Đọc truyện Cả Đời Này Em Phải Trả Nợ Cho Tôi – Chương 21: Công khai
Hoa Di Giai từ trong phòng tắm đi ra, trên tay vẫn là chiếc khăn lông nhỏ cô còn đang dùng để lau mặt. Hoa Di Giai mặc một bộ pijama hình con gấu pooh rất đáng yêu, vẫn còn nét của một cô gái tuổi đôi mươi. Nhưng vừa mới đi được vài bước thì Hoa Di Giai như sững người, Trình Hiên đang ngồi ở trên giường ngủ của cô, còn đang thoải mái tựa lưng vào thành giường, duỗi thẳng chân ngồi lướt điện thoại.
“Thầy, thầy làm gì ở đây vậy ạ?”, Hoa Di Giai tiến đến hỏi Trình Hiên.
“Tôi đi ngủ.”, Trình Hiên thản nhiên trả lời, mắt vẫn dán vào điện thoại.
“Nhưng mà phòng thấy ở kế bên không phải sao?”, Hoa Di Giai ngạc nhiên hỏi. Khi nãy nói chuyện xong thì trời cũng đã tối, biệt thự trên núi của nhà nằm cách xa thành phố, muốn tìm khách sạn cũng khó. Vì thế Hoa Di Giai đã để Trình Hiên ở lại ngủ một đêm. Nhưng rõ ràng cô nói phòng anh ở kế bên sao bây giờ anh lại sang đây cơ chứ?
“Tôi muốn ngủ ở đây.”, Trình Hiên lúc này mới đưa mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh dường như có chứa ý định gì đó, môi còn hơi nhếch lên, thích thú nhìn cô gái đối diện. Bây giờ Trình Hiên mới để ý cô mặc bộ pijama con gấu pooh này, đáng yêu vô cùng.
“Thầy thích phòng này sao? Vậy em sang phòng kế ngủ cũng được. Thầy ngủ ngon nhé.”
Hoa Di Giai vừa nói vừa chỉ chỉ sang phòng bên. Khi cô định xoay người bước đi thì đột nhiên cổ tay bị Trình Hiên tóm lấy kéo ngược về phía sau làm cô không phòng bị ngã nằm lên giường, nhanh chóng giữa cô và anh thay đổi vị trí, Hoa Di Giai nằm ở dưới còn Trình Hiên đang nằm ở trên người cô. Gương mặt xinh đẹp vì hành động bất ngờ thoáng chốc đã đỏ ửng lên, đôi mắt to mở hết cỡ ngước nhìn người đàn ông phía trên, cô và anh có phải đã quá thân mật hay không?
“Đang nghĩ gì thế?”, Trình Hiên đưa tay vuốt lọn tóc của Hoa Di Giai sang một bên, trầm ấm hỏi cô.
“Thật ra thì…thầy…em…”, Hoa Di Giai không biết phải nói thế nào, chẳng lẽ nói thẳng cô chưa sẵn sàng, cô và anh chưa đến giai đoạn làm cái gì đó sao?
“Thì sao?”, anh nhìn cô, đôi môi cong lên, dường như rất hài lòng trước biểu hiện của cô, đôi mắt anh dán chặt lên gương mặt cô gái dưới thân.
“Em vẫn chưa sẵn sàng ạ.”, Hoa Di Giai nhắm chặt mắt liều mạng nói ra suy nghĩ của mình, ngoài cách nói thẳng cô cũng chẳng biết nói sao để anh hiểu cả.
Đợi một lúc, Hoa Di Giai vẫn chưa thấy điều gì xảy ra, chỉ nghe bên tai có tiếng gì đó như tiếng cười. Từ từ hé mở mắt, quả thật vậy, Trình Hiên đang nhìn cô, hơn nữa còn cười rất thoải mái. Sao tự dưng anh lại cười như thế chứ? Cuối cùng Trình Hiên đưa ngón tay trỏ lên búng nhẹ một cái vào trán Hoa Di Giai, giọng anh tuy trầm ấm nhưng lại mang theo sự vui vẻ hiếm có.
“Cô nhóc này, em nghĩ bậy gì thế?”, cô đang nghĩ anh chuẩn bị làm cái gì gì đó với cô sao? Anh thì vẫn luôn sẵn sàng nhưng nhìn nét mặt căng thẳng của cô đi, anh thật sự không nỡ.
