửa mặt a.
Nghĩ tình lúc này cậu đang ở cữ, Lý lão thái tạm thời lười tính toán, cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thế nhưng Lý Tường Vũ lại đang náo nhiệt cái gì đây trời?
Râu ria xồm xoàm kéo từ thái dương xuống tới hầu kết, hai bên mặt đều bị che khuất, căn bản nhìn không ra khuôn mặt ở đâu. Nhìn từ xa, trên mặt đen kịt một mảnh, trông rất dọa người.
Nhìn khuôn mặt râu ria xồm xoàm của con cả, Lý lão thái tức giận nói không ra lời, hận không thể ngay lập tức lấy kéo xoẹt một nhát tiêu diệt chòm râu kia đi.
Tuy hành vi của hai người làm cho Lý lão thái rất tức giận, nhưng đúng là gừng càng già càng cay.
Lý lão thái mượn cớ ôm cục cưng đi, nói bọn họ quá dơ, nhiều vi khuẩn sẽ truyền nhiễm cho cục cưng.
Lâm Duyệt Minh trợn tròn mắt, mỗi ngày đều nhàn rỗi không có việc gì, lấy chuyện chơi đùa với cục cưng làm lạc thú duy nhất trong cuộc sống, hiện tại bé bị ôm đi mất, cậu chỉ có thể trút giận lên người Lý Tường Vũ mà thôi.
Lúc thì cắn, khi lại cấu véo, làm cho Lý Tường Vũ không có được giờ phút bình an.
Chỉ tiếc là cậu không biết, trong lòng Lý Tường Vũ lại rất vui vẻ, ước gì em ấy cứ làm nũng với mình, tính tình ưa đùa giỡn nhỏ mọn.
Lý Tường Vũ hoài nghi hay là mình bị cuồng ngược, Lâm Duyệt Minh một ngày đêm không cắn, trong lòng hắn thấy khó chịu, nếu như Lâm Duyệt Minh không làm khó dễ, hắn lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Cứ như vậy trong một tháng, Lâm Duyệt Minh ngày ngày ăn ngon ngủ yên, được mọi người xem như Bồ Tát mà cung phụng, thân thể béo tròn trùng trục.
Mà Lý Tường Vũ mỗi ngày nhận hết dằn vặt, ăn không ngon ngủ không yên, bị sai bảo giống như người hầu, gầy đi rất nhiều, gương mặt ốm o, hốc mắt sâu hoắm, lại còn phối hợp thêm râu ria đầy mặt, so với quỷ còn đáng sợ hơn.
Mặc dù như vậy, hắn vẫn thích chí, chỉ cần vợ mình vui vẻ, bảo làm cái gì hắn cũng cam tâm tình nguyện.