Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 3: Chấp Nhận
Biết lý do của Lý Mộng Linh Diệp Thiên cười cười hỏi thêm:
“Nếu tô gia quyền thế như vậy khi nghe tin Lý tiểu thư lấy chồng, lý tiểu thư không sợ họ tô giận chó đánh mèo chút giận lên nhà họ lý à.”
Nghe Diệp Thiên hỏi vậy Lý Mộng Linh tràn đầy tự tin trả lời
“Cuối năm Tiên Thiên Tông sẽ tuyển đệ tử, ta sẽ bái sư tại đó, Tiên Thiên Tông là một trong các tông mạnh nhất của đệ cửu châu, trong tông có mấy linh đài lão tổ, các vương triều tại đệ cửu châu cũng phải nhìn sắc mặt của Tiên Thiên Tông.”
“Nếu ngươi không vào được Tiên Thiên Tông thì sao.”
“Cũng không sao cả,nếu ta không vào được Tiên Thiên Tông thì chắc chắc sẽ bị họ Tô chèn ép, nhưng chỉ chèn ép mà thôi.
Kẻ thống trị vương quốc Nam Hạ này là họ Hạ, Hạ Hoàng mới đột phá linh hải trung kỳ, Hà Hoàng tuổi còn trẻ làm việc bá đạo nhưng rất tuân thủ nguyên tắc.”
Mà lão tổ là họ Tô mới linh hải sơ kỳ không còn hi vọng đột phá, tuổi thọ không còn nhiều, sẽ không giám làm quá, nếu làm quá sợ bị Hạ Hoàng thử tay.”
“Mà ta chắc chắn sẽ vào Tiên Thiên Tông.”
Câu trả lời đầy kiên quyết và tự tin của Lí Mộng Linh.
“Vậy ngươi có chấp nhận hay không, nếu không ta sai người đưa ngươi về nhà.”
Nghe làm rể là việc không phải ai cũng làm được, nhưng bị nhiều người khinh thường là ăn bám.
Tuy Diệp Thiên là cá ướp muối, ăn nằm chờ chết nhưng cũng có tý tẹo liêm sỉ.
Diệp Thiên hơi phân vân,quay sang hỏi Lý Mộng Linh:
“Nếu ngươi vào Tiên Thiên Tông thì sao, chúng ta đường ai lấy đi a.”
Lý Mộng Linh lạnh mặt trả lời:
“Sẽ không đời này kiếp này ta chỉ thành hôn một lần.
Lên ngươi cứ an phận làm chồng ta.”
Câu trả lời cực kì bá đạo làm cho Diệp Thiên ngây người ra.
Như có một vị nữ đế muốn bao nuôi Diệp Thiên có chút mới lạ kèm theo hưng phấn.
“Ha ha không ngờ đời này ta có người bao nuôi, quyết định vậy đi, cô vợ này ta chấp nhận.”
Diệp Thiên ha ha cười trả lời.
Nghe được câu trả lời của Diệp Thiên Lý Mộng Linh có chút tiếu dung.
“Được rồi nếu ngươi chấp nhận,Tiểu Uyên đưa Diệp công tử đi chuẩn bị, ngày mai sẽ thành thân.”
Tiểu Uyên an bài cho Diệp Thiên một gian phòng sạch sẽ có sân vườn kế bên cạnh phòng của Lý Mộng Linh.
Đồ cưới chú rể đã chuẩn bị sẵn cho Diệp Thiên.
Buổi tối Tiểu Uyên mang chút đồ ăn cho Diệp Thiên, với một chút đồ dùng sinh hoạt.
“Ta tưởng Diệp công tử sẽ từ chối cơ chứ.”
Thấy Tiểu Uyên trêu mình Diệp Thiên cũng đáp lại:
“Có người bao nuôi ai sẽ ngốc đi từ chối, với lại ta nghe nói có tục lệ tiểu thư lấy chồng nha hoàn cũng phải theo tiểu thư tới nhà chồng thì phải.”
Thấy Diệp Thiên trêu lại mình Tiểu Uyên đỏ mặt cắm cổ chạy mất.
Ha ha.
Sáng hôm sau đang lúc Diệp Thiên ngủ say thì tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Thiên thò đầu ra thì thấy hùng hài tử Lý Phá Thiên đang đứng trước cửa.
“Anh rể chào buổi sáng.”
Lý Phá Thiên cợt nhả chào Diệp Thiên.
“Ta đi, hùng hài tử mới sáng sớm đã phá làng phá xóm.”
Đang ngủ ngon bị đáng thức Diệp Thiên bực tức trả lời.
“Ây da ta nói này đại ca thấy trăng quên đèn, ta mới làm mai cho ngươi đệ nhất mỹ nữ phong sơn thành này ngươi còn chưa nói một lời cảm ơn đã chửi ta.”
Lý Phá Thiên tí tởn cười đáp.
“Được rồi, lần sau rảnh rỗi làm cho ngươi ít đồ ăn.”
Lý Phá Thiên tính cách tuy có chút hùng hài tử, nhưng được cái con người khá chính trực giữ chữ tín.
Lần đầu gặp mặt bị hung thú đuổi tụt cả quần, đói lả thấy Diệp Thiên ăn cơm lên đòi mua xuất ăn của Diệp Thiên.
