Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 13: Tiến Đến Thiên Sơn Chương Bốn
Lý Phá Thiên trầm lặng gật đầu, tuy hắn còn nhỏ nhưng không ngốc.
Đám người kia vô pháp vô thiên tấn công bọn hắn là do câu nói của hắn, nếu hắn để Diệp Thiên nói hoặc hắn nói có trưởng bối theo cùng thì đám người kia sẽ kiêng kỵ không giám hành động, hoặc né thật xa.
Dù dám hành động nhưng cũng phải suy nghĩ kỹ lưỡng tiêu tốn thời gian dài, trong thời gian đó bọn hắn có thời gian để tìm giải pháp an toàn cho mình.
Hôm nay đối thủ của yếu nhưng nếu đối thủ mạnh hơn Mộng Linh tỷ, Tiểu Uyên tỷ thì sao, hắn không giám suy nghĩ thêm.
Hắn có chút sợ hãi, với lại cảm tạ ông trời hôm nay may mắn đứng bên bọn hắn.
“Được rồi nhớ kỹ là tốt rồi, chúng ta đi tiếp.”
Diệp Thiên thấy Lý Phá Thiên trầm tư vỗ vỗ vai hắn.
Mọi người có chút trầm tư nhưng rất nhanh bị Tiểu Uyên Tiểu Bạch phá vỡ bầu không khí.
“Tiểu Bạch hình như mi ngày càng béo thêm.”
Tiểu Uyên bế Tiểu bạch khanh khách cười.
“Meo meo”.
Tiểu Bạch như muốn phân bua mình đi rừng thức đêm gầy đi mấy cân thịt đây này.
Thấy cảnh tượng đó Diệp Thiên Lý Mộng Linh khá buồn cười, còn Lý Phá Thiên cũng dễ chịu hơn không ít.
“Mọi người cẩn thận, chúng ta sắp đi tới địa bàn của cấp bốn hung thú.”
Thấy Diệp Thiên nói vậy đám Lý mộng Linh cũng hơi khẩn trương.
Mấy nay gặp hung thú phần lớn là cấp hai cấp ba, chưa gặp một con cấp bốn nào.
Không biết tại sao Diệp Thiên biết nhiều về thiên sơn như vậy nhưng đám người cũng không hỏi, ai cũng có bí mật của mình.
Đi được hơn mười dặm đám Diệp Thiên nghe tiếng gầm gừ chấn động.
Gầm…Gừ…!
Tiếng rống của hung thú loại hổ, họ hổ thường đi đơn lẻ nhưng chiến lực của bọn chúng cao cấp hơn các hung thú khác, thân thể nhanh nhẹ linh hoạt, mình đồng da sắt, răng móng vuốt sắc nhóm, thậm trí cái đuôi cũng là vũ khí của chúng.
Có thể nói là ác mộng đối với các thợ săn mạo hiểm giả.
Rừng cây rung đông, tiếng gầm điếc tai.
Diệp Thiên thấy đứng trước bọn hắn là một con huyết hổ cấp bốn.
Cao hai thước dài hơn năm thước bộ lông màu đỏ sẫm, tứ chi mạnh mẽ móng vuốt sắc nhọn, răng dài hơn gang tay, như một cỗ máy chiến tranh.
Thấy huyết hổ Lý Mộng Linh có chút hồi hộp, nhưng hưng phấn nhiều hơn, đây là một đối thủ vừa tầm với nàng.
Đám Diệp Thiên, tiểu Uyên, Phá Thiên lùi xa mấy chục trượng để cho Lý Mộng Linh chém giết với huyết hổ.
Võ giả cấp bốn luyện huyết và cấp cấp bốn hung thú huyết hổ chiến đấu phạm vi cực lớn, lên đám Diệp Thiên lùi xa để đảm bảo an toàn, nếu không một chiêu của huyết hổ cũng làm Tiểu Uyên, Phá Thiên mất mạng.
Lý Mộng Linh chỉ cao tới vai của huyết hổ nhìn rất nhỏ bé trước huyết hổ, giống như một bức tranh người đẹp và quái vật cực kỳ chấn động thị giác.
Nàng vận dụng khí huyết tạo thành một lớp trong suốt hình trứng màu đỏ nhẹ che chắn khắp người không góc chết.
Quyền sáo của nàng phát sáng màu đỏ rực như bàn ủi lao lên tấn công huyết hổ.
Huyết hổ biết Lý mộng Linh khó chơi lên cũng không lỗ mãng xông lên mà tìm cơ hội nhất kích tất sát.
“Thiên hoang quyên.”
Ầm ầm
Lý Mộng Linh một quyền vào đỉnh đầu của huyết hổ, khi quyền sáo của nàng chạm vào trán của trán của huyết hổ tạo thành một tiếng vang cực lớn, không khí bị đốt đỏ rực, một lớp sóng không khí lan sang xung quanh.
Không gian bị càn quét khắp nơi từng tán lá cây bị nghiêng ngả.
