Cả Nhà Thương Nhau

Chương 17


Đọc truyện Cả Nhà Thương Nhau – Chương 17

Trong trí nhớ của Lâm Tô, tết âm lịch năm nay là vui nhất từ trước tới nay.

Lần đầu tiên bé được nhận tiền lì xì từ người ngoài, thật lớn, lại nặng nữa chứ.

Bé cầm bao tiền lì xì ở trong tay, hết nắn lại bóp, nhìn chán chê rồi, đưa cho Lâm Duyệt Minh : “Ba ba, cho ba nè.”

Lâm Duyệt Minh cười, “Con cứ cất đi.”

“Vậy con đem đi giấu đây.” Lâm Tô hai mắt sáng ngời, lập tức chạy vào phòng ngủ.

Lý Bác Học theo sát phía sau bé.

Lâm Tô mở ngăn kéo, đem tiền lì xì bỏ vào một cái hộp gỗ.

Hộp gỗ được làm rất tinh xảo, trên nắp có khắc hoa văn rất đẹp, bên trong để nhiều đồ vật này nọ.

Lý Bác Học ngạc nhiên, “Bé Thỏ, cái hộp này thật đẹp, đựng cái gì ở trong vậy?”

Lâm Tô giống như khoe của, đổ toàn bộ đồ bên trong ra, “Tất cả đều là báu vật của tớ!”

Có vài vật trang trí nhỏ, yo – yo, kẹo, mấy tấm card, còn có một quyển nhật ký.

Cầm lấy một con thỏ nhồi bông nhỏ, Lý Bác Học vui vẻ, “Cái này là của tớ tặng cho cậu đây mà! Cậu cũng cất vào đây nè!”

“Đúng vậy, tớ rất thích.”

Lý Bác Học nhộn nhạo, Bé Thỏ thích con thú nhồi bông này, mà món đồ này là mình đưa cho cậu ấy, như vậy có thể đưa ra kết luận, cậu ấy cũng rất thích mình?!

Lý Bác Học móc túi quần lấy tiền lì xì ra, một xắp thật dày, “Cho cậu hết này, cất hết đi.”

Mắt Lâm Tô trừng to, “Sao cậu thu được nhiều tiền lì xì thế?”

Lý Bác Học xòe tay ra tính : “Của ba nè, bà nội, cô chú, còn có mấy người đến nhà tớ chúc tết nữa.”

“Wa! Thật tốt quá!” Lâm Tô trầm trồ.

Lý Bác Học bỏ xấp tiền lì xì vào hộp gỗ, “Của tớ cũng là của cậu, ra ngoài ăn trước đi, tớ giúp cậu thu dọn đồ đạc.”

Lâm Tô gật đầu, chạy ra ngoài.


Thấy bé ra ngoài rồi Lý Bác Học mới lộ ra một nụ cười giảo hoạt, dáng vẻ thực hiện được gian kế, trước tiên cất kỹ mấy món đồ trên bàn vô hộp, đem cuốn nhật ký nhét vào trong ngực, sau đó để hộp vào ngăn kéo, rồi trịnh trọng đi ra.

Trên bàn có rượu vang đồ ăn ngon, ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ, tiếng pháo râm ran.

Lý Tường Vũ nâng ly rượu, ánh mắt dừng ở trên mặt Lâm Duyệt Minh, trong mắt tràn ngập ôn nhu, “Chúc mừng năm mới!”

Hai người cụng ly, tiếng ly chạm vào nhau nghe thanh thúy, chất lỏng màu đỏ sậm đựng trong ly có chân dài nhẹ nhàng sóng sánh.

Rượu đỏ trôi xuống cổ, mang theo vị chua ngọt xen lẫn cay đắng, Lâm Duyệt Minh hé miệng nuốt xuống, cười nhẹ, “Năm mới vui vẻ.”

Thanh âm trong trẻo mà nhiều từ tính truyền vào tai, sau đó thấm vào tận trong tim, Lý Tường Vũ xuất thần nhìn cậu, không muốn dời tầm mắt.

“Ba ba đang uống cái gì vậy? Con cũng muốn uống.” Chất lỏng màu đỏ ánh lên màu sắc mê người, đơn giản hấp dẫn lòng hiếu kỳ của thằng bé.

Lâm Duyệt Minh cầm chiếc đũa chấm một chút đút vào miệng bé, Lâm Tô lập tức nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, “Cay đắng muốn chết!”

Lâm Duyệt Minh cười khẽ, gắp cho bé một miếng cá, “Ăn cơm nhanh đi, xong rồi chúng ta đi đốt pháo hoa.”

“Dạ! !”

