Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!

Chương 20


Đọc truyện Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!! – Chương 20

“Cái gì? Giám đốc Vũ bị giáng chức rồi sao? Sao lại như vậy?”_Băng Thanh vừa bước vào công ty, đã nghe thấy thông tin vô cùng sốc này. Cô cứ đứng trước lễ tân, đôi mắt long lanh mở to, kinh ngạc hết cỡ.

_Băng Thanh, không phải bị giáng chức, mà là sa thải. Hai việc đó khác nhau mà._Chị đồng nghiệp lắc lắc đầu, mím môi nén cười nhìn Băng Thanh_ Chủ tịch vừa đến đã thông báo “Giám đốc Vũ, anh bị sa thải. Lý do: hà khắc với nhân viên”. Chị cũng không biết sao Chủ tịch có thể rõ chuyện đó.

Băng Thanh càng nghe càng thấy ngơ ngác, trong đầu thầm nghĩ vị Chủ tịch này của cô có vấn đề.

_À, chị, vậy hiện giờ ai là Giám đốc?_Băng Thanh từ từ hỏi lại.

_Là tôi_ Lời vừa dứt, một giọng nam khàn khàn vang lên. Băng Thanh giật mình quay lại. Cô vốn nhạy cảm với mọi thứ. Vừa xoay mình, cô bắt gặ một nam nhân dáng người cao ráo, trông cũng có chút phong độ. “Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn cỡ nào cũng không bằng được Tử Huy của mình.” Băng Thanh đột nhiên đỏ mặt, xấu hổ ngay ki trong đầu hiện ra đánh giá chết tiệt đó. Cô đứng đó, ngẩn ra vài giây thì nam nhân lạ mặt đó đã lên tiếng tiếp_Chào, tôi là Âu Thiên Ân, tôi vừa nhậm chức Giám đốc của tập đoàn. Vừa nãy, cô không tham gia buổi lễ? Cô muốn bị kỷ luật sao?

_Giám đốc, tôi xin lỗi._Băng Thanh cúi mặt, nhỏ nhẹ nói.

_Cô tên gì?


_Tôi là Băng Thanh.

Vừa nghe tên, vị tân giám đốc liền nhíu đôi mày lại, vẻ mặt ngẫm nghĩ giây lát.

_Được rồi, lúc nãy Chủ tịch có nói cô có xin nghỉ phép một ngày. Bây giờ, cô có thể về._Câu này nói ra không nóng không lạnh, vẫn được Băng Thanh ung dung tiếp nhận.

_Giám đốc, bây giờ tôi rút đơn xin nghỉ phép được không?

_Không, Chủ tịch đã phê duyệt rồi. Cô muốn thay đổi là làm phiền Chủ tịch. Chi bằng hôm nay cô ở nhà nghỉ một bữa, ngày mai lại chào hỏi Chủ tịch một tiếng là được.

Băng Thanh ngẫm nghĩ một hồi, thấy lời anh ta nói ra cũng vừa vặn hợp lí, gật nhẹ đầu, dịu dàng “Vâng” một tiếng kèm theo nụ cười tươi tắn, lịch thiệp. Xong rồi, cô xoay bước nhanh chóng rời khỏi công ty, còn không quên chào tạm biệt mọi người đang có mặt ở đó.

Băng Thanh đi rồi, Thiên Ân trong lòng liền thầm đánh giá.”Xinh đẹp, dịu dàng,lịch sự, nghe nói còn giỏi giang nữa.” Trên khóe môi của vị Giám đốc mới, người ta thấy thấp thoáng xuất hiện nụ cười ôn nhu, tình ý chan chứa.

Băng Thanh lại đến tiệm bánh Kỉ Niệm của Hạ Thảo. Hôm nay, trùng hợp thay, cô gặp lại đầy đủ bốn người bạn thân của mình. Họ nhìn nhau, vẫn nụ cười hồn nhiên, chân thành, vẫn tình cảm trong sáng, bền chặt.

_Kể từ lần họp mặt năm nay, tớ đã không gặp các cậu cũng lâu rồi nhỉ?_Băng Thanh nửa vô tư trách móc, nửa cố tình trêu chọc.

_Này, bạn gái của anh Tử Huy, cũng chỉ mới hai ngày thôi. Cậu đừng có trêu chọc nhau như vậy chứ._Trọng Nguyên với ánh mắt nghiêm nghị, trưởng thành hơn trước, giọng nói có chút nghiêm khắc, có chút vui vẻ, nhìn thẳng Băng Thanh mà nói.

_Cậu vừa nói với tớ đấy à?_Băng Thanh lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, tay chỉ ngược về phía bản thân, ngẩn ngơ hỏi lại.


