Cá Mặn Phơi Nắng

Chương 56: Hoàng Tuyền Thánh Tông


Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 56: Hoàng Tuyền Thánh Tông


Do thị trấn đông người vô cùng lên Diệp Thiên muốn kiếm một tửu lầu khá là khó khăn.

Đến tửu lầu thứ năm mới có chỗ trống, thế lên Diệp Thiên cùng Hoàng Thanh Thanh tiến vào.
Nơi đây cũng khá đông đúc nhưng vẫn còn bàn trống lên hai người bước vào ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống đã có tiểu nhị ra hỏi, do ở gần bí cảnh lên mấy ngày nay các tửu lầu quán ăn đều kinh doanh rất khá khẩm.

Giá cả tăng vài lần nhưng phần lớn khách ăn đều không quan tâm.

Có thể nói là một ngày kiếm lời bằng một tháng.

Tuy có mệt nhọc nhưng đám tiểu nhị đều tươi cười ra mặt.
“Không biết hai vị khách quan dùng gì.”

Khi hắn nhìn đền Hoàng Thanh Thanh có chút sững người lại, quá đẹp, trong lòng tiểu nhị chỉ hiện lên ý nghĩ đó mà thôi.
“Sư thúc ngài muốn ăn gì.” Tuy bọn họ đã tích cốc, nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn uống để thoả mãn dục vọng.

“Đã vậy tiểu nhị mang lên mấy phần món ăn ngon nhất của quán là được.” Diệp Thiên không mặn không nhạt nói ra.
Tiểu điếm có ba tầng,Diệp Thiên đang ngồi tại tầng ba bên cạnh cửa sổ lên có thể nhìn được quang cảnh của thị trấn.

Cảnh sắc thị trấn cũng khá đẹp lên vừa ăn uống vừa ngắn cảnh thật sự là không tồi.
Nghe những người bên cạnh bàn tán có vẻ một đến hai ngày nữa bí cảnh sẽ xuất thế.

Diệp Thiên cùng Hoàng Thanh Thanh đang chờ đồ ăn thì thỉnh thoảng bên cạnh đều có những ánh mắt liếc nhìn về phía nàng, nàng đã quá quen thuộc lên không chút để tâm.
Hai người đang ăn thì có một đám người tiến đến trước mặt Hoàng Thanh Thanh mà hỏi.
“Không biết vị cô nương này tên gọi là gì ? Tại hạ là Hứa Mộng Tiên thuộc Hoàng Tuyển Thánh tông, còn bên cạnh là các sư đệ của ta.”
Đám người này đều trẻ tuổi dáng dấp khá anh tuấn, trên mặt luôn duy trì nét tươi cười tự tin.
“Hoàng Thanh Thanh.” Người ta đã hỏi lên nàng phải theo phép lịch sự mà trả lời, nhưng trên mặt không một chút cảm xúc.
Bên kia tuy thấy câu trả lời không chút mùi vị của Hoàng Thanh Thanh cũng không để tâm mà cười cười hỏi tiếp nàng.
“Không biết Hoàng cô nương thuộc môn phái nào.”
“Ta tới từ Tiên Liên tông, bên cạnh là sư thúc Diệp Thiên của ta.” Hoàng Thanh Thanh thuận tiện giới thiệu luôn Diệp Thiên đang ở bên cạnh mình luôn.
Đám bên kia hoàn toàn không biết Tiên Liên tông là môn phái nào lên chỉ gật đầu cho qua, thuận tiện chào hỏi luôn Diệp Thiên.
“Không biết Hoàng cô nương có rảnh rỗi không, ta mời cô nương đến thăm cứ điểm của tông môn chúng ta.”
Hoàng Thanh Thanh lắc đầu đáp : “Chút nữa ta có việc, thật xin lỗi Hứa đạo hữu.”
Hứa Mộng Tiên đang tính mời mọc thêm Hoàng Thanh Thanh thì tiểu nhị mang đồ ăn lên.

Đồ ăn được trang trí rất đẹp mắt kèm hương thơm rất kích thích vị giác.