Diệp Thiên bán một lượng hoàng kim một xuất.
Ăn xong trả tiền, nhưng trên dưới quần áo Lý Phá Thiên làm gì có chỗ nào lành lặn mà có tiền.
Lên Diệp Thiên cho khấp nợ bữa sau trả tiền.
Đúng bữa sau Lý Phá Thiên mang một lượng hoàng kim đến trả mà mua thêm một xuất cơm nữa,rồi từ sau Lý Phá Thiên mặt dày mày dạn trở thành kẻ ăn trực tại nhà Diệp Thiên.
Lý Phá Thiên lúc đầu hay đến nhà Diệp Thiên chỉ vì ăn trực, nhưng sau nhiều lần đến nhà Diệp Thiên hắn thấy mình tu luyện dễ dàng hơn, đột phá nhanh hơn trước rất nhiều.
Hắn biết tư chất của mình chỉ ngang Lý Mộng Linh nhưng rất lười tu luyện, không như đại tỷ của hắn cuồng tu luyện.
Hắn chỉ là tiểu hài tử nhưng hắn không ngốc, tuy hắn không nhìn ra Diệp Thiên có chỗ nào bất phàm, nhưng hắn biết Diệp Thiên có chỗ hơn người không đơn giản như bề ngoài.
Thế lên cuộc hôn nhân của Lý Mộng Lình với Diệp Thiên có thể bảy phần thành công là do Lý Phá Thiên thúc đẩy.
Lý Phá Thiên lúc đầu chỉ để ý đến Diệp Thiên nhưng nhìn trong gian phòng thấy một cục thịt màu trắng hắn liền nhận ra đây là Tiểu Bạch.
Thấy vậy Lý Phá Thiên liền chạy vô vỗ mông Tiểu Bạch.
“Lợn Bạch không ngờ ngươi cũng qua đây.”
Tiểu bạch thấy mình bị làm phiền lườm cho Lý Phá Thiên một cái.
“Tiểu Bạch do không thấy ta về nhà lên liền chạy qua đây, tý ngươi chuẩn bị thêm cho Tiểu Bạch ít đồ ăn.”
“Được rồi anh rể, ta ôm Tiểu Bạch đi chơi nhé”
Lý Phá Thiên không chờ câu trả lời của Diệp Thiên liền bế Tiểu Bạch đi luôn.
Chẳng thèm quan tâm đến sự chống cự của Tiểu Bạch, cười gian như ác bá cưỡng ép thiếu nữ nhà lành mà bế Tiểu Bạch chạy mất.
Lý Phá Thiên bế Tiểu Bạch ra tới ngoài sân thì thấy Tiểu Uyên đang bưng đồ ăn tới cho Diệp Thiên.
“Chào buổi sáng Tiểu Uyên tỷ, tý tỷ mang cho Tiểu Bạch chút đồ ăn nhé.”
Tiểu Uyên thấy Lý Phá Thiên chào mình cũng gật đầu tươi cười.
Cơ mà không biết chuẩn bị đồ ăn cho ai lên đành hỏi lại.
“Tiểu Bạch là ai.”
Vừa hỏi xong liền thấy cục thịt màu trắng trong lồng ngực của Lý Phá Thiên liền giật mình.
“Đây là Tiểu Bạch ư, Đại Bạch thì có.”
Tiểu Uyên liền không kịp chờ vuốt ve Tiểu bạch.
Bị Tiểu Uyên vuốt lông mèo Tiểu bạch nhìn Tiểu Uyên bằng ánh mắt bất lực như thầm nghĩ “ sờ một lần năm quan tiền,nay phải bán thân nuôi cá mặn chủ nhân.”
Sợi Lông như nhung như lụa của Tiểu Bạch Tiểu Uyển thích thú cười khúc khích.
“Tý ta làm việc xong sẽ chơi với ngươi.”
Tiểu Uyên tiếc nuối chào Tiểu Bạch rồi mang đồ ăn cho Diệp Thiên.
Thấy Diệp Thiên Tiểu Uyên cũng hơi đỏ mặt nghĩ đến câu nói tối hôm qua của Diệp Thiên.
Theo phong tục tiểu thư theo chồng thì nha hoàn chăm sóc tiểu thư cũng phải xuất giá tới nhà chồng với tư cách thị thiếp.
“Cô gia chào buổi sáng, ta mang đồ ăn đến đây.”
Thấy Tiểu Uyên chào mình Diệp Thiên cũng đáp lại:
“Chào buổi sáng, Tiểu Uyên ngày càng xinh đẹp hơn thì phải.”
Thấy Diệp Thiên khen mình Tiểu Uyên mặt hơi hồng phấn e thẹn.
“Cô gia miệng thật ngọt, cô gia ăn xong nhớ đến lễ đường để thành hôn với tiểu thư.”
Nói xong Tiểu Uyên để đồ ăn xuống ngượng ngùng chạy mất.
Tiểu Uyên chạy mất Diệp Thiên có chút tiếc nuốt vì chưa kịp trêu nàng thêm.
“Thật là một cô nương gan nhỏ.”
Ăn xong Diệp Thiên mặc đồ cưới màu đỏ đã chuẩn bị sẵn rồi đi đến lễ đường.