Huyết hổ lùi mấy thước còn Lý Mộng Linh bị văng ra xa mấy chục thước.
Huyết hổ thấy vậy lập tức lao lên tấn công, móng vuốt dài sắc như lưỡi dao càn quét tới Lý Mộng Linh nhưng nàng né tránh rất linh hoạt.
Tấn công không trúng huyết hổ bị một quyền của nàng đánh trúng mạn xườn làm cho nó văng ra xa.
Nó gầm lên đau đớn một quyền của nàng làm gãy sương xườn làm thú tính củ nó bộc phát lao lên điên cuồng tấn công Mộng Linh.
Một người một hổ đánh nhau điên cuồng đất đá văng khắp nơi, từng lớp sóng không khí đập vào mặt của đám Diệp Thiên có chút ran rát khuôn mặt.
Tiểu Uyển, Phá Thiên có chút lo lắng cho mộng Linh, hung thú da dày thịt béo dù trúng mấy quyền của nàng nhưng nó vẫn hoạt động như không có chuyện gì, còn nếu nàng bị hàm răng hoặc móng vuốt nó đánh vô người dù có lớp khí huyết ngăn cản nhưng trọng thương là điều chắc chắn.
Chuyện gì đến cũng phải đến lúc đầu Lý mộng Linh chiếm ưu thế nhưng dần dần có chút lực bất tòng tâm, nàng đã quá đề cao bản thân mình có chút đánh giá thấp sức chiến đấu của huyết hổ.
Nó tuy khắp người toàn vết thương nhưng những chỗ hiểm địa đều bị nó né tránh đi, hung thú khá quen thuộc với những cuộc chiến lâu dài lên nàng dần dần khó chống đỡ.
Thấy Lý Mộng Linh ưu thế ngày càng ít đi đám Lý Phá Thiên, tiểu Uyên cũng dần dần sốt ruột muốn xông lên nhưng bị Diệp Thiên ngăn cản.
“Các ngươi xông lên chỉ ảnh hưởng tới nàng, làm cho nàng càng phân tâm, nếu nàng thua nàng cũng có thể chạy chốn, trong rừng cây cối rậm rạp nàng muốn chạy huyết hổ muốn đuổi cũng không kịp nàng.”
Diệp Thiên chỉ an ủi bọn Tiểu Uyên mà thôi, chứ quen thuộc với thiên sơn như huyết hổ Mộng Linh một khi thua trận 9 phần sẽ chết.
Ầm
Móng vuốt của huyết hổ cào chúng Lý mộng Linh, nó dễ dàng xuyên qua lớp khí huyết để chạm đến lớp giáp da của nàng, nhưng lớp giáp da của nàng chất lượng rất tốt bị móng vuốt cào xuyên nhưng chỉ tạo một vết thương nho nhỏ ở bụng.
Nàng bị hất văng ra đụng gãy mấy gốc cây, nàng mới dựng được người lên thì đôi hàm răng to lớn sắc nhọn xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng nghĩ chắc chắn mình phải chết từng bóng người hiện lên trong đầu nàng, phá Thiên, Tiểu uyên, cha mẹ nàng rồi khuôn mặt biếng nhác của Diệp Thiên cũng xuất hiện trong đầu nàng.
Tiếc thay nàng không còn được gặp bọn họ.
Giữa giây phút sống chết thì một bóng người lướt qua ôm lấy nàng tránh đôi hàm răng của huyết hổ.
Hai người ôm nhau lăn lộn mấy thước.
Ôm Lý Mộng Linh Diệp thiên nhếch miệng lên cười bảo:
“Lần sau cẩn thận, đừng liều lĩnh thế nương tử.”
Giây phút này thời gian như ngừng lại.
Còn huyết hổ cũng ngơ ngác, con mồi của mình biến mất ngay trước mắt làm nó đứng hình mất mấy giây.
Rồi một bóng trắng lướt qua trước cổ của nó, mọi thứ đều mờ dần đi, sinh mệnh nó kết thúc.
Bóng trắng đó là Tiểu Bạch, lướt qua Huyết hổ xong con hàng này ngồi xuống vẩy vẩy cái chân dính máu, theo kiểu ghét bỏ máu của huyết hổ làm bẩn chân nó.
Còn Lý Mộng Linh vẫn nằm trong ngực của Diệp Thiên, mặt kề mặt, nàng có thể nghe được nhịp tim hơi thở của hắn, làm mặt của nàng có chút nóng rát, tim đập loạn.
“Ngươi…”
Nàng chỉ nói được mỗi chứ đó đầu nàng trống rỗng không biết nói gì thêm.
Đám tiểu Uyên Phá Thiên cũng sững sờ rồi hô lên.
“Cô gia thật lợi hại may mắn có cô gia, còn Tiểu Bạch nữa chứ.”
“Anh rể, đại tỷ hai người có sao không.”
Hai người chạy đến Diệp Thiên vẫn đang ôm Lý Mộng Linh.
“Hai người định ôm nhau đến khi nào.”
Lời nói có chút chua chua của Tiểu Uyên.