Cá Nằm Trên Thớt

Chương 1


Bạn đang đọc Cá Nằm Trên Thớt FULL – Chương 1


Lúc Từ Ca* bị dẫn vào phòng, người còn có chút ngốc.

Trên người cậu đều là dấu roi quét qua, có đóng sẹo, có vẫn rướm máu hoặc chảy dịch ra ngoài.

Tay chân cậu cũng đói bụng đến không nghe sai khiến, các đốt ngón tay cứng ngắc, giống như chỉ động một chút liền gãy.
(*Ca đằng sau là ca ca í k phải tên ảnh^^.)
Bị trói tới sơn trại đã năm ngày, năm ngày này giống như đã đi một vòng qua địa ngục.
Vốn tưởng rằng mấy năm ở trường quân đội đã làm cậu da dày thịt béo, qua năm ngày này cậu mới biết được rèn luyện thể chất của mấy năm kia căn bản không tính là gì.
Nhưng cậu rốt cuộc chịu đựng được —— tuy rằng có thể nhịn đến ngày thứ sáu hay không, lòng cũng không nắm chắc.
Từ Ca kéo xích chân cùng còng tay đi hai bước, rốt cuộc người kia đứng lên khỏi chỗ ngồi.
Sau khi hắn dùng thổ ngữ* nghe không hiểu nói ra hai câu, liền để cho huynh đệ đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Từ Ca và hắn, bầu không khí nhất thời cứng ngắc mà lúng túng.
(*Tiếng địa phương.)
Đối mặt với Từ Ca là một người đàn ông cường tráng, trên cánh tay trái có một đồ đằng cá cóc* chỉ riêng người Khổ Sơn mới có.


Hình xăm cá cóc nhe răng trợn mắt chiếm hết cả một cánh tay, ngay cả lưng cũng không buông tha.
(*蝾螈 vinh nguyên: họ sa giông hay họ cá cóc.

Tui thấy cái tên cá cóc nó hợp với truyện nên tui chọn nó, dù đọc lên cứ hay liên tưởng đến cá:D)
Hắn là trại chủ nơi này, cũng là thủ lĩnh cao nhất Từ Ca có khả năng nhìn thấy trong năm ngày qua.

Bọn họ gọi trại chủ là “A Đại”, giọng điệu lúc gọi mang theo khiêm tốn.
Trại chủ chỉ khoác một cái áo bằng lông thú, bên trong không có lót.

Này làm cho hình xăm cá cóc càng có vẻ dữ tợn, giống như giây tiếp theo liền sẽ thoát ra khỏi cánh tay, giương nanh múa vuốt nhào về phía Từ Ca, ăn cậu đến sạch sẽ.
Từ Ca biết người Khổ Sơn ăn thịt người, chỉ là trước khi ăn còn có nghi thức hay là phải làm chuẩn bị gì đó, cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Bị bắt ngày đầu tiên, cậu liền thấy đầu mấy người lính đặt trên bệ đá.
Máu tươi nhuộm đỏ cả bệ đá, nhỏ đến trên người đợi làm thịt dê bò.
Người Khổ Sơn ấn chặt đầu súc sinh, một đao chém xuống, kéo ra sau, liền móc ra nội tạng của dê bò, bưng máu tươi uống đến sảng khoái.
Bắt đầu từ ngày đó Từ Ca liền nghĩ có phải mấy người lính kia hoặc là chính mình cũng sẽ bị mổ bụng giống như những súc sinh đó hay không, mà hôm nay rốt cuộc đã tới giây phút công bố đáp án.
Trước đó, ước chừng là chạng vạng, cậu bị đẩy đến trước mặt người đàn ông này.
Mấy ngày tra tấn không có kết quả, dường như vị trại chủ trẻ tuổi này cũng mất đi kiên nhẫn.

Bọn họ nói ngôn ngữ thông dụng cũng không được tốt, nhưng Từ Ca vẫn có thể nghe ra từ “Xử quyết*”.
(*处决 xử tử hành quyết.)
“Xử quyết” cùng “Thu nạp” rất giống thổ ngữ của bọn họ, lúc ở trường quân đội cậu ra sức học tập văn hóa dân tộc của nơi này, lúc ấy còn rất ngạc nhiên tại sao xử quyết cùng thu nạp lại phát âm tương tự, hiện tại cậu xem như đã hiểu, bởi vì những xương cốt đã ăn sạch sẽ đều được đặt trong một cái tráp, sau đó tráp xuống mồ, lấp kín.
Cho nên đại khái Từ Ca cũng sẽ bị xếp một chút, rồi mới bỏ vào tráp.

