Bạn đang đọc Cá Mặn Siêu Giàu Chỉ Thích Lừa Gạt – Chương 26: Đó Là Trạng Thái Tinh Thần
Trong lúc Việt Trạch và Giản Cảo Chi thì thầm, Tạ Giác cũng đang đối thoại cùng 038.
Vài phút trước, 038 vừa bóc trần chuyện Bà Tạ không biết nói chuyện.
Nó nhanh chóng “xoẹt” một cái, móc tấm phiếu nợ trong túi mình ra.
[Ký chủ, lúc này anh hết chiêu rồi phải không? Anh có tiền thế có tiền nữa cũng không làm sao bắt mèo mở miệng nói chuyện được].
[Bây giờ đây chỉ có tôi cứu được anh thôi, đến đây, ký xuống phiếu nợ này đi đã!]
Tạ Giác: “…”
Định dạng văn bản quen thuộc, chữ viết quen thuộc, con số trên đó cũng quen thuộc, chính là phiếu nợ không dùng được một tháng rưỡi trước đó.
Một viên thuốc mang thai đi vào bụng, chưa đủ cho 038 tỉnh ngộ sao? Chả lẽ trong đầu nó không có gì ngoài phiếu nợ?
038 tưởng Tạ Giác im lặng vì do dự, nó liên miên không ngớt khuyên nhủ anh —
[Ký chủ này, anh đã là người trưởng thành, phải học được cách nhận thua.
Thất bại một lần có tính là gì đâu, coi như mua một bài học].
[Nhìn chỗ này đi!]
038 vung tay, ba tấm thẻ kỹ năng bay đến.
Ba tấm thẻ lần lượt là [Thẻ kỹ năng phát ra âm thanh], [Thẻ truyền âm], [Thẻ ảo giác].
Nó nói: [Đây là những tấm thẻ kỹ năng tôi tỉ mỉ chọn lựa trong khu mua sắm đấy.
Có những thứ này, mèo hoàn toàn có thể mở miệng nói chuyện.
Cho dù anh muốn máy móc mở miệng nói chuyện cũng không thành vấn đề gì!]
“Bao nhiêu?” Tạ Giác hỏi.
[1000 điểm một thẻ, đồ đẹp giá rẻ!]
Tạ Giác: “Cậu chắc chắn chứ?”
038: [Tất nhiên! Không mua thẻ kỹ năng thì khó hoàn thành nhiệm vụ, cốt truyện không hoàn thành thì phải quay lại một lần, mà quay lại…]
038: [Tốn 2000 điểm đấy].
Anh đã thấy được thẻ kỹ năng của tôi có ích lợi thế nào chưa?
038 không lo lắng mình bán giá rẻ quá thì sẽ thiệt thòi.
Bởi vì Bà Tạ sao có thể chỉ mở miệng một lần được? Đương nhiên là không rồi! Mặc dù nó chưa đọc được cốt truyện phía sau, thế nhưng đáy lòng nó thầm hi vọng bà Tạ là một kẻ lắm lời.
Cứ như thế, sau này ký chủ chính là cây ATM của nó, một câu 1000 điểm, nợ nần như quả cầu tuyết, càng lăn càng to.
Ký chủ, uổng cho anh hao tổn tâm trí, cuối cùng anh vẫn thành kẻ làm công cho 038 này, ha ha ha ha…!Nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này, 038 đắc ý cười lớn.
Tạ Giác cầm điện thoại di động lên.
Trên điện thoại di động là tin nhắn hôm trước Lục Tấn Giang mới gửi tới: [Ký chủ của hệ thống 038, báo cáo vi phạm của ngài đã được chấp nhận, kết quả sẽ có trong 14 ngày làm việc tới, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi].
Đoạn cuối cùng của tin nhắn có một ký hiệu nho nhỏ của Lục Tấn Giang, sau khi anh ấn vào, một hộp thoại xuất hiện.
[Ký chủ của hệ thống 038 – Tạ Giác, ngài có thể cung cấp chứng cứ vi phạm của hệ thống.
