Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 113: Định Vị


Bạn đang đọc Cá Mặn Vị Diện Phòng Phát Sóng Trực Tiếp – Chương 113: Định Vị


“Vâng ạ.

.

.

Tạm biệt anh nhé.

.

.

Anh đi thong thả.”
Cô bé cùng phòng với Tiểu Hàn nhìn Phương Trường một tay cắp sách một tay kẹp đồ nghênh ngang rời đi mà hoài nghi thế giới.
Là mạch suy nghĩ của cô bé chưa bắt kịp với thế giới này hả?
Hay tam quan của cô đã cũ kỹ quá rồi?
Hẳn là không nhỉ?
Một cái khăn tắm thôi mà phải cử anh trai gióng trống khua chiêng vào ký túc xá nữ lấy?
Nhãn hiệu chiếc khăn cũng thuộc loại phổ thông, hầu như bán đầy trong siêu thị ấy, việc gì phải tới tận nơi để tìm? Hay Tiểu Hàn lén nhét Mao gia gia vào đó?
Cho đến khi ra khỏi cửa phòng, Phương Trường mới biết mình vừa vớ bừa thứ gì.

Tất cả ánh mắt đều nhìn cậu với vẻ rất kỳ quái, nhìn xuống thì mới biết hóa ra mình mới vớ phải chiếc khăn tắm của con bé vứt bừa trên bàn.
Cậu đỏ mặt, ho khan hai tiếng rồi đem khăn tắm giấu dưới cuốn sách, xong mới dám đi tiếp.
Phương Trường đi được vài bước, tới chỗ rẽ, thừa dịp không ai thấy liền quăng luôn chiếc khăn tắm vào thùng rác, sửa sang quần áo trên người rồi rời đi.
Cậu mang theo cuốn sách có chứa bông hoa rồi tới một khách sạn gần đó.
Dùng chứng minh thư đăng ký một phòng, sau đó Phương Trường liền bày kết giới nghiên cứu bông hoa, mong sao có thể tìm được trên đó thêm vài manh mối hữu ích.
Sau vài pháp chú, bỗng đâu từ giữa những cánh hoa rơi ra một sợi gì đó màu nâu như sợi tóc.
Phương Trường đặt đóa hoa trắng đó lên tấm bản đồ đặc thù đã chuẩn bị sẵn.
Chỉ thấy sợi nâu kia như được truyền sức sống, nó loạng chà loạng choạng bay tới, vẽ ra một đường uốn éo trên bản đồ.

Mãi một khắc sau, sợi chỉ kéo dài, sau đó dừng tại một điểm.
Phương Trường híp mắt nhìn điểm kia.

Địa điểm này rất quen.
Đây chẳng phải là trạm nghỉ chân trên đường cao tốc, nơi mà cậu và anh họ gặp được Đàm tiên sinh rồi chứng kiến tai nạn giao thông sao?
Hóa ra đóa hoa này tới từ nơi đó.
Sau khi kiểm tra xong, Phương Trường giải trừ pháp chú, lấy điện thoại ra định liên lạc với Đàm tiên sinh, hỏi ông ấy gần đây có gặp chuyện gì “kỳ quái” không.
Chẳng ngờ, dường như hai người thần giao cách cảm hay sao mà Phương Trường chưa kịp gọi thì Đàm tiên sinh đã gọi tới trước.
Tới sớm không bằng tới đúng lúc, rõ ràng Đàm tiên sinh sắp mang đến cho cậu những thông tin rất hữu ích, Phương Trường vui vẻ tới mức huýt sáo vài tiếng với bắt máy.
Phương Trường nhận điện thoại: “Chào ngài.”
Đàm tiên sinh: “Phương tiên sinh.

.

.

Ngài nói nếu tôi thấy chuyện gì bất thường thì phải gọi cho ngài ngay.

.

.

Tôi nghĩ, tôi đang gặp phải chuyện bất thường rồi.”
Phương Trường: “Có chuyện gì vậy?”
Đàm tiên sinh: “Tượng đá nhà tôi.

.

.

sống lại ! !”.
Phương Trường trấn an Đàm tiên sinh.