“Em…em đâu nghĩ bậy gì đâu. Thế thì tại sao thầy lại ở phòng em? Còn nằm…?”, Hoa Di Giai đưa mắt nhìn xuống phần thân của mình đang bị Trình Hiên nằm đè lên lúng túng hỏi. Gương mặt vẫn còn ngại ngùng, xấu hổ khi bị anh trêu chọc vẫn chưa dám đối mặt với anh, ánh mắt đưa sang hướng khác nhằm né tránh ánh mắt hút hồn chết người của Trình Hiên.
“Chỉ muốn ôm em ngủ thôi.”
Rồi Trình Hiên lật người nằm sang bên cạnh, xoay ngang dùng tay kéo cô vào lòng mình. Hoa Di Giai nhanh chóng nằm gọn trong lòng Trình Hiên, đầu cô gối lên tay anh, vùng eo cũng bị anh ôm lấy, khoảng cách hai người bây giờ rất gần, gần đến nỗi Hoa Di Giai chỉ cần ngẩng đầu lên thôi thì đã chạm trúng đôi môi của anh rồi.
“Thầy làm như thế, em không ngủ được.”, Hoa Di Giai thì thầm. Bình thường chỉ cần đối mặt với anh, tim cô đã đập loạn xạ lên không tự chủ được, bây giờ lại còn nằm trong lòng anh, được anh ôm lấy như thế có khi cả đêm nay cô thức trắng mất.
“Em không ngủ được thì tôi cũng không ngủ được, hay chúng ta chơi trò gì đó khiến em mệt mỏi thì sẽ dễ ngủ hơn. Được chứ?”, Trình Hiên nói câu ẩn ý trêu đùa cô một chút, chuyện ẩn ý anh muốn nói đến không phải là chuyện gì đó sao?
Hoa Di Giai sợ bắn người, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ để tránh né Trình Hiên nhưng thật ra trong lòng cô đang bối rối vô cùng, tim cũng đập nhanh hơn, cả cơ thể nhanh chóng cũng nóng lên. Trình Hiên bật cười nhẹ đưa tay xoa xoa đầu Hoa Di Giai, khẽ thì thầm bên tai cô rồi cũng từ từ nhắm mắt lại.
“Hoa Di Giai, ngủ ngon.”
Trình Hiên vừa dứt câu, anh đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Hoa Di Giai, cằm anh đặt lên đầu cô, tay đặt ngay eo cô khẽ siết chặt lấy, cứ thế an yên ôm lấy cô gái trong lòng chìm vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau…
“Có phải thầy dừng nhầm cổng hay không? Đây là cổng trước mà?”
Hoa Di Giai ngồi bên ghế lái phụ nhướn người ra phía trước nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô. Sáng nay Trình Hiên nhất quyết đưa cô đến trường vì nghe Mạch Y Đình nói hôm nay phải làm một bài tiểu luận nhỏ để nộp cho Giáo sư Bạch, nếu không đến thì xác định rớt môn. Thế là Trình Hiên lái xe đưa Hoa Di Giai từ biệt thự trên núi đến thẳng trường đại học K. Theo thoả thuận ban đầu là anh sẽ cho cô xuống ở cổng sau trường đại học nhưng bây giờ xe anh đang dừng chễm chệ ở cổng chính, nếu để các sinh viên thấy thì không xong đâu. Lần 1 có thể là tin đồn thất thiệt, hơn nữa lúc đó cô còn có lý do là bị đau chân. Bây giờ thì sao? Cô không bị gì, rất khoẻ mạnh, nếu tin đồn nổi lên một lần nữa thì không ổn rồi.
“Tôi là cố tình dừng xe ở cổng chính.”
Trình Hiên nói rồi lái xe vào thẳng trong bãi xe, mở cửa đi đến nắm tay Hoa Di Giai rời khỏi xe, đi từng bước đến lớp học. Họ đi đến đâu đều nhận rất nhiều sự chú ý của mọi người, từ ngỡ ngàng, ghen tị và hốt hoảng, tất cả đều dồn lên hai con người này. Nhanh chóng tin tức và hình ảnh này đã được đăng trên diễn đàn trường thu hút lượt truy cập quá nhiều đến nỗi sập cả trang, như không tin vào tin tức ấy, ai cũng nhào ra sân trường để chứng kiến cho thật rõ ràng.