Chứng cứ ngài cung cấp sẽ trở thành căn cứ xác định vi phạm của hệ thống 038, sẽ được nộp lên để quản trị viên xem xét].
.
Tạ Giác ấn nút.
Anh nói với 038: “Giá của thẻ kỹ năng và thẻ quay lại là bao nhiêu? Ban nãy cậu nói tôi nghe không rõ.”
[Được rồi!] 038 kiêu ngạo chống nạnh: [Nếu anh đã thành tâm muốn biết, thì tôi sẵn sàng trả lời lại — thẻ kỹ năng! 1000 điểm! Thẻ quay lại! 2000 điểm! Xét thấy ký chủ anh không có điểm tích lũy nào, anh có thể ký phiếu nợ trước, nhưng nhất định phải trả lãi suất cho tôi!]
“Cậu đưa phiếu nợ tôi xem qua một chút.
Tạ Giác nhận tờ giấy nợ được chuyển đến trong đầu mình, “Tách”, màn hình điện thoại di động xuất hiện một tấm ảnh.
Anh chụp ảnh nhét vào file bằng chứng.
038: [Vì nể tình anh là ký chủ của tôi, tôi cho anh một cái giá hời đấy, không thì…]
Nó hừ hừ than: [Giá gốc mấy món đồ này đắt hơn không biết bao nhiêu lần! Bán anh đi anh cũng chẳng thể nào mua được!]
Tạ Giác: “Lục Tấn Giang xấu xa thế cơ à?”
038 nói: [Đúng! Lục Tấn Giang xấu xa thế đó! Giết người không chớp mắt, chém người không nương tay! Anh mua không được thì đừng có mua nữa!]
Tạ Giác: “…”
Mặc dù trước đó anh chỉ lật xem qua khu mua sắm của hệ thống, nhưng anh nhớ rõ, những tấm thẻ kỹ năng ở dưới cùng của khu mua sắm, giá cả đại khái vào tầm 10 điểm đến 100 điểm.
Nói cách khác, Lục Tấn Giang không hề chặt chém ai, kẻ xấu bụng chặt chém người ta là hệ thống môi giới 038 này.
038 còn đang la hét cái gì mà [Lục Tấn Giang không cần đám quỷ nghèo khó!], [1000 điểm một thẻ anh có mua không thì bảo?], [Cái này cũng không mua nổi mà dám tới Lục Tấn Giang đòi mua đồ cơ á?]….
Nó vui sướng như một kẻ ngớ ngẩn, điên cuồng cung cấp chứng cứ phạm tội cho Tạ Giác, khiến anh không thể không trìu mến khen ngợi: [Tôi thực sự rất hâm mộ cậu đấy”.
[Hâm mộ cái gì?] 038 cười khằng khặc: [Hâm mộ sự thông minh của tôi, hay tài hoa của tôi vậy?]
“Không phải”.
Tạ Giác nói: “Tôi hâm mộ cơ hội gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng của cậu.
Không giống tôi, tôi không có được cơ hội ấy”.
[…!Hả?] Anh có ý gì vậy?
Không đợi 038 kịp hiểu ra, Tạ Giác đã nhấn nút gửi bằng chứng đi, sau đó anh bảo: “Ai nói tôi không thể khiến mèo nói chuyện? Cậu nghe xem…”
…
“Ồ? Hai cậu tìm tôi? Không phải tôi vẫn luôn ở chỗ này hả?”
Bà Tạ nói xong câu đó, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống khỏi ghế sofa.
Nó đi tới trước mặt Giản Cảo Chi, cái đuôi dài bồng bềnh sau mông hơi rũ xuống.
“Chọn cậu ta đi”.
Bốn từ tròn trịa phun ra từ cổ họng nó.
“Anh, anh, anh, anh Việt!” Giản Cảo Chi ra sức siết cánh tay Việt Trạch.
Cậu nhìn thấy rõ ràng, con mèo mướp đó mở miệng, những lời đó…
Thực sự từ trong cổ họng nó phát ra.
“Hắt xì!” Bà Tạ hắt hơi một cái, không chịu được mùi hương trên người Giản Cảo Chi, trở về bên cạnh Tạ Giác.