Bữa cơm tất niên này mọi người đều rất hài lòng, tay nghề nấu ăn của Lâm Duyệt Minh thật tốt, mỗi một món ăn đều được làm rất tinh xảo, bên góc bàn còn để một đĩa trái cây cắt tỉa khéo léo, tỏa hương tứ phía, chẳng những đẹp mắt mà còn ngon miệng.

Nhai miếng đồ ăn do cậu làm, Lý Tường Vũ quyết tâm nhất định phải cưới được người này về nhà. Đàn ông biết nấu ăn cũng không nhiều lắm, cậu không những biết, mà lại còn nấu ngon như vậy, càng đáng quý hơn là cậu lại bỏ công trang trí mỗi món ăn trông như một tác phẩm nghệ thuật, từ đó có thể thấy được cậu là người cẩn thận tỉ mỉ.

Lý Tường Vũ để ý thấy, cậu không những cẩn thận tỉ mỉ, mà còn rất chu đáo, mỗi lần gắp đồ ăn cho Lâm Tô, cũng không quên phần của Lý Bác Học, sau khi gắp mỗi món một lần, liền đẩy những đĩa thức ăn mà Lý Bác Học thích đến trước mặt nhóc.

Lâm Duyệt Minh không thích nói nhiều, cho dù quan tâm người khác cũng sẽ không để lộ ra, khi bọn nhỏ ăn quá nhanh, cậu sẽ múc canh cho chúng, đặt ở trước mặt hai đứa. Thấy tụi nhóc tay cầm đùi gà, cậu vội vàng chuẩn bị khăn để lau tay.

Lý Tường Vũ có chút ghen tị, lực chú ý của Lâm Duyệt Minh đều đặt trên người hai thằng bé, rất ít nhìn đến hắn, làm hắn có hơi buồn bực.

Lý Tường Vũ miệng thì nhai thức ăn, ánh mắt một mực đảo quanh trên người Lâm Duyệt Minh. Đêm nay Lâm Duyệt Minh cười đặc biệt nhiều, khóe miệng lúc nào cũng thấp thoáng nụ cười, so với vẻ lạnh lùng trước kia, trở nên ôn nhu hơn rất nhiều.

Lý Tường Vũ càng nhìn càng thích, vừa ăn vừa uống rượu, mắt thì ngắm mỹ nhân, vô cùng khoái hoạt.

Bị người khác nhìn chằm chằm, là ai cũng sẽ không được tự nhiên, Lâm Duyệt Minh ăn một miếng, vừa ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt của Lý Tường Vũ, để khỏi xấu hổ, cậu nhanh tay cầm ly rượu, uống một ngụm.

Lý Tường Vũ đều thu tất cả vào đáy mắt, cười nói, “Rượu này mùi vị như thế nào?”


“Hương vị thuần khiết, nồng đậm vị trái cây, rất ngon.”

“Đây là của một người bạn tặng cho tôi, hắn đam mê sưu tầm rượu đỏ, ngày kết hôn hắn từ nước ngoài gấp gáp trở về trao tận tay tôi, nói rượu này là để dành khi nào tôi gặp được người mình thích thì hãy uống. Hắn tức giận vì sự mềm lòng của tôi, nhất thời xung động nghe theo sắp xếp của người nhà. . . Hôm nay tôi nâng ly, là muốn nói cho em biết, tôi đã tìm được người có đủ tư cách thưởng thức chai rượu đỏ này.”

Lời tỏ tình không tính là lãng mạn, đơn giản nhẹ nhàng nhưng lại làm rung động con tim Lâm Duyệt Minh.

Lý trí và tình cảm tranh đấu lẫn nhau, cũng không có bên nào dành chiến thắng, tâm nhức buốt từng cơn, rượu này đột nhiên trở nên khó mà nuốt trôi.

Lý Tường Vũ thấy cậu nhíu mày, rót thêm rượu, thoải mái nói : “Không nên có áp lực, thưởng thức rượu cũng là một loại lạc thú, em chỉ cần tinh tế thưởng thức là tốt rồi, không cần nghĩ đến chuyện khác.”

Lâm Duyệt Minh cảm kích nhìn hắn, ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu.

Cậu rất cảm kích đối phương không có ép buộc mình phải trả lời dứt khoát, đồng thời cậu cảm thấy chán ghét đối với sự nhát gan của mình.

Ăn xong bữa cơm, chai rượu cũng cạn thấy đáy.

Lâm Duyệt Minh hơi say, gương mặt bắt đầu phiếm hồng.

Lý Tường Vũ kêu cậu ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, chủ động thu dọn chén đĩa.

Sau khi bận rộn, thấy ánh mắt chờ mong của hai nhóc tì, Lý Tường Vũ cầm chìa khóa xe nói : “Đi nào, chúng ta đi đốt pháo hoa.”