_Không nói với cậu chẳng lẽ cậu ấy nói với tớ à?_Minh Hoàng cùng Bảo Trinh từ sau đi lại, trên tay cầm chiếc bánh bông lan trứng muối cỡ trung, đặt lên chiếc bàn Hạ Thảo cùng Trọng Nguyên đang ngồi, nổi bật lên hình ảnh Băng Thanh đang đứng nhìn Trọng Nguyên, ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang Hạ Thảo, chỉ thấy cô bạn chẳng có chút gì gọi là bênh vực cô, còn nhìn Trọng Nguyên đầy tình cảm_Cậu đó, còn đứng đó, mau ngồi xuống. Vốn dĩ định gọi cho cậu bảo cậu lại đây ăn mừng cậu có người yêu, không ngờ cậu đã tới rồi. Chúng ta, có thể nói là tâm ý tương thông, nhỉ?

_Minh Hoàng, câu cuối cùng để anh Tử Huy nghe được, chắc sẽ gây hiểu lầm đó._ Bảo Trinh nhìn Băng Thanh, ẩn hiện ý cười, phụng phịu nói với Minh Hoàng.

_Này, sao các cậu biết được?_Băng Thanh đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, miếng bánh vừa đưa tới miệng đã phải ngừng lại.

Hạ Thảo cầm tay Băng Thanh, thuận tiện đẩy miếng bánh vào trong, để Băng Thanh ăn xong mới từ từ nói:

_Tất nhiên là từ người yêu của cậu rồi. Vừa nãy, anh ấy tới đây hỏi mình loại bánh cậu thích ăn nhất, sau đó anh ấy công khai với bọn mình chuyện của hai người rồi. Cậu đó, còn tính giấu tới lúc nào đây?

Băng Thanh càng nghe càng thấy ngượng, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác hạnh phúc trong lòng, thầm mỉm cười hạnh phúc, gương mặt cũng vì thế mà trở nên tươi tắn hơn, rạng rỡ hơn.

_Băng Thanh, hôm nay cậu có lộc ăn rồi. Vừa nãy, anh Tử Huy mua rất nhiều loại bánh cho cậu. Hôm nay, cậu ăn bánh trừ cơm rồi._Bảo Trinh tươi cười nhìn Băng Thanh, vui vẻ nói.

Băng Thanh chỉ biết cười trừ, trong lòng hạnh phúc ngập tràn, tự hỏi mấy hôm nay có phải là những ngày may mắn nhất, hạnh phúc nhất đời cô hay không. Chiếc bàn đó, thoáng chốc trở lại không gian ấm cúng năm nào, vẫn vẹn nguyên tình bạn trong sáng, thuần khiết, chân thành, bền chặt theo năm tháng.


Băng Thanh ở tiệm bánh Kỉ Niệm vừa vặn hết thời gian Phượng Nhi giới hạn. Cô vừa đứng dậy, nói lời tạm biệt với mọi người, chuông gió treo trước cửa đã kêu leng keng. Cùng lúc cô xoay người nhìn ra, ba người vô cùng quen thuộc đã xuất hiện, nhẹ nhàng đi lại chỗ cô đang đứng, nở nụ cười đắc ý.

_Quả nhiên, cậu không ở công ty thì đến đây ăn bánh._Tuyết Vy khoanh tay, đứng nhìn Băng Thanh đang ngạc nhiên quá mức, chỉ biết mở mắt nhìn hết người này đến người khác, không nói gì.

_Được rồi, cậu đừng có ngạc nhiên nữa. Để tớ giải thích cho cậu._Phượng Nhi giơ tay búng một cái, kéo Băng Thanh trở về thực tại. Đến khi Băng Thanh hoàn hồn rồi, cô mới từ tốn nói tiếp._Vừa nãy, gần hết thời gian, bọn tớ đi taxi đến công ty bắt cậu về mới hay cậu đã rời khỏi nên bọn tớ mới đến đây tìm cậu. Bây giờ, cậu, đưa chìa khóa xe đây, tớ lái đưa mọi người đi thư giãn.

Nói rồi, không đợi Băng Thanh phản hồi, Tuyết Vy nhanh nhẹn lấy chìa khóa còn đang ở trên tay Băng Thanh, đưa cho Phượng Nhi. Trong bốn người, chỉ có Băng Thanh và Phượng Nhi biết lái xe. Băng Thanh còn bệnh, họ không để Băng Thanh lao lực được, đành để Tống phu nhân ra tay. 

Băng Thanh cũng vui vẻ nhanh chóng, xoay người tạm biệt mọi người lần nữa, chỉ thấy bốn người ngồi đó ý tứ rõ ràng, ý cười hiển hiện. Băng Thanh cũng chẳng thể làm gì. Bây giờ, không phải cô đang bị kẹt giữ hai chiến tuyến có cùng chí hướng trêu chọc cô sao? Băng Thanh hiện tại cảm thấy thật bất lực, đành chán nản lắc đầu, nhẹ nhàng rời đi trước.

Phượng Nhi, Tuyết Vy cùng Tuệ Liên nán lại một chút, trao đổi ánh mắt cảm ơn cùng Hạ Thảo, Trọng Nguyên, Minh Hoàng, Bảo Trinh cũng đang gật đầu. Xong rồi, ba người nhanh chóng ra xe, trong lòng kế hoạch đã định sẵn, chỉ đợi lát nữa thực hiện thôi. “Băng Thanh ơi Băng Thanh, hôm nay, cậu chuẩn bị tinh thần đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.