Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 61: Liễu Như Nguyệt
Thanh Thanh nàng rất nhanh thanh một bộ y phục mới, một bộ võ phục.
Còn bộ y phục của Diệp Thiên nàng gấp gọn lại rồi cất vào không gian giới chỉ, đây là minh chứng cho tình cảm của nàng và Diệp Thiên nên muốn cất giữ chúng.
Bộ võ phục của nàng màu trắng, rất gọn gàng, tóc búi cao, bên hông đeo kiếm.
Hiện tại nàng như một vị nữ hiệp hành tẩu thế gian.
Nàng ra chỗ Diệp Thiên muốn cùng hắn đi thăm dò bí cảnh, cơ mà hiện tại giống như một cuộc hẹn của đôi lữ tình hơn là thám hiểm.
Nàng cũng không quá quan tâm tìm được cơ duyên gì, ở bên Diệp Thiên đã là cơ duyên lớn nhất mà nàng tìm thấy.
Cuộc hành trình của nàng hiện tại mới bắt đầu.
Nàng đi ra Diệp Thiên đã chờ sẵn, còn con hàng Thiên Dực hổ vẫn là công cụ thay đi bộ cho hai người.
Tuy nó có chút phàn nàn nhưng bị Diệp Thiên dụ dỗ bằng đồ ăn lên khá vui vẻ mà đồng ý.
Rất nhanh nó cùng Thanh Thanh nàng đã quen thuộc với nhau.
Hai người một hổ từ từ tiến tới.
Trên đường thỉnh thoảng gặp phải một số di tích có lưu lại cơ duyên, phần lớn là Thanh Thanh nàng tự thân vận động mà không muốn Diệp Thiên giúp đỡ.
Đây là cơ hội hiếm có để nàng tăng thêm lịch duyệt cho mình.
Thỉnh thoảng gặp phải đám người thám hiểm di tích, nhưng phần lớn đều nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt hâm mộ.
Có thú cưỡi cùng bạn lữ xinh đẹp bên cạnh, đây là đi thám hiểm bí cảnh hay đi hẹn hò.
Đám độc thân cẩu đều có chút ghen tị, người với người sao cách biệt lớn thế.
Bọn hắn y phục rách rưới, không thiếu những vết thương trên người do tranh đoạt cơ duyên, còn Diệp Thiên cùng Thanh Thanh hai người y phục tươm tất sạch sẽ, một chút bị thương cũng không có.
Nhưng bọn hắn cũng không giám quá khích, Thiên Dực hổ không phải dễ trêu lên chỉ đành ngước nhìn Diệp thiên từ xa mà thôi.
Trong Tuyệt Viên bí cảnh không thiếu cơ duyên lên đám người tiến vào đều điên cuồng mà chém giết, không thiếu những kẻ muốn giết người đoạt bảo .
Có chút võ giả không muốn tranh đoạt cơ duyên mà chỉ ẩn lấp một góc nào đó, đợi đi kẻ đi qua mà chặn giết chiếm đoạt tài sản.
Diệp Thiên cùng Thanh Thanh hai người cũng đã gặp chuyện như vậy, tên kia vừa mới lao lên chuẩn bị động thủ đã bị một bàn tay của Diệp Thiên đập chết.
Diệp Thiên cũng lười đi xuống bước xuống mà nhặt thi lên tiện nghi cho Thiên Dực hổ.
Con hàng này thức tỉnh tính cách tham tài, nghe Diệp Thiên nói chỉ cần có tiền muốn ăn gì cũng được, lên nó trước tham ăn giờ thêm tham tài nữa.
Lên gặp được thứ gì quý giá đều muốn thu lại để sau này ra bên ngoài bán lấy tiền, lên Diệp Thiên cũng đành cho nó một cái không gian giới chỉ để tự giữ đồ.
Có sự hăng hái của Thiên Dực hổ lên Thanh Thanh cũng được giúp đỡ rất nhiều, mỗi lần gặp thiên tài địa bảo nó cùng Thanh Thanh đều tiến đến tranh đoạt, thành quả đạt được chia đôi một người một hổ mỗi người một phần.
Thiên Dực hổ mỗi lần nhận phần của mình đều vui vẻ vô cùng miệng cũng không quên nịnh hót Thanh Thanh.
“Nữ chủ nhân anh minh thần võ, chủ nhân của ta vận khí tề thiên mới gặp được người.” Nghe Thiên Dực hổ nịnh hót Thanh Thanh nàng trên mặt ửng đỏ thẹn thùng nhưng cũng không dấu được nét vui vẻ hạnh phúc của nàng.
Diệp Thiên bên cạnh cũng cười lắc đầu, con hàng này đã tham tài còn ưa nịnh hót, không biết học của ai.