Bốn người lái xe tới bờ sông, trên bờ đê người ta tụm năm tụm bảy, tất cả mọi người đều tới đây để đốt pháo hoa.

Tìm được một khoảnh đất trống, Lý Tường Vũ cắm mấy cây pháo hoa lớn trên mặt đất, hai cậu bé liền bu lại.

Lý Bác Học châm cho Lâm Tô một cây pháo đuôi chó để bé cầm chơi, còn chính mình thì chạy đến châm mấy cây pháo xuân lôi.

Xuân lôi nổ rất to, Lâm Tô không kịp bưng lỗ tai, sợ hãi núp sau lưng Lâm Duyệt Minh.

Lý Bác Học cười ha hả, kéo bé ra, tay cầm một nắm pháo hoa mang tới bờ sông chơi.

Từng chùm pháo hoa được phóng lên bầu trời, xẹt qua thành một đường cong mỹ lệ, rực sáng bầu trời đêm, pháo bông nhiều màu như trăm hoa đua nở, rực rỡ và lộng lẫy.

Lâm Duyệt Minh nhìn pháo hoa tỏa trên bầu trời, khóe miệng không ngừng cong lên.

Âm thanh của pháo hoa, gió thổi lá cây xào xạc, tiếng nước bị khuấy động đan xen vào nhau, như cùng tấu lên khúc nhạc hân hoan.


Một luồng hơi ấm áp chậm rãi không ngừng cuồn cuộn chảy trong tim, cho đến khi dâng tràn đầy lồng ngực.

“Ở bên tôi nhé?”

. . .

“Tôi muốn được bảo vệ em.”

. . .

Thanh âm ôn hòa thoảng qua tai, mang theo một chút dịu dàng, như khoan thẳng vào trong ngực, trái tim mạnh mẽ rung động. Lý trí vào giờ khắc này triệt để tan rã, một tiếng “Được” thiếu chút nữa thì thốt lên.

Lâm Duyệt Minh ngắm nhìn mặt sông, nỗ lực đè xuống sự kích động trong lòng, thật lâu thật lâu sau mới nói : “Tôi sẽ suy nghĩ.”

“Ừ, không cần phải trả lời ngay, tôi sẽ chờ.” Lý Tường Vũ rất hài lòng, em ấy không từ chối thẳng thừng, điều đó chứng minh mình hoàn toàn có cơ hội.

Chỉ cần có hi vọng, nhất định sẽ không từ bỏ.

Hai người ngồi trên bờ đê, nhìn bọn nhỏ tươi cười vui vẻ, cảm thấy hạnh phúc ngập tràn tận đáylòng. Lâm Duyệt Minh quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh sáng của pháo hoa chiếu rọi khuôn mặt hắn, nụ cười ôn hòa làm bừng sáng nét đẹp trai.

Một người vừa ôn nhu săn sóc lại vừa yêu trẻ con, hẳn là đáng giá để mình dựa dẫm.

Đốt hết pháo hoa, năm mới sắp đến rồi.

Bốn người chạy tới quảng trường thành phố, cùng nhau đếm ngược với mọi người đón tân niên.

Khi tiếng chuông rung lên lần thứ mười hai, trên quảng trường người người xôn xao sôi nổi hẳn lên.

Lý Bác Học nắm tay Lâm Tô, bắt chước mọi người cùng hoan hô.

Lý Tường Vũ đứng ở bên cạnh Lâm Duyệt Minh, nhẹ nắm tay cậu, có chút lạnh lẽo.

Sau đó nâng tay lên, thổi hơi sưởi ấm cho cậu.

“Tay em lạnh quá, hiện tại có ấm hơn không?”

Lâm Duyệt Minh khẽ gật đầu, bên tai lặng lẽ phiếm hồng.

Người trên quảng trường dần dần phân tán đi, Lâm Tô vốn định thức đêm, kết quả mới vào xe ngồi được một chút thì ngủ mất, Lý Bác Học thấy bé ngủ, không có hứng chơi đùa, một lát sau cũng tiến nhập mộng đẹp.

Lâm Duyệt Minh bất đắc dĩ nói : “Xem ra đêm nay chỉ có hai chúng ta thức đêm rồi, nếu vậy gọi Lưu Hồng Huy tới chơi mạt chược nhé?”

Lý Tường Vũ có động cơ thầm kín, không muốn người khác tới quấy rối thế giới hai người, vừa lái xe vừa nói : “Có lẽ hắn cũng phải thức đêm ở nhà, lát nữa tôi với em đánh bài cũng được mà.”


