Đọc truyện Cả Đời Không Quên – Chương 53: Đánh mất
Liên Hân Duy từ trên mạng biết được chuyện của cha, nhưng cô thân mình còn lo chưa xong, ngoại trừ hỏi thăm an ủi ông vài câu, cũng không có cách nào giải quyết.
Cô đã xuất viện hơn ba ngày, trong ba ngày này, thái độ của Trịnh Nhạc đối với cô đã tốt hơn rất nhiều. Mặc dù Liên Hân Duy biết, đó chỉ là do anh muốn bù đắp sai lầm, nhưng cô, rốt cuộc vẫn tham luyến những gì tốt đẹp anh dành cho mình.
“Chuyện của chú Liên sao rồi?” Lúc ăn cơm chiều, Trịnh Nhạc chủ động mở miệng hỏi chuyện của ba vợ.
“… Ông ấy là ba vợ anh.” Cách xưng hô này khiến Liên Hân Duy bất mãn, kết hôn đã mấy tháng, anh vẫn không sửa cách xưng hô với ba cô.
Trịnh Nhạc thở dài bất lực, giờ nói tiếp lại bắt đầu cãi nhau, vì thế anh không nhắc lại.
“Trịnh Nhạc, đối với anh, cuộc hôn nhân của chúng ta là gì?” Anh không xem cô là vợ, cũng không coi người nhà cô là người thân của anh.
“… Chúng ta không thể có một bữa cơm yên bình sao?” Là một bác sĩ, kiên nhẫn là điều cơ bản nhất. Nhưng anh phát hiện, đối mặt với Liên Hân Duy, anh càng ngày càng không đủ nhẫn nại.
“Trái tim anh không ở đây, anh nghĩ chúng ta còn có thể yên bình ăn cơm?” Liên Hân Duy hết sức châm chọc, mới chỉ ba ngày, lại chứng nào tật nấy.
Trịnh Nhạc buông bát đũa, “… Chúng ta ly hôn đi.”
“… Anh, anh nói gì?” Cô trợn mắt, khó tin nhìn anh.
“Hân Duy, cho dù em có tin hay không, sau khi kết hôn với em, anh thật sự muốn cùng em chung sống hòa hợp, duy trì cuộc hôn nhân này. Nhưng còn em? Em có cho anh cơ hội này không? Mỗi ngày ngoại trừ cãi nhau, giữa chúng ta còn có gì?” Ở bên mà như tra tấn, chi bằng sớm kết thúc.
“… Anh đừng có nói tốt về mình như vậy Trịnh Nhạc! Tôi không còn đứa bé, nên anh cảm thấy không cần phải chịu trách nhiệm với tôi nữa phải không?” Liên Hân Duy trào nước mắt, không có đứa bé, mối liên hệ duy nhất giữa họ cũng sẽ không còn.
“Vấn đề giữa chúng ta, không phải đứa bé.” Đúng là anh lấy cô vì đứa con, nhưng không phải vì nó mà quyết định ly hôn.
“Sau khi vứt bỏ tôi là anh có thể quay lại tìm Cố An Mạt? Anh đừng vọng tưởng…”
“Liên Hân Duy!” Trịnh Nhạc gầm lên, “Anh đối với An Mạt, chỉ là áy náy.” Anh đã sớm không còn ảo tưởng gì khác. “Đứa bé, An Mạt đều không phải vấn đề giữa chúng ta! Vấn đề là do anh và em! Anh mệt mỏi vì nghi ngờ, chán nản vì cãi nhau. Hân Duy, hồi ở Mỹ, em không như bây giờ, em luôn ủng hộ anh…”
Liên Hân Duy ngày ấy, nơi đất khách quê người đã hết lòng giúp đỡ và đem đến cho anh nguồn năng lượng dồi dào, chia sẻ với anh những áp lực học hành. Đương lúc cô đơn được an ủi, thế nên, cuối cùng anh đã làm ra chuyện phản bội Cố An Mạt.
Liên Hân Duy nghe vậy khóc nấc lên, ở Mỹ cô thế nào? Cô đã quên rồi… Tình yêu khiến cô trở nên mù quáng ích kỷ, đánh mất chính bản thân mình.
“Xin lỗi, anh đã không hoàn thành trách nhiệm làm chồng của mình. Chuyện đứa bé quả thực là lỗi của anh, mất con, người làm cha như anh cũng rất đau lòng.” Trịnh Nhạc đứng dậy, đi đến bên cạnh Liên Hân Duy, ôm cô đang khóc không thành tiếng vào lòng, “Hân Duy, đừng trách móc những người khác. Là chúng ta… Không trân trọng đứa trẻ này…”
Nhà họ Liên biết tin Liên Hân Duy muốn ly hôn vào ngày hôm sau, một loạt sự việc không hay liên tiếp xảy ra khiến cơ thể Liên Tại Sơn hoàn toàn không chống đỡ được, phải nhập viện trị liệu tĩnh dưỡng.
Chuyện tin đồn xấu, các cơ quan chính quyền liên quan đã lập tức tổ chức một cuộc họp báo, phủ nhận toàn bộ nội dung tin đồn, bảo vệ tối đa hình ảnh của các quan chức chính phủ.
Cũng vì nguyên nhân đó, công việc của Liên Thắng càng thêm bận rộn, việc chăm sóc Liên Tại Sơn dồn hết cho Ân Tiệp. Mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa hòa hoãn, thậm chí cả ngày chỉ nói với nhau được đôi câu.