Vốn Đàm tiên sinh rất vui khi có hi vọng sẽ tìm được con gái, chẳng ngờ trong một đêm, tượng đá nhà ông đột nhiên sống lại, ném đồ vật lung tung hết cả.

Ông có hơi lo, vậy nên đành phải nhanh chóng gọi điện thoại báo cho Phương Trường biết.
Phương Trường cúp điện thoại, nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi tới quầy lễ tân trả phòng.
Cô em lễ tân vừa giải quyết thủ tục trả phòng, vừa lén lút đánh giá Phương Trường, phải nói rằng sự tò mò trong lòng sắp phun trào ra tới nơi rồi.
Cô em này đang âm thầm suy đoán xem mới sáng ngày ra vị mỹ nam này tới thuê phòng một mình, hơn nữa mới chỉ một tiếng đã lật đật đi ra, chẳng biết làm gì bên trong mà vô thanh vô tức, không một tiếng động.
Cô em hỏi tới hỏi lui nhưng đều bị Phương Trường khéo léo tránh được, mãi sau cô mới hiểu cậu không muốn nói tới vấn đề này nên đành thôi.
Đến đây thì cô em lễ tân tiếc rẻ mấy cũng phải dẹp hết mọi tò mò, nghiêm túc hoàn thành thủ tục cho khách, không để lại ấn tượng xấu cho Phương Trường.

Phương Trường ra khỏi khách sạn, do dự đứng ven đường.
Cậu đang rất hứng thú với vụ dùng pháp khí phi thành rồi thêm thuật ẩn thân tới nơi đó, thế nhưng vẫn chưa xác định được khu vực cụ thể, dò đường có chút khó khăn.
Địa điểm Đàm tiên sinh cung cấp có hơi mù mờ nên đối với cậu, vấn đề tìm đường khá là nhức đầu.
Phiền phức vậy thì bay bổng gì nữa.
Đang do dự thì chuông điện thoại reo lên, lại là Đàm tiên sinh gọi tới.
“Xin lỗi Phương tiên sinh, lúc nãy tôi quá kích động nên quên mất việc quan trọng nhất.

Là thế này, tôi cử tài xế tới đón ngài nhé, xin hỏi hiện tại ngài đang ở đâu?”
Phương Trường thấy nơi đây gần trường học, rất có thể sẽ không tiện cho tài xế của Đàm tiên sinh nên tùy tiện bịa bừa ra một địa điểm: “Tôi ở đó chờ, làm phiền Đàm tiên sinh tới đón tôi nhé.”
Đàm tiên sinh: “Được, vậy ngài chịu khó chờ tôi chút nhé.”
Địa chỉ Phương Trường báo không xa lắm, hơn nữa còn cho ngồi nghỉ, thuận tiện cho cậu trú chân, đỡ phải đứng ngốc chờ tài xế của Đàm tiên sinh tới.

Phương Trường tới điểm hẹn, tùy tiện tìm một cửa hàng đồ ngọt, vừa thưởng thức vừa chờ đợi.
Có lẽ nhà Đàm tiên sinh tới chỗ này không xa, Phương Trường mới ngồi được tầm nửa tiếng đồng hồ thì đã có người tới đón.

Người này âu phục chỉnh tề, vội vội vàng vàng đi vào tiệm bánh, ánh mắt đảo quanh một lượt rồi nhìn thẳng về phía Phương Trường.
Biết rằng đã đúng người, đối phương đi thẳng tới chỗ cậu.
Thái độ của người này cực kỳ cung kính: “Chào ngài, xin hỏi, ngài có phải là Phương tiên sinh không?”
Phương Trường gật đầu.
“Chào ngài, tôi họ Lưu, đại sư cứ gọi tôi Tiểu Lưu là được.

Tôi là tài xế chuyên trách của Đàm tiên sinh, hôm nay tôi phụ trách đưa đón ngài.”
Phương Trường đứng dậy, phủi mông vài cái rồi liếc nhìn đĩa bánh mình chưa kịp ăn xong: “Cảm ơn anh.

