Đọc truyện Cá Mặn Phơi Nắng – Chương 1: Cố Sự Bắt Đầu
Vũ trụ mênh mông tràn ngập sự huyền bí, bỗng dưng không gian chấn động từng đợt.
Không gian xuất hiện từng kẽ hở một bóng người bước ra, thân thể cao lớn không rõ khuôn mặt chỉ thấy một đôi mắt như chứa đựng vô số vì sao.
Hắn nhìn về một tinh cầu màu xanh khẽ thì thầm như nói với một ai đó:
“Cuối cùng cũng tìm thấy một nơi có thể ở ”
…!
Huyền thiên đại lục chia làm 6 vực mỗi vực bị ngăn cách bởi biển cả với vô số hung thú cùng hiểm cảnh chia cắt.
Phân chia làm: đông, tây, nam, bắc, thiên vực cùng hải vực.
Hiền thiên đại lục toàn dân võ đạo chia làm:
Cảnh giới cơ sở luyện thể bao gồm:
Luyên bì
Luyện nhục
Luyện cốt
Luyện huyết
Luyện tạng
Giai đoạn tiếp theo đến luyện khí cảnh:
Linh hải
Lình đài
Tử phủ
Thiên tượng
…..!
Các cảnh giới chia làm sơ,trung, cao và đại thành.
Nam vực chia làm cửu châu, từ đệ nhất châu đến đệ cửu châu, phân chia từ mạnh đến yếu của linh khí.
Đệ nhất vực nằm ở chung tâm nam vực nơi linh khí tràn đầy, tu hành dễ dàng đột phá hơn, nơi ngự trị của các đỉnh cấp tông môn,hoàng triều.
Còn đệ cửu vực linh khí ít đến thảm thương, cao cấp nhất thế lực chỉ có các vương triều cộng thêm lẻ tẻ các tông môn nhị lưu tam lưu.
Phong sơn thành là một thành nhỏ của Hạ nam vương quốc thuộc đệ cửu châu nam vực, nó nằm ở một khu vực xa sôi gần với thiên sơn rừng rậm.
Dân số khoảng chục vạn, do gần với thiên sơn rừng lên vài năm một lần thú triều bạo phát.
Tuy nguy hiểm nhưng tràn ngập kỳ ngộ, thiên tài địa bảo huyết nhục cộng với tài liệu từ hung thú lên giao thương cực kỳ phát triển, người người tấp lập mua bán.
Là nguồn cung cấp huyết nhục hung thú cho cả vương triều.
Là nơi tràn ngập các thợ săn, mạo hiểm giả với giấc mộng đổi đời.
Ở một góc phong sơn thành gần bìa rừng có một ngôi nhà nhỏ, ngôi nhà tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ gọn gàng, kế bên có một vườn rau ao cá, thỉnh thoảng có một đàn gà đi qua đi lại tìm đồ ăn.
Ngôi nhà tuy hẻo lánh nhưng yên tĩnh, không khí trong lành, nguồn thức ăn phong phú.
Nhưng gần thiên sơn rừng rậm,dễ dàng bị hung thú để mắt tới.
Bên góc sân nhà có một trên ghế tre nằm đó một thanh niên tầm 25-26 tuổi đang ngồi đung đưa miệng ngậm lá cỏ.
Dáng người cao cao thon gầy, khuôn mặt thanh tú dễ nhìn, mũi cao mày kiếm nhưng đôi mắt cá chết lúc nào cũng như thiếu ngủ.
Hắn là Diệp Thiên.
Phơi nắng bên cạnh hắn có một con mèo béo màu trắng sọc đen, tứ chi ngắn cũn nhìn như một trái dưa hấu bọc lông.
Nằm trên ghế ể oải Diệp Thiên quay sang hỏi con mèo:
“Tiểu bạch nay ăn gì ”
Tiểu bạch ngóc đầu lên với đôi mắt sáng rực kêu.
“Meo meo”
“ Muốn ăn cơm chiên trứng à, cũng được lâu rồi không ăn cơm chiên, để tý ta nấu ”
Tiện tay Diệp Thiên vỗ vào mông Tiểu Bạch mấy phát.
