Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 70: Ẩn Sát Thánh Tử
Khi ra tới thị trấn Diệp Thiên cảm nhận được có người theo dõi mình.
Không cần nghĩ cũng biết kẻ đó là ai, kẻ theo dõi là Ẩn Sát Thánh Tử.
Bên cạnh hắn là một lão già như mới từ quan tài bước ra, làn da trắng bạch không một chút huyết sắc, khuôn mặt lạnh tanh, ấn tượng nhất là móng tay của lão, vừa dài lại đen nhìn khá kinh tởm.
Đây là Trấn Tà Quân, người hộ đạo của Ẩn Sát Thánh tử.
Vong Linh Thánh tông kẻ thù rất nhiều mỗi lần thánh tử ra ngoài đều có một tên trưởng lão đi theo mà bảo vệ.
Trấn Tà Quân là một tên trưởng lão của Vong Linh Thánh tông cảnh giới Thiên Tượng trung đoạn.
Diệp Thiên cùng Thanh Thanh từ Vạn Linh Bảo bước ra đã bị thần thức của Trấn Tà Quân khoá chặt.
“Trấn trưởng lão, đừng để tên kia trốn thoát, trên người hắn có món đồ khá quan trọng với ta.” Bên cạnh Ẩn Sát có chút nóng vội là nhắc nhở Trấn Tà Quân.
“Thánh Tử yên tâm, hai người kia không thể thoát khỏi thần thức của ta.” Trấn Tà Quân rất tự tin về thực lực của mình mà cười nói với Ẩn Sát.
Diệp Thiên đưa Thanh Thanh cùng Thiên Dực hổ ngự không tới chỗ hoang vắng cách thị trấn trăm dặm, nơi đây là một mảnh đất hoang gần một sườn đồi không người mà dừng lại.
Hắn đợi những tên theo dõi mình hiện thân.
“Haha, ngươi gấp đầu thai đến vậy, không bỏ trốn, không cầu cứu.
Ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy.” Giọng nói lạnh lùng của Ẩn Sát vang lên , hai bóng người xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.
Hai người chầm chậm đi tới, Trấn Tà Quân vứt ra một cái vòng tròn trên không, vòng tròn sáng lên hoá thành một tầng kết giới bao phủ một dặm vuông.
“Đây là,…” Ẩn Sát hiếu kỳ mà quay sang Hỏi Trấn Tà Quân.
“Đây là kết giới không gian, một bảo bối nhỏ mà thôi.
Nó sẽ tạo thành một kết giới không gian bao phủ một dặm vuông, bên trong mọi tín hiệu sẽ không truyền ra ngoài được, cho dù bọn họ trước đó đã dùng tín hiệu cầu cứu kẻ nhận được tín hiệu cũng vô pháp định vị nơi này.” Trên mặt như xác chết của Trấn Tà Quân cũng hiện lên chút đắc ý .
Hai người không xem Diệp Thiên cùng Thanh Thanh là người sống lên nói chuyện không một chút kiêng dè nào.
“Hai người muốn chết như thế nào đây.” Nét mặt của Ẩn sát tràn ngập sự nguy hiểm cùng sự rét lạnh mà nhìn về phía Diệp Thiên.
“Chúng ta sẽ không chết.
Mà ta cũng có chút hiếu kỳ, đường đường là một Thánh Tử của Vong Linh Thánh tông mà theo đuổi một viên bảo thạch.
Viên bảo thạch chất lượng khá tốt nhưng riêng mình nó gần như không có tác dụng gì, hẳn là nó là một bộ phẩn của một thứ gì đó.” Diệp Thiên chậm rãi mà hỏi Ẩn Sát.
“Ha ha đã đến bước đường này ta cũng không cần dấu diếm nữa, nó đích thực là một bộ phận của một món trang bị.
Trước đó ta chỉ muốn giết ngươi, nhưng hiện tại ta muốn bồi dưỡng ngươi thành linh quỷ.
Tra tấn ngươi một trăm năm, mà nhìn vị cô nương bên cạnh ngươi bị hàng ngàn hàng vạn người chơi đùa trước mặt ngươi.” Nét mặt nham hiểm xảo trá của Ẩn Sát hiện ra trên mặt, hắn cũng không nói ra Huyết Nguyệt bảo thạch thuộc về Huyết Nguyệt Linh Bảo.
Đây là một món hậu thiên Linh Bảo, đừng nói là Trấn Tà Quân, cho dù là Thánh Vương cũng điên cuồng vì nó.
Lên hắn khá cảnh giác với Trấn Tà Quân, đồng thời sát ý của hắn với Diệp Thiên nhiều hơn bao giờ hết, tên này muốn hắn cùng Trấn Tà Quân tranh chấp nội bộ.