Vậy chúng ta đi thôi.”
“Vâng vâng, mời ngài đi bên này.” Tài xế nghiêng người mời Phương Trường ra, xong dẫn đường tới bãi đậu xe.
Cho tới khi Phương Trường an tọa, tài xế Tiểu Lưu vẫn vừa nổ máy vừa xoắn xuýt: “Đại sư, mạn phép cho tôi hỏi một câu, trên thế giới này có quỷ thật hả?”
Phương Trường tự nhủ, đây là người của Đàm tiên sinh, có thể tin tưởng được nên thẳng thắn trả lời: “Có, nhưng chắc có lẽ không nhiều.” Có lẽ anh ta đang nhớ tới lần vô tình gặp Hoạt thi trước đó.

Tiểu Lưu: “Chúng có hại người không?”
Phương Trường giải thích: “Vốn số lượng đã không nhiều nên chân chính đạt đến tiêu chuẩn “Hại người” lại càng hiếm.

Đa số ma quỷ đều vô hại, số lượng lại ít nên muốn gặp cũng khó.

Hơn nữa, nếu có ma quỷ hại người thật thì chắc chắn là chúng bị người đó hại trước.

Tất cả tuân theo quy luật Nhân – Quả báo ứng, cho nên không cần lo lắng quá mức đâu.”
Tài xế: “Không nguy hiểm thật ạ? Nhưng nhìn những vật đó rất đáng sợ.”
Phương Trường: “Yên tâm, nếu quả thật có quỷ tới đòi mạng thì nó không đơn giản để anh còn ở đó mà cảm thán đáng sợ đâu.

Không sao hết, cứ vô tư mà sống.

Ngược lại, nếu anh cứ sợ bóng sợ gió, thì cứ để giây phút đó trở thành khúc nhạc đệm hiếm có trong đời đi, cũng thú vị mà, phải không?”
Tài xế bĩu môi: “Thú vị gì chứ? Những thứ đó chẳng vui chút nào.”
Đối với đánh giá này, Phương Trường chỉ cười chứ không tỏ rõ ý kiến.
Có Hiệp hội ở đây, những đoạn ký ức bất thường trong tâm trí người bình thường sẽ bị tiêu trừ sớm thôi.
Cho nên dù tài xế có thấy sợ sệt hay hứng thú với ma quỷ thì đều không quan trọng.

Trừ phi người tên Tiểu Lưu này gặp gỡ một thứ gì đó đặc thù, bằng không đoạn ký ức này sẽ sớm bị tiêu trừ thôi.
Quãng đường còn lại, cậu và Tiểu Lưu đều im lặng không nói.
Phương Trường thư thả nhìn cảnh vật ven đường vút qua, mắt thấy cây cối ngày càng rậm rạp, xe cộ bên đường cũng ít đi hẳn, cậu biết rằng đây là đang tới khu biệt thự cao cấp nổi tiếng mới xây dựng kia.

Nhìn khu này mà chính cậu cũng không khỏi kinh ngạc trước sản nghiệp của Đàm tiên sinh.

Ô tô dạo một vòng lưng chừng núi, càng chạy cảnh vật chung quanh càng yên tĩnh.

Cuối cùng tài xế dừng xe trước một khu biệt thự tư nhân rộng lớn.
Ô tô mới chạy tới nơi, cửa lớn đã tự động mở ra.

Đàm tiên sinh đích thân ra nghênh đón: “Phương đại sư, rất hân hạnh khi ngài tới đây.”
Phương Trường: “Đàm tiên sinh, bức tượng mà ngài nói bây giờ đang ở đâu?”
Đàm tiên sinh: “Bức tượng đó đang ở gian phòng cạnh phòng khách.

Bởi nó quá quỷ dị, đáng sợ tới mức không thể tưởng tượng nổi nên chẳng ai dám động vào nó, chúng tôi cứ mặc nó ở đó, tôi chỉ bảo người giúp việc khóa căn phòng đó lại.