“ Mà ngươi lên giảm béo đi, giờ ngươi lăn còn nhanh hơn chạy đấy ”
Tiểu Bạch tức giận lườm Diệp Thiên bằng ánh mắt như nói rằng “ Có tin bản meo cho ngươi ăn một meo vuốt đại pháp không ”
Diệp Thiên đứng nhếch miệng cười:
Ha ha
“ Ta đi nấu cơm, nhớ trông nhà đấy mèo lười”
Tiểu bạch nằm đó chẳng thèm để ý đến Diệp Thiên, tiếp tục đung đưa cái đuôi.
Diệp thiên ra ngoài chuồng gà lấy mấy quả trứng tiện tay ngắt vào cộng rau thơm rồi đi vào bếp.
Trong bếp vang lên tiếng long cong, xèo xèo.
Hương thơm nhanh chóng lan toả khắp khu nhà.
Với một tên chuyên gia ăn hàng như Diệp Thiên thì cơm chiên trứng hoàn thành chỉ trong mười phút.
Làm xong cơm chiên Diệp Thiên chia làm hai dĩa,một cho mình một cho Tiểu Bạch rồi bưng lên bàn ăn bên cạnh sân.
“ Tiểu bạch ăn cơm ”
Tiểu Bạch nghe vậy liền nhanh như chớp chạy qua, không thể tưởng tượng được một cục thịt hơn chục ký lại chạy nhanh như vậy.
Tốc độ hoàn toàn không hợp với dáng người thon thả lạ thường của Tiểu Bạch.
Meo meo.
Tiểu Bạch leo lên bàn nhìn chằm chằm vào dĩa cơm của mình, không kịp chờ đợi Tiểu Bạch há miệng ăn.
Ăn xong miếng đầu tiên Tiểu Bạch ngóc đầu lên kêu “ meo meo” như muốn nói “ xúc thỉ làm tốt lắm lần sau bản meo cho ngươi đụng vô người”
Trên dĩa cơm từng hạt cơm lấp lánh như từng viên ngọc bị phủ một lớp trứng vàng rực rỡ làm loá mắt người ăn.
Kèm theo từng chấm nhỏ hạt tiêu với vài cộng ngò, dĩa cơm như một bãi cát vàng có trồng một số cây dừa đang đắm chìm trong ánh mặt trời.
Hương thơm thoang thoảng kích thích sự thèm ăn.
Chỉ sau mười phút hai dĩa cơm biến mất trong bụng một người một mèo.
Diệp Thiên nhanh chóng dọn dẹp xong đống bát đĩa rồi quay ra cái ghế tre nằm tiếp.
Đang chuẩn bị ngủ trưa thì trước nhà xuất hiện một đám người mặt mày như hung thần ác bá.
Tên cầm đầu tên là Lý Tiểu Tam trên khuôn mặt có một vết cào từ trên đỉnh đầu xuống tới má,may mắn là chưa mất một con mắt.
Với khuôn mặt giữ tợn như vậy có thể doạ trẻ con phát khóc.
Hắn hỏi:
“Ngươi là Diệp Thiên”
Diệp Thiên trả lời:
“ Đúng rồi, các ngươi là ai ta nhớ đâu có thiếu nợ các ngươi”
Lý Tiểu Tam không thèm trả lời mà ánh mắt nhìn Diệp Thiên như nhìn một món hàng nào đó.
Với ánh mắt đó làm Diệp Thiên nổi da gà, thầm nghĩ “hay tên này vừa ý bản công tử rồi”
Diệp Thiên liền bước qua một bên để tránh ánh mắt Lý Tiểu Tam
“Ta không thích đàn ông, xin vị huynh đài này kiếm đối tượng khác”
Lý Tiểu Tam nhất thời giật mình sửng sốt quát:
“Ai thích đàn ông, nếu không phải tiểu thư chọn trúng ngươi thì bổn đại gia chặt ngươi ra làm hai khúc cho chó ăn”
Nói xong Lý Tiểu Tam quay sang nói với mấy tên bên cạnh:
“Bắt hắn lại”
Hai tên người hầu nhanh chóng chạy đến bên Diệp Thiên.
Diệp Thiên vội tránh ra.
“Mấy vị huynh đài này xin tự trọng, việc gì từ từ nói, đừng hở một tý là động tay động chân như thế chứ.”
Lý Tiểu Tam giận giữ rút đao ra quát:
“Đứng đực ra làm gì bắt hắn lại nhanh lên, tộc trưởng đang đợi hắn ”
Diệp Thiên thấy thế liền xua tay nói:
“Đừng đụng vào người ta, muốn ta đi đâu thì để ta tự đi”