Đọc truyện Cả Đời Không Quên – Chương 45: Khó hòa hợp
“Hân Nhi, nghe lời mẹ, ăn một chút đi.” Ân Tiệp bưng bát súp gà vừa được hầm nhừ trong tay, nhưng Liên Hân Duy nhất định không chịu ăn miếng nào.
“Mẹ, Trịnh Nhạc đâu?” Một Liên Hân Duy điên dại tối qua dường như đã thay đổi thành một người khác, hôm nay cô bình tĩnh đến đáng sợ.
“… A Nhạc vừa mới đi.” Liên Hân Duy không chịu gặp anh, anh vẫn đứng đợi ngoài cửa. Ân Tiệp khẽ thở dài, rõ ràng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn, tại sao lại đi đến cục diện ngày hôm nay?
Liên Hân Duy cười khẩy, vừa là chồng vừa là cha đứa bé, vậy mà anh chưa gặp mặt cô đã bỏ đi.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Liên Hách Duy mang theo chút đồ bổ đi vào. Anh đi đến bên cạnh mẹ, “Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có con rồi.”
“… Được, trưa mẹ lại mang cơm đến.” Muốn để hai chị em có thời gian tâm sự với nhau, Ân Tiệp đặt bình nước nóng trong tay lên bàn, dặn dò: “Đợi lát nữa lấy cho Hân Nhi uống.”
Sau đó Ân Tiệp kéo Liên Hách Duy ra một góc, thì thầm rất nhỏ: “Buổi tối về nhà một chuyến, ông nội tìm con, con phải về, biết chưa?” Vẻ mặt bà vô cùng nghiêm túc, lần nào cũng quan trọng hóa vấn đề.
Liên Hách Duy nhíu mày, trực giác mách bảo anh có lẽ không phải chuyện tốt gì: “… Con biết rồi, mẹ đi đường cẩn thận.”
Tiễn Ân Tiệp về, lúc quay lại phòng bệnh sắc mặt anh đã lạnh đi vài phần.
“Cậu cũng về đi, tôi đang mệt lắm.” Liên Hân Duy lại nằm xuống, không muốn cùng anh nói chuyện.
“Trịnh Nhạc tạm thời bị đình chỉ công việc.” Liên Hách Duy chậm rãi lên tiếng.
Người nằm trên giường bả vai giật giật, không đáp lại anh.
“Đêm đó hai người cãi nhau, cậu ta nghỉ ngơi không đủ, cảm xúc cũng không tốt, trong ca phẫu thuật đã mắc sai sót.” Anh vẫn từ tốn kể, không thèm để ý Liên Hân Duy có phản ứng hay không.
Cuối cùng, Liên Hân Duy vẫn ngồi dậy, sốt sắng hỏi: “Bệnh nhân có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Cứu được rồi.” Liên Hách Duy từng bước đến gần cô, “Hân Duy, Trịnh Nhạc không yêu chị, chị biết điều đó. Ngay cả khi cậu ta không yêu chị, chị cũng chấp nhận, thậm chí vẫn muốn kết hôn với cậu ta. Nhưng hiện giờ, chị lại truy cứu chuyện cậu ta không yêu chị, chị thấy đó là lỗi của cậu ta sao?”
Đôi môi Liên Hân Duy run run, “Vậy ý cậu đều là lỗi của tôi? Tôi biết anh ấy không yêu tôi, nhưng không có nghĩa là anh ấy có thể đi tìm Cố An Mạt!”
Liên Hách Duy nhắm mắt, biểu cảm bất đắc dĩ: “Chị đã bao giờ cho Trịnh Nhạc cơ hội giải thích? Ngoại trừ cãi vã, hai người có từng nói chuyện thẳng thắn với nhau? Hân Duy, không phải tôi bênh vực Trịnh Nhạc, nhưng chị có thực sự cố gắng để hòa hợp với cậu ta?”
Sắc mặt Liên Hân Duy trắng bệch, cô không thể phản bác. Từ lúc kết hôn tới nay, cô và Trịnh Nhạc gần như ngày nào cũng cãi cọ, có lúc nào nói chuyện thẳng thắn?
“Hân Duy, yêu nhau dễ sống cùng nhau mới khó, đạo lý này không phải chị không hiểu. Chuyện đứa bé, không có bất kì ai mong muốn nó xảy ra, lại càng không nên đổ trách nhiệm lên người khác.” Lời nói đó của Liên Hân Duy thật sự gây tổn thương, người chịu tổn thương là vô tội.
“Nói qua nói lại, cậu cũng chỉ đến để nói đỡ cho Cố An Mạt? Hách Duy, tôi mới là chị cậu!” Cảm xúc của cô bắt đầu kích động. Vì sao tất cả mọi người đều bảo vệ Cố An Mạt?!
“Nếu chị vẫn nghĩ vậy, thì chị sẽ mất đi càng nhiều thứ.” Quả thực anh đến vì Cố An Mạt, nhưng mục đích cuối cùng của anh là hy vọng Liên Hân Duy không làm tổn thương bản thân thêm lần nữa.
“Khỏi cần cậu dạy đời! Người mất con là tôi!” Liên Hân Duy cũng không cảm kích, đối với cô để mất đứa bé đã là một cú sốc quá lớn, cô không nghe lọt tai mấy cái đạo lý sáo rỗng đó nữa.
Liên Hách Duy thở dài, không còn gì để nói.