Đọc truyện Cả Đời – Chương 7
Hứa Ngôn tỉnh lại, hắt nước lạnh lên mặt, lại phát hiện trong phòng tắm thiếu một số thứ. Trong lòng bắt đầu hơi hoảng sợ, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra. Tìm khắp phòng vẫn không thấy bóng dáng Tử Thất, di động cũng không gọi được, rất nhiều đồ đạc cũng đã bị mang đi. Mà cú đánh trí mạng cuối cùng dành cho anh, là một tờ đơn li hôn đã được ký sẵn đặt trên bàn.
Sức lực toàn thân giống như bị rút đi trong nháy mắt, anh ngã ngồi trên ghế dựa.
Anh đã sớm phải đoán trước được, đứa bé đã đi rồi, hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy, nơi này, chắc đã không còn gì để cô lưu luyến nữa rồi đúng không?
Tình cảm kiên trì bao nhiêu năm như vậy, bảy năm hôn nhân, cuối cùng cô ấy cũng quyết định buông tay sao? Cô ấy buông tha cho mình sao?
Anh dùng ánh mắt ngây ngẩn mà trống rỗng nhìn tờ giấy ly hôn chặt đứt tất cả liên hệ giữa bọn họ kia, Tử Thất gần như đã đem hết tài sản để lại cho anh. Nhưng anh có những thứ đó để làm gì, anh chỉ cần có cô ở bên cạnh anh mà thôi!
Điện thoại vang lên, anh gần như lập tức bổ nhào qua nhấc lên, đầu kia là giọng nói có chút do dự của Đường Văn Vũ.
“Bây giờ Tử Thất đang ở sân bay, nếu anh yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi, nói với cô ấy, chắc vẫn còn kịp…”
Hứa Ngôn không nghe được cậu ta nói thêm gì nữa, đã cúp điện thoại chạy như bay ra ngoài.
Anh không biết lái xe, chỉ chạy thẳng một mạch trên đường cái, đời này anh chưa từng dùng hết toàn bộ sức lực như thế bao giờ.
Có điều khi đến đầu đường, anh đứng sững lại ở đó, rõ ràng là đèn xanh, anh vẫn không dám bước qua.
Cảnh tượng bao nhiêu năm trước lại hiện lên trước mắt anh. Tô Tiêm kéo tay anh, hai người bước ra từ chỗ ở của anh, lúc qua đường vừa vặn anh nhận được một cú điện thoại, là của Đặng Quân gọi tới, nội dung cơ hồ giống hệt như những gì Đường Văn Vũ vừa nói. Nói nhìn thấy Tử Thất ở sân bay xách theo hành lý một mình. mắt đỏ hoe rõ ràng là đã khóc, hỏi bọn họ có phải vừa cãi nhau đúng không.
Anh cúp điện thoại đi về phía trước, đột nhiên ý thức được đêm đó Tử Thất đã thấy tất cả, mà cô muốn ra đi không một lời từ biệt với anh. Đột nhiên một trận đau đớn quặn thắt khiến cho anh không tài nào hít thở nổi, cô ấy muốn rời xa anh….
Trong nháy mắt đó, anh dường như quên hết tất cả mọi thứ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, không được để cô ấy đi, liền quay đầu liều lĩnh chạy về, không ngờ rằng chiếc xe kia…. Sau đó bị người ta đẩy mạnh, chỉ nhìn thấy Tô Tiêm bị đánh bay ra ngoài. Đó là cảnh tượng tàn khốc nhất mà cả đời này anh cũng không quên được….
Mà hôm nay, anh lai đứng ở cùng một nơi, làm cùng một chuyện, đuổi theo níu kéo Tử Thất. Chuyện cũ lại tái diễn như kì tích, có điều không còn Tô Tiêm nữa rồi…
Dạ dày anh đau đớn cuồn cuộn, ngồi gập người xuống, không thể tiến thêm bước nào nữa. Đó là chướng ngại lớn nhất cả đời anh, anh không thể vượt qua nổi.
Một lát sau, một chiếc taxi đỗ trước mặt anh, tài xế tò mò nhìn anh: “Này anh, anh không sao chứ? Có cần chở anh đến bệnh viện không?”
Hứa Ngôn vũng vẫy đứng dậy, yếu ớt nói: “Nhanh, đến sân bay!”
Song đúng là vẫn chậm một bước, cuối cùng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Tử Thất rời đi.
Có lúc chậm một bước, chính là chậm cả đời.
…
Mười năm sau, một cô bé đeo cặp sách vui vẻ vọt vào trong nhà.
“Ba ơi, con về rồi!”
Hứa Ngôn từ phòng bếp ló đầu ra, khẽ mỉm cười: “Sao về trễ thế, đi tắm trước đi, có cơm ngay đây.”
“Dạ, hôm nay chú Văn Vũ đón con, nói là cho con đi ăn sinh nhật, đưa con đi ăn kem, còn mua búp bế gấu cho con nữa.”
“Con có nói cám ơn chú ấy không đấy?”
“Có ạ, chú ấy ban đầu định đến đây ăn mừng với ba và con, nhưng mà chú ấy nói chú ấy tìm được mẹ ở đâu rồi, nói lần này không thể để chậm hơn ba một bước, cho nên đi thẳng đến sân bay luôn.”
Trong phòng bếp truyền đến một tràng tiếng loảng xoảng của chén bát, Hứa Ngôn lập tức bước ra. Mặc dù bao nhiêu năm đã trôi qua, dung mạo anh vẫn như cũ không chút thay đồi, chỉ có điều là đang mặc tạp dề, đeo găng cao su, nghiễm nhiên mang dáng vẻ của một người đàn ông hoàn hảo. Khóe mắt đuôi mày không còn thấy sự lạnh nhạt trước kia, chỉ toàn vẻ ôn hòa, khí chất trên người cũng thay đổi, trở nên bình dị gần gũi hơn nhiều.
Mười năm qua một mình chăm sóc nuôi lớn con gái, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện lông gà vỏ tỏi của thế tục, đủ để mài mòn những góc cạnh không ăn khớp giữa anh và thế gian này. từ từ hòa nhập vào xã hội, không còn nhìn đời một cách tiêu cực nữa. Trước sau vẫn nhớ những lời cô đã nói tùy duyên không phải là qua loa cho xong chuyện, bừa bãi tùy tiện, mà là hết việc người đều nghe theo mệnh trời. Cho nên anh hao tổn tâm lực, đón đứa bé bị cô gái kia ôm đi lúc trước vể. Mà tình cảnh của cô ta cũng đúng là không phù hợp để chăm sóc đứa bé, sau đó cô ta cũng có gia đình của riêng mình, thường xuyên đến thăm đứa trẻ một chút. Anh đặt tên cho đứa bé là Hứa Tiêm, là để kỷ niệm Tô Tiêm. Không cần trốn tránh gì nữa, bởi vì anh đã hoàn toàn buông tha.
Lập tức gọi điện cho Đường Văn Vũ, mấy năm nay cậu ta không làm diễn viên nữa mà lui ra hậu đài bắt đầu học làm đạo diễn. Đối với bé Tiêm Nhi cũng coi như yêu ai yêu cả đường đi, thường xuyên đến chơi với con bé.
Đường Văn Vũ ở đầu kia cầm điện thoại cười ha hả: “Hứa Ngôn. tôi không nói cho anh biết cô ấy ở đâu đâu, chờ tôi gặp trước sẽ nói cho anh biết, hê hê, bái bai!” Sau đó liền cúp điện thoại.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn chẳng khác nào trẻ con cả. Không chút tiếng động lại bấm điện thoại. Một lát sau Đường Văn Vũ liền gọi lại mắng anh.
“Hứa Ngôn anh chả có tình huynh đệ gì cả! Sao lại nói với Thẩm Văn chứ! Cô ấy làm ầm lên rồi đây này! Anh quá âm hiểm!”
Hứa Ngôn chỉ hé miệng cười, Thẩm Văn là bạn gái đã chung sống hơn hai năm của Đường Văn Vũ, tính tình nóng nảy, hai người cũng đã sắp kết hôn.
“Tử Thất sao rồi? Mấy năm nay sống có tốt không…” Trong lòng anh vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.
“Ai mà biết, lúc nào cũng chạy hết nước này đến nước khác, lần nào đến tìm cũng đã chẳng thấy người đâu. Tháng trước đã về nước rồi, bây giờ đang ở một thị trấn nhỏ ở gần biển làm giáo viên, lần này đừng hòng chạy thoát. Yên tâm đi, cô ấy chưa kết hôn, người kia cố chấp chết đi được, sao mà buông tha cho anh được chứ. Còn chẳng phải tại anh làm hại! Chậm mất một bước không kịp giữ cô ấy lại, kết qua xa nhau bao nhiêu năm như vậy, anh tưởng anh còn trẻ lắm sao còn bao nhiêu mười năm để lãng phí nữa hả! Ông chú!”
Đường Văn Vũ khí thế hùng hổ rống lên một tràng, cuối cùng đành chỉ chán nản từ bỏ, bảo bọn họ nhanh đến sân bay đi, vừa đúng lúc có thể đón chuyến bay tiếp theo.
“Tiêm Nhi, mau thu dọn đồ đạc đi.”
Hứa Tiêm hoan hô: “Sắp được gặp mẹ rồi!” Hứa Ngôn mỉm cười nhìn cô bé chạy lên lầu.
Tử Thất nhất định vẫn chưa biết anh đã đón đứa trẻ về.
Cô không biết, mấy năm không có cô ở bên, anh sống khổ sở thế nào.
Cô không biết, anh đã có thể buông xuống tất cả, trở thành một người đàn ông có thể bảo vệ chăm sóc cho cô.
Cô thậm chí còn không biết, anh vẫn luôn yêu cô, yêu sâu đậm….
The End