Lâm Duyệt Minh gật đầu, ở trong lòng cân nhắc xem chơi loại bài nào mới thú vị.

Về đến nhà, bọn họ đặt hai cậu nhóc lên giường, tém chăn cẩn thận, đóng cửa phòng lại.

Lâm Duyệt Minh thấy trên bàn cơm còn một chai rượu đỏ, cười nói : “Thực ra, rượu này hương vị rất thuần khiết, là loại rượu đỏ ngon nhất mà tôi từng uống từ trước tới nay.”

Lý Tường Vũ cầm chai rượu lắc lắc, búng vài cái lên thành chai rượu, “Nếu thích thì hôm nay chúng ta uống luô chai này.”

Lâm Duyệt Minh lắc đầu, khi nãy uống nhiều như vậy cậu đã có chút say, tuy rằng đi ra ngoài gió lạnh, thanh tỉnh hơn rất nhiều, nhưng đầu của cậu vẫn còn hơi choáng, đang định mở miệng cự tuyệt, Lý Tường Vũ đã vặn nút chai.

Rót hai ly rượu, Lý Tường Vũ đưa tới trước mặt cậu, “Uống đi, ngày hôm nay là ngày đáng chúc mừng, không cần phải bận tâm nhiều như vậy.”

Lâm Duyệt Minh cầm ly rượu, uống một hớp, “Phải, hôm nay là năm mới, khó có được thoải mái một lần.”

Rượu đỏ uống hết ly này tới ly khác, tựa như uống nước, Lâm Duyệt Minh ngã người trên sô pha, nhìn người trước mắt có chút mờ mịt.

Đầu bắt đầu choáng váng, ánh mắt trở nên mơ màng, nhưng cậu lại không thể dừng động tác trong tay được, cho nên không ngừng nâng cốc trút rượu vào trong bụng.

Tửu lượng Lý Tường Vũ tốt hơn cậu, đoạt lấy ly rượu, khuyên nhủ, “Đừng uống nữa, em say rồi.”

“Đoán mò, trả ly lại đây, tôi mới không có say, còn nhận ra người mà, anh là Lý Tường Vũ, tôi chính là Lâm Duyệt Minh, con trai anh là Hổ Con, con tôi là Bé Thỏ.” Lâm Duyệt Minh nhào lên trên người hắn định đoạt lại ly rượu, “Nói đúng rồi chứ, tôi không có say mà! Trả lại cho tôi!”

Lý Tường Vũ nâng cái ly để lên bàn trà, ở trong lòng thở dài, người này tửu lượng quá kém, mới uống có ba ly mà đã bắt đầu nói nhăng nói cuội.

“Ngồi yên đừng nhúc nhích, tôi đi pha trà cho em.” Đỡ người ngồi ngay ngắn lại, hắn bước nhanh vào phòng bếp.

Lúc Lý Tường Vũ bưng ly trà đi vào phòng khách liền thấy Lâm Duyệt Minh ôm chai rượu uống  từng ngụm từng ngụm.

Giật chai trong tay cậu, rượu bên trong đã bị uống hết.

Lâm Duyệt Minh ngã vào sô pha, cười có vẻ ngớ ngẩn, rượu theo khóe miệng chảy xuống, rớt xuống áo, trong nháy mắt màu áo trắng bị nhuộm thành một mảnh đỏ sậm.

Lý Tường Vũ khom thắt lưng giúp cậu lau miệng.

Lâm Duyệt Minh thuận thế ôm cổ, nhìn hắn cười, khóe mắt hướng về phía trước cong lên, ánh mắt mơ màng, nhè nhẹ toát ra mị ý.

Lý Tường Vũ trong lòng khẽ động, trong cơ thể nổi lên một luồng khí nóng, nhỏ giọng mắng, “Fuck, em còn định quyến rũ tôi nữa sao!”

Lời còn chưa dứt, Lâm Duyệt Minh đã kéo hắn sát lại, dâng lên đôi cánh hoa môi, đem một ít rượu đỏ còn lại trong miệng đẩy qua miệng của hắn.

Sau khi mút mát, Lâm Duyệt Minh đẩy hắn ra, kéo áo, than nhẹ, “Nóng, nóng quá. . .”

Mở được nút áo ra, Lâm Duyệt Minh lột áo khoác, đứng lên, lắc lư đi vào phòng ngủ, miệng còn thì thầm, “Tôi muốn tắm.”

Lý Tường Vũ gắng nhẫn nhịn, đưa tay kéo người phía trước lại, dìu vào trong phòng tắm, “Em đi nhầm hướng rồi! Chết tiệt, em rõ ràng đang quyến rũ tôi mà! Một lát nữa cũng đừng trách tôi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.