Thế nhưng có vẻ bức tượng biết nên nó cứ mặc sức ném vỡ đồ đạc trong phòng.”
Phương Trường: “Được rồi, tôi đã nắm được tình huống cơ bản, ngài dẫn đường đi.”
Đàm tiên sinh dặn dò tài xế đang đứng sau lưng Phương Trường: “Cậu đỗ xe ở sân sau rồi đứng đó chờ chúng tôi nhé.”
Sau khi chiếc xe ô tô đen đón Phương Trường rời đi, Đàm tiên sinh cúi mình ra dấu mời, dẫn đường cho cậu: “May mà ngài sớm nhắc nhở rằng sắp tới sẽ có sự tình bất thường phát sinh, tôi sợ gây huyên náo không đáng có như lần trước nên đã cho hầu hết người làm tạm nghỉ, chỉ giữ lại những người đáng tin tưởng.

Lúc pho tượng cử động, trùng hợp là có Tiểu Lưu đứng chứng kiến, chính cậu ta là người suýt bị pho tượng ném trúng đấy.”
Phương Trường đi tới phòng khách, trực tiếp nhìn về phía căn phòng đang khóa kia: “Tôi biết rồi.”
Từ căn phòng đó, tiếng đồ đạc đổ vỡ không ngừng vang ra, đi kèm còn có tiếng thú hoang gào thét vô cùng ghê rợn.
Cách một cánh cửa dày sụ vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Xem xét thì có vẻ khí tức phương Tây rõ ràng hơn.
Nhận lấy chìa khóa Đàm tiên sinh đưa, Phương Trường mở cửa, chẳng ngờ cửa vừa mở thì đã có cái ghế bay thẳng về phía cậu.

Phương Trường nghiêng người tránh được, tiện đà bắt lấy cái ghế ném trở lại.
Đối phương bị hành động này khiêu khích, nó tức giận rít gào ầm ĩ.
Thứ trong phòng rất lớn, có hình thể và khuôn mặt khá giống khỉ đột, nhưng trên đầu lại mọc thêm đôi cánh rất kỳ cục, mà có vẻ đôi cánh không lớn lắm đó cũng chẳng để bay, chính xác hơn đó là đôi tai nhìn giống cánh.

Nó có chiếc cằm cực nhọn.

Nhìn tổng thể thì , nó khá là giống các yêu tinh trong Harry Potter, với hàm răng trắng ởn toàn nanh là nanh.
Nhìn thấy kẻ vừa ném mình, nó lại rít lên từng hồi buốt tai.
Sau từng hồi gào thét, con quái vật khẽ nhún vai.

Đột nhiên sau lưng nó mọc ra đôi cánh khổng lồ, nó vỗ cánh thật mạnh, đem đủ loại đồ trang trí từ sứ cho tới thạch cao hất đổ.
Nhưng cho dù có kích động đến mấy thì nó cũng không thể rời chỗ đứng hiện tại nửa bước, bởi nửa người dưới của nó là một cái bệ như đế tượng điêu khắc bằng thạch cao.
Cái bệ đó bằng thạch cao thôi nhưng dường như vô cùng rắn chắc.
Phương Trường tiến về phía trước vài bước.
Đàm tiên sinh đứng sau lưng cậu, mắt thấy quái vật kia lại sắp sửa ném đồ thì vội vã lên tiếng nhắc nhở: “Tiên sinh cẩn thận, nguy hiểm.”
Phương Trường đưa lưng về phía Đàm tiên sinh, nhẹ lắc đầu, xong nhìn chằm chằm vào bức tượng: “Ngươi đàng hoàng ngay cho ta.”
Giọng điệu Phương Trường cực kỳ hời hợt, nửa điểm uy hiếp cũng không có, nhưng lại dọa tới con quái vật kia.

Giống lớp học đang ầm ĩ ngang cái chợ thì có giáo viên chủ nhiệm đi qua.
Lặng như tờ.
Yên tĩnh tới mức tiếng gào thét mới nãy chỉ là ảo giác của mọi người.
Phương Trường rất hài lòng với thái độ thức thời của thứ này.
Phương Trường nói với Đàm tiên sinh: “Đây không phải quái vật gì đâu, chỉ là tượng quỷ thôi, đã vậy lại còn là loại quỷ cấp thấp nhất.

Ngài xem, thậm chí nó còn chẳng rời đi nổi, chỉ là ồn ào một đêm thôi.