Hai người một hổ tiến về phía trước thì gặp hai người kỳ lạ, một ông lão cùng một tên thiếu niên.
Nói là thiếu niên cũng không đúng mà thiếu nữ thì đúng hơn, nàng giả trang thành nam tử nhưng người ngoài chỉ cần nhìn là biết nàng là nữ.
Trên thân mặc bạch y hông đeo bội kiếm, tóc bó cao, tay cầm quạt giấy.
Tuổi nàng tầm 15-16 tuổi, khuôn mặt thanh thoát cùng cách ăn mặc của nàng nhìn như một vị thư sinh thiếu hiệp, nhưng không che dấu được nét xinh đẹp của nàng.
Nàng nhìn thấy Thiên Dực hổ mắt liền sáng lên, trên mặt hiện rõ chữ yêu thích.
“Khục khục, Tiểu Bạch hổ này bản công tử rất yêu thích, không biết nhị vị có thể nhường cho tại hạ được không.
Tại hạ sẽ không để nhị vị bị thiệt thòi.” Khuôn mặt xinh đẹp cùng phong cách nhái theo một vị công tử phong lưu khá là dở dở ương ương.
Diệp Thiên cùng Thanh Thanh đều không che dấu được nét cười, còn Thiên Dực hổ khá cảnh giác đề phòng hai người.
“Ta nói, tiểu muội đừng có hạ thấp chỉ số thông minh của người khác được không, ngươi hoá trang quá kém, diễn cũng không đạt.”
Nghe Diệp Thiên nói vậy phía bên kia tiểu cô nương có chút bối rối xấu hổ mà lẩm bẩm một mình.
“Ta hoá trang tốt như vậy mà sao bọn họ lại nhận ra, từ lúc vào bí cảnh đến giờ đâu có ai nhận ra đâu chắc là do sáng nay dậy sai tư thế.”
Ông lão bên cạnh nghe nàng nói vậy cũng không che dấu được nét cười gượng lúng túng của hắn.
“Khục, tại hai người họ tinh mắt mà thôi.” Miệng nói vậy nhưng trong lòng hắn đang chửi thầm Diệp Thiên, bình thường gặp mấy người trong bí cảnh đều bị sát khí của hắn doạ sợ mà phải phối hợp theo bọn hắn.
Nhưng tên nam tử trước mắt này hoàn toàn không bị sát ý của hắn doạ sợ, có lẽ dùng nhiều quá mất linh.
“Chuyện đó bỏ qua đi, rốt cuộc là các ngươi có bán con hung thú này không.” Ông lão vì di dời sự chú ý của tiểu cô nương lên đành nói qua chuyện khác.
“Không bán.” Diệp Thiên không mặn không nhạt đáp.
“Ngươi không muốn nghe giá cả chúng ta đề nghị hay sao.” Ông lão nói thêm.
“Không cần, ta khống thiếu những thứ đó.” Diệp Thiên lắc đầu mà trả lời.
Bên kia Thiên Dực hổ khá vui mừng vì chủ nhân không bán mình.
“Các ngươi sao không hỏi tiểu bạch hổ, nhỡ đâu nó muốn theo chúng ta thì sao.” Tiểu cô nương kia khi bị Diệp Thiên lật tẩy đã dùng giọng nói của mình mà nói chứ không còn giả giọng đàn ông.
“Vậy các ngươi hỏi nó, nếu nó muốn theo các ngươi ta cũng không cản .” Diệp Thiên cười cười nói với hai người đối diện.
“Tiểu bạch hổ theo ta nào,theo chúng ta ngươi có thể ăn sung mặc sướng muốn gì có đó.” Giọng điệu của nàng rất giống lão sói già đang lừa chú dê nhỏ.
“Không muốn.” Thiên Dực hổ trả lời rất dứt khoát, nó tuy đi theo Diệp Thiên chưa nhiều nhưng biết Diệp Thiên cường đại, nó không ngu đến mức bỏ một vị cường đại mà thần bí chủ nhân mà theo một tiểu cô nương.
“Ngươi….”
Rốt cuộc giao dịch bất thành nhưng đi theo Diệp Thiên có thêm hai con ghẻ ký sinh.
Đó là tiểu cô nương kia cùng ông lão theo cùng, bọn họ cũng chưa bỏ ý đồ với Thiên Dực hổ.
Sau khi có chút quen thuộc Diệp Thiên mới biết tên của bọn họ, tiểu cô nương là Liễu Như Nguyệt, còn ông lão bên cạnh là Thanh bá.
Tuy bọn họ chưa giới thiệu bản thân nhiều nhưng Diệp Thiên biết thân phận của họ không đơn giản, Thanh bá là một vị Thiên Tượng cảnh tự phong ấn cảnh giới của mình để bảo vệ Liễu Như Nguyệt.