“Ngươi muốn chết.” Diệp Thiên cũng bộc lộ sát ý với Ẩn Sát.
“Trấn trưởng lão hộ đạo giúp ta.” Ẩn Sát thánh tử muốn ra tay, nhưng hắn không ngốc, nếu đối phương quá mạnh sẽ để Trấn Tà Quân can thiệp vào.
Hắn là một tên tử phủ cảnh nhưng làm việc rất cẩn thận, không muốn bị lật thuyền trong mương lên báo cho Trấn Tà Quân trước.
“Sát quỷ hàng lâm.” Vừa nói hai tay Ẩn sát vừa kết ấn.
Trong chớp mắt không khí bỗng dưng nặng nề nhiệt độ hạ thấp như muốn đóng băng, âm khí tràn lan tạo thành một khoảng không sương khói đen ngòm mà phủ kín hơn trăm mét bán kính.
Sau đó làn khói đen ngưng tụ lại thành hai con linh quỷ to lớn cao vài chục mét, khuôn mặt khô lâu, tay cầm liêm đao lơ lửng trên không.
Xung quanh bị bao vây bởi ngọn lửa màu xanh nhạt nhìn quỷ dị vô cùng.
Mặt đất bị ngọn lửa xanh cháy xém ăn mòn, ngọn lửa không mất đi mà càng cháy rực loang rộng ra như thuỷ triều .
Tuy biết trước Vong Linh Thánh tông bồi dưỡng kinh quỷ vô cùng tàn nhẫn nhưng khi nhìn thấy hai con linh quỷ trước mặt Diệp Thiên biết mình còn đánh giá thấp sự vô nhân tính của Vong Linh Thánh tông.
Hai con linh quỷ này sợ dùng hàng ngàn người tế luyện mà thành.
Sát ý của hắn càng ngưng đọng hơn bao giờ hết.
Lắc mình một cái nhanh như di thuấn hai con linh quỷ đã tới trước mặt của Diệp Thiên mà dơ lên liêm đao muốn chém hai người Diệp Thiên thành thịt nát.
“Hừ.” Tiếng hừ lạnh như sấm từ miệng Diệp vang lên hai con linh quỷ bị chấn nát như tro bụi mà tan rã biến mất.
Còn Ẩn Sát đứng mũi chịu sào lên bị tiếng hừ lạnh của Diệp Thiên mà làm vỡ nát nguyên thần, thất khiếu đổ máu mà chết.
Bên cạnh hắn Trấn Tà Quân tuy không bị trực tiếp trúng đòn của Diệp Thiên nhưng nguyên thần của hắn cũng bị thương nghiêm trọng, may mắn là hắn có bí bảo che chắn nguyên thần lên không trực tiếp bị giết chết.
Nhưng Bí bảo của hắn vỡ nát thành mảnh nhỏ, lục phủ ngũ tạng cũng bị nát nhừ mặt mũi đổ máu như quỷ lệ.
Trấn Tà Quân thấy Diệp Thiên kinh khủng như vậy liền lấy ra một mảnh hư không ngọc phù bóp nát trốn đi.
“Muốn trốn sao trễ rồi.” Diệp Thiên phất tay một cái hư không bị đóng băng, đang chuẩn bị chạy trốn Trấn Tà Quân bị hư không ép thành thịt nát.
Nguyên thần cũng vô pháp thoát khỏi.
Bên cạnh Thanh Thanh cùng Thiên dực hổ do Diệp Thiên bảo bọc lên không bị một chút nào ảnh hưởng.
Đặc biệt là Thanh Thanh mỗi lần thấy Diệp Thiên ra tay nàng đều kinh hãi không thôi, người đàn ông của mạnh mẽ thần bí vô cùng vô tận.
Nàng muốn tự tay lật ra từng lớp thần bí che phủ trên người đàn ông này.
Trên đôi mắt nàng hiện lên nét say mê, Diệp Thiên mạnh ngay cả chuyện kia cũng rất mạnh.
Bỗng một ý nghĩ đó xuất hiện làm nàng có chút thẹn thùng đỏ mặt.
Còn Thiên dực hổ nhìn Diệp Thiên mà nghĩ quyết định đi theo Diệp Thiên là đúng đắn vô cùng.
“Có hoàng kim đùi bên tay, thiên hạ còn chỗ nào có thể ngăn cản hổ gia tiến tới.” Ý nghĩ tự sướng trong đầu nó xuất hiện làm khuôn mặt thịt thịt chuyển thành vẻ đắc ý cùng tịch mịch, như một cao thủ vô đối đứng trên cao rét lạnh không có đối thủ.
“Để xem bộ phận còn lại của Huyết Nguyệt bảo Thạch là thứ gì.” Diệp Thiên cùng Thanh Thanh tiến về phía thi thể của Ẩn Sát Thánh tử.