Đôi cánh kia tùy ngài xử lý, thế là xong chuyện rồi.”
Lại một lần nữa Đàm tiên sinh phải rửa mắt nhìn Phương Trường.

Mỗi một lần gặp, cậu thanh niên tuấn mỹ đến cực điểm này lại đưa ông đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, quả là thâm tàng bất lộ.
Trấn an Đàm tiên sinh xong, Phương Trường tiện tay vỗ vào gáy bức tượng quỷ ngoan ngoãn kia một tấm bùa: “Nói đi em gái, bây giờ em đang ở đâu? Em đưa thứ này tới, dọa cha em nhảy cẫng lên rồi kia kìa.”
Dứt lời, cằm bức tượng thạch cao đột nhiên khẽ khép mở, như thể lặp lại lời Phương Trường mới nói một lần nữa.
Phương Trường nói xong lời này rồi khoanh tay đứng chờ.
Chốc lát, tượng quỷ cười lớn, sau một giọng nữ khó khăn lên tiếng.
Ngữ điệu giọng nữ này cực kỳ quỷ dị: “Là do.

.

.

vật này.

.

.

hoàn toàn không có sinh mệnh, dễ điều khiển.

Hơn nữa.

.

.

chẳng phải bên người ba ba có cao thủ đây sao? Ngài đây thật.

.

.

lợi hại.

.

.

Rốt cục ngài học loại ma pháp nào vậy? Tôi.

.

.

đương nhiên tôi.

.

.

Không biết nữa, nhưng hóa ra thế giới của chúng ta cũng có ma pháp sao?
Phương Trường: “Ma pháp? Ma pháp gì cơ? Chỉ là bùa truyền âm thôi?”
“Bùa.

.

.

truyền —— âm ——?” Ngữ điệu đối phương nhắc lại lời nói của Phương Trường, như thể đang phân tích 3 chữ này có ý gì, chốc chốc ngạc nhiên thốt lên: “Ôi trời! Hóa ra ngài là tiên nhân?”
Căn cứ vào lời Đàm tiên sinh nói thì trùng hợp vào thời điểm cô bé mất tích, bộ phim truyền hình dài tập nào trên TV cũng đều liên quan tới thần phật, yêu ma quỷ quái, rồi chuyện tình rực lửa ngang trái giữa tiên nữ với người phàm.

.

.

Đối với danh xưng “tiên nhân” này, Phương Trường cũng mặc cho cô bé gọi.
Phương Trường quay đầu nhìn Đàm tiên sinh, lúc này viền mắt ông đã đỏ hoe, hai tay không ngừng run rẩy: “Ngài có lời gì muốn nói không?”
Đàm tiên sinh lảo đảo tiến về phía trước, lại có chút khiếp đảm.

Niềm hy vọng ông nuôi bấy lâu nay, bé con ông tìm bấy lâu nay, đã chục năm.

.

.

Đáp án đã gần ngay gang tấc.
Âm điệu quái dị ấy không thể ngăn Đàm tiên sinh nghe được thanh âm mềm nhẹ của con gái mình lẫn trong đó.

Tưởng chừng như ông được trở về những ngày xưa, khi mà cô bé con ông đi tìm nhiều năm đang đứng trước mặt ông, cất tiếng gọi “Cha” ngọt ngào rồi ôm lấy tay ông lay lay làm nũng, năn nỉ ông tối nay cho con bé ăn thêm một miếng bánh ngọt nữa.
Đàm tiên sinh che mặt, hít sâu một hơi, rồi bước tới, dịu dàng vươn tay ôm lấy gò má pho tượng quỷ.
Tượng quỷ chỉ truyền âm, nó vẫn là nó, quỷ vẫn là quỷ.

Bị Đàm tiên sinh ôm lấy, pho tượng đảo tròng mắt, suýt thì dùng bộ móng sắc nhọn bổ thẳng vào lưng ông.
May Phương Trường kịp trừng mắt dọa, nó mới đàng hoàng ngoan ngoãn lại như cũ.

Tượng quỷ câm nín, im thin thít để cho Đàm tiên sinh sướt mướt ôm nó.

Cả người nó dàn dụa nước mắt của ông ta.
Tượng quỷ: “.