“Xin lỗi chúng ta phải ăn cơm các đạo hữu thứ lỗi.” Thanh Thanh mỉm cười mà đuổi khéo đám Hoàng Tuyền tông đi.
Hứa Mộng Tiên có chút thất vọng nhưng cũng đành rời đi, nhưng trước khi đi hắn đưa một mai ngọc giản cho Hoàng Thanh Thanh và nói:
“Hoàng cô nương dùng cơm ngon miệng, đây là mai ngọc giản có ấn ký của Hoàng Tuyền tông, vào bí cảnh các đệ tử của Hoàng Tuyền tông sẽ nhận biết mà tụ hợp với nhau.

Mọi người sẽ tập hợp chiếu cố lẫn nhau sẽ giảm bớt nguy cơ cùng dễ dàng tranh đoạt cơ duyên hơn .”
Hoàng Thanh Thanh cảm tạ nhận lấy nhưng hoàn toàn không có ý thu vào mà chỉ để ở một góc bàn.
Đám người Hoàng Tuyền tông rời đi một đoạn xa thì tên sư đệ bên cạnh Hứa Mộng Tiên cười lạnh nói với hắn : “Nữ nhân kia thật không biết tốt xấu, Hứa sư huynh hạ mình như vậy nàng còn ra vẻ làm cao.”
Hứa Mộng Tiên cũng nở nụ cười nham hiểm, hoàn toàn không có vẻ chính trực như vừa nãy.
“Ha ha các ngươi không cần phải lo, ngọc giản vừa nãy ta đã có chút tuỳ chỉnh, chỉ cần nàng mang vào bí cảnh đến lúc đó ta sẽ tìm được vị trí của nàng.

Khi đó chỉ còn chúng ta với nàng mà thôi, nàng còn không phải do chúng ta an bài hay sao.”
Mấy tên sư đệ bên cạnh cũng liếm môi rồi cười dâm đãng với Hứa Mộng Tiên.
“Hứa sư huynh quả là cao thủ trong nghề, cô nàng kia quả là cực phẩm trong cực phẩm.

Đến lúc đó chúng mang theo nàng làm đồ chơi, vừa kiếm cơ duyên vừa có gái để giải toả.”
“Đúng vậy ,đi theo Hứa sư huynh quả là quyết định đúng đắn nhất của chúng ta.”

Mấy tên sư đệ cũng nhao nhao nịnh hót làm Hứa Mộng Tiên có chút nâng nâng.
Bên kia Diệp Thiên cùng Hoàng Thanh Thanh bắt đầu dùng bữa.
“Thanh Thanh chúng ta mị lực hơn người, vừa đến đã có người muốn làm quen.” Diệp Thiên cười cười trêu chọc Hoàng Thanh Thanh.
“Nào có, nếu ta mị lực hơn người sư thúc ngươi cũng đâu có động tâm mà liếc nhìn ta .” Thanh Thanh nang có chút đỏ mặt không dám nhìn Diệp Thiên.
Khuôn mặt kiều diễm cùng nét ngại ngùng đỏ mặt làm nàng xinh đẹp vô cùng.
“Làm sao biết ta không liếc nhìn ngươi, mà vừa nãy đám người kia không có ý tốt, trên ngọc giản đã động tay động chân.

Chỉ cần ngươi mang vào trong bí cảnh bọn họ sẽ nhận biết vị trí của ngươi.” Diệp Thiên biết nàng thích mình nhưng hắn không muốn có lỗi với Mộng Linh cùng Tiểu Uyên lên đành nói qua chuyện khác.
“Ta cũng không có ý định mang theo nó.” Hoàng Thanh Thanh có chút hờn dỗi vì Diệp Thiên nói sang chuyện khác.
Hai người nhanh chóng ăn xong thuận tiện đi dạo quanh thị trấn một vòng.
Sau khi đi dạo xong hai người tiến về một chỗ cho thuê phòng ở lại đợi cho đến khi bí cảnh mở ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.