Sang năm nơi này sẽ mọc lên một cây ăn quả, người Khổ Sơn cũng có thể kể chuyện xưa cho bọn trẻ nghe —— nơi này chôn một quan văn, quan văn bên ngoài, chính là giống như một trong những người đánh vào Khổ Sơn của chúng ta, cuối cùng không thể đi ra ngoài.
Nhưng muốn ăn cậu thế nào cũng không sao cả, dù sao giờ phút này trên người Từ Ca gần như không có một phần da lành lặn, cho dù không mổ bụng, cũng cả người đau đớn đến khó chịu.
Trại chủ trẻ tuổi thấy cậu không tới gần, tự mình đến gần hai bước.

Cửa bị gõ, hai huynh đệ ra ngoài vừa nãy khiêng một cái vạc to vào.

Nước trong vạc là nóng, nhìn như chuẩn bị cho nấu ăn.
Trại chủ nói hai câu thổ ngữ, bọn họ liền nhấc Từ Ca lên, bỏ vào vạc nước.
Đau, cả người đau giống như bị kim đâm.

Đau đến Từ Ca đổ mồ hôi lạnh, hai mắt mơ hồ.
Nhưng dù vậy, hai người kia vẫn không ngừng rửa sạch máu trên người cậu.

Chà rớt thịt nát sau lưng, lại dùng khăn vải lau sạch.
Từ Ca có chút nghi hoặc, nhưng cách hơi nước mịt mù, lại không thấy rõ thứ gì.
Cậu cứ bị lật qua lật tới như vậy, chờ đến khi rửa sạch sẽ, lại bị người túm xích sắt kéo ra ngoài, cho một cái thảm, phủ ở trên người cậu.
Người khiêng vạc to đi vào lại khiêng vạc to đi ra, thẳng đến khi căn phòng lại chỉ còn cậu cùng trại chủ.
Lúc này Từ Ca ngồi trên một cái ghế gỗ, mà trại chủ đứng bễ nghễ trước mặt cậu.

Cậu đang suy xét có thể dùng ngôn ngữ để thuyết phục trại chủ này hay không, trại chủ liền nói bằng thứ khẩu âm* vô cùng không lưu loát.
(*口音 tiếng địa phương, tiếng dân tộc.)
Hắn nói, đây là Từ Ca chọn, cậu không cần giở trò với tôi.
Từ Ca sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên.

Trại chủ lại nói, sau khi thu nạp cậu, cậu liền an phận một chút.

Đồng hương của cậu cầu tình cho cậu, tôi cũng không phá vỡ quy tắc vì cậu, trong lòng cậu tự hiểu rõ*.
(*Nguyên văn 你心里有点逼数, từ 逼数 bức sổ/B sổ: ý là biết rõ nhưng tỏ vẻ k biết, tự mình biế rõ.)
Từ Ca lại càng kỳ quái, cậu nhìn trại chủ, lại thấy trại chủ cởi áo lông thú, lộ ra hình xăm nhìn ghê người kia.
Cậu giật mình, còn muốn hỏi chọn cái gì, nào có thể đoán được trại chủ căn bản không chờ cậu mở miệng, chặn ngang liền khiêng Từ Ca lên vai, đi về phía cái giường trải đệm dày bên kia.
Từ Ca bị quăng mạnh lên đệm giường, xiềng xích của tay chân kéo đến cậu lại đau nhói một trận.
Mà khi trại chủ cũng lên giường theo, cậu hiểu ra —— này đoán chừng cũng không phải muốn ăn cậu, nhưng lại phải làm một chuyện càng đáng sợ hơn ăn cậu.
Xem ra thu nạp cùng xử quyết thật sự còn có khác biệt rất nhỏ, chỉ là Từ Ca học hành chưa tới nơi tới chốn*, không thể phân biệt nó từ trong thổ ngữ mà thôi.
(*学艺不精, học nghệ không tinh.)
Một khắc này lòng cậu tràn đầy tuyệt vọng, thầm nghĩ mình của năm ngày trước vẫn là một quan văn trẻ tuổi, mang theo tiểu bí thư của cậu, ôm lý tưởng rộng lớn cùng mơ ước vô hạn đối với tương lai đi tới khe núi xa xôi này để cống hiến một phần sức lực của mình cho thời đại hòa bình.
Nhưng mới được bao lâu, thơ cùng phương xa* không còn không cần phải nói, tiểu bí thư cũng chưa biết sống chết, ngay lúc này, đoán chừng mông cũng không giữ được.
(*诗和远方,: câu này chỉ biết là chỉ cuộc sống lý tưởng thôi, ý nghĩa từng từ thì tui k biết nữa.)
Mà vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, còn phải kể đến năm ngày trước..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.