.

.”
Đàm tiên sinh: “Baby…”
Giọng điệu cô bé đang hoạt bát kia chợt dừng lại, im lặng một lúc rất lâu mới “Vâng” một tiếng rồi nức nở: “Ba ba…”
Đàm tiên sinh: “Bây giờ con đang ở nơi đâu? Con chờ ba ba, ba ba sẽ đi đón con ngay.”
“Con vẫn ổn, hơn nữa sư phụ đối xử với con rất tốt, ba ba đừng lo lắng quá.

Con rất nhớ mọi người.

Nhớ lắm.

Ba ba à, sao giờ này ba mới phát hiện ra con, con đã từng gửi cho ba ba rất nhiều thông tin luôn đó.”
Đàm tiên sinh: “Sao có?”
“Ba năm trước, Tinh thần lực của con mạnh lên, tình cờ phát hiện mình có thể sử dụng Tinh thần lực nhìn thấy ba ba.

Mỗi lần con nhìn ba ba, con đều cố gắng dùng Tinh thần lực thông báo cho ba ba qua vài đồ vật gần đó, có lúc là xe đạp, có lúc là gương, có lúc là mảnh thủy tinh.

.

.

Chữ hiện lên rồi, con muốn thông báo cho ba ba biết là con ở đây, nhưng tiếc là chưa lần nào ba ba nhìn thấy chúng.

Dùng Tinh thần lực lưu lại vết tích rất đau! Sư phụ mắng con nhiều lắm, nhưng con đều chịu được, đều chịu được.

.

.”
Đàm tiên sinh không nhịn nổi nữa, lại ôm lấy tượng quỷ òa khóc.
Tượng quỷ cũng không nhịn nổi nữa, hai cánh ngun ngủn vẫy như quạt gió kháng nghị, thế nhưng lúc sau đã bị Phương Trường lườm cho cháy mặt, lại còn túm chặt không cho vẫy nữa chứ.

Quá đáng!
Dập tắt kháng nghị một cách không thương tiếc.
Ròng rã chục năm trời, cuối cùng ông mới được nghe giọng con gái mình.
Đàm tiên sinh vừa khóc vừa cười, ôm chặt lấy tượng quỷ không buông.
Phương Trường kiên nhẫn chờ Đàm tiên sinh bình tĩnh lại rồi mới lên tiếng: “Phía tôi có mấy người trúng độc bởi hoa từ Hoạt thi mang sang, em gái mang cho tôi ít thuốc giải tới nhé?
Bên kia ngừng lúc lâu, có lẽ đang bình tĩnh lại, chốc sau trả lời: “Hoạt thi? Mấy tiểu tử đó hả? Tôi biết độc anh nói là độc hoa gì rồi, đương nhiên biết phương pháp giải.

Nhưng rất tiếc.

.

.

tôi không có khả năng đưa thuốc giải tới đó.”
Phương Trường khẽ cau mày: “Tại sao?”
“Qua mấy lần cưỡng ép xé rách thời không tôi đã yếu lắm rồi, pho tượng quỷ này tôi cố lắm mới mang tới được.

Hiện tại tôi hoàn toàn không còn năng lực xé rách thời không thêm lần nữa.” Dứt lời, giọng điệu cô kích động hẳn: “Hay anh thử đi? Lần trước tôi thất bại nhưng kịp cảm nhận được các anh thành công rời khỏi Kẽ hở đó, tôi đoán rằng anh cũng có thể xé rách vị diện.

Chính vì thế mà lần này tôi mới liều mạng xé rách thời không lần cuối cùng, đưa tượng quỷ này tới, anh.

.

.”
Phương Trường thở dài: “Đúng là tôi có thể xé rách thời không, này không khó, cái khó là việc định vị thế giới.”
“Hay anh thử truy tìm nơi này qua ký hiệu trên tượng quỷ đi?
Phương Trường: “Xem ra em gái chưa biết.

