Đọc truyện Cả Đời Không Quên – Chương 49: Tình cờ gặp
Sau hôn lễ, họ đến điểm dừng chân thứ ba, là một trong những thánh địa trăng mật – Hawaii.
Chuyến du lịch Mỹ lần này quả thực được sắp xếp không chút sai sót. Từ New York đến Las Vegas, giờ là đến Hawaii, hành trình hoàn toàn dựa theo ba bước cầu hôn, kết hôn, tuần trăng mật.
Chỉ là Cố An Mạt đang đắm chìm trong hạnh phúc không nghĩ nhiều như vậy, nhưng bất kể thế nào, cô đều cam tâm tình nguyện gả cho Liên Hách Duy.
Hai người nghỉ tại khách sạn có cảnh quan đẹp nhất Hawaii, bởi vì là đôi vợ chồng mới cưới, khách sạn còn đặc biệt chuẩn bị cho họ một căn phòng trăng mật cao cấp.
Khách sạn này không chỉ có cảnh quan đẹp bên ngoài, mà tiêu chuẩn nhà hàng của khách sạn cũng thuộc hạng nhất, nên bữa tối đầu tiên Liên Hách Duy đặt bàn luôn trong này.
Cố An Mạt trang điểm xong, bỏ hộp phấn vào trong túi đựng đồ trang điểm. Cô nhìn gương mặt tràn ngập hạnh phúc của mình trong gương, không khỏi nhớ tới đêm nay hẳn là đêm tân hôn của hai người.
Nháy mắt, khuôn mặt ửng hồng. Cũng không phải lần đầu tiên cùng anh thân mật, nhưng thân phận thay đổi vẫn khiến cô có chút thẹn thùng.
Cô xoay người, lại bất cẩn va phải người phía sau.
“Xin… I”m so sorry!” Người đứng sau Cố An Mạt theo bản năng xin lỗi bằng tiếng Trung, sau đó thấy không ổn mới sửa lại bằng tiếng Anh.
“Không sao ạ, dì không sao chứ?” Cố An Mạt trực tiếp dùng tiếng Trung đáp lời, người phụ nữ trước mặt ước chừng hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn, chỉ có những nếp nhăn quanh khóe mắt là hơi sâu.
“A… Thì ra con cũng là người Trung Quốc. Dì không sao, còn con? Đều do dì không cẩn thận, cứ mải nhìn di động không để ý đằng trước có người.” Giọng nói của bà rất nhẹ nhàng, ngữ điệu chân thành lịch sự.
“Con cũng không sao ạ.” Cố An Mạt mỉm cười với bà, nhìn qua có vẻ bà và mẹ cô tuổi tác không chênh lệch mấy, có điều ở bà mang lại cảm giác như vẫn cần có người bảo vệ.
“Vậy là tốt rồi, còn có người đang đợi dì, dì đi trước nhé.” Người phụ nữ mỉm cười mở cửa phòng trang điểm, bên ngoài cách đó không xa có một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn đứng chờ, vì thế bà bước nhanh về phía ông ta.
“Thắng…” Bà gọi ông ấy, một tiếng rất nhỏ.
Một tiếng này lại khiến Cố An Mạt ngẩn ra, cô nhìn ra bên ngoài theo khe cửa đang dần đóng lại, vừa vặn trông thấy sườn mặt của người đàn ông kia. Nếu chỉ bằng sườn mặt này còn chưa thể xác định, vậy thêm cả cái tên ban nãy người phụ nữ đó gọi, cô lập tức khẳng định là người trong suy đoán của mình.
Cố An Mạt nhíu mày quay về chỗ.
Liên Hách Duy nắm lấy tay cô, “Sao vậy?” Nhìn cô như có điều gì muốn nói.
“Hách Duy…” Cô ngẫm nghĩ, vẫn quyết định nói với anh, “Em vừa mới… Trông thấy ba…”
“Hử?” Anh hơi ngẩn ra, rồi sau đó rất nhanh phản ứng lại, khẽ nhếch miệng, “Bà xã đại nhân,” anh vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, “Đến khi nào thì em đổi xưng hô cho anh đây?”
Trái tim Cố An Mạt nảy lên, gương mặt ửng hồng, anh cũng lần đầu tiên gọi cô là bà xã. “Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh…”
Liên Hách Duy nghiêng đầu, cố chấp nhìn cô: “Anh cũng đang nói chuyện nghiêm túc.”
“Hách Duy…” Cô đỏ mặt, hạ giọng gọi anh, đang ở nơi công cộng, sao anh có thể tán tỉnh cô một cách thiếu đứng đắn như vậy.
“Đi, trở về phòng.” Dứt lời, anh kéo cô lên, ôm lấy eo cô, “Chuyện của ba, chờ qua đêm tân hôn của chúng ta rồi nói sau.”
Cố An Mạt xấu hổ cắn môi, véo hông anh, cái con người này!