Hoa Di Giai nhiều lần muốn giật tay mình ra khỏi tay anh nhưng đều là vô ích, cô càng nhúc nhích anh càng siết chặt hơn, gương mặt Hoa Di Giai khó coi như thế nào thì ngược lại Trình Hiên chẳng tỏ vẻ gì, thản nhiên nắm tay cô đi trong sân trường, mặc kệ ánh nhìn của mọi người xung quanh.
“Thầy à, họ sẽ bàn tán đấy. Thầy bỏ tay ra đi.”, Hoa Di Giai nhướn người nói khẽ bên tai Trình Hiên, cô chợt cảm thấy lo lắng trước những ánh nhìn và những lời xì xào to nhỏ kia.
“Tôi là cố tình để họ bàn tán, lan tin khắp cả trường.”, Trình Hiên cong môi nhìn cô cười. Hoa Di Giai mở to mắt, có phải anh bị điên rồi không?
“Thầy trò yêu đương là cấm kị đấy. Nếu bị phát hiện cả thầy và em đều không ổn đâu.”, Hoa Di Giai nhăn mặt nhăn mày nói, cho dù ba anh là hiệu trưởng đi chăng nữa nhưng cũng không cần liều mạng như thế đâu.
Đi một lúc hai người cũng đến được lớp học, cả hai dừng bước trước cửa lớp, Trình Hiên đưa một tay lên vuốt vuốt nhẹ đầu Hoa Di Giai, mỉm cười nói.
“Đến lớp rồi, làm bài tốt nhé.”
Đúng lúc này Mạch Y Đình từ trong lớp chạy ra, mặt hớt ha hớt hải cầm điện thoại đưa đến cho Hoa Di Giai và Trình Hiên xem, giọng nói không khỏi gấp gáp.
“Tin tức…tin tức của cậu và thầy Trình lên trang diễn đàn rồi, mọi người còn đang bình luận rất nhiều…”
Hoa Di Giai chụp lấy điện thoại lướt coi, cuối cùng cô không khỏi lo lắng nhìn về phía Trình Hiên, giọng rối bời lo sợ.
“Thầy ơi, không xong rồi, cả trường đều biết cả rồi.”, chuyện cô và anh cố gắng giữ bí mật đến đâu nhưng ngày hôm nay đều vỡ lẻ ra hết. Hoa Di Giai thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo nữa…
“Tôi là cố tình đấy. Chuyện của em và tôi đến lúc nên công khai rồi.”, Trình Hiên chẳng quan tâm đến tin tức đó, bộ dạng thản nhiên của anh trái ngược hoàn toàn với sự lo sợ của Hoa Di Giai. Anh, từ đầu đã muốn nhờ trang diễn đàn đó công bố mối quan hệ giữa hai người rồi.
“Tối qua…tối qua em đã hiểu hết tâm ý của thầy, thầy không phải làm như thế đâu…”, Hoa Di Giai nói khẽ, nếu để người ta nghe thấy cô và anh ở riêng bên nhau thì lời bàn tán sẽ tồi tệ hơn nữa. Cô thật sự tin tưởng anh, cũng có niềm tin vào mối quan hệ này rồi, không phải anh muốn công khai để cô an tâm hơn chứ?
“Nếu để chuyện này lộ ra, cậu có thể bị kỉ luật, thậm chí là đuổi học. Còn thầy Trình có thể bị đuổi việc luôn đấy.”, Mạch Y Đình không khỏi lo lắng nói. Tình yêu thầy trò trước giờ luôn là điều cấm kị, trước giờ không ai ủng hộ cả. Hôm nay trong trường lại bị lan tin như thế, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi đâu.
“Vốn dĩ tôi định để em học xong hôm nay rồi mới nói. Nhưng nhìn em và cô bạn em lo lắng như thế chắc chắn sẽ không còn tâm trí để làm bài nữa. Thế thì tôi nói luôn vậy, em và tôi, kể từ ngày hôm nay em không còn là sinh viên của tôi, tôi cũng không còn là thầy giáo của em.”, Trình Hiên đút hai tay vào túi quần, ôn tồn trả lời.