Kẽ hở thời không chảy rất loạn, mỗi lần như vậy khí tức cũng được dọn sạch sẽ, vậy sao tìm nổi?”
Đối phương liền ảo não ủ rũ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Phương Trường cũng bồn chồn phát điên luôn rồi.
Nay không chỉ còn là vấn đề của Đàm tiên sinh, nó đã lẫn cả việc Lưu Hiểu Hàn trúng độc vào nữa rồi.
Phương Trường mày mò nửa ngày cũng không định vị nổi thế giới kia, chỉ sợ Lưu Hiểu Hàn không trụ được tới lúc cậu tìm ra thuốc giải.
Nếu cứ ngủ mãi như vậy, Tiểu Hàn sẽ bị teo cơ hoặc nằm liệt cả đời, hoặc chết vì suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Cho dù có ép cô bé thức dậy, bắt cô bé ăn cơm, vạn nhất đang nhai lại ngủ gật thì sẽ nghẹn.

Trường hợp nào cũng là nguy hiểm trí mạng.
Cậu cần thuốc giải phía đối phương, đối phương cần mở thông đạo thế giới để trở về.
Thế nhưng chuyện mở thông đạo đâu có dễ.
Cô bé kia có biện pháp đặc thù để định vị thế giới bên này, nhưng không đủ khả năng để xé rách thời không.
Phương Trường có phương pháp xé rách thời không, nhưng không thể định vị thế giới đối phương.
Phải biết rằng chỉ cần một sai lệch nhỏ thôi thì cũng sẽ mất dấu nhau, vĩnh viễn không tìm lại được.

Phương Trường và cô bé kia đều chăm chăm nhìn tượng quỷ, cùng im lặng ngẫm nghĩ đủ mọi phương pháp.
Đàm tiên sinh thấy Phương Trường suy nghĩ, lén lùi về sau, giữ im lặng tuyệt đối cho cậu tập trung.

Ông lặng lẽ nhìn thật kỹ ân nhân của mình.
Trong lúc suy tư, Phương Trường vô thức gõ nhẹ lên vỏ điện thoại, không biết sao bất tri bất giác lại nhớ tới thế giới zombie – nơi cậu gặp Bát A Ca.

Hình như thế giới đó đang bị niêm phong bởi vấn đề Hỗn huyết bán yêu.
Lại nghĩ đó là thế giới đầu tiên có người xem ngang ngược như Diệu Khê khen thưởng.

.

.
Diệu Khê?
Vân Hạ sơn lão tổ?
Phương Trường đang đi qua lượn lại như cờ đột nhiên dừng bước.
Nếu cậu nhớ không lầm thì một trong những tài khoản bị chặn là tài khoản của Vân Hạ sơn lão tổ.
Phàm là những tài khoản bị chặn thì đều đã từng tiếp xúc rất nhiều với thế giới zombie.
Cũng có nghĩa là Diệu Khê có thủ đoạn định vị thế giới đó trong tầm tay!
Phương Trường rút điện thoại di động, nhìn phương thức liên hệ của Diệu Khê, có chút mông lung, không biết có thể liên lạc tới đối phương được hay không.
Do dự thì do dự, nhưng có bệnh phải vái tứ phương, cậu không cho phép mình chủ quan bỏ qua bất cứ một phương pháp nào.
Hy vọng không lớn.
Chẳng ngờ, lát sau điện thoại vang lên cái giọng gợi đòn pha chút lười biếng hay làm càn của Diệu Khê: “Ai vậy?”
Phương Trường: “Là ta.”
Diệu Khê: “Streamer? Ài, đến bao giờ ngươi mới chịu lên livestream? Lão tổ ta chờ mà bồn chồn lắm rồi đây.”
Từ đầu kia điện thoại vọng tới tiếng nấc nghẹn: “Thả ta ra ngay! Ngươi làm gì đó! ! Ngươi đừng tới đây! ! A ——————! !”
Phương Trường nghe tiếng nước bì bõm cùng tiếng la yếu ớt đó mà ngại dùm, đem điện thoại đẩy ra xa chút.
Hồi lâu sau, giọng Diệu Khê mới trở lại: “Sao đột nhiên lại gọi cho ta? Nói ta nghe đi, chừng nào ngươi mới định lên livestream?”
Máu tò mò của Phương Trường lại nổi lên: “Nghe giọng.

.