“Anh Việt, có yêu quái!” Giản Cảo Chi hoảng hốt sợ hãi, “Chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta đã biết bí mật của nó, nó có giết chúng ta bịt miệng không?”
Cánh tay phải của Việt Trạch bị Giản Cảo Chi siết đau đớn, nhưng vừa nghiêng đầu, trông thấy ánh mắt nhìn sang chỗ chủ nhà của thằng nhóc, cậu ta lại hơi đắc ý.
Cậu ta ngước nhìn ngài Tạ một cái.
Tạ Giác còn bận cãi cọ với 038, không rảnh quan tâm.
Ngược lại, ngài Thẩm cạnh bên đang lạnh lùng liếc sang, khiến Việt Trạch sinh ra sợ hãi.
Cậu ta lập tức thu tầm mắt lại: “Ừ…”
Đây là muốn để mình tự phát huy hả?
Trước đó Việt Trạch đã liên lạc với ngài Tạ, biết cả màn trước mặt là chuyện gì, cũng biết, đây là vì chữa bệnh cho Giản Cảo Chi.
Thế nên, cậu ta nghiêm khắc quát: “Im!”
Quả nhiên Giản Cảo Chi đã đứng hình lại.
Việt Trạch: “Đã là thời đại nào rồi, sao còn tin tưởng yêu quái? Mười hai năm giáo dục bắt buộc của mày học uổng công rồi sao?”
Giản Cảo Chi: “Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng? Không phải do bà Tạ mang bệnh trong người, thế nên mới dùng trạng thái tinh thần ra gặp chúng ta hả? Có gì đáng ngạc nhiên đâu!”
Giản Cảo Chi: “…”
Nghe Việt Trạch nói như vậy, cậu bỗng cảm thấy mình đúng là kẻ ngắn kiến thức.
Một màn trước mặt khoa học thế này, giới tính ABO tồn tại, A có thể dùng tinh thần lực khiến O mang thai, một Omega mạnh mẽ hoàn toàn có thể xuất tinh thần mình ra ngoài đi dạo, hình như đây là chuyện rất bình thường.
Giản Cảo Chi ý thức được ban nãy mình đã làm anh Việt mất mặt, cho nên anh ấy mới tức giận.
Cậu cúi đầu xuống, xấu hổ nói: “Anh Việt, em xin lỗi”.
Việt Trạch liếc qua chỗ Bà Tạ: “Đối tượng mày phải xin lỗi không phải tao”.
Giản Cảo Chi hiểu!
Không phải anh Việt đang dạy dỗ cậu, anh ấy đang cho cậu bậc thang bước xuống! Anh ấy không muốn cậu bị mất việc!
Anh Việt bị cậu làm mất mặt mà không ghét cậu! Anh Việt là người tốt!
Mang theo tâm trạng cảm động, Giản Cảo Chi nghiêm túc nói với Bà Tạ: “Xin lỗi ngài, cháu chưa từng đi học đại học, không biết đến chuyện ABO.
Hơn nữa sức mạnh tinh thần của cháu rất yếu, không thể ra ngoài đi dạo như ngài.
Cháu hiểu lầm ngài rồi, mong ngài thứ lỗi cho cháu ạ”.
Mùi hương nước hoa mật rắn theo sự di chuyển của cậu tới gần mèo.
Bà Tạ: “Hắt xì hắt xì hắt xì!!!”
Nó hắt hơi ba cái liên tiếp, phẫn nộ nâng móng lên, cào vào tay Giản Cảo Chi một phát.
Giản Cảo Chi: “…?”
Việt Trạch tinh ý chữa cháy: “Ý của Bà Tạ là, bà ấy chấp nhận lời xin lỗi của mày, dùng sức mạnh tinh thần cho mày một cái dấu, sau này mày sẽ là người của bà ấy…!không, là người hầu mới đúng”.
Giản Cảo Chi: “Cháu cảm ơn ạ!!”
Không hổ là người nhà ngài Tạ, rộng lượng thân thiện y như ngài ấy.
Giản Cảo Chi bảo đảm: “Cháu sẽ ra sức phục vụ ngài thật tốt!”.