Hoa Di Giai và Mạch Y Đình như lùng bùng lỗ tai, nhất thời vẫn chưa tiêu hoá được những gì Trình Hiên vừa nói.
“Sao?”, cô hỏi.
“Sau khi học xong tôi sẽ giải thích rõ ràng hơn. Tôi không còn là thầy của em thì em không cần lo lắng nữa, có thể an tâm làm bài rồi. À, đã không còn là thầy thì em phải thay đổi cách xưng hô đấy. Làm bài tốt rồi ra cổng, anh đợi em.”
Nói rồi Trình Hiên đưa tay lên vỗ vỗ nhẹ đầu Hoa Di Giai, ấm áp cười một cái rồi xoay lưng rời đi. Ngày hôm qua trước khi đi tìm Hoa Di Giai thì Trình Hiên đã nộp đơn xin nghỉ rồi. Vốn dĩ công việc thầy giáo này chỉ là bất đắc dĩ, dù sao Giáo sư Uông cũng đã trở về sau nghỉ phép, công việc mới cũng đã sẵn sàng, hơn nữa anh muốn làm cho Hoa Di Giai an tâm, cuối cùng anh đã viết đơn xin nghỉ và gửi cho Trình Lâm. Chuyện này một lát nữa sau khi học xong anh sẽ nói lại với Hoa Di Giai để cô không cần bận tâm tình yêu thầy trò bị cấm kị gì đó nữa.
Đi được một đoạn, Trình Hiên dừng bước, trước mắt anh chính là Khưu Thanh Nhã, chỉ sau một đêm mà mọi thứ thay đổi quá nhanh. Anh và Hoa Di Giai ngày càng hạnh phúc, vui vẻ bên nhau còn Khưu Thanh Nhã, cô ta trông phờ phạc hẳn, u buồn và đau lòng đều hiện rõ trên gương mặt. Cô ta đi đến gần anh, khẽ mở lời.
“Có thể nói chuyện một chút không?”
Khuôn viên cây xanh trường đại học K…
Trên băng ghế đá thân thuộc, Trình Hiên và Khưu Thanh Nhã ngồi cạnh nhau, có điều cả hai đều giữ khoảng cách…
Trình Hiên và Khưu Thanh Nhã đều là cựu sinh viên trường đại học K, chính băng ghế này chính là nơi hai người họ lần đầu gặp mặt, cũng xem như là ông mai bà mối cho chuyện tình của hai người. Khi xưa mỗi lần đến đây, Trình Hiên và Khưu Thanh Nhã đều tay trong tay hạnh phúc, cười nói. Sau bao năm quay lại, khung cảnh vẫn như cũ nhưng mối quan hệ của họ đã khác. Không còn vui vẻ cười nói, nắm tay thân mật, họ giờ đây đã có khoảng cách, mỗi một câu nói thật gượng gạo và xa cách như hai người dưng.
“Em đã đánh giá thấp tình cảm của hai người…”, Khưu Thanh Nhã mở lời trước. Trước đó cô ta nghĩ Trình Hiên đến với Hoa Di Giai vì cô mang hình bóng của cô ta, thậm chí đó chỉ là một tình yêu đơn phương từ phía Hoa Di Giai, rất yếu ớt, cô ta từng nghĩ có thể phá vỡ nó và một lần nữa bước chân vào thế giới của anh. Nhưng cuối cùng Khưu Thanh Nhã đã lầm…
“Em không nghĩ một người như Hoa Di Giai có thể làm anh rung động, khiến anh trở nên cuống cuồng và cũng khiến anh từ bỏ công việc của mình.”, Khưu Thanh Nhã tối qua nhận thấy Trình Hiên lo lắng cho Hoa Di Giai như thế nào, anh như không thể làm chủ bản thân chạy đi tìm cô. Ngày hôm nay Khưu Thanh Nhã còn nhận được tin Trình Hiên viết đơn xin nghỉ chỉ để công khai chuyện tình cảm giữa anh và Hoa Di Giai, xoá bỏ định kiến tình yêu thầy trò đầy cấm kị này.