.

hình như là Trương Mậu Lâm?”
Diệu Khê: “Hừ hừ.”
Phương Trường: “.

.

.


Diệu Khê: “Ngươi không có gì muốn hỏi sao? Ta và hắn tình cảm rất tốt đẹp.

Cảm ơn đã quan tâm”
Phương Trường: “Kỳ thực ta chỉ tò mò chút thôi, tóm lại là chúc các ngươi ái ân hạnh phúc.

.

.

Trở về chính sự, có phải thủ hạ của ngươi có phương pháp phân tích vi diện?”
Diệu Khê: “Chắc là vậy.”
Phương Trường: “Có nhớ vi diện zombie không? Bên các ngươi có một tài khoản bị chặn.”
Giọng Diệu Khê đột nhiên âm trầm: “Thứ rác rưởi đó hả.

.

.

Nhưng có chuyện gì sao?”
Phương Trường: “Sao gã đó tra được vậy?”
Diệu Khê: “Chắc dùng kỹ thuật công nghệ, không rõ lắm, nhưng mà sao vậy?”
Phương Trường: “Ta cần biết thông tin một thế giới để định vị nó, ngươi có thể giúp ta chút việc được không?”
Diệu Khê: “Được thôi.

Đương nhiên là được, chỉ cần ngươi mở miệng.

Tính đi tính lại thì ngươi với con chim nhỏ kia là chúa cứu thế ở đây đó.

Thứ rác rưởi bàng môn tà đạo kia ta nhỡ tay xử lý rồi, may là có vài thứ cùng pháp khí của gã thì chưa kịp vứt đi, chờ ta sai thủ hạ tìm cho.

Thấy đồ là ta giao dịch với ngươi ngay, yên tâm.”
Sự phối hợp của Diệu Khê quả thật ngoài dự liệu của Phương Trường, cậu vội vàng cảm ơn: “Vậy thật sự rất cảm ơn ngươi.”
Diệu Khê: “Cảm ơn gì chứ? Lão tổ ta còn thiếu câu cảm ơn này của ngươi sao? Nếu muốn cảm ơn ta thật thì sớm mở livestream đi, xem livestream của ngươi rất thú vị, ta thật sự thường thức ngươi đó, có điều ngươi nên quét cái tên mặt lạnh khó ưa kia đi nhá.”
Đương nhiên với cái tên Lệ Minh Viễn dám cho lão tổ đây ăn quả đắng thì Diệu Khê chẳng có xíu xiu cảm tình nào.
Phương Trường: “Nói chung là vẫn cảm ơn ngươi.”
Diệu Khê: “À đây, thủ hạ của ta về rồi, thấy đồ rồi nhé.

Ngươi lên thương thành chú ý giao dịch, ta sẽ cung cấp hướng dẫn luôn.

Thứ này không ở vị diện chúng ta, cho nên sẽ tự động chuyển đổi với sách hướng dẫn luôn, không lo đâu.”
Phương Trường vội mở thương thành tư trên livestream.
Quả nhiên có thông báo giao dịch.
Có vẻ cấp của Diệu Khê cũng không thấp chút nào, vậy mà trực tiếp có được quyền hạn của thương thành.
Phương Trường nhận đồ, xong nói với vào điện thoại: “Vẫn còn đó chứ?”
Cơ hồ Diệu Khê đáp lại luôn: “Ừ.”
Phương Trường: “Ta sẽ dùng mấy lá bùa mở đôi mắt tượng quỷ, ngươi bên đó cố gắng thu thập thông tin nhé.

Ta sẽ chọn thông tin cụ thể rồi phân tích và định vị sau.”
“Được.”
Biết Diệu Khê đồng ý giúp, Phương Trường lập tức đổi bùa khiến tượng quỷ mở mắt, sau dùng thiết bị Diệu Khê vừa giao bắt đầu kiểm tra.
Cảnh tượng xung quanh mau chóng biến đổi.
Thời điểm Phương Trường đang ngủ ở thế giới zombie thì xung quanh cũng xảy ra tương tự thế này.
Nhưng điểm khác chính là có đối tượng phân tích phối hợp nên rất nhanh đã phân tích xong xuôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.