“Cô…cũng từng khiến tôi như thế. Nếu ngày đó cô không phản bội tôi, ngày hôm nay Hoa Di Giai không thể bước vào cuộc sống của tôi như thế. Là do cô tự đánh mất, chính vì thế đừng oán trách ai, cũng đừng dùng bất cứ thủ đọan nào để cứu vãn mối quan hệ này. Tôi nhất định sẽ không để ai làm tổn hại đến Hoa Di Giai cũng như phá hỏng mối quan hệ này.”, Trình Hiên hững hờ đáp. Anh đã từng xem Khưu Thanh Nhã như sinh mệnh, hết lòng vì cô. Nhưng trong từ điển của anh không có hai chữ phản bội. Chính Khưu Thanh Nhã lựa chọn phá huỷ nó, lựa chọn phản bội anh, là do chính tay cô ta kết thúc tất cả. Chính vì thế cô ta không có quyền chen chân vào cuộc sống của anh một lần nữa. Người con gái trong lòng của anh hiện giờ chỉ có Hoa Di Giai, anh nhất định sẽ bảo vệ cô đến cùng, không cho phép ai làm tổn thương cô gái của anh.
“Em biết mình đã sai, cũng quá ích kỉ và tham lam. Bản thân sai rõ ràng như thế vẫn vô sỉ quay về tìm anh…”, từ lúc Khưu Thanh Nhã nhìn Trình Hiên bỏ đi tìm Hoa Di Giai, nhìn thấy bức ảnh của hai người nằm trong sọt rác thì cô ta đã biết, mối quan hệ này không thể cứu vãn, cô ta là người thua cuộc, mãi mãi không thể chen chân vào cuộc sống của anh một lần nữa.
“Tôi cũng không muốn hận cô nữa, có thể khi ấy tôi không cho cô được thứ cô muốn, cô phản bội có thể cũng có lỗi của tôi. Chúng ta từ giờ không ai nợ ai, chuyện quá khứ cũng nên xoá sạch đi.”, đây chính là điều mà Hoa Di Giai đã chỉ cho anh. Anh từng hỏi tại sao cô có thể lạc quan đến thế, cuộc đời không hoàn hảo, cô cũng không ít lần bị tổn thương cùng đau khổ, tại sao cô vẫn có thể mỉm cười mà không oán trách một lời? Cô nói cuộc sống là thế, nếu mỗi lần có chuyện không vui, chuyện khiến anh uất hận cùng căm phẫn, anh đều cố chấp giữ mãi, nhớ mãi không quên, vậy thì người thiệt thòi và đau khổ nhất là anh. Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bỏ hết đừng nghĩ đến lòng tự khắc sẽ nhẹ đi, anh nhìn cuộc đời cũng sẽ tốt đẹp hơn. Con người sống là để hướng đến những điều tốt đẹp thế thì tại sao mình phải tự tìm cách làm khổ bản thân? Chắc chắn con đường phía trước vẫn còn những điều tốt đẹp đang chờ anh, ông trời không bao giờ triệt đường con người cả. Trình Hiên anh cũng đã nhận ra, sau khi buông bỏ chuyện Khưu Thanh Nhã phản bội, cuối cùng anh cũng gặp được Hoa Di Giai cô, cô chính là cô gái mà ông trời đã bù đắp lại cho anh, anh tin là như vậy…
“Thật ra em cũng tệ lắm, không thể ngồi im nhìn anh hạnh phúc bên người khác. Chính vì thế em quyết định sẽ ra đi, anh sẽ không cần lo em làm tổn hại Hoa Di Giai đâu.”
Khưu Thanh Nhã hít một hơi thật sâu rồi đứng lên, chìa tay về phía anh, như một lời tạm biệt, cô ta cố gắng kiềm lại cảm xúc của bản thân, cố tỏ ra là mình ổn để nói với anh.
“Cảm ơn và tạm biệt, Trình Hiên.”, còn một câu mà Khưu Thanh Nhã muốn nói nhưng cuối cùng như bị nghẹn lại không thể cất lời: cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời của em, anh mãi mãi là ký ức đẹp nhất mà em có được… Không hẹn gặp lại, Trình Hiên.
Trình Hiên không bắt lấy tay Khưu Thanh Nhã, anh chỉ ngước mắt lên, vẫn là giọng nói trầm lặng hằng ngày, cất lời.
“